Y Sủng Cuồng Phi

Chương 70: Tuyệt Thế Kinh Hoa


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 70: Tuyệt Thế Kinh Hoa


Edit: Loli
Beta: Rika Nguyen
Phong Nhược Ngôn nâng mắt nhìn thẳng Hiên Viên Lưu Phong, lại thấy một đôi mắt đang bốc hỏa, nhất thời có chút khó hiểu , nhíu mày chờ Hiên Viên Lưu Phong giải thích!
Hiên Viên Lưu Phong cắn răng phun ra từng chữ “Ai cho nàng mặc thành như vậy !”
Lời này càng làm cho Phong Nhược Ngôn không thể lý giải nổi, tức giận hướng Hiên Viên Lưu Phong nói “Quần áo này không phải chính ngươi tặng cho ta sao? Thật sự là khó hiểu mà!”
“Ta……” Hiên Viên Lưu Phong nhất thời nghẹn họng !
Đúng là do hắn đưa, là hắn trong lúc vô tình có được thước vải trân quý, liền sai người mang đi làm thành bộ y phục đưa Phong Nhược Ngôn! Nhưng hắn làm sao nghĩ được bộ y phục chết tiệt kia mặc trên người nàng lại mê người như vậy! Nếu sớm như vậy, hắn tất nhiên sẽ chỉ cho phép nàng mặc cho hắn xem! Sao có thể để kẻ khác chiếm tiện nghi như vậy!
“Đi, theo ta trở về thay quần áo, dù sao về sau cũng không được phép mặc như vậy trước mặt người khác!”
Nói xong liền ôm lấy Phong Nhược Ngôn hướng cửa lâu đi tới!
“Hiên Viên Lưu Phong, ngươi là tên hỗn đản, ngươi còn không phân rõ phải trái nha! Mau thả ta xuống!” Nói xong, bàn tay nhỏ nắm thành quyền đánh lên người Hiên Viên Lưu Phong, Hiên Viên Lưu Phong lại không trốn tránh vẫn duy trì tư thế ôm nàng. Mắt thấy sẽ đánh vào đôi mắt phượng của chàng, Phong Nhược Ngôn cắn răng xuống tay nhưng không được, hừ lạnh, chuyển tay đánh lên vai hắn, cuối cùng vẫn là luyến tiếc hướng mặt hắn đánh xuống.
“Không được, hoặc là trở về thay quần áo, hoặc là ta đem mắt những người ở đây móc xuống, nàng nghĩ xem rồi quyết định đi!” Nói xong, ánh mắt như muốn giết người của Hiên Viên Lưu Phong đảo qua những người đang đứng xem , mà những người đó vốn đang nhìn nàng không chớp mắt lại bất giác lùi lại, giống như chỉ cần chậm một chút thôi, đầu sẽ không còn nằm trên thân mình nữa! Có người động tác còn quá nhanh, không cẩn thận xô nhau, khiến cho đại sảnh bỗng vang lên hàng loạt tiếng kêu thất thanh!
Phong Nhược Ngôn nhìn Hiên Viên Lưu Phong như vậy vốn chỉ có chút buồn cười, rồi sau lại thấy cảnh tượng dưới đại sảnh, nhịn không được cười ra tiếng, hướng Hiên Viên Lưu Phong đùa cợt nói “Ta thấy cũng không cần ngươi động thủ đâu, chỉ cần ánh mắt thôi cũng đã dọa làm họ rơi đầu rồi !”
Hiên Viên Lưu Phong không để ý đến Phong Nhược Ngôn trêu ghẹo, mặt vẫn lạnh lẽo như trước!
Mà lúc này, Phong Nhược Ngôn cuối cùng vô tình nhận thấy nhiều hơn một tầm mắt dừng lại trên người mình !
Phong Nhược Ngôn tùy ý đảo qua! Đem tầm mắt khắp nơi thu lại đáy mắt!
Yến Tần Ngạo theo sự xuất hiện của Phong Nhược Ngôn, trong mắt hiện ra kinh diễm ngoài ý muốn, cho tới bây giờ, liền nhìn chằm chằm vào chén bạch ngọc trên bàn, giống như là đang âm mưu điều gì!
