Y Sủng Cuồng Phi

Chương 60: Bị Ám Toán


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 60: Bị Ám Toán


Giờ phút này, hắn thế nhưng không che giấu mục đích của mình, bởi vì hắn biết, Hiên Viên Lưu Phong đã sớm biết được mục đích của hắn, cho nên giờ phút này, hắn thẳng thắn nói ra, ngược lại có thể thử xem thái độ của Hiên Viên Lưu Phong đối với Phong Nhược Ngôn như thế nào?
“Thật không, vậy Yến thái tử muốn như thế nào?” Hiên Viên Lưu Phong nhướn mi lên, tùy tiện hỏi, rồi sau đó sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói “ Bất quá, vẫn là câu nói kia, muốn làm việc gì thì nên cân nhắc kỹ càng”
Yến Tần Ngạo híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Hiên Viên Lưu Phong, liếc mắt một cái, trong ánh mắt không che giấu được sự ngoan độc, cũng không sợ Hiên Viên Lưu Phong, hắn lạnh lùng nói “Băng Nguyệt quận chúa nếu được Hiên Viên vương gia tự mình chỉ hôn, đó là phúc khí của nàng, bản thái tử cùng với Bắc Triệt quốc sẽ rất cảm tạ vương gia, còn bản thái tử ta muốn ai, ai cũng không cản được, chúng ta biết nhau không phải ngày một ngày hai, tin tưởng Hiên Viên vương gia cũng hiểu được bản tính của ta, nếu bản thái tử ta không chiếm được, ta tình nguyện hủy đi, cũng giống như Băng Nguyệt công chúa vậy.
Lần này, trong giọng nói của Yến Tần Ngạo không che giấu sự uy hiếp cùng sát ý, