Y Sủng Cuồng Phi

Chương 93: Phong Nhược Ngôn Thành Hoàng Hậu?


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 93: Phong Nhược Ngôn Thành Hoàng Hậu?


Thiên Kỳ năm thứ ba mươi, tình trạng kinh thành bây giờ không khỏi khiến lòng người hoảng sợ! Một năm qua thật đáng lưu vào sổ sách! Tứ quốc đông tây nam bắc của Thiên Thần đại lục tranh hùng, phá vớ cục diện thế chân vạc. Nếu còn tiếp tục thì cục diện sẽ lại biến chuyển, trở thành tam quốc tranh hùng! Phong ba, gió bão bắt đầu nổi lên, Tây Lưu quốc cũng ngấm ngầm chuẩn bị! Một loạt biến cố xảy ra, chỉ e là Quỳnh Hoa công chúa Phong Nhược Ngôn đến cầu thân từ Nam Viên quốc cũng tránh không được liên luỵ! Cũng có vài người đào bới, lôi móc hết mọi khúc mắc, ân oán ở Tây Lưu quốc có liên quan Phong Nhược Ngôn, Tây Lưu Hiên đế, Thuỵ vương Quân Vân Doanh và Thủy gia ra bàn tán, một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ thiếu mức đi tìm hết những gì đã bị phong toả, bí mật mà đồn đại. Có ai có thể nghĩ đến, một nữ nhân háo sắc, một bao cỏ công chúa bị cả thiên hạ coi thường, khinh bỉ, bỗng chốc lại trở thành hình tượng được mọi người ngưỡng mộ, vài phần nể phục! Bởi vậy, thế gian không ai là không biết đến cái tên hồng nhan hoạ thuỷ Phong Nhược Ngôn! Khắp các ngã tư đường bị bao trùm lên một làn không khí mỏng tang, lạnh lẽo và tiêu điều! Không ai dám dừng lại nơi này thêm một khắc, bởi không ai biết chính xác, cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế Tây Lưu quốc có lan đến làm liên luỵ những bình dân như họ hay không? Thế nhưng vẫn có một nữ nhân không bị ảnh hưởng bởi cái cảnh giương cung bạt kiếm đang diễn ra trong khắp hoàng thành. Nàng vẫn một thân đỏ chói, ngày ngày chăm chỉ ở rừng trúc nơi hậu viện, luyện tập bộ kiếm pháp mà Hiên Viên Lưu Phong đã dạy cho nàng! Phong Nhược Ngôn nhìn những thân trúc trước mắt, cổ tay khẽ nâng, thanh kiếm lưu chuyển, một vùng trúc xinh đẹp thoáng chốc trở nên xấu xí! Nàng thoáng hài lòng, rồi sau đó nhìn tới thanh kiếm trong tay. Thanh kiếm này có tên là Phượng Loan kiếm, cùng với thanh kiếm mà Hiên Viên Lưu Phong dùng chính là một cặp kiếm uyên ương (như kiểu áo đôi á ^^), gọi là Long Uyên Phượng Loan. Bất giác nàng nở nụ cười. Từ ngày đả thương Di Hoa cung Mạc Liên cung chủ, Phong Nhược Ngôn liền về dịch quán, đến bây giờ đã là vài ngày. Hiên Viên Lưu Phong mấy ngày qua, ngoại trừ một chút thời gian buổi tối ở cạnh nàng thì thời gian chung đụng rất ít mà thời gian cách biệt lại rất nhiều! Nàng hiểu, ngày đó, khi Hiên Viên Lưu Phong bỏ mặc mọi chuyện để đi tìm nàng, chỉ sợ tình hình lúc ấy đã căng thẳng đến sứt đầu mẻ trán rồi, dù sao, hắn cũng đang phải quản lý một lượng lớn quân binh, lại còn phải theo dõi sát mọi hành động của Yến Tần Ngạo nữa! Phong Nhược Ngôn ngả lưng nằm xuống chiếc giường được chuẩn bị ở đây từ trước, mắt mở to, lòng miên man suy nghĩ. Không biết Hiên Viên Lưu Phong có thể đến hay không? Đột nhiên nàng phát hiện, chỉ mới nửa ngày không gặp thôi mà lòng nàng đã nhớ vô cùng rồi! Phong Nhược Ngôn lắc đầu cười khổ, từ khi nào nàng lại ỷ lại vào người khác như thế? Đợi thật lâu cũng không thấy bóng dáng Hiên Viên Lưu Phong đâu, Phong Nhược Ngôn không khỏi có chút thất vọng. Đôi môi đỏ hơi mím, bàn tay tức giân xua sạch lá trúc rơi trên giường. Nàng lầm bầm: “Không đến thì thôi, ta mới không cần đâu!” “Sao vậy?Nhược Nhi bảo bối là đang oán trách ta sao?” Trước mắt Phong Nhược Ngôn hiện ra một thân ảnh màu tím. Hiên Viên Lưu Phong nhanh như chớp đã nằm lên chiếc giường, cánh tay cũng cực kì tự nhiên khoác lên người Phong Nhược Ngôn, không cho nàng ngồi dậy! Hắn kề miệng sát tai nàng, thì thầm rồi cười khẽ. Trong mắt Phong Nhược Ngôn thoáng hiện tia vui mừng, rồi sau đó lại nghĩ đến lời mình vừa nói, nhất thời có chút mất tự nhiên. Nàng hừ nhẹ một tiếng, ra vẻ tức giận nói: “Ai nói chàng chứ? Thật là… Chàng đừng có tự mình đa tình!” “Ha ha……” Hiên Viên Lưu Phong cười ra tiếng. Nằm trong lòng hắn, Phong Nhược Ngôn có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của hắn. Lòng nàng bất giác ấm áp! Nhiều ngày qua Hiên Viên Lưu Phong quả thật rất vất vả. Hắn cùng lúc phải giải quyết mọi chuyện ở kinh thành, lại còn điều động quân đội, dõi sát Yến Tần Ngạo…… Hiên Viên Lưu Phong hắn tuyệt đối sẽ không đẩy mình vào thế bị động, điều động quân binh ở trong kinh thành cũng chỉ là giả dối. Thực chất hiện tại đã là thời điểm thích hợp để rút dây động rừng! Mà trước lúc hành sự, hắn vẫn còn có việc quan trọng hơn! Cục diện bây giờ thật sự khiến hắn cùng mọi người mệt chết đi. Nhưng vì tương lai, mệt đến chết cũng phải làm. Thế mà hiện tại, hắn lại nhân lúc dư dả một ít thời gian mà trở về đây ôm bảo bối nhỏ này vào lòng! (nam nhi đại trượng phu mà suốt ngày nghĩ tới vợ =.=’) Nhưng là… Hắn thật không ngờ, còn chưa kịp ôm nàng thì đã nghe được lời oán trách kia! Có trời biết, trong lòng hắn vui vẻ cực độ. Nhược Nhi bảo bối vẫn luôn nhớ nhung hắn! Phong Nhược Ngôn nghe được tiếng cười của Hiên Viên Lưu Phong, mặt nàng liền làm thành vẻ 囧. Nam nhân này, sớm không đến, muộn không đến, sao lại canh đúng lúc này chứ? Nhưng nàng cũng không có nhiều thời gian mà ủ rũ! Hiên Viên Lưu Phong rất nhanh áp sát lên thân mình Phong Nhược Ngôn, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng, kiều diễm, ướt át ấy. Phong Nhược Ngôn cũng không có chút kháng cự, nhẹ nhàng đáp lại Hiên Viên Lưu Phong! Nụ hôn triền miên chưa dứt, không thể thoả mãn Hiên Viên Lưu Phong. Hắn muốn nàng! Môi vẫn hôn sâu, tay lại nhẹ nhàng kéo vạt áo của Phong Nhược Ngôn. Một làn gió thổi qua, Phong Nhược Ngôn bỗng nhiên phục hồi tinh thần, mắt mở thật to. Này, đang ban ngày ban mặt nha…… Hiển nhiên là đến bước này rồi thì Hiên Viên Lưu Phong sẽ không từ bỏ cơ hội. Ngay khi Phong Nhược Ngôn còn chưa kịp phản kháng, hắn đã nhanh chóng đè lên người nàng, nhanh chóng khuấy đảo, nhanh chóng thâm nhập…… Trong rừng trúc, từng trận gió nhẹ thổi qua, từng chiếc lá trúc nhẹ nhàng rơi xuống. Hai thân ảnh vẫn đang quấn quýt chưa dứt, xuân ý dạt dào! Trận hoan ái, mây mưa đi qua. Hiên Viên Lưu Phong gắt gao ôm chặt lấy Phong Nhược Ngôn, kề môi bên tai nàng, thấp giọng nói: “Kiếm pháp của nàng, luyện không sai!” Hắn nhìn tới một thân trúc giờ đã bị chẻ nhỏ tựa sợi tóc (điêu =.