Y Sủng Cuồng Phi

Chương 71: Bởi Vì Có Nàng!


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 71: Bởi Vì Có Nàng!


Editor: Elf
Beta: Rika
Hiên Viên Lưu Phong từng bước một đi đến trước mặt Phong Nhược Ngôn, đưa tay ôm nàng vào lòng.
Phong Nhược Ngôn chỉ cảm thấy thân mình đột nhiên căng thẳng, giương mắt nhìn Hiên Viên Lưu Phong!
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt duy nhất chỉ có đối phương. Cảnh này đã thu hút bao nhiêu con mắt nhìn lại.
Giây lát, Hiên Viên Lưu Phong bỗng nhiên nở nụ cười, giọng nói ấm áp, như làn gió xuân thổi qua, phiêu tán ở bên tai Phong Nhược Ngôn “Nhược nhi bảo bối, trước giờ nàng còn có bao nhiêu điều mà ta không biết, chỉ trong ngày hôm nay ta đã biết tất cả. Cảm ơn vì đã cho ta gặp được nàng!” Thanh âm rất nhẹ, cơ hồ chỉ để cho Phong Nhược Ngôn nghe thấy. Dứt lời, Hiên Viên Lưu Phong xoay người, hướng giữa sân khấu nhìn lướt qua, lạnh lùng khí phách, quả thực so với nam tử ôn nhuận, ấm áp lúc nãy không liên quan. Rồi sau đó, một giọng nói chậm rãi vang lên “Hôm nay diễn ra sự kiện lớn này, Quỳnh Hoa công chúa thắng lợi. Nếu không còn ý kiến gì, ta tuyên bố, Tê phượng tiêu(1) của Đông Thần quốc từ nay về sau liền thuộc về Quỳnh Hoa công chúa!”
(1) Tê phượng tiêu: cái tiêu triệu hồi
Lời vừa xong, ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về Phong Nhược Ngôn. Tuy rằng bọn họ biết, trận này tỷ thí căn bản là không cần bình phán, nhưng mọi người nghe được Hiên Viên Lưu Phong nói ra như thế lại không khỏi nhìn lại nơi Phong Nhược Ngôn vừa biểu diễn, trong lòng cảm thán, nữ nhân tao nhã tuyệt thế như nàng về sau sợ là khó mà gặp lại.
Mà lúc này, Phong Nhược Ngôn cũng chuyển hướng nhìn tới thị nữ đang bưng chiếc bàn ngọc thạch nhỏ có đặt Tê phượng tiêu, tầm mắt cũng chưa từng rời đi chỗ khác.
Đứng ở cách đó không xa, Yên Phi Tuyết cũng nhìn chằm chằm Tê phượng tiêu, khóe miệng hơi hơi gợi lên đầy ý vị.
Phong Nhược Ngôn, nàng ta quả thật làm cho chính mình cảm thấy kinh ngạc, nhưng thế thì sao chứ?
Để rồi xem, nàng ta sớm thôi sẽ phải biến mất, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại! Kinh tài tuyệt thế thì thế nào? Rồi cũng sẽ chết mà thôi. Thiên hạ đệ nhất mỹ danh chỉ có thể là ta, Yên Phi Tuyết ! Nam nhân kia cũng là của Yên Phi Tuyết ta! (ảo tưởng sức mạnh vỡi ra T_T)
Mà lúc này, mọi ánh mắt cũng đảo qua lại giữa Tê phượng tiêu cùng Phong Nhược Ngôn, sau đó không kìm được mà hình dung bộ dáng Phong Nhược Ngôn cầm Tê phượng tiêu. Bất giác ai cũng cảm thấy Tê phượng tiêu cùng nữ tử một thân hồng y liễm diễm vô song kia vô cùng xứng đôi!