Quân Dật Hiên thì từ khi nhìn thấy Phong Nhược Ngôn cùng Hiên Viên Lưu Phong tiếp xúc thân mật, liền cứ cúi mặt như vậy, trên người toát ra sự cô đơn làm cho Đình Thương bên cạnh không nén được mà thở dài ra tiếng!
Còn có Yến Du Trần đã thật lâu không thấy, ánh mắt chưa bao giờ rời đi trên người Phong Nhược Ngôn, khi ánh mắt hai người giao nhau trên không, đều cười khẽ ra tiếng!
Cuối cùng, ánh mắt Phong Nhược Ngôn dừng lại trên người Quân Vân Doanh, nhưng hấp dẫn ánh mắt nàng nhất lại chính là người lạ mặt đang ngồi phía sau hắn kia, Phong Nhược Ngôn cứ cảm thấy ánh mắt người nọ nhìn mình có chút quái dị, lại cũng không biết cái quái dị đó là đến từ đâu!
Mà giờ phút này, Quân Lạc Nhi đứng trong đó, cẩm y phiêu phiêu, diễm lệ lóa mắt, lại càng vì vừa rồi chuẩn bị tỷ thí mà phát ra tia sáng kì dị, cùng thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Yên Phi Tuyết rất tương xứng, giờ phút này trong mắt đầy đắc ý, chính là lúc chuyển mắt nhìn hai người Phong Nhược Ngôn cùng Hiên Viên Lưu Phong ôm nhau, ghen ghét trong lòng trỗi dậy, loại ghen ghét này dần chuyển thành sát ý, không chịu khống chế theo mắt nàng nhìn tới mà phát ra!
Mà Yên Phi Tuyết lúc này cũng đã đổi về một thân tử y, cả người không nôn nóng như Quân Lạc Nhi , dáng ngồi thẳng tắp ngồi, đoan trang tao nhã, nhìn không ra sự tàn nhẫn cùng sát ý trong rừng cây lúc trước, yêu mị mê hoặc người, nhưng khi đôi mắt đẹp nhìn đến cảnh Hiên Viên Lưu Phong gắt gao ôm lấy Phong Nhược Ngôn kia, cũng đã tiết lộ sự đố kị cũng hận ý trong lòng nàng!
Phong Nhược Ngôn thu hồi tầm mắt, hướng Hiên Viên Lưu Phong cười như không cười nói “Ngươi muốn cho ta đi, nhưng chỉ sợ có người sẽ thấy không vui đâu!”
Hiên Viên Lưu Phong nghe xong sửng sốt, rồi sau đó ánh mắt chậm rãi đảo qua lượt người, lúc này, một đạo âm thanh kiều mị vang lên!

“Hiên Viên vương gia, Lạc Nhi đã sớm nghe nói Nam Viên quốc Quỳnh Hoa công chúa tài nghệ song toàn. Thế mới được hoàng huynh ta chọn đến Tây Lưu quốc để hòa thân, ha ha, lại nói tiếp, ta cùng Quỳnh Hoa công chúa còn từng là người thân nha, chính là…… Ai, tạo hóa trêu người, chỉ trách Doanh ca ca ta vô phúc! Hôm nay nhân cơ hội này, Lạc Nhi rất muốn cùng Quỳnh Hoa công chúa luận bàn một phen, không biết có thể có chút vinh hạnh này –”
Quân Lạc Nhi trong lời nói đem ánh mắt mọi người dồn lên người Phong Nhược Ngôn, mà những người vừa rồi còn chìm đắm trước vẻ tuyệt mỹ tao nhã của Phong Nhược Ngôn thì giờ phút này mới biết người đứng trước mặt chính là Phong Nhược Ngôn tiếng tăm lẫy lừng, lại là một trận âm thanh dị nghị,cùng những tiếng thở dài!
Quân Lạc Nhi cũng không đề cập đến chuyện hai người quyết đấu sinh tử, mà lại đem chuyện Phong Nhược Ngôn từng là vương phi Quân Vân Doanh nói ra, đây cũng là nói cho Hiên Viên Lưu Phong nghe , thử hỏi, một nữ nhân đã không còn trong sạch , hơn nữa lại không tài không đức, nam nhân nào muốn chứ, huống chi đó còn là Hiên Viên Lưu Phong!
