Y Thống Giang Sơn

Chương 18: Bút hội (hạ)


Hai người vừa tới trước cửa, lập tức có hai nho sinh mặc trường bào màu lam chạy ra đón tiếp, bọn hắn hiển nhiên không có nhận ra Hồ Tiểu Thiên nên chỉ cung kính vái chào Từ Chính Anh: “Vãn sinh Khâu Chí Cao cùng Khâu Chí Đường bái kiến Từ đại nhân.”

Từ Chính Anh mỉm cười nói: “Không cần đa lễ, hôm nay chúng ta đều tới tham gia bút hội, không cần chú ý đến lễ nghi phiền phức trên quan trường.” Hắn nhìn sang Hồ Tiểu Thiên rồi nói: “Hiền chất, hai vị này là tài tử nổi danh tại kinh thành, cũng là công tử nhà Thái Sử Lệnh Khâu đại nhân.”

Hồ Tiểu Thiên vờ vịt chắp tay nói: “Đại danh của hai vị như sấm dội bên tai, ngưỡng mộ đã lâu!” Kỳ thật hắn căn bản chưa từng nghe nói qua tên của hai kẻ kia, thậm chí tên lão già nhà họ Hồ Tiểu Thiên cũng là lần đầu nghe được, nhưng dù có biết hay không cũng nên giả vờ khách sáo, hào phóng cho họ một ít mặt mũi.

Hai anh em Khâu Chí Cao cùng Khâu Chí Đường nhanh chóng đáp lễ, tuy không biết tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì nhưng có thể cùng với Bộ Hộ Thị Lang Từ Chính Anh đến đây, không phải là thân thích thì cũng là môn sinh của lão. Bút hội lần này chính là do hai huynh đệ bọn họ đứng ra tổ chức, phụ thân của hai người là Thái Sử Lệnh Khâu Thanh Sơn, tuy chỉ mang quan hàm Ngũ phẩm thế nhưng lại có địa vị vô cùng quan trọng trong triều đình, cũng là một vị Đại Nho nổi danh uyên bác của Đại Khang, hiện đang biên soạn Đại Khang Thông Giám.

Từ Chính Anh cũng không có lên tiếng giới thiệu, hắn sợ người khác nhận ra thân phận của Hồ Tiểu Thiên, nên vờ xem gã là một tùy tùng bên mình.

Sau đó, Khâu Chí Cao đi trước dẫn đường, dẫn hai người lên lầu.

Hồ Tiếu Thiên lần đầu tham gia hoạt động như thế này, đối với mọi thứ xung quanh đều cảm thấy mới lạ, nhìn đông chán lại ngó sang tây, hệt như thím Lưu tiến vào đại quan viên vậy.

Nơi diễn ra bút hội đặt tại tầng năm, lúc này đã có hơn mười người đến trước, túm năm tụm ba, một bên trò chuyện văn học, số khác rung đùi đắc ý, Hồ Tiểu Thiên trước kia cũng từng tham gia hội văn học đấy, hắn dù gì cũng có trình độ thạc sĩ, thế nhưng nhìn quanh lại không nhận ra người nào quen mặt.


Từ Chính Anh vốn nổi tiếng, lại hay tham gia hoạt động như thế này, bản thân còn mang quan hàm Tam phẩm, hắn vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người, một số thanh niên đang bàn luận sôi nổi cũng tranh thủ tiến tới làm quen, Từ Chính Anh bị mọi người vây quanh, trong lúc nhất thời không thể để ý đến Hồ Tiểu Thiên.

Đột nhiên bị cô lập giữa đám đông, Hồ Tiểu Thiên vẫn bình thản như không, gia hỏa này liền tìm một vị trí gần với cửa sổ, tự rót cho mình một chén trà, ung dung thưởng thức bầu trời xanh thẳm ngoài kia.

Quan viên đến tham gia bút hội hôm nay không chỉ mình Từ Chính Anh, hắn cũng không phải lớn nhất ở đây cho nên cảnh người người chen tới làm quen cũng không kéo dài bao lâu, khi Lễ Bộ Thượng Thư Ngô Kính Thiện cùng Ngự Sử trung thừa Tô Thanh Côn đến, trung tâm của sự chú ý lập tức chuyển dời lên hai người bọn họ.