Chính lúc này đột nhiên phát sinh sự cố. Thị nữ bưng bàn ngọc thạch kia không biết sao khi đi qua Yên Phi Tuyết bỗng nhiên trượt ngã, hướng về bên cạnh ngã xuống, vô ý giẫm lên đuôi váy Yên Phi Tuyết. Vì thế Yên Phi Tuyết cũng không đứng vững mà ngã xuống. Nhưng mà ngã cũng thật là đẹp mắt cùng kỹ xảo tốt quá đi, lúc nàng ta ngã vẫn cố dựa ngực sát vào người Hiên Viên Lưu Phong!
Nhưng là, mọi người cũng không quan tâm đến hành động của Yên Phi Tuyết, bởi vì ngay tại lúc Yên Phi Tuyết ngã xuống đất, thị nữ kia cũng không cẩn thận mà tiếp xúc với Tê phượng tiêu. Ngay trong nháy mắt, chung quanh mọi người nhất thời cảm thấy hàn khí bốn phía.
Đợi cho mọi người phục hồi tinh thần lại, thị nữ kia cũng biến thành một băng nhân, mà tư thế lúc ngã vẫn không hề thay đổi gì. Trong chớp mắt, tựa hồ như có một trận gió thổi qua, một người bằng xương bằng thịt trong nháy mắt biến mất trước mắt mọi người. Trong không khí chỉ còn lại mấy bông tuyết bay bay càng chứng minh rõ rằng, bọn họ quả thực không phải nằm mơ!
Một con người biến thành băng nhân, rồi sau đó tiêu tán cùng trời đất, toàn bộ chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Đó chính là uy lực của Tê phượng tiêu ư?
Thế nhân đều biết Tê phượng tiêu có được khả năng hủy thiên diệt địa cực kỳ khủng khiếp. Nhưng , mọi người đều không cho là đúng, bao gồm cả một số cao nhân ngồi trên đài cao kia.
Chỉ là, nay chính mắt nhìn thấy một màn này, ngay cả đám người Yến Tần Ngạo cũng như hút phải một ngụm lãnh khí!
Vừa mới chứng kiến một màn khiếp sợ kia, còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, giờ phút này tình cảnh cũng làm cho bọn họ hoảng sợ vạn phần!
Tê phượng tiêu bởi vì bị bạch ngọc bàn đụng chạm vào nên tạo thành lực bắn ngược, hướng về Phong Nhược Ngôn mà bay tới.
“Cẩn thận!” Yến Du Trần bối rối, sợ hãi kêu lên, đồng thời thân mình lại hướng về Phong Nhược Ngôn mà chạy đến. Trong mắt che kín lo lắng cùng sợ hãi!
Mà Quân Dật Hiên giờ phút này cũng muốn lao ra, nhưng là thân mình bị Đình Thương bên cạnh gắt gao đè lại!
“Hoàng thượng, không còn kịp nữa rồi!” Đình Thương ánh mắt mang theo tiếc hận. Nữ nhân kinh tài tuyệt thế như vậy nhưng lại mang số phận của một đoá phù dung sớm nở tối tàn.
Yến Tần Ngạo cũng đứng lên, trong tay cầm sẵn phi tiêu chuẩn bị bắn ra, nhưng khi ánh mắt xẹt qua Hiên Viên Lưu Phong, lại chậm rãi hạ xuống!
Phong Nhược Ngôn, một nữ tử như nàng có lẽ chỉ có thể tồn tại lại trong trí nhớ chúng ta!
Nhưng mà, vì sao tim ta lại đau như vậy? (yêu rồi chớ sao =))) )
……
Quân Vân Doanh cũng trừng mắt, không thể tin được cảnh đang diễn ra!
Không tồn tại sao? Nữ tử kia liên tiếp cùng hắn đối nghịch, là cái gai trong mắt mà hắn luôn muốn chiếm được….
Hiên Viên Lưu Phong nhìn tình huống trước mắt cũng bối rối vô cùng!
“Nhược nhi, mau tránh ra!”
Hiên Viên Lưu Phong hướng tới Phong Nhược Ngôn, kinh hãi hô lên.
