Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 94: Phượng Thịnh Yến
Ba ngày trôi qua , nói dài cũng không dài , bảo ngắn cũng không ngắn , có lẽ đối với Quân Dật Hiên mà nói, có thể nói là sống một ngày bằng một năm , hắn đang chờ đợi, đợi khắc này của ba ngày sau . Trong Kim Loan điện , lúc này khung cảnh trong hoàng cung rất yên bình , xa hoa nhưng không quá ồn ào , mọi người đều ngồi vào vị trí của mình , tuy mọi người đều biết hoàng cung Tây Lưu không hề yên bình như vậy , nhưng cũng không làm cho mọi người bỏ đi sự mong chờ tại yến hội lần này. Quân Dật Hiên giờ phút này đang ngồi tại vị trí của mình , bất quá mấy ngày nay , cả người đã toát ra khí chất hoàn toàn khác , lúc trước là một Quân Dật Hiên nho nhã , ôn nhuận , nhưng để làm đế vương Tây Lưu quốc hiển nhiên vẫn không hoàn mỹ lắm ! Nhưng , Quân Dật Hiên hiện tại , toàn bộ đã lộ ra khí thế của đế vương , trên người tản ra quý khí mạnh mẽ , giơ cao chén rượu , trong lời nói có chút khách sáo , một tiếng nói ra , tiệc tối liền bắt đầu , âm nhạc chậm rãi vang lên, náo nhiệt vô cùng ! Yến Tần Ngạo nhìn lên chỗ Quân Dật Hiên , cùng với Minh Nhân thái hậu , tuy trên người quần áo đẹp đễ quý phái nhưng không dấu nổi mệt mỏi , khóe miệng Yến Tần Ngạo lộ ra một nụ cười khó hiểu! Lần này , có thể nói hắn là tiền mất tật mang , mà Quân Dật Hiên quả nhiên đủ thâm! Rồi sau đó nghĩ đến lời đồn đãi khi Quân Dật Hiên hạ thánh chỉ , hứng thú làm cho đôi mắt như phát sáng , hôm nay xem ra còn có trò hay để xem! Trên bàn rượu , món ngon bày đầy bàn , phần lớn là giai nhân mỹ nữ tham gia yến tiệc nên không khí thoang thoảng mùi son phấn , liền như vậy mắt , mỗi viên quan trong chiều bên người cũng phải mang ít nhất hai gia quyến đi theo , cung nữ hoặc ca múa , hoặc rót rượu, một ít viên quan háo sắc lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi , còn một đám cung nữ được phân công phục vụ chu đáo cho những viên quan chức vụ lớn! Mà trong dó cũng không ít người đủ thông minh để suy nghĩ về í đồ của Hiên đế! Mà lúc này , đã thấy nhất phẩm thị vệ vội vàng từ bên ngoài đi vào Kim Loan điện , ở bên tai Quân Dật Hiên thì thầm vài câu , chỉ vài câu đã làm cho sắc mặt Quân Dật Hiên trở lên tái nhợt! “Điều động cấm vệ quân , dù phải ép buộc cũng phải giữ được nàng ở lại “. Quân Dật Hiên gầm lên ra tiếng , trên mặt lại hiện lên dữ tợn cùng điên cuồng! Phong Nhược Ngôn , hết thảy ta đều đã chuẩn bị tốt , nàng chỉ cần tùy thời phối hợp cùng ta , Quân Dật Hiên ta liền có thể cho nàng trở thành người được mọi người tôn quý , hạnh phúc nhất trong tất cả các nữ nhân , vì sao , vì sao trong mắt nàng lại chỉ có hắn ! Rốt cuộc nàng muốn ta phải làm thế nào mới để nàng cam tâm ở lại bên ta? Bên trong Kim Loan điện vì tiếng gầm của Quân Dật Hiên , mà đặc biệt yên tĩnh! Tất cả mọi người đến tột cùng đều không biết vì sao Quân Dật Hiên tức giận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Quân Dật Hiên âm trầm cùng với không cam lòng cũng không khỏi sinh ra một cỗ cảm giác run sợ! Hôm nay , tại thọ yến nổi lên phong ba nhưng ai cũng không biết nguyên do , tuy họ đều biết không liên quan tới mình nhưng cũng không đoán được lửa giận của người kia có lan tới mình hay không , nhưng mà bọn họ cũng không có lá gan tới tham gia , bởi vì hiện tại Hiên đế thực làm cho người ta kinh hãi! Bạch ngọc xây thành hoàng cung đại đạo giống như vô tận , xa xa hướng ngoài cửa cung, bốn phía ngọc lưu ly ngói xanh, vàng ngọc vén, hoàng thất xa hoa hiển lộ ra, mà lúc này, hấp dẫn ánh mắt mọi người không phải cảnh trí xa hoa tinh xảo, mà là…… “Tê……” Đột