Từ Chính Anh vốn cho rằng thành phần dự bút hội hôm nay, mình là lớn nhất nào ngờ Lễ bộ Thượng Thư Ngô Kính Thiện sẽ ghé qua, người ta là thứ dữ trong hàng ngũ Tam phẩm, ai dám so bì, Từ Chính Anh lần này tham gia bút hội cũng ôm ý niệm làm nhân vật chính nào ngờ lại phát sinh sự tình ngoài ý muốn, về phần Ngự sử trung thừa Tô Thanh Quan tuy cũng là đại quan tứ phẩm nhưng còn kém nửa cấp so với lão Từ, bọn họ đều là khách quen của bút hội. Từ Chính Anh trong lòng có chút không vui, huynh đệ Khâu Gia khi nãy nghênh đón cũng không đề cập đến chuyện Ngô Kính Thiện sẽ tới, không biết là sơ sót nhất thời hay là cố tình làm vậy.

Trước mặt Ngô Kính Thiện, Tô Thanh Côn biểu hiện vô cùng khiêm cung, kỳ thật vị Lễ bộ Thượng Thư kia sở dĩ đến đây cũng là nghe theo lời mời của hắn, cùng phận khách không mời mà đến như Hồ Tiểu Thiên nhưng việc Ngô Kính Thiện có mặt lại thu hút sự chú ý hơn vô số lần, lão vừa đến đã thu hút ánh mắt của mọi người, đám văn nhân mặc khách có mặt cuống quít qua chào. Những văn nhân hào sảng khí khái có thể được lịch sử truyền tụng là nhờ vào sự hiếm có khó tìm của họ bởi thực tế lòng tham đối với công danh lợi lộc của văn nhân so với dân chúng bình thường còn nặng hơn nhiều, mắt thấy đại quan Tam phẩm xuất hiện, đều nhao nhao xích lại ôm đùi.

Vị Ngô đại nhân này tuổi chừng năm mươi ba, vẻ ngoài đường đường, phong độ nhẹ nhàng, tuy trên mặt luôn mang theo nụ cười thản nhiên nhưng vẫn khiến người nhìn cảm nhận được sự lạnh lùng ngạo mạn, vô luận kẻ nào tiến đến chào hỏi hắn, vấp phải sự chào đón như vậy đều không biết phải mở lời ra sao.

Từ Chính Anh và Ngô Kính Thiện gặp mặt không nhiều nhưng cũng nghe vị này cùng lãnh đạo Hồ Bất Vi của mình xưa nay không hòa thuận, hai người từng nhiều lần tranh chấp trên triều đình trước mặt Hoàng Thương, trong lòng âm thầm kêu khổ, nếu như Ngô Kính Thiện nhận ra Hồ Tiểu Thiên là con trai Hồ Bất Vi, khẳng định sẽ gây khó dễ cho tiểu tử nay. Chỉ mong Hồ Tiểu Thiên có thể nói lời giữ lời, thành thành thật thật giả câm giả điếc là tốt nhất. Từ Chính Anh khẽ nhìn qua Hồ Tiểu Thiên, phát hiện tiểu tử kia đang ngồi bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, dường như không chú ý đến chuyện bên này, lúc này mới cảm thấy an tâm một chút.

Đợi khi đám người kia tản đi, Từ Chính Anh mới lững thửng đi tới, chắp tay hành lễ: “Hạ quan tham kiến Ngô đại nhân!”


Ánh mắt Ngô Kính Thiện thoáng rũ xuống, sau đó khóe môi lộ ra vẻ tươi cười pha lẫn chút khinh thị: “Đây không phải là Bộ Hộ Thị Lang Từ đại nhân sao?”

Từ Chính nghĩ thầm ngươi đã sớm nhận ra ta, còn làm bộ làm tích gì nữa, nhưng vẫn cười nói: “Ngô đại nhân có thể đích thân tới bút hội đã khiến Yên Thủy Các càng thêm vẻ vang, lại là vinh dự cho kẻ hèn này, từ lâu đã ngưỡng mộ tài năng thi từ văn chương nức tiếng gần xa của đại nhân, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội chứng kiến tận mắt tài nghệ của ngài.”