=’), trong lòng kinh ngạc. Chỉ mới vài ngày mà kiếm pháp của nàng đã đạt mức xuất thần nhập hoá như vậy.Hắn bỗng thấy tự hào lắm, bảo bối của hắn thật sự bất phàm mà! “A, không ngờ lại được sư phụ khen ngợi, mặc dù người thật sự rất vô trách nhiệm nha!” Phong Nhược Ngôn nhẹ run, sau lại cố ý chê trách một chút, nhưng xem ra trong giọng nói lại mang vài phần đắc ý! “Xem ra Nhược nhi bảo bối có oán niệm rất lớn với ta nha! Haiz a, xem ra vẫn là lão công ta chưa đủ cố gắng!” Hiên Viên Lưu Phong cười khẽ, lại cố ý bẻ cong ý tứ trong lời Phong Nhược Ngôn! “Ách, không cần!”Phong Nhược Ngôn sửng sốt.Nàng quên mất, nam nhân này còn chưa đủ phúc hắc đi. Nếu mỗi ngày hắn đều kề cận bên “tận tình” chỉ bảo thì nàng luyện nên bộ kiếm pháp cũng phải mất cả đời đi! (ý bảo là nếu Phong ca ở bên “cố gắng” thì cả đời này Ngôn tỷ đừng hòng làm nên trò trống ^^) “Ý của nàng là lão công ta rất phiền phức sao?” Hiên Viên Lưu Phong đứng dậy, ra vẻ mặt tức giận! Nhưng gần như ngay lập tức, hai đôi môi lại dính chặt vào nhau…… Một ngày trôi qua. Dịch quán nơi Phong Nhược Ngôn vẫn không có gì bất thường! Sang ngày hôm sau, ngay khi Hiên Viên Lưu Phong vừa rời đi thì dịch quán đón một vị khách mà Phong Nhược Ngôn không thể ngờ tới! Phong Nhược Ngôn nhìn một thân xiêm y lụa mỏng màu hồng nhạt. Ánh mắt nữ nhân này đầy kiêu ngạo, nhìn đến khuôn mặt hoàn mỹ thanh tao của Phong Nhược Ngôn, trong mắt lại ngập tràn ý ghen tị cùng hận ý! Nữ nhân này Phong Nhược Ngôn có từng gặp qua một lần ở Thuỵ vương phủ, Lạc Lâm Hi.Nàng ta là quận chúa, là thứ nữ của Thừa tướng Đông Thần quốc đến hoà thân cùng Quân Vân Doanh, là cháu gái của thái hậu Đông Thần Lạc Vũ Ca. Tuy là thứ nữ nhưng vì sở hữu dung mạo khuynh thành, nàng ta bị ban cho cái danh quận chúa rồi cùng Tây Lưu quốc hòa thân, nếu không phải Phong Nhược Ngôn ở đâu nhảy ra thì tất cả đã thuộc về tay Lạc Lâm Hi kia! Mà Phong Nhược Ngôn ngày ấy ở Thụy vương phủ có những hành động không đẹp, lời nói khiếm nhã, chẳng qua là vì Hi Phong Dương, cũng là Hiên Viên Lưu Phong ở bên trong động thủ giật dây nên không sợ trời cũng chẳng sợ đất. Lạc Lâm Hi nhớ rõ ngày ấy, đối với nữ nhân các nàng, chuyện hôn sự của Phong Nhược Ngôn là chuyện khiến cho biết bao người phải ghen tị! Phong Nhược Ngôn cũng đã nhận ra Lạc Lâm Hi đối với chính mình tràn ngập hận ý. Nhưng nàng vẫn không thay đổi vị trí, thong thả uống trà, không để ý đến nàng ta. Trong mắt Phong Nhược Ngôn nàng, Lạc Lâm Hi kia căn bản là không xứng đáng được nàng nhìn tới! (cô cô kiêu lên rồi ^^) Bị Phong Nhược Ngôn làm lơ, Lạc Lâm Hi nổi giận!!!! “Phong Nhược Ngôn, ngươi dám tiếp đón bổn vương phi bằng thái độ đó sao?” Lạc Lâm Hi mang vẻ mặt phẫn hận nhìn chằm chằm, hận không thể xé xác Phong Nhược Ngôn! Phong Nhược Ngôn chỉ là một bao cỏ công chúa bị người ta vứt bỏ, nhưng là…một nữ nhân như thế tại sao lại dễ dàng chiếm được trái tim một đấng nam tử