Giờ phút này, Quân Lạc Nhi vô cùng đắc ý trong lòng!
“Ngu xuẩn!” Quân Vân Doanh nghe ra ý tứ trong lời Quân Lạc Nhi, nhất thời mắng ra tiếng!
Hiểu rõ tâm tư Quân Lạc Nhi, Phong Nhược Ngôn cũng chỉ là cười trừ!
Mà giờ phút này cùng đắc ý, còn có Yên Phi Tuyết , nàng cũng muốn xem Phong Nhược Ngôn xấu mặt, tuy rằng Phong Nhược Ngôn khiến nàng chấn động lớn, nhưng nàng và người khác có cùng suy nghĩ,chi, bao cỏ làm sao có thể thành trân châu! Huống chi nàng đã âm thầm tra xét Phong Nhược Ngôn, kết quả Phong Nhược Ngôn chính là bao cỏ!
Mà hiện tại có Quân Lạc Nhi xuất đầu, nàng lại thêm lửa, đem danh dự Phong Nhược Ngôn đánh tan, người mà hắn ôm chỉ có thể là nàng!
Lập tức Yên Phi Tuyết nhớ đến cuộc đấu vừa rồi, trong lòng hận không thể giết ngay kẻ bí ẩn trong tối kia, nếu không phải bị kẻ đó đả thương, chính mình làm sao có thể không hoàn thành nhiệm vụ của bên trên giao, lại còn bị thương ảnh hưởng đến việc mình cùng công chúa háo sắc kia không phân thắng bại!
Nghĩ đến ánh mắt Quân Lạc Nhi nhìn Hiên Viên Lưu Phong, Yên Phi Tuyết hận không thể móc tròng mắt nàng ta xuống!
“Nga, hôm nay vốn là sự kiện tứ quốc, mọi người đều coi đây là dịp vui, Quỳnh Hoa công chúa không ngại đại diện Nam Viên quốc hiến dâng chút tài nghệ chứ, làm cho mọi người được mở rộng tầm mắt, phần thưởng là gì không quan trọng, cái chính là đến tham gia thôi!” Yên Phi Tuyết che mặt cười khẽ, tuy là khuyên bảo Phong Nhược Ngôn, nhưng trong mắt mười phần là trào phúng!
“Đúng vậy, đừng để mọi người nghĩ rằng Quỳnh Hoa công chúa vì sợ, cho nên không giám tham dự, như vậy thật không tốt lắm!”
……
Vấn đề này Quân Lạc Nhi cùng Yên Phi Tuyết thật là cùng chung mối thù , mỗi người một câu, kẻ tung người hứng thật ăn ý!
“Không phải chỉ là tỷ thí thôi sao, ta cùng Phượng Dương công chúa quyết đấu sinh tử, bản công chúa cũng đã nói sẽ tham dự tham dự, thật khiến Phượng Dương công chúa cùng các tiểu thư phải phí nước miếng rồi, nói đi, các ngươi muốn cùng ta so cái gì” Phong Nhược Ngôn đột nhiên mở miệng, đánh gãy lời Yên Phi Tuyết cùng Quân Lạc Nhi, mặt mang ý cười vô hại nhìn các nànggiọng nói nhẹ như nước không lớn không nhỏ vang lên, một trận gió thanh mát thổi qua, thổi tan huyên náo do lời Quân Lạc Nhi cùng Yên Phi Tuyết mang đến, lại vang vọng trong tai những người trên đại sảnh.
Nhất thời, đại sảnh đều im lặng, mọi tầm mắt đều đặt trên bóng dáng màu đỏ kia!
Nghe được giọng nói của Phong Nhược Ngôn, Quân Dật Hiên ngẩng mạnh đầu, nhìn nàng!
Trong mắt Yến Tần Ngạo nổi nên ý tứ hàm xúc, thế nhân ai không biết Yên Phi Tuyết là tài nữ thiên hạ, Quân Lạc Nhi thì tao nhã vô song, vừa rồi trong lúc hai người đó so tài,vỗn đã thu hút rất nhiều ánh mắt, tìm khắp thiên hạ, khó được người giỏi hơn!
