Hồ Tiểu Thiên nói: “Không cho ta nhúng tay vào thì ta liền đi lung tung chọc gậy bánh xe, ngươi có thể tới Đà Nhai, ta cũng có thể tới, nếu không thì xem đến cùng ai sẽ tìm được tên Mạc Thiệu Lân kia trước?”
Tâm tình Mộ Dung Phi Yên khẽ trùng xuống, với tính tình coi trời bằng vung của Hồ Tiểu Thiên thì việc gì hắn cũng có thể làm được, dù không muốn hắn tham gia vào chút nào nhưng dù sao tiểu tử này cũng là người bị hại, lại còn không có đem toàn bộ tình tiết vụ án nói rõ ràng khẳng định là còn có chuyện gạt mình. Nàng trầm ngâm một lúc rồi cũng gật đầu nói: “Ngươi có thể đi với ta, nhưng tuyệt đối không được nhúng tay vào chuyện của ta!”
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: “Yên tâm, trước mặt nữ hài tử xinh đẹp ta luôn rất nghe lời a!”
Nơi hai người muốn đi chính là Đà Nhai ở phía tây của kinh thành Đại Khang, ở kinh thành có ba cái chợ ngựa lớn nhưng cái ở tây thành này có quy mô lớn nhất, nhưng cũng đồng thời là cái không có quy củ nhất, mọi người gọi chợ ngựa ở phía tây thành là Đà nhai, nơi đây buôn bán rất nhiều loại gia súc lớn thì có trâu ngựa dê lạc đà nhỏ thì ngan ngỗng gà vịt chó chiếc có hết, tuy rằng hỗn tạp rất nhiều chủng loại nhưng lại ít có hàng tốt, người tới đây phần lớn là dân chúng bình thường, ít có cửa hàng lớn, phần lớn đều rất rẻ tiền.
Mộ Dung Phi Yên cũng không đổi lại công phục, bộ quần áo này của nàng cũng không thích hợp để cưỡi ngựa vì vậy nàng lên đi xe ngựa cùng Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên cũng không thích cưỡi ngựa, nguyên nhân là do hắn vẫn chưa có thông thạo cưỡi ngựa, luôn lo lắng sẽ bị rớt từ trên ngựa xuống.
Mộ Dung Phi Yên vén rèm xe lên nhìn nhìn ra bên ngoài thấy sáu gã gia đinh của Hồ Tiểu Thiên đang đi sát bên xe, không khỏi nhíu mày nói: “Những tên con cháu quan lại như ngươi đi tới đâu cũng phô trương lớn như vậy à? Sợ người ta không biết nhà các ngươi có tiền có địa vị?”
Hồ Tiểu Thiên nói: “Nói mắc cười, ngươi phiền một ta phiền mười ngươi đã thử qua cảm giác không kể là ăn cơm đi ngủ hay đến cả đang ngồi trên nhà xí đều có người đi theo sát chưa?”
Mộ Dung Phi Yên nghe hắn nói vậy không khỏi đỏ mặt, nhắm mắt lại không nói gì nữa. Trong lòng thầm mắng tên này vô sỉ, thật đúng là không biết xấu hổ mà cái gì cũng nói được.
Hồ Tiểu Thiên thở dài dựa vào thành xe, chợt nhớ tới mấy tên anh của Đường Khinh Tuyền đều là người cầm đầu một phương ở chợ ngựa, lại không biết hôm nay tiến về chợ ngựa ở phía tây thành có gặp người của Đường gia không, thấp giọng nói: “Theo như ta nhớ là Đường Thiết Hán hình như cũng ở chợ ngựa a?”
Tuy rằng hắn khéo léo dò hỏi, nhưng Mộ Dung Phi Yên vẫn nghe được từ lời hắn có sự băn khoăn lo lắng, mỉm cười nói: “Ngươi không cần lo lắng chỗ này là Đà nhai, họ không buôn bán ở đây.” Nàng dừng lại một chút rồi nói: “Không làm Không làm việc trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, làm chuyện thất đức nhiều nên chột dạ hả?”