Nhưng, hắn lập tức liền phát giác ra Phong Nhược Ngôn có điểm khác thường!

Thân mình nàng giờ phút này tựa hồ như bị trụ lại, tựa như ngăn cách hoàn toàn với hết thảy mọi người.
Hiên Viên Lưu Phong trong mắt khủng hoảng càng sâu!
Nhược nhi, không cần, không cần tàn nhẫn như vậy !
Nàng đã cướp đi trái tim ta rồi, nếu bây giờ nàng……
Nghĩ đến khả năng kia, tim Hiên Viên Lưu Phong bỗng nhiên một trận co rút đau đớn, sắc mặt lại ẩn ẩn có chút trắng bệch, có chút trong suốt!
“Bảo bối, đừng!”
Hiên Viên Lưu Phong tràn ngập thống khổ, đầy khủng hoảng mà hô lên.
Nhược nhi bảo bối…… Trăm ngàn đừng xảy ra chuyện gì, nếu không, ta phải làm sao mới có thể tìm lại chính mình đây? Làm thế nào mới tìm về được Hiên Lưu Phong? Hi Phong Dương?
Mà lúc này, Hiên Viên Lưu Phong đang muốn đem chính mình che chở cho Phong Nhược Ngôn, khoé mắt liền nhìn thoáng qua được Yên Phi Tuyết. Ngay lập tức, trong mắt lệ khí che kín toàn bộ ánh mắt, cả người toát ra sát ý nồng đậm.
Nghĩ cũng không thể nghĩ tới, hắn vươn một cước cũng không quản nặng nhẹ hướng tới Yên Phi Tuyết. Trong miệng Yên Phi Tuyết nhất thời phun ra một ngụm máu đỏ sẫm, thân mình văng tới dưới chân cây cột trụ bên đài cao.
Nhưng, mọi người vẫn không để ý tới dáng vẻ thê thảm của Yên Phi Tuyết, ánh mắt đều mang theo luyến tiếc nhìn về nơi Phong Nhược Ngôn đứng. Như thể chỉ cần một cái chớp mắt thì nữ tử một thân hồng y hát hay múa giỏi như tiên nữ cùng dáng người tuyệt thế vô song mạn diệu kia sẽ biến mất trước mắt mọi người.
Tất cả mọi người đều dồn hết sự chú ý tới Phong Nhược Ngôn, muốn đem bóng dáng di thế độc lập màu đỏ kia khắc thật sâu vào linh hồn của chính mình!
Có một vài người bất giác chảy nước mắt mà không biết!
Mà lúc này, ánh mắt Phong Nhược Ngôn cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào Tê phượng tiêu. Nàng vừa rồi cũng đã tận mắt chứng kiến tê phượng tiêu giết người.
Nhưng , nàng không giống như người khác, tràn ngập hoảng sợ, tràn ngập sợ hãi! Ngược lại, nàng đối diện với Tê phượng tiêu lại tràn ngập cảm giác thân thiết, dù Tê phượng tiêu đang bay tới gần mình thì loại cảm giác thân thiết này vẫn bừng lên mãnh liệt.
Đồng thời, Phong Nhược Ngôn lại cảm giác Tê phượng tiêu ẩn chứa một loại thanh âm khác thường, vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp.Tim nàng không khỏi có chút thả lỏng, rồi sau đó nàng cảm thấy chính mình có gì đó… Không, có lẽ phải nói là linh hồn, như thể sắp ly khai khỏi thân thể Phong Nhược Ngôn!
Nàng bay lên không trung, rồi sau đó nàng được nhìn lại tuổi thơ mình, có mẹ xinh đẹp, bà ngoại hiền lành!……

Hết thảy hết thảy đều ở trước mắt nàng như thước phim chiếu qua. Nhưng hết thảy đều tốt đẹp, không có hắc ám, chỉ có nàng tâm tâm niệm niệm ấm áp!
Phong Nhược Ngôn không khỏi trầm mê trong đó!