Chính là, Phong Nhược Ngôn sao……
“Mới vừa rồi ta cùng Yên tỷ tỷ đều đã so qua cầm kì thư họa ca múa tổng cộng sáu vòng, để cho người khác khỏi dị nghị , Quỳnh Hoa công chúa cũng phải biểu diễn toàn bộ đi ! Nếu ngươi thắng , đánh cuộc của chúng ta tự nhiên cũng có hiệu lực, mà ta cũng tùy ngươi xử trí! Yên tỷ tỷ, tỷ thấy đúng không!” Quân Lạc Nhi thấy Phong Nhược Ngôn đáp ứng, trong mắt hiện lên sự đắc ý,dường như sợ Phong Nhược Ngôn sẽ hối hận, vội đem quy tắc nói ra, đồng thời hướng tới Yên Phi Tuyết tìm sự đồng tình!
“Được, như thế rất tốt, nếu là Quỳnh Hoa công chúa thắng, Tê phượng tiêu trên kia cũng sẽ là phần thưởng của công chúa!”
Quân Lạc Nhi cùng Yên Phi Tuyết vừa dứt lời, dưới đài lại bắt đầu dậy sóng!
Ánh mắt nhìn Yên Phi Tuyết cùng Quân Lạc Nhi cũng thay đổi!
Vừa mới xem Yên Phi Tuyết cùng Quân Lạc Nhi, bọn họ thấy rõ, muốn nói trong thiên hạ có người so với hai người họ giỏi hơn, chắc chắn sẽ không ai tin tưởng, huống chi là một bao cỏ công chúa!

Rồi sau đó nghĩ tới Quân Lạc Nhi cùng Phong Nhược Ngôn quyết đấu sinh tử!
Mọi người nhất thời đều sáng tỏ!
Yên Phi Tuyết cùng Quân Lạc Nhi hẳn đều muốn mạng Phong Nhược Ngôn nha!
Nghĩ như vậy, mọi người chợt nhìn về bóng dáng tuyệt mỹ màu đỏ lạnh nhạt đứng trên đài kia, lòng không khỏi có chút tiếc hận!
Tuyệt mỹ thiên hạ như vậy, qua hôm nay sợ là…… Ai, đáng tiếc !
Phong Nhược Ngôn cũng không để ý tới ánh mắt mọi người! Như trong lời Yên Phi Tuyết nói, ánh mắt nàng cũng dừng ở Tê phượng tiêu bạch ngọc trên đài kia, tràn đầy hứng thú!
Tê phượng tiêu lấy bạch ngọc mà tạo thành, toàn thân phát ra thứ ánh sáng trong suốt, nhưng lấy tầm mắt Phong Nhược Ngôn nhìn đến cũng có thể nhìn thấy trên thân Tê phượng tiêu ẩn ẩn những sợi tơ như là máu đang chuyển động bên trong! Theo chuyển động của sợi tơ, hàn khí lạnh lẽo trên thân tiêu dần dày lên!
Phong Nhược Ngôn lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng thần kì như vậy!
Đến tận đây liếc mắt một cái, thật không thể cưỡng nổi sự hấp dẫn của Tê phượng tiru!
Hiên Viên Lưu Phong đứng bên cạnh thấy bộ dáng Phong Nhược Ngôn sững sờ nhìn tê phượng tiêu, phức tạp trong mắt lóe lên rồi biến mất rất nhanh, sau đó làm như vô tình hỏi “Nhược nhi bảo bối thích Tê phượng tiêu?”
“Ân, thích! Hơn nữa không thể bỏ qua!” Ánh mắt Phong Nhược Ngôn như trước không rời Tê phượng tiêu, hướng Hiên Viên Lưu Phong gật đầu nói!
