Y Thống Giang Sơn

Chương 19: Câu đối (thượng)


Tất cả mọi người đều khẽ giật mình, Hồ Tiểu Thiên mở trừng hai mắt, chẳng lẽ cái Hoắc cô nương này là một con chó? nơi đây nhiều, hắc hắc nhiều người tập trung làm bút hội, khách quý trọng yếu được chờ đợi lại là một con chó a.

Lúc này đại sảnh đang ầm ĩ bỗng yên tĩnh lại, một cô gái mặc váy dài trắng chậm rãi đi tới, váy trắng không nhiễm chút bụi trần, mái tóc đen nhánh búi đơn giản, trên đó là một cây trâm cài tóc cổ xưa, khuôn mặt đẹp đẽ được che bởi một tấm sa mỏng, không thấy được rõ khuôn mặt, lông mi dài, đôi mắt sáng đẹp mà sâu sắc, chỉ thoáng nhìn mà làm cho mọi người trong đại sảnh đều tưởng nàng nhìn mình, trái tim không tự chủ nhảy lên một cái.

Hồ Tiểu Thiên nhìn qua cô gái áo trắng, trong lòng thầm khen tuy không biết tướng mạo thế nào nhưng khí chất phong độ tư thái quả thật không thể chê, từ nhất cử nhất động của nàng có thể đoán ra cô nàng này tuyệt đối đã nghiên cứu qua tâm lý của đàn ông, ôm tỳ bà che nửa mặt, nửa úp nửa mở làm cho nàng toát ra một vẻ phong lưu mà không mà không hạ lưu, đối với đám văn nhân mặc khách mà nói thì còn có một loại gợi cảm chí mạng, nếu đổi lại cho nàng mặc bikini ưỡn ngực uốn éo bước tới, mười phần là mấy con hàng chuyên giả bộ ở đây sẽ trách cứ là không giữ gìn bản sắc. Hồ Tiểu Thiên nhìn thoáng qua lễ bộ Thượng thư Ngô Kính Thiện phát hiện lão nhìn cô nàng, lộ ra một nụ cười thản nhiên dễ gần hơn vừa rồi rất nhiều.

Hồ Tiểu Thiên thầm mắng trong lòng, lão già ra vẻ đạo mạo, còn không biết trong lòng ngươi đang nghĩ nam đạo nữ xướng dơ bẩn gì nữa, nhìn cô nàng này mặc nhiều chỉ sợ đã hận không thể biến đôi mắt thành x-quang, trực tiếp nhìn vào bên trong của nàng. Hồ Tiểu Thiên phản cảm với Ngô Kính Thiện, đại khái là do Ngô Kính Thiện là đối thủ chính trị với cha hắn, tuy Hồ Tiểu Thiên bất mãn với cha mình, nhưng dù sao cũng là người một nhà lúc quan trọng đương nhiên vẫn hướng về cha mình.

Với thân phận của Ngô Kính Thiện, coi như vẫn còn kiềm chế ngồi yên, còn đám văn nhân mặc khách rõ ràng đã nhanh chóng đứng lên, ngự sử trung thừa Tô Thanh Côn đã đứng dậy đón chào, hắn mỉm cười nói: “Hoắc cô nương đến rồi!”

Cô gái áo trắng này ở Đại Khang gọi là Hoắc Tiểu Như, chẳng những ca múa hơn người còn nổi danh là một tài nữ của Đại Khang, cầm kỳ thư họa không cái nào không thông, bình thường luôn hát bài hát do chính mình viết, vào lễ mừng vương công quý tộc của Đại Khang vẫn thường mời Hoắc Tiểu Như đến biểu diễn. Lần này nàng tới kinh đô Đại Khang do Lễ bộ mời tới mừng thọ sáu mươi tuổi của Hoàng Thượng, do biên soạn lễ mừng ca múa nên đã ngây ngô ở Kinh Thành hơn bốn tháng.


Từ Chính Anh từ khi Hoắc Tiểu Như vào Yên Thủy Các vẫn nhìn chằm chằm vào nàng không rời mắt, nếu như không phải Hồ Tiểu Thiên khẽ lay tay hắn, gia hỏa này còn không biết đến sự tồn tại của hắn, Từ Chính Anh thấp giọng giới thiệu lai lịch Hoắc Tiểu Như cho Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên liền hiểu ra cô này cũng tương đương với nữ minh tinh, đi theo con đường tài trí làm trong lĩnh vực văn nghệ. Loại nữ minh tinh này có một đặc điểm chung là giả bộ, chỉ cần giả bộ sao cho đúng thì sức hấp dẫn của nàng dối với phần đông nam nhân coi là chí mạng, nhất là đám văn nhân lão niên tự mình là phong lưu này thì vô cùng mê luyến.