như Hiên Viên Lưu Phong, hơn nữa lại được sủng ái tận trời chứ? Điều này khiến Lạc Lâm Hi không thể nuốt trôi! Kể từ khi còn rất nhỏ, ngay lần đầu tiên nhìn thấy Hiên Viên Lưu Phong, nàng ta liền ôm mộng đến một ngày có thể trở thành thê tử của hắn, trở thành Nhiếp chính vương phi được cả Đông Thần quốc tôn kính. Nhưng thật không ngờ, chỉ vì là thứ nữ mà nàng để vuột mất cơ hội đó, cam chịu làm vương phi của Tây Lưu Thuỵ vương! Lạc Lâm Hi nghĩ, dù gì nàng ta cũng là quận chúa, vị trí vương phi ắt sẽ thuộc về mình.Thế nhưng đột nhiên xuất hiện một Phong Nhược Ngôn đoạt hết tất cả. Điều này cũng chưa là gì. Nhưng nàng ta lại dám cả gan xuất hiện ở Đông Thần quốc, lại ở cùng Hiên Viên Lưu Phong. Nàng hận! Vì sao, vì sao vận mệnh Phong Nhược Ngôn lại luôn tốt hơn nàng? Vì sao mỗi lần đều là nàng ta phá hỏng việc của nàng?Vì sao mỗi lần nàng đều phải đứng sau nàng ta một bậc? Nàng không phục! “Truy Nguyệt, ta mệt! Đóng cửa, thả chó, không cho ai quấy rầy!” Phong Nhược Ngôn đắc ý cười, nhìn Lạc Lâm Hi biến sắc mặt, sau đó nói một hồi, lại che miệng ngáp ba cái. “Phong Nhược Ngôn, ả tiện nữ này, ngươi có biết ta là ai không? Ngươi dám bất kính với ta, hừ, ngươi cho là Lưu Phong ca ca là thật tâm yêu ngươi sao? Để ta nói ngươi hay……” Lạc Lâm Hi tức giận! Phong Nhược Ngôn, ngươi dám mắng ta là con chó? Lạc Lâm Hi còn chưa dứt lời, ánh mắt Phong Nhược Ngôn đã sắc lạnh.Vẻ mặt Truy Nguyệt cũng lạnh lùng, Phong chủ tử của nàng sao có thể để cho một tiện nữ tuỳ tiện nhục mạ? Truy Nguyệt lập tức phi thân, vọt tới trước mặt Lạc Lâm Hi rồi giơ tay tát! Lạc Lâm Hi đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó hét lên chói tai, đang muốn mắng chửi thì phát hiện ra ánh mắt Truy Nguyệt đầy sát ý, không khỏi kinh hoảng, nhất thời hoa dung thất sắc! “Ngươi…… Ngươi……” “Quản tốt cái miệng ngươi đi, đừng để hoạ từ miệng mà ra!” Phong Nhược Ngôn khinh bỉ nhìn Lạc Lâm Hi, vứt lại câu nói ấy rồi cùng Truy Nguyệt tiêu sái bước đi. Phía sau truyền đến tiếng Lạc Lâm Hi: “Phong Nhược Ngôn, ngươi cho là ngươi có thể gả cho Lưu Phong ca ca sao? Hừ, ta sẽ chờ xem tình cảnh thê thảm của ngươi ở Đông Thần quốc, ha ha!” Phong Nhược Ngôn sắc mặt không đổi! “Truy Nguyệt, ngươi nói Lạc Lâm Hi kia hôm nay tới nơi này là có mục đích gì?” Phong Nhược Ngôn hỏi Truy Nguyệt. Truy Nguyệt còn đang tức giận vì câu nói kia của Lạc Lâm Hi, lúc này nghe được Phong Nhược Ngôn hỏi, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó suy nghĩ một hồi, mở miệng nói: “Phong chủ tử, hiện tại Thụy vương Quân Vân Doanh đã muốn tạo phản. Lạc Lâm Hi thân là Thuỵ vương vương phi lại đến dị quốc công quán, hiển nhiên là tới tìm vương gia, về phần tìm vương gia làm gì, thuộc hạ nghĩ là đến tìm người hỗ trợ thôi!” Phong Nhược Ngôn nghe Truy Nguyệt nói, trong mắt hiện lên tia hài lòng! Truy Nguyệt lại nói tiếp: “Nhưng mà Lạc Lâm Hi kia cũng quá kiêu ngạo đi, dám nhục mạ Phong chủ tử, hừ, thật không thể tha!” Thấy Truy Nguyệt tức giận vì mình, khóe miệng Phong Nhược Ngôn hiện ra một tia cười khẽ, rồi sau đó trấn an