Hồ Tiểu Thiên hặc hặc cười nói: “Ta chột dạ? Hặc hặc ha…” Tiếng cười của gia hỏa này rõ ràng trở nên khô khốc. Hắn cũng không phải là vì sợ hãi anh em Đường gia mà chỉ không muốn trêu trọc vô phiền toái không cần thiết.
Xe ngựa tiến vừa vào Đà nhai mặt đất liền trở nên cực kỳ lầy lội không chịu nổi, Đà nhai này quy mô không nhỏ nhưng điều kiện thì cực kỳ kém, dân buôn trâu ngựa từ bốn phương tám hướng đều tụ tập lại, rồng rắn hôn tạp hơn nữa còn toàn là khách vãng lai, người bôn ngựa quy mô lớn cũng khinh tới đây buôn bán.
Tuy rằng đường đi rộng lớn nhưng xe ngựa qua lại đông đảo, có cả tiểu thương chăn dắt súc vật cũng thông hành trong đó làm ra một cảnh tượng chen chúc không chịu nổi, xe ngựa của hai người đã bị cản lại ở đó không có cách nào tiến lên.
Mộ Dung Phi Yên đẩy cửa xe nhảy xuống, Hồ Tiểu Thiên liền theo sau.
Hồ Phật đánh xe nói: “Thiếu gia, phía trước vướng víu nhiều gia súc, xe ngựa không qua được.”
Mộ Dung Phi Yên đã đi về phía trước, Hồ Tiểu Thiên nói: “Các ngươi ở đây đợi ta, ta cùng Mộ Dung bộ…” Hắn muốn nói Mộ Dung Bộ đầu, nhưng khi nhìn lại đã thấy người ta đi đi lại lại tấp nập nên nuôt chữ này vào, mấy gia đinh cũng muốn đi theo nhưng Hồ Tiểu Thiên liền khoát tay áo ý bảo chúng không cần đi theo, tránh đánh rắn động cỏ, chỉ cho hai người Lý Cẩm Hạo và Thiệu Nhất Giác đi theo, trong đám chỉ có hai người họ là có sức chiến đấu, còn về phần Lương Đại Tráng thoạt nhìn cao to đen hôi nhưng thực ra chỉ là cái bao rỗng, nếu thực sự xảy ra chuyện gì khéo còn liên lụy đến mình.
Lương Đại Tráng luôn cho mình là đệ nhất gia đinh của thiếu gia, thấy bây giờ hắn lại không cho mình đi không khỏi có chút mất mát, chủ đông xin đi giết giặc nói: “Thiếu gia, ta đi với ngươi.”
Hồ Tiểu Thiên khoát tay áo nói: “Ngươi là người mà ta tín nhiệm nhất, ngươi ở lại đây tọa trấn ta mới yên tâm!”
Lương Đại Tráng vì những lời này của hắn mà vô cùng kích động, lòng tự tin vọt lên nói: “Thiếu gia yên tâm, nô tài nhất định không làm nhục mệnh.”
Lối ăn mặc hôm nay của Mộ Dung Phi Yên rõ ràng rất bất tiện trong việc di chuyển, cứ đi vài bước lại đạp vào một chỗ lầy lội, thấy nàng cầm lấy đuôi váy, đôi giày dính đầy phân ngựa và bùn đất, không khỏi cảm thán nói: “Ta còn tưởng rằng Mộ Dung cô nương ra bùn mà vẫn trắng như sen đấy.”
Mộ Dung Phi Yên trừng mắt liếc hắn một cái, chẳng thèm để ý đến lời châm chọc của hắn. Kỳ thật cũng là do tự biết vĩnh viễn không phải đối thủ ở phương diện đấu võ mồm với hắn.