“Tỷ thí hạng nhất, thật sự là không có gì khó, hôm nay ta sẽ cho các người thấy, cái gì mới là kinh tài tuyệt thế!” Phong Nhược Ngôn thu hồi ánh mắt đặt trên Tê phượng tiêu lại, đôi mắt lạnh nhạt lướt qua Quân Lạc Nhi, tiếp đó là Yên Phi Tuyết, hiện tại trong thân thể này là linh hồn Lam Thuyến Huyên, sao có thể cả đời để thiên hạ cười chê, đeo trên lưng thanh danh bao cỏ háo sắc vô dụng chứ? Sự kiện tứ quốc sao? Hôm nay, liền khiến cả thiên hạ biết, Phong Nhược Ngôn là người không ai có thể địch lại!
“To miệng, ngươi chờ chết đi!” Cuối cùng Quân Lạc Nhi cũng bị lời nói trào phúng của Phong Nhược Ngôn chọc giận, không còn giả bộ dịu dàng danh giá nữa, trực tiếp cao giọng mắng! Nàng căn bản không tin Phong Nhược Ngôn này có thể so sánh cùng chính mình, huống chi biểu hiện hôm nay của mình còn áp chế Yên Phi Tuyết, Phong Nhược Ngôn, phải để nàng ta chết mà không biết nguyên nhân vì sao mình lại chết!
Nghĩ như vậy, liền gọi người đến, chỉ nghe Quân Lạc Nhi dặn vài cái, người nọ liền lui xuống!
“Quỳnh Hoa công chúa, làm người thật sự là không thể quá mức cuồng ngạo đâu!” Trong mắt Yên Phi Tuyết cũng mang theo một tia tức giận, hướng Phong Nhược Ngôn không rõ ý tứ hàm xúc mở miệng nói!
“Nha thật không? Cuồng sao? Ngạo sao? Vậy liền cuồng ngạo đi! Hôm nay Tê phượng tiêu rơi vào tay ai còn không rõ đâu, cho nên Yên tiểu thư cùng Phượng Dương công chúa cũng đừng đắc ý vội! Bởi vì Tê phượng tiêu chỉ có thể thuộc về Phong Nhược Ngôn ta mà thôi !”
Phong Nhược Ngôn một câu vừa dứt, làm mọi người âm thầm thấy kinh sợ!
Vẻ mặt Hiên Viên Lưu Phong vừa rồi còn đen tối khó lường nháy mắt nhạt đi , nhìn Phong Nhược Ngôn, khóe miệng khẽ cong lên, nở nụ cười, thản nhiên đứng đó nhấc cằm, lẳng lặng nhìn, cái gì cũng không quan trọng bằng nàng, nếu đã là thứ nàng muốn hắn sẵn sàng hai tay dâng cho nàng, còn nếu không phải của hắn, cho dù phải cướp đoạt, cũng đưa cho nàng!
Khóe miệng Quân Dật Hiên cũng gợi lện một độ cong hoàn hảo, nữ nhân này, quả thật là vô cùng cuồng ngạo, lời nói bừa bãi như vậy, không mặn không nhạt, không nóng không lạnh, nhưng tuyệt đối có đủ lượng sát thương người nghe nha!
Quân Vân Doanh cũng chuyển mắt về phía Phong Nhược Ngôn, đó là một loạt khinh thường tỏa ra từ xương cốt, tự tin cùng bừa bãi, trong nháy mắt, Quân Vân Doanh cảm thấy thế gian bỗng mất đi màu sắc, chỉ còn bóng dáng đỏ rực của nàng!
Yến Tần Ngạo nhìn Phong Nhược Ngôn ánh mắt cũng không khỏi đánh giá , nữ nhân này……
Trong lúc mọi người còn đang quay cuồng suy nghĩ, một dải lụa màu trắng không biết khi nào đã xuất hiện trên đài!

Âm thanh trên đài đột nhiên nổi lên, thanh u đến cực điểm, tiếng đàn rung động lòng người theo ngón tay thon dài của Phong Nhược Ngôn bắt đầu tuôn ra! Lập tức liền nhìn thấy một thân hồng y diễm lệ của Phong Nhược Ngôn tại trong màn lụa mỏng uyển chuyển nhảy múa !
Đồng thời, tiếng ca thanh thoát êm tai vang lên:
“Một cơn mưa, phá tan ánh nắng tầng mây
Như nghe thấy âm vang tu hành Diệu Âm.