Hồ Tiểu Thiên bị tràng vỗ mông ngựa thần thánh kia thu hút trở lại, công phu nịnh nọt của Từ Chính Anh quả nhiên cao minh, có thể nói ra những lời buồn nôn như vậy mà không chút nào xấu hổ. Hồ Tiểu Thiên cũng không nhận ra Ngô Kính Thiện nhưng từ thái độ xum xoe của đám đông với lão, có thể đoán được người này có thân phận không giống bình thường, lại từ bộ dáng ngoe nguẩy của Từ Chính Anh mà suy ra vị kia ít nhất là quan lớn Tam phẩm, so với cha hắn có khi còn lớn hơn.

Ngô Kính Thiện lại như không chút hứng thú đối với bản lĩnh tâng bốc tuyệt diệu của Từ Chính Anh nên chỉ cười nhạt một tiếng rồi nói: “Hôm nay trong lúc rãnh rỗi nghe được Tô đại nhân nói tới bút hội nên cũng muốn ghé lại góp vui.”

Một đám tài tử lại được dịp a dua nịnh hót, nội dung tuy khác nhau nhưng ngoài tâng bốc Ngô đại nhân tài trí hơn người, có một không hai thì cũng quanh quẩn bày tỏ sự vinh hạnh khi được hắn đích thân tới đây dạy bảo.

Mà Ngô Kính Thiện này đích thật cũng là một tài tử nổi danh của Đại Khang, lại nói kẻ có tài thường ngạo mạn, nên hắn hiển nhiên không có để đám ngươi vào mắt, luận quan chức ở đây hắn là lớn nhất, luận tài học có kẻ nào ở đây hơn được hắn nào.

Từ Chính Anh vốn định ngồi cùng bàn với Hồ Tiểu Thiên nhưng vì sự xuất hiện của Ngô Kính Thiện, để tỏ lòng kính trọng với cấp trên, hắn định theo bên vị quan lớn kia chỉ tiếc Ngô đại nhân cùng Tô Thanh Côn vừa chọn một vị trị để ngồi xuống thì mấy chiếc ghế xung quanh đã bị đám tài tử nuôi mộng ôm đùi chiếm lĩnh, lão Từ vì vậy trong nhất thời cũng do dự không thể tiến đến.


Từ Chính Anh thầm mắng trong lòng, vừa nãy đại quan như hắn nghiễm nhiên là trung tâm của sự chú ý nhưng Ngô kính Thiện vừa xuất hiện, thế cục lập tức thay đổi chóng mặt, văn nhân mặc khách gì chứ, so với con buôn còn muốn ranh mãnh hơn.

Từ Chính Anh đành hậm hực tiến đến chỗ của Hồ Tiểu Thiên, gia hỏa kia tay bưng chén trà, tròng mắt đảo quanh như đang quan sát nhật nguyệt tinh tú trên trời, sau đó thấp giọng hỏi: “Lão già nghênh ngang kia là ai? Trông bộ dạng rất là uy phong.”

Từ Chính Anh đáp khẽ: “Chính là Lễ bộ Thượng Thư Ngô Kính Thiện Ngô đại nhân, người ngồi bên cạnh hắn là Ngự sử trung thừa Tô Thanh Côn Tô đại nhân.”

Hồ Tiểu Thiên gật gù ra vẻ đã hiểu: “Hai người bọn họ so với thúc ai lớn hơn?”

Từ Chính Anh bi hỏi đến mặt già đỏ lên, trong lòng tự nhủ, đầu óc của tiểu tử kia không biết có phải làm từ đậu hũ không? Nhưng Hồ Tiểu Thiên đã hỏi, hắn cũng nghiêm chỉnh trả lời: “Ngô đại nhân là quan lớn Tam phẩm, Tô đại nhân là Tứ phẩm.” Hắn không nói thẳng ai lớn ai nhỏ, chỉ báo ra phẩm cấp của bọn họ, còn lại để Hồ Tiểu Thiên tự suy đoán.

Hồ Tiểu Thiên lại không chịu buông tha: “Tam phẩm vậy là lớn hơn ngươi một bậc, còn vị quan Tứ phẩm so với thúc thấp hơn nửa cấp, nói như vậy lão gia hỏa kia hôm nay là nhân vật có tiếng nói nhất, khó trách thái độ vênh váo hung hăng như vậy.”

Từ Chính Anh nghe tiểu tử này khẩu xuất cuồng ngôn, không khỏi giật mình, cuống quít nhắc nhở: “Cẩn thận tai vách mạch rừng, những lời như vậy không nên nói ra.”

Hồ Tiểu Thiên vẫn cười nói như không: “Nói đến vị Lễ bộ Thượng Thư kia, ta lại nhớ tới một chuyện, hai ngày trước có phải hắn cùng cha ta nảy sinh cãi vả?” Những chuyện này phần lớn là Hồ Tiểu Thiên nghe người làm trong nhà kể lại, Lương Đại Tráng không biết giữ mồm giữ miệng, nghe được tin tức gì đều báo cáo cho Hồ Tiểu Thiên.

Từ Chính Anh toát mồ hôi trán, chuyện này hoàn toàn là sự thật nhưng không biết tiểu tử này làm sao lại biết được, chứng kiến vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của Hồ Tiểu Thiên, hắn không khỏi cảm thấy bất an, ta nói, tên nhãi này không phải tính chuyện trả thù đấy chứ? Nghĩ vậy, hắn liền thấp giọng nhắc nhở: “Trên triều đình chuyện bất đồng ý kiến là hết sức bình thường, tất cả mọi người đều vì việc công, cũng không nảy sinh thù oán cá nhân gì.” Ngoài miệng là như thế nhưng trong lòng hắn lại rõ ràng quan hệ giữa hai vị Thượng Thư đã trở nên vô cùng ác liệt, trên triều vẫn thường tranh cãi gay gắt.


Hồ Tiểu Thiên hắc hắc cười lạnh, không có tiếp túc nói chuyện, mà lại chú tâm thưởng thức trà thơm, chỉ là đôi mắt xảo hoạt vẫn không ngừng quan sát Ngô Kính Thiện, không ai biết trong đầu hắn đang suy tính những gì.

Bút hội mọi lần muốn bắt đầu đều phải xin ý kiến của Từ Chính Anh nhưng hôm nay vì sự xuất hiện của Ngô Kính Thiện, việc ra chỉ thị đương nhiên được chuyển cho vị Lễ Bộ Thượng Thư này.

Khâu Chí Cao đến trước mặt Ngô Kính Thiện, vái chào thật sâu, chỉ kém chút nữa là cắm đầu xuống đất. Biểu hiện cung kính như vậy so với khi nãy nghênh đón Từ Chính Anh chỉ có hơn chứ không kém.

Hồ Tiểu Thiên không khỏi nghĩ đến, gia hỏa kia chỉ mới thấy quan Tam phẩm đã biểu hiện khoa trương như vậy, chẳng phải nếu gặp được đại quan nhất phẩm hắn sẽ đem đầu xuyên thủng sàn nhà sao chứ? Thật không còn cốt khí của văn nhân! Thấy danh lợi là khom lưng uốn gối đúng là đồ chó hoang không có khí tiết.

Khâu Chí Cao cung kính hỏi: “Thỉnh Ngô đại nhân cho bút hôi được phép bắt đầu.”

Ngô Kính Thiện mỉm cười, lại nhìn qua Tô Ngự sử rồi nói: “Chờ một lát!” Ánh mắt của hắn nhìn ra ngoài cửa như đang đợi người nào đó.

Mọi người không khỏi hiếu, rốt cuộc là nhân vật quan trọng nào khiến cho đại quan Tam phẩm kia phải kiên nhẫn chờ đợi. Đang lúc đám đông còn xôn xao bàn tán, đột nhiên một giọng nói vang dội thông báo: “Hoắc cô nương đến!”

Hồ Tiểu Thiên không khỏi giật mình, thì ra lão già kia đang đợi một cô gái sao, không thể nghĩ ra lão gia hỏa kia tỏ ra đạo mạo như vậy lại mang tâm địa gian xảo, lại không biết vị cô nương kia rốt cuộc đáng giá cỡ nào lại khiến cho bọn họ chờ đợi như vậy. Hồ Tiểu Thiên không giống những người khác, rõ ràng trong lòng tò mò muốn nhìn cho rõ nhưng lại mạnh mẽ ngăn chặn cảm xúc hiếu kỳ, biểu hiện tỏ ra vô cùng bình tĩnh, dù núi có sập cũng không làm thay đổi sắc mặt. Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn duỗi dài cổ nhìn về phía cửa ra vào, chỉ thiếu nước không có đứng lên trên bàn.

“Gâu gâu!” Bên ngoài lại truyền đến tiếng chó sủa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.