Cả bọn cuối cùng cũng tìm thấy Mạc Thiệu Lân ở phia bắc Đà nhai, Mạc Thiệu Lân này tầm hai mươi tư tuổi, người Tây Bắc, là con lai của người Hồ cùng người Tần, thân thể cao lớn da ngăm ngăm đen, tóc quăn bẩm sinh, mặt hình chữ bàng mày rậm mắt to mặc trang phục võ sĩ màu nâu cũ nát đã chuyển thành màu trắng bệch, ống quần được sắn tới đầu gối, lộ ra hai bắp chân cực kỳ cơ bắp, đi một chiêc giầy rơm dính đầy bùn đất.
Lúc Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên tìm thấy gã thì gã đang cò kè mặc cả, cách mặc cả ở chợ ngựa cũng không phải tiến hành bằng miệng như bình thường, hai người để tay trong áo, một người dùng ngón tay ra giá một người dùng ngón tay trả giá, khi đã thỏa thuận được liền nắm tay lại là coi như thành giao.
Nhìn thân hình cường tráng của Mạc Thiệu Lân, Hồ Tiểu Thiên phỏng đoán lực chiến đấu của tên này hẳn là không kém, thấp giọng nói với Mộ Dung Phi Yên: “Muốn ta gọi người tới hỗ trợ không?”
Mộ Dung Phi Yên nhìn hắn một cái, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường, thực ra từ trước đến giờ nàng vẫn luôn nhìn Hồ Tiểu Thiên với loại ánh mắt này, ngữ khí cũng trở nên trào phúng: “Ngươi sợ a?”
Hồ Tiểu Thiên nói: “Chữ sợ viết như nào?”
Mộ Dung Phi Yên chậm rãi đi về phía Mạc Thiệu Lân.
Mạc Thiệu Lân cũng đã thỏa thuận xong với tên khách kia, vào thời điểm mua bán không thành hai người lắc đầu, lộ ra một nụ cười áy náy với nhau rồi sau đó người khách liền rời đi. Ánh mắt Mạc Thiệu Lân rơi vào khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Phi Yên, nữ nhân xinh đẹp như Mộ Dung Phi Yên xuất hiện tại Đà nhai dơ dơ bẩn bẩn rõ ràng là cực kỳ không hài hòa, mà bên người nàng còn có một vị công tử ăn mặc quý phái, hai người này đáng lẽ ra nên chèo thuyền du ngoạn tại chốn Thúy Vân Hồ sóng khói mênh mông hay là ngồi ở lầu các lợp ngói xanh lắng nghe ca múa, ngâm thơ làm phú, không nên xuất hiện ở chỗ này.
Ánh mắt Mạc Thiệu Lân lươt rất nhanh qua mặt hai người rồi lại nhìn xuống chân họ, từ tiếu tấu bước chân của một người có thể nhận ra họ có võ công không, mặt Mạc Thiệu Lân hiện lên vẻ vui vẻ, nhưng trong lòng đã thầm cảnh giác.
Hồ Tiểu Thiên vẫn chú ý ánh mắt của Mạc Thiệu Lân, hắn am hiểu qua các biến hóa rất nhỏ của người khác mà phân tích tâm lý, xem ra đạo lý tài nhiều không vướng chân vẫn còn rất đúng, tâm lý học mà hắn từng học qua có chút đất dụng võ.
Từ bộ pháp của bốn người Mạc Thiệu Lân đã đoán được, hai gã ăn mặc như gia đinh sau lưng và Mộ Dung Phi Yên biết võ công, còn tên công tử cười đùa tí tửng này xem ra không biết võ, chỉ được cái thân thể cường tráng không giống một tên thư sinh trói gà không chặt.
Mạc Thiệu Lân trong lòng cảnh giác, mặt nở ra một nụ cười sáng lạn: “Công tử và phu nhân đến mua ngựa a?”
Mộ Dung Phi Yên bị một tiếng phu nhân của hắn làm cho mặt mũi ửng đỏ, trong lòng tự nhủ không biết mắt tên này có vấn đề gì? Mình là gái chưa gả, hơn nữa từ trang phục mặc trên người cũng có thể nhận ra nàng là người chưa gả.