Đôi tay sắp xếp vận mệnh, đi ngược càn khôn
Vì thiện làm ác cần gì phải phân chia……”
Trong tiếng đàn có điệu múa, cùng tiếng ca kia có thể đánh thẳng vào lòng người, một dải lụa trắng trên kia, bóng dáng đỏ rực của Phong Nhược Ngôn khi thì cong người, khi thì bay thẳng lên, lụa trắng nhẹ nhàng chuyển động, dáng người quyến rũ,động tác múa duyên dáng, khiến mọi người không tin vào những gì đang chứng kiến, nghe thấy và nhìn thấy
…… Hoa trên cây anh đào, người múa kiếm
Đạp lên núi, gột rửa tâm hồn
Chúng ta nhất thế, có thể cuồng ngạo mắng thiên địa bất nhân
Mặc kệ duyên phận……
Lúc này Phong Nhược Ngôn đem dải lụa mở ra, mọi người bấy giờ mới thất rõ lụa trắng kia không ngờ là một bức tranh, hóa ra lụa trắng không phải dùng để múa, nguyên lai nữ tử lấy lụa trắng làm giấy vẽ, làm ra một bức họa độc nhất vô nhị!
Mà lúc này, Phong Nhược Ngôn lại lần nữa ẩn mình bên trong lụa trắng, tuy rằng mọi người chỉ có thể nghe được tiếng đàn tiếng ca, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến dáng xinh đẹp nhanh nhẹn của nàng trong lòng mọi người, ngược lại còn tăng thêm phần thần bí cho nàng bên trong dải lụa.
Nhẹ nhàng ngửa ra sau một cái, đem bóng mình trải lên sau dải lụa trắng, hiện ra dáng người lung linh cuốn hút, lụa trắng quay vòng, hồng y phía dưới đó hiện ra, bóng dáng lại xuất hiện, cánh tay tuyết trắng thong thả nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt như cười như không, đôi mắt thâm thúy dưới ánh nến chiếu rọi, tự tin, mê người!
Đang lúc mọi người không thể tự kiềm chế mà chìm đắm trong tiếng đàn, tiếng ca, điệu múa.
Màn biểu diễn còn chưa kết thúc, Phong Nhược Ngôn nhẹ nhàng quay người lại, tiếng hát ôn nhu bỗng nhiên trở nên hùng hồn hữu lực, réo rắt du dương:
…… Túy cực đạn, ca một giấc mộng cùng ta
Không thể quên mối thâm tình
Đường xa, rừng phủ đầy tuyết
Cô tịch một đời, nở nụ cười đối mặt với đời…
Tiếng đàn theo đó cũng ngân cao, tiếng ca cao vút, lụa trắng hạ xuống phía sau Phong Nhược Ngôn, mọi người nhìn thấy Phong Nhược Ngôn một thân hồng y tao nhã một tay cầm bút đặt trên lụa trắng, tay kia đặt trên dây đàn !
Lại làm cho người khác không thể ngờ tới đó là, theo động tác múa của hồng y, dưới chân bắn ra quân cờ một trắng một đen, bắn lên trên bàn cờ đặt cách đó không xa.
Khi mọi người nhìn tới ván cờ trên đó, rốt cuộc không thể tiếp tục bình tĩnh nữa!
Thiên phương kỳ trận, đúng là thiên phương kỳ trận? Ván cờ không người giải được có một không hai trong thiên hạ, thế nhưng lại được giải trong điệu múa?
“Nhất thế có thể cuồng……” Quân Dật Hiên híp mắt nhìn Phong Nhược Ngôn, tín niệm kiên định trong lòng bao lâu nay nhất thời bị bóng dáng hồng y làm cho buông lỏng. Thế giới này sao có thể sinh ra một người như nàng? Kiêu ngạo như vậy, tự tin như vậy, ngông cuồng như vậy, lại như vậy……? Nếu không có được nàng , ta nhất định sẽ hối hận đời đời kiếp kiếp……
Ánh mắt Yến Du Trần vẫn chặt chẽ khóa ở trên người Phong Nhược Ngôn.
Trên thế giới này còn ai có thể mê người hơn nàng sao?