Mà tê phượng tiêu kia vẫn phát ra thanh âm mềm nhẹ làm người ta say mê, tựa như mẹ ôm ấp, từng chút từng chút phiêu diêu ở không trung, nuốt hết hàn khí ban đầu. Giờ phút này trong không khí phảng phất chút ấm áp hợp lòng người.
Mà giờ phút này, thể xác Phong Nhược Ngôn ở đó nhưng hoàn toàn không có linh hồn. Bởi vì linh hồn kia đến từ dị thế u hồn khác, tựa hồ sắp trở lại nơi từng thuộc về nó!
Nhưng là đột nhiên truyền tới một tiếng hét thống khổ, khủng hoảng. Vừa vặn đủ để tàn hồn của Phong Nhược Ngôn, không, có lẽ nên nói là linh hồn Lam Thiến Huyên, nghe được.
Đó là tiếng của Hiên Viên Lưu Phong!
Trong ý thức bỗng xuất hiện một tia đau đớn cùng xót xa từ tận đáy lòng!
Rồi sau đó, Phong Nhược Ngôn nháy mắt bừng tỉnh. Nhìn rõ Tê phượng tiêu đang bay về phía mình, trong mắt lệ khí toát lên!
Tê phượng tiêu sao? Hừ, ngươi tưởng đoạt được hồn phách ta dễ dàng thế sao? Ta muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc còn có năng lực gì? Ngươi tốt nhất nên cảm thấy may mắn vì được ta sử dụng đi. Nếu không, Phong Nhược Ngôn ta cũng mặc kệ ngươi là cái gì mà kỳ bảo có một không hai!
Mọi người cũng cảm giác được tê phượng tiêu mang hàn khí dũ phát tràn đầy, toả ra bốn phía, trời đất như quay cuồng. Người nào thể chất yếu kém không chịu nổi liền bị đông lạnh ngất xỉu đi!
Mà Phong Nhược Ngôn cũng cảm giác được, lúc này khóe miệng bỗng nhếch lên nụ cười lạnh.
Động mạnh tay đem Tê phượng tiêu trước mắt mà nắm lại. Ngay trong nháy mắt này đột nhiên bùng lên kim quang, đồng thời, Tê phượng tiêu bị Phong Nhược Ngôn nắm trong tay ẩn ẩn vang lên một âm thanh bén nhọn.
Nửa ngày qua đi, hàn khí bao trùm Thiên Hạ lâu bị tiêu tán, đồng thời, Tê phượng tiêu ở trong tay Phong Nhược Ngôn cũng khôi phục vẻ nhu thuận im lặng ban đầu.
Hết thảy mọi người cơ hồ đều bị tình huống này làm kinh sợ, trợn mắt há hốc mồm!
Bọn họ đầu tiên là nhìn thấy Phong Nhược Ngôn không tránh đi mà lại lấy tay đi đụng vào Tê phượng tiêu, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng vận mệnh nàng đã tận. Bất giác trong lòng cảm thấy muốn bất tỉnh!
Rồi sau đó đến họ lại thấy Phong Nhược Ngôn dễ dàng cầm tê phượng tiêu, không bị đông lạnh thành băng nhân, cũng không biến thành bông tuyết trôi đi ở trong trời đất! Tất cả mọi người âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi!
Mọi người ở đây vừa buông lỏng tinh thần lại bị một trận hàn khí khác làm hít thở không thông. Bất quá một hồi lại khôi phục bình tĩnh!
Cảnh tượng quỷ dị này tuy rằng đến mau, đi cũng mau, tuy rằng cũng không biết nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tất cả mọi người biết, nguyên nhân bắt nguồn từ Tê phượng tiêu!
Mọi người trong lòng đều dâng lên một chút nghi vấn!
Ttong truyền thuyết, Tê phượng tiêu là vật không người nào có thể đụng vào! Đụng tới sẽ lập tức hoá thành tro bụi phiêu diêu!