nhiên một âm thanh làm cho người ta kinh hãi vang lên . Mọi người đều đổ hai mắt nhìn chằm chằm tại lối vào Kim Loan điện , ánh mắt trừng to , miệng cũng hơi hơi mở ra, trong mắt kinh diễm có, điên cuồng có , hâm mộ ghen tị hận cũng có! Quân Dật Hiên, Yến Tần Ngạo, Yến Du Trần trong chớp mắt ba người đều bị trụ tại chỗ . Giờ phút này, đèn cung đình chiếu rọi , gió đêm hơi hơi thổi bay vạt áo hai người , tựa hồ đã muốn dây dưa làm một thể lẫn lẫn nhau , như trời sinh một thể , làm cho người ta không đành lòng đem tách ra! Nữ tử hồng y đón gió mà đứng , hồng y ẩn ẩn hiện ra vài tia màu vàng , nhìn rất chói mắt , một đầu tóc đen dùng một cây châm màu đỏ phiếm màu vàng cố định , khi đèn cung đình chiếu rọi , màu đỏ lụa mỏng làm nổi bật da thịt trắng muốt , cả người vây quanh bởi lưu quang , ngạo thế độc lập , nói không nên lời , xinh đẹp thanh nhã , vô cùng cao quý thoát tục , toàn bộ dáng người , đều siêu thoát thế tục , thế gian dù có dùng hết tất cả những từ mĩ miều cũng không miêu tả được! Như tiên nhân , làm sao có thể không làm cho người ta điên cuồng , ngay cả đế vương Quân Dật Hiên là như , cũng không ngoại lệ? Mà bên cạnh nữ tử , một nam tử mặc xiêm y màu tím cũng ở trong gió y huyền bí tung bay , mát tóc đen tuyền nhẹ nhàng bay theo cơn gió , cùng những sợi tóc của mỹ nhân bên cạnh dây dưa không ngớt , khó phân ngươi ta! Khí phách thong dong bình tĩnh lại tự nhiên , cao quý tao nhã cùng với mỹ nhân bên cạnh một cặp hoàn hảo , nhưng ánh mắt lại làm cho người ta không dám tới gần , ánh mắt sắc bén quét qua Kim Loan điện , khóe miệng tựa tiếu phi tiếu gian , cũng đủ để cho hắn nắm giữ hết thảy. Một tử y liễm hoa , một hồng y như họa , một như thiên thần , một tựa như tiên nữ , đồng dạng ngạo thế thiên hạ , đồng dạng phong hoa tuyệt đại , hai người liền như vậy dắt tay cùng tiến vào đại điện , hết thảy đều hài hòa , hết thảy đều làm cho người ta trầm mê! Tất cả mọi người hầu như quên hết ngôn ngữ , đều chuyên tâm nhìn hai người, chỉ liếc mắt một cái, liền đem bức tranh này khắc sâu trong lòng! Quân Dật Hiên, Yến Du Trần bao gồm cả Yến Tần Ngạo , giờ phút này trong đầu đều sinh ra một loại cảm giác , tất cả đều trở nên vô lực! Mà người đang là tiêu đểm của mọi người , Phong Nhược Ngôn , giờ phút này nhìn chung quanh thấy những nữ nhân này đối với Hiên Viên Lưu Phong ánh mắt giống như sói như hổ , thật là ảo não! Hiên Viên Lưu Phong một thân phiêu dật , khí phách lại tiêu sái , mà bộ quần áo này, cũng do chính mình thiết kế , may ở Thủy gia , hiện tại cũng thuộc sản nghiệp chính mình, tơ lụa thượng đẳng màu tím , trung y lại đem những sợi tơ màu vàng khảm vào , màu vàng theo ánh mặt trời chiếu vào , cùng màu đỏ trên y phục của Phong Nhược Ngôn hoà lẫn! Chính mình tỉ mỉ thiết kế, dốc lòng dốc ý , nhưng hiện tại Phong Nhược Ngôn lại rất hối hận , nàng lúc trước thật không ngờ đến trường hợp này , chính mình đem nam nhân xuất chúng của mình khoe ra ngoài sao? Nhìn xem những người kia bộ mặt như sói bị bỏ đói nhiều năm , nếu không phải có nàng ở đây thì không biết Hiên Viên Lưu Phong có còn nguyên vẹn hay không. Mà Hiên Viên Lưu Phong vừa thấy Phong Nhược Ngôn trừng mắt nhìn mình , hứng thú mở miệng nói: :“Nhược nhi lại suy nghĩ cái quỷ gì vậy!