Mỗi nụ cười hay cái nhăn mày, phong hoa tuyệt đại, vừa múa một cái, diễm lệ tao nhã, Yến Du Trần chưa từng phát hiện nữ tử cũng có thể trí tuệ cùng hào hùng như vậy, làm cho người ta nhịn không được truy đuổi! Chỉ tiếc…… Yến Du Trần lại đem ánh mắt đặt trên người Hiên Viên Lưu Phong một thân áo tím tao nhã, có lẽ các bọn họ mới là hai người xứng đôi nhất. Nghĩ vậy nhi, ánh mắt Yến Du Trần ảm đạm đi nhiều.
Giờ phút này trong mắt Quân Vân Doanh cũng tràn đầy kinh diễm!
Phong Nhược Ngôn……
Phong Nhược Ngôn……
Ánh mắt sâu thẳm của Yến Tần Ngạo dời khỏi thiên phương kỳ trận, lại như cũ nhìn động tác múa của Phong Nhược Ngôn, ánh mắt có điều nghiền ngẫm!
Hai mắt Hiên Viên Lưu Phong cũng chưa từng dời khỏi bóng dáng Phong Phong Nhược Ngôn, trong mắt tràn đầy ánh sáng bức người.
Bảo bối của ta!
Nàng như vậy thử hỏi ta làm sao có thể không yêu chứ !
Đi ngược lại số mênh sao? Như vậy ta sẵng sàng đi ngược!
Thay đổi càn khôn sao? Ta cũng giúp nàng!
Nàng nếu say, còn có ta!
Vô luận tốt hay xấu, nàng đều là bảo bối của ta!
Vô luận như thế nào, Hiên Viên Lưu Phong ta cũng bên nàng đi khắp thế gian!
Dáng người thay đổi như cuồng phong mưa rào, hoặc tiếng hát như gột rửa lòng người, dáng người lung linh điệu múa phiêu động trên không trung, đầu bút lông tiêu sái lướt trên lụa trắng!
…… Đường xa, rừng phủ đầy tuyết
Cô tịch một đời, nở nụ cười đối mặt với đời……
Thanh âm réo rắt lại như muốn thiêu đốt tất cả, tại âm cuối cùng chấm dứt, lụa trắng thật dài cùng hồng y như lửa chậm rãi hạ xuống, chậm rãi yên lặng, làm cho lòng người nóng rực, giống như có lửa cháy trong tim, kinh tâm động phách !
Tuyệt thế tao nhã kia hóa thành từng đợt sóng thật lâu không tan, sáng ngời mà kiều mỵ, con ngươi lộ ra ý cười nhẹ nhàng, chỉ cần hơi nhíu lại, liền làm cho người nhìn hồn bay phách tán, đại sảnh rộng lớn lúc này lại không chút tiếng động……
Cầm, kì, thư, họa, khinh ca, mạn vũ!
Trên thế giới gian này lại có người có thể đem cả sáu cái hợp vào một điệu múa!
Phong Nhược Ngôn, thật phi thường?
Tại sao có thể như vậy?!
Quân Lạc Nhi cùng Yên Phi Tuyết không thể tin nổi nhìn Phong Nhược Ngôn, ca múa tiêu sái như vậy, phiêu dật như vậy, còn có tranh lụa trắng, cũng vô cùng tiêu sái uyển chuyển, trên bức họa là một địa danh như tiên cảnh, làm cho lòng người không ngừng mơ tới!
Còn ván cờ kia, nếu so với nàng, chính mình cũng theo không kịp.
Giờ phút này, thắng thua đã không cần bình luận !
Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Quân Lạc Nhi giờ phút này cuối cùng cũng kéo hồn về từ màn biểu diễn của Phong Nhược Ngôn, cầm lấy tay áo, không ngừng bất an, nàng đã thua hoàn toàn .
Khúc hát ngừng lại, bút lông ngừng bay, kỳ lạc, Phong Nhược Ngôn nhẹ nhàng phun ra một hơi, ánh mắt trong suốt lại chỉ nhìn mình Hiên Viên Lưu Phong “Thế nào? Còn chưa vừa mắt sao!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.