nói: “Truy Nguyệt, không thể nói như vậy, Lạc Lâm Hi kia tốt xấu gì cũng là người của Đông Thần quốc, chúng ta có thể nào thấy chết mà không cứu được? Nếu khoanh tay đứng nhìn thì thật không phải!” “Phong chủ tử người…..?” Truy Nguyệt hiển nhiên là không theo kịp suy nghĩ của Phong Nhược Ngôn! Mà Phong Nhược Ngôn cũng không nói thêm gì, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý! Truy Nguyệt ở bên, thấy nụ cười này của chủ tử thì không khỏi rùng mình, lòng cảm thấy bi ai thay cho Lạc Lâm Hi. Lạc Lâm Hi ơi là Lạc Lâm Hi, ngươi vẫn là nên cầu nguyện cho mình đi! Xem ra kết cục của ngươi rất thê thảm rồi…… *** Hoàng cung. Đang trong thời gian xảy ra hoả chiến, nhưng giờ phút này, hoàng cung thật sự rất yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ! “Hoàng đệ, rất lâu rồi không được gọi ngươi như vậy! Hôm nay, hoàng huynh không muốn ra tay, tự mình động thủ. Vậy nên, ngươi, hãy tự sát đi!” Quân Dật Hiên nhìn Quân Vân Doanh khoác long bào, ngồi trên ngai vàng của mình mà vẫn không giấu vẻ mệt mỏi, nói! Ngày đó, Quân Vân Doanh thừa dịp Quân Dật Hiên rơi xuống vực, không rõ sống chết liền xuất quân công chiếm hoàng cung. Nhưng thật không ngờ tới, thực lực của Minh Nhân thái hậu kia so với hắn dự đoán còn mạnh hơn rất nhiều lần. Nếu không phải binh lực hắn được huấn luyện tốt, lại thông thạo địa đạo thì trải qua một ngày chém giết cũng chưa chắc đã giành thắng lợi. Nhưng còn chưa kịp triệu cáo thiên hạ, vị trí này hắn ngồi cũng chưa lâu thì Quân Dật Hiên đã đem theo binh lực ùa về! Vừa chém giết một trận lớn, thực lực của hắn giảm mạnh. Yến Tần Ngạo lại bị Hiên Viên Lưu Phong bám sát. Làm sao có thể địch lại thế tấn công như chẻ tre của Quân Dật Hiên? Chỉ trong một thời gian ngắn mà toàn hoàng cung, toàn thiên hạ đều lại về tay Quân Dật Hiên. Quân Vân Doanh biết, hắn thua, thua ở chỗ hắn đã xem nhẹ người này, một kẻ quanh năm bệnh tật! Một năm qua Quân Dật Hiên phát triển thực lực, thật sự vượt quá mức tưởng tượng của hắn! “Hoàng huynh có thể tha cho ngươi cùng Thụy vương phủ! Nhanh lên!” Quân Dật Hiên nói, mang theo sát ý lạnh lùng! Nghe vậy, Quân Vân Doanh cất tiếng cười to, càn rỡ mà có chứa một tia giải thoát, nhìn về phía Quân Dật Hiên, nói: “Cho dù là thất bại, ta tuyệt đối sẽ không phục ngươi, ngươi thắng, nhưng cả ngươi và ta đều rất rõ ràng, ngươi đến tột cùng làm sao thắng nổi?” Thần sắc Quân Dật Hiên càng ngày càng u ám, trên mặt sát khí càng ngày càng đậm. Một ánh sáng lạnh băng chớp lóe, chủy thủ trong tay Quân Dật Hiên áp sát vào cổ Quân Vân Doanh, cắt đứt động mạch. Máu tươi phun trào, Quân Vân Doanh kinh hãi nhìn Quân Dật Hiên, tròng mắt đầy phức tạp. Hắn rốt cục vẫn là bị đánh bại, đấu đá suốt vài, rốt cục cũng kết thúc. Thân là huynh đệ vậy mà bọn họ chỉ biết tranh đấu, chiếm quyền, ngươi chết ta sống, chỉ có hận ýcùng không cam lòng! Quân Dật Hiên buông chủy thủ xuống, nhớ tới lời cuối cùng Quân Vân Doanh nói, trong mắt cũng hiện lên tia phức tạp. Hắn thắng, nhưng là thắng mà như không! Từng có một nữ nhân tìm tới hắn, nói rằng