Hồ Tiểu Thiên thì lại vui vẻ cười hặc hặc, hắn vốn không muốn chiếm tiện nghi gì của Mộ Dung Phi Yên, là Mạc Thiệu Lân hỗ trợ hắn chiếm tiện nghi, Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu vốn định lòng vòng thăm dò tung tích Triệu Chính Hào. Nhưng Mộ Dung Phi Yên lại căn bản không có hứng thú quanh co, trực tiếp hỏi: “Ngươi là Mạc Thiệu Lân?” hắn đang đứng đó nghe nàng hỏi vậy thầm kêu hỏng.
Mạc Thiệu Lân cười nói: “Vâng! Phu nhân nhận ra ta à?”
Mộ Dung Phi Yên nói: “Ngươi có biết Triệu Chính Hào không?”
Mạc Thiệu Lân nói: “Có biết! chúng ta bán ngựa cùng một chỗ.”
“Bây giờ hắn đang ở đâu?”
Mạc Thiệu Lân nghi ngờ nhìn Mộ Dung Phi Yên: “Ngươi tìm hắn làm gì?”
Không đợi Mộ Dung Phi Yên mở mồm, Hồ Tiểu Thiên đã lấy ra năm lượng bạc ròng quơ quơ trước mặt Mạc Thiệu Lân sau đó đưa cho gã, Mạc Thiệu Lân thấy bạc đến tay liền tươi tỉnh, hắn vươn tay ra bắt lấy, còn nhìn nhìn xung quanh thần thần bí bí nói: ” Để ta đi dặn dò chút rồi dẫn các ngươi đi.”
Nếu như không phải là Mộ Dung Phi Yên thiếu kiên nhẫn như vậy thì Hồ Tiểu Thiên cũng không dùng hạ sách này, không biết danh tiếng đệ nhất nữ thần Kinh Triệu phủ Mộ Dung Phi Yên là thế nào mà có được, phá án cũng cần có chút kỹ xảo đó, phải nói bóng nói gió để cho đối phương không cảm thấy rằng mình đang điều tra. Lúc đầu thấy nàng không mặc đồng phục đi lai tưởng nàng muốn làm cảnh sáy mặc thường phục, không ngờ vừa gặp Mạc Thiệu Lân mở mồm ra nói được một câu đã lòi thân phận của mình ra, chỉ thiếu một cái là không nói cho đối phương biết mình là bộ khoái!
Mạc Thiệu Lân quay người đi vào chuồng ngựa, nói gì đó với một gã đội khăn trùm đầu màu lam xám.
Hồ Tiểu Thiên quay sang Mộ Dung Phi Yên nói: “Tình huống có chút không đúng, Mạc Thiệu Lân có chút lén lén lút lút đó.” Hắn đưa mắt liếc với Lý Cẩm Hạo và Thiệu Nhất Giác một cái, ý bảo hiaai người vây quanh hai bên không cho Mạc Thiệu Lân này đào tẩu.
Mộ Dung Phi Yên lạnh lùng nói: “Hắn không làm ra được trò bịp bợm gì.” Nàng vừa dứt lời đã thấy Mạc Thiệu Lân nhẩy lên một con ngựa ngựa lông vàng đốm trắng, cười hắc hắc với Mộ Dung Phi Yên: “Muốn tìm hắn thì đuổi theo ta!” Hai tay hắn dùng sức phất cương ngựa, hai chân ấn vào bụng ngựa, con ngựa kia hí dài một tiếng, vọt lên nhảy qua rào chắn cao bốn xích, bốn vó ngựa vừa rơi xuống đất làm bùn đất tung tóe bay lên chặn đường Lý Cẩm Hạo và Thiệu Nhất Giác. Hai người còn chưa kịp vây lại thì Mạc Thiệu Lân đã phóng ngựa chạy như bay thoát khỏi.