Từ tình huống xuất hiện của Hoắc Tiểu Như này, nàng chỉ cần lộ ra nửa cái mặt đã cho đám văn nhân mặc khách này đứng núi này trông núi nọ rồi.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Hoắc Tiểu Như, lúc này hào quang của nhân vật chính là Ngô Kính Thiện đã ảm đạm đi nhiều rồi, không có ai chú ý sau lưng Hoắc Tiểu Như còn có một nữ tỳ áo lam tầm mười ba mười bốn tuổi, vẫn chưa hoàn toàn phát triển, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn núc ních vẫn còn chút trẻ con, vóc dáng không cao ôm một con chó hồ ly trắng muốt, vốn không có ai chú ý tới nàng thì con hồ ly trong ngực như muốn được chú ý, giãy dụa nhảy xuống đi tới cạnh Hoắc Tiểu Như, kêu hai tiếng gâu gâu!

Mọt người không khỏi dồn ánh mắt về phía nó.

Lễ bộ Thượng thư Ngô Kính Thiện nhìn qua con chó nhỏ, vuốt vuốt mấy sợi râu thưa thớt dưới cằm mỉm cười nói: “Ồ! Các ngươi nhìn, na thị lang thị cẩu?”(Là sói hay là chó)

Tất cả mọi người khẽ giật mình, trong lòng tự nhủ đây rõ ràng là một con chó con, sao Ngô thượng thư lại không thể rõ nó là chó hay là sói được? Mọi người kinh ngạc trong chốc lát lập tức hiểu ra lời nói của Ngô Kính Thiện là có thâm ý, căn bản lão chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói cẩu là lang, trên thực tế lại nói bóng là thị lang là chó, hôm nay ở đây chỉ có Từ Chính Anh là hộ bộ thị lang, chả khác nào Ngô Kính Thiện mắng thẳng vào mặt gã trước mặt mọi người, sau khi hiểu ra hiện trường liền phát lên một hồi cười vang, có người căn bản đang cố nhịn lại nghe người khác cười liền bật cười, cười rất dễ lan truyền a, người đầu tiên bật cười là ngự sử trung thừa Tô Thanh Côn, nếu gã không dám cười thì người khác cũng chẳng dám, hắn cười một cái cả đám đều cười.


Từ Chính Anh đương nhiên hiểu được ý của Ngô Kính Thiện, lại nghe mọi người cười vang, mặt đã đỏ bừng trong lòng thầm mắng Ngô Kính Thiện là lão cẩu, ỷ vào quyền thế công khai chửi mình là chó. Từ Chính Anh tuy rằng tức giận nhưng lại kiêng kỵ chức quan của Ngô Kính Thiện nên không dám phát tác.

Ngô Kính Thiện cười tủm tỉm quay sang Từ Chính Anh nói: “Từ đại nhân, ngươi học rộng biết nhiều, theo ngươi đây là lang hay cẩu?”

Từ Chính Anh trong lòng âm thầm đem mười tám đời tổ tông Ngô Kính Thiện ra ân cần hỏi thăm một lượt nhưng cũng không có can đảm trực tiếp trở mặt với Ngô Kính Thiện, cười bồi nói: “Ngô đại nhân, hạ quan tài sơ học thiển không phân biệt được!”

Hồ Tiểu Thiên khinh thường nhìn Từ Chính Anh, gia hỏa này quá không có cốt khí, bị Ngô Kính Thiện chửi thẳng vào mặt vẫn nhịn được. Nhìn Ngô Kính Thiện ngông cuồng như vậy, nhìn đôi mắt Hoắc Tiểu Như đã hoàn toàn thành hình trăng lưỡi liềm cũng không nhịn được, dù sao Hồ Tiểu Thiên cũng cùng Từ Chính Anh tới đây, cười nhạo Từ Chính Anh cũng chả khác nào cười nhạo hắn, lập tức muốn trả thù, bất động thanh sắc nói: “Kỳ thật muốn xem nó là lang hay cẩu cũng không khó.”

Bởi vì mọi người đều đang chú ý tới Ngô Kính Thiện và Từ Chính Anh, không có ai dám chen vào, Hồ Tiểu Thiên lại ngay lúc này mở miệng, lập tức thu hút sự chú ý.


Từ Chính Anh trong lòng âm thầm kêu khổ, tiểu tử này không phải đã đồng ý không nói gì vì sao lại đột ngột mở miệng? Chẳng lẽ thấy ta còn chưa mất mặt đủ? Từ Chính Anh lặng lẽ liếc Hồ Tiểu Thiên một cái, ý bảo hắn đừng xen vào.

Hồ Tiểu Thiên làm như không thấy nói: “Muốn phân biệt cẩu hay lang có hai cách, một là nhìn đuôi, hạ thùy thị lang, thượng thụ thị cẩu!”(đuôi dựng là sói đuôi cụp là chó)

Hiện trường lặng ngắt như tờ, hôm nay văn nhân mặc khách tụ tập một chỗ, chả có ai là người ngu ai cũng nghe rõ lời của Hồ Tiểu Thiên, hắn dùng cùng một cách đánh trả Ngô Kính Thiện, rõ ràng nói thượng thư là chó, mọi người vừa khen tên này đối đáp tinh diệu vừa thầm kinh hãi tiểu tử này rút cuộc là ai? Lại dám làm nhục Lễ bộ thượng thư trước mặt mọi người.