Nhưng Phong Nhược Ngôn vì sao lại bình an vô sự?

Cả đám người thắc mắc, nhưng không bao gồm đám người Quân Dật Hiên!
Mấy người bọn họ đều là sứ giả của Thiên Thần đại lục! Tuy rằng Tê phượng tiêu trước nay đều thuộc về Đông Thần quốc, nhưng, bọn họ đối với Tê phượng tiêu hiểu biết cũng không ít!
Giờ phút này bọn họ nhìn Phong Nhược Ngôn, trong lòng kinh hãi!
Tê phượng tiêu? Từ nay về sau đã thuộc về Phong Nhược Ngôn?
Tê phượng tiêu không ai có thể sử dụng! Truyền thuyết có thể định càn khôn, ngày khắc nguyệt! Nó có thể hiệu lệnh thiên hạ, thống nhất tứ quốc. Nhưng từ nay về sau lại nằm trong tay Phong Nhược Ngôn?
Phong Nhược Ngôn……
Yến Tần Ngạo vẫn thâm trầm đạm mạc, giờ phút này cũng kinh ngạc. Khóe miệng lại lần nữa tươi cười.
Phong Nhược Ngôn, nàng không chết, như vậy…..Lúc này đây chính là cơ hội, nàng sẽ thuộc về ta!
Quân Dật Hiên cũng dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Phong Nhược Ngôn, trong mắt không chút nào che dấu tia vui mừng! Trong lòng còn bao nhiêu do dự, phút chốc đều được giải quyết!
Nhưng ngay cả chính hắn cũng không rõ hắn mừng vì điều gì.
Quân Vân Doanh nhìn Phong Nhược Ngôn. Thống nhất tứ quốc? Hiệu lệnh thiên hạ? Trong lòng hắn dâng lên một mảnh lửa nóng, rồi sau đó hướng sang nam tử áo đen bên cạnh phân phó một phen, người kia nháy mắt liền ẩn vào trong bóng tối! Ánh mắt hiện lên tia đắc ý.
Yến Du Trần trên mặt cũng là lộ ra một ý cười thật tâm.
Hiên Viên Lưu Phong cũng phục hồi tinh thần lại! Giờ phút này lại nhìn chằm chằm bóng dáng màu đỏ kia.
Kim quang?Màu vàng phượng hoàng? Tê phượng tiêu? Vẫn là thiên mệnh?
Ta cái gì cũng không quản, ta chỉ muốn nàng!
Giờ phút này, Hiên Viên Lưu Phong vọt tới trước mặt Phong Nhược Ngôn, ôm nàng vào trong ngực, chỉ hận không thể ôm đến khắc vào xương tuỷ!
Phong Nhược Ngôn cũng tùy ý để mặc Hiên Viên Lưu Phong ôm. Nàng biết, Hiên Viên Lưu Phong có thể nhận thấy được sự khách thường của nàng! Mà nàng, cũng biết hắn vừa mới lộ ra hơi thở tuyệt vọng. Cũng có thể cảm giác được giờ phút này hắn đang vui sướng!
Trong lòng không khỏi thở dài, Lam Thiến Huyên đã là quá khứ. Nơi này hết thảy mới là thật, nàng là Phong Nhược Ngôn, nàng trước mặt người này mãi là Nhược nhi bảo bối!
Phong Nhược Ngôn tựa vào Hiên Viên Lưu Phong, mũi không khỏi có chút ê ẩm , nhịn không được mà nhăn lại, cảm thụ được nhịp tim đập, ở trong lòng Hiên Viên Lưu Phong rầu rĩ, ôn nhu nỉ non nói “Thực xin lỗi, khiến cho ngươi lo lắng rồi!”
Hiên Viên Lưu Phong nghe xong, thân mình bỗng nhiên chấn động, đưa tay nâng cằm Phong Nhược Ngôn, đột nhiên hung hăng cúi xuống hôn lên đôi môi nàng, mặc kệ bao nhiêu con mắt đang nhìn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.