nàng ta có thể giúp hắn dễ dàng diệt trừ chướng ngại. Hắn về cơ bản là không đồng ý nhận tương trợ nhưng rốt cuộc lại đổi chủ ý, bởi vì…… Quân Dật Hiên nghĩ đến kế hoạch của mình, ánh mắt dần trở nên hưng phấn. “Tuyên cáo thiên hạ, Thụy vương phạm tội khi quân, bạo loạn. Vì sự tình bại lộ nên tự sát mà chết! Niệm tình huynh đệ, truyền nhập vào hoàng lăng (khu mộ hoàng gia)!” Quân Dật Hiên cử động thân thể cứng ngắc, lạnh lùng quét mắt xuống đám người đang quỳ dưới đại điện. “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Hơn trăm người hô to, khí thế vang động trời đất. Gió thổi, mây bay! Tầng không khí chết chóc bao trùm Kim Loan điện mấy ngày qua tựa hồ đã tiêu tán đi phân nửa. “Hoàng thượng, thái hậu nương nương nói muốn gặp ngài!” Một thị vệ đi vào, vẻ mặt bất an bẩm báo. Ai cũng biết, Minh Nhân Thái hậu đối với trận đánh này nắm vị trí nào. Chỉ vì việc đại nghịch bất đạo, Hiên đế lại đem giam cầm Minh Nhân Thái hậu, cũng không xử lý, thật sự làm cho người ta khó hiểu. Thấy tên thị vệ đi vào bẩm báo với vẻ mặt bất an bất giác ai cũng lo lắng! “Truyền lệnh cho Minh Nhân Thái hậu lui xuống, ba ngày sau vẫn tiến hành lễ mừng sinh nhật thái hậu, mời sứ thần các nước tới dự!” Quân Dật Hiên thần sắc phức tạp, u lãnh, tàn nhẫn: “Đình Thương, truyền chỉ tới dị quốc công quán!” Đình Thương nghe được Quân Dật Hiên ra lệnh thì mạnh mẽ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt cương quyết của hắn thì nuốt xuống những lời muốn nói, thở dài một tiếng. Nếu hoàng thượng chưa từng quen biết người đó, nhất định người sẽ không làm những chuyện điên rồ này! Nhưng là…… “Dạ, thưa Hoàng thượng!” Những người đang có mặt trong đại điện, nghe được Quân Dật Hiên ban chỉ tới dị quốc công quán thì rì rầm bàn tán. Có hai người khuất trong đám đông âm thầm trao đổi ánh mắt, ý tứ không rõ rồi lại quay đi chỗ khác. Hai người này, một là Tây Lưu trấn viễn đại tướng quân Cao Nam Phong, một là hộ vệ thủ lĩnh Cao Tiệm Li phụ tử! …… Một lúc lâu sau, từ kinh thành truyền ra, Quân Vân Doanh phạm tội tạo phản, băng hà, ba ngày sau vẫn theo lẽ thường cử hành lễ mừng sinh nhật Minh Nhân thái hậu! Đồng thời, một tin tức khác cũng làm chấn động kinh thành. “Dị quốc công quán Phong Nhược Ngôn tiếp chỉ!” Đình Thương đi vào dị quốc công quán, nhìn nữ tử khuynh thành tuyệt thế trước mặt, thở dài một tiếng rồi cất tiếng sắc nhọn truyền chỉ. “Quỳnh Hoa công chúa Phong Nhược Ngôn, hiền lương thục đức. Nay Trẫm đặc phong Nam Viên quốc Quỳnh Hoa công chúa Phong Nhược Ngôn làm hoàng hậu. Nửa tháng sau cử hành nghi lễ. Khâm thử!” Phong Nhược Ngôn nghe Đình Thương đọc thánh chỉ xong, trong lòng tức giận, khóe miệng cười lạnh! Quân Dật Hiên…… “Công chúa, thỉnh tiếp chỉ, hoàng thượng nói, ba ngày sau là sinh nhật của đương kim thái hậu nương nương, đến lúc đó người sẽ cùng công chúa tham dự. Tiểu nhân sẽ phái người đến hầu hạ công chúa!” Nói xong liền nhấc tay vỗ vỗ hai tiếng, vô số cung nữ cùng thái giám nhanh chóng đi vào dị quốc công quán!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.