Ân?” “Ta nghĩ có phải sai lầm khi dẫn chàng lộ diện hay không!” Phong Nhược Ngôn nghiêm trang đem Hiên Viên Lưu Phong nhìn từ đầu đến chân , tính toán lo lắng có thể hay không cần nhốt Hiên Viên Lưu Phong lại! “Ha ha……” Hiên Viên Lưu Phong nghe xong lời nói Phong Nhược Ngôn , nhất thời cười khẽ ra tiếng, vật nhỏ đáng yêu của hắn…… Hiên Viên Lưu Phong cười khẽ ở bên tai Phong Nhược Ngôn nỉ non : “Đứa ngốc, ta là lão công của nàng , nàng không tự hào thì thôi đằng này……” Hiên Viên Lưu Phong nói xong dừng lại một chút , rồi ngẩng đầu , hắng giọng quét ánh mắt nhìn lũ sói ở xung quanh , mặt không chút thay đổi nói:“Nếu là không thích , vậy để ta cho tròng mắt họ đi nơi khác nga!” Phong Nhược Ngôn khóe miệng cười như không cười! Mà trên Kim Loan điện những người nghe được lời nói không chút để ý của Hiên Viên Lưu Phong , nhất thời rùng mình , bọn họ như thế nào đều lại quên , hai người kia , một là Thiên Thần đại lục Chiến thần vương gia Hiên Viên Lưu Phong , một là người làm cho Thụy vương mưu phản Phong Nhược Ngôn , hai người này vô luận là người nào cũng không phải dễ chọc , có thể hạ độc , có thể giết người , nghĩ đến câu nói cuối cùng của Hiên Viên Lưu Phong mọi người không nhịn được mà nổi da gà! Mà lúc này, Phong Nhược Ngôn cũng cảm thấy một đạo ánh mắt thống hận chiếu về phía mình . Liếc mắt tìm kiếm , liền thấy ở phía trên Kim Loan điện một thân y phục đỏ đang nhìn mình! Phong Nhược Ngôn Mạc ngẩn người một hồi , chợt đoạn phim ngắn như tua lại trước mắt cô . Liên cung chủ , thật không nghĩ tới nàng thế nhưng còn không hết hy vọng , động tác của nàng cũng rất nhanh , mà Quân Dật Hiên…… Phong Nhược Ngôn thở dài một tiếng! Đúng vậy , ngồi ở góc kia chính là người đã bại trong tay Phong Nhược Ngôn , bị Phong Nhược Ngôn hủy dung rồi sau đó còn tìm cơ hội cùng Quân Dật Hiên hợp tác . Mạc Liên cung chủ , giờ phút này nàng đanh chăm chú nhìn Phong Nhược Ngôn cùng Hiên Viên Lưu Phong , rồi nhẹ nhàng dùng khăn che đi gương mặt của chính mình , tay kia thì gắt gao nắm thành quyền , móng tay đâm vào trong thịt làm cho máu chảy xuống , chính là ngoan độc nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn , nhất là khi nhìn thấy Hiên Viên Lưu Phong đối với Phong Nhược Ngôn ôn nhu chu đáo , trong mắt xuất hiện tia không cam lòng , oán độc càng sâu , Phong Nhược Ngôn , ngươi cướp đi nam nhân của ta , hủy đi dung mạo của ta , ta nhất định không để cho ngươi yên đâu! Quân Dật Hiên ý thức được sát khí của người trên điện , thật không ngờ một nữ tử khuynh thành như vậy nay lại……….. Quân Dật Hiên phóng ánh mắt tới hai người Phong Nhược Ngôn cùng Hiên Viên Lưu Phong , thấy hai người tay trong tay , nhất thời bừng bừng lửa giận , trong nháy mắt kìm chế lại , làm cho người ta khó nắm bắt được hắn đang nghĩ gì . Ánh mắt Quân Dật Hiên trong không trung liền giao với Hiên Viên Lưu Phong , Quân Dật Hiên thầm hận, mà trong mắt Hiên Viên Lưu Phong cũng hiện lên tia khinh thường! Trận này không tiếng động đánh giá , trong điện mọi người cảm nhận rõ mùi thuốc súng đang ngày càng đậm . Quân Dật Hiên lâm vào tình thế bắt buộc , Hiên Viên Lưu Phong lại càng tăng thêm khí phách , tự cao tự đại! Sau nửa ngày , Quân Dật Hiên mở miệng , cười khẽ nói: “Hiên Viên vương gia đem Tụng Hiền hoàng hậu đến , trẫm thật sự là vô cùng cảm kích!” Rồi cười đắc ý, liền phân phó chõ ngồi: “Đình Thương , an bài chỗ ngồi cho Hiên Viên vương gia , về phần Tụng Hiền hoàng hậu……” Quân Dật Hiên dừng lại một chút , ánh mắt nóng rực nhìn Phong Nhược Ngôn, rồi sau đó lại mở miệng nói: “Ban thưởng phượng tòa!” Quân Dật Hiên vừa dứt lời , trừ Phong Nhược Ngôn cùng Hiên Viên Lưu Phong , còn lại mọi người sắc mặt đều đại biến! Minh Nhân thái hậu lại thất bại , cả người sũng sờ đến quên là trên tay đang bưng chén trà liền trượt tay đem cái chén trong tay thả xuống , nhìn về phía con mình ngồi ở trên kia , Quân Dật Hiên , trong mắt hiện lên bi ai, phức tạp……