Từ Chính Anh trong lòng thống khoái, hảo! Có dũng khí! Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, cha anh hùng con hảo hán, nhi tử của Hồ Bất Vi quả nhiên không tầm thường, Thượng thư thị cẩu! Sảng khoái! Sảng khoái! Từ Chính Anh sau khi thỏa mãn lại thấy nhức đầu, Hồ Tiểu Thiên lần này mở miệng trăm phần trăm là đắc tội Ngô Kính Thiện, ân oán này kiểu gì cũng đổ lên đầu mình, dù sao cũng là mình mang hắn tới, đắc tội Ngô Kính Thiện cũng coi như việc nhỏ đi, nhưng nếu để Hồ Bất Vi biết mình mang con lão đi trêu chọc thị phi chỉ sợ những ngày an nhàn ở Bộ Hộ của mình đã qua a, thật đúng là sơ xuất sao lại mang tiểu tử này tới bút hội chứ.

Hoắc Tiểu Như nhìn qua người trẻ tuổi cuồng vọng này, mắt không khỏi sáng lên thấy tên này không những trí tuệ siêu quần, lại can đảm bất phàm, dám hạ nhục Lễ bộ Thượng thư Ngô Kính Thiện trước mặt mọi người, nếu không phải cả gan làm loạn thì chính là một kẻ đần.

Con hồ ly khuyển chạy về phía Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên bế nó lên.

Hoắc Tiểu Như đi về phía hắn, Hồ Tiểu Thiên liền đem hồ ly trả lại cho nàng, ngón tay nàng trơn bóng không tỳ vết, như hoa lan nhẹ nhàng vuốt bộ lông trắng toát của con chó, nói khẽ: “Vị công tử này, ngươi vừa nói là hai cách a?” Nàng hiển nhiên có chút hứng thú đối với người trẻ tuổi này.


Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: “Một cách khác là xem nó ăn gì, lang thì không phải thịt thì không ăn, cẩu thì thấy thịt ăn thịt, ngộ thỉ cật thỉ!”(thấy cứt ăn cứt “ngộ thỉ” nghe gần giống ngự sử)

Mắt Hoắc Tiểu Như hiện lên vẻ khác thường, trong lòng thầm sợ hãi thán phục, thiếu niên này quả thực có trí tuệ siêu quần a, tuy trả lời không thể tục hơn, nhưng không chỗ nào là không hay, những lời này đương nhiên mắng ngự sử trung thừa Tô Thanh Côn gặp cứt đớp cứt, căn bản là nói Ngự Sử đớp cứt.

Từ Chính Anh bên cạnh cười ha hả: “Hay! Hay! Hay!” Gia hỏa này đã nhẫn nhịn cả buổi, lễ bộ yhượng thư Ngô Kính Thiện là quan lớn, gã không dám đắc tội nhưng Ngự Sử trung thừa Tô Thanh Côn lại kém hắn nửa cấp, vừa rồi Ngô Kính Thiện chửi móc gã là chó, tên vương bát đản Tô Thanh Côn này là người cười nhạo đầu tiên, ngươi cũng có ngày hôm nay a, Từ Chính Anh nói: “Câu gặp thịt ăn thịt, ngộ thỉ cật thỉ, chính là bản chất của chó a.” Từ Chính Anh lúc này đã hoàn toàn nghĩ thông rồi đã không thể tránh đắc tội được thì cứ làm tới thôi.

Hoắc Tiểu Như nhịn không được nở nụ cười, da dẻ sau tấm lụa trắng hơi chuyển hồng, đặc biệt mê người, dịu dàng nói: “Con chó con của ta hôm nay cũng không có đắc tội các người, hôm nay lại bị các ngươi mắng thảm rồi.” Nàng đưa chó cho tiểu tỳ sau lưng, liếc nhanh qua Hồ Tiểu Thiên, ôn nhu nói: “Chỗ trống cạnh ngươi có ai ngồi không?”

Hồ Tiểu Thiên rất lịch sự kéo ghế cho nàng, phủi phủi tượng trưng mấy cái nói: “Hoắc cô nương, mời ngồi!”

Lễ bộ thượng thư Ngô Kính Thiện tức giận đến xanh mét mặt mày, muốn làm nhục Từ Chính Anh, không nghĩ tới lại từ đâu chui ra một Trình Giảo Kim, cái này gọi là trộm gà không được còn mất nắm thóc, cuối cùng lại tự rước lấy nhục, Hoắc Tiểu Như vốn an bài ngồi cạnh lão, giờ lại không để cho lão chút mặt mũi nào, trực tiếp ngồi bên người Hồ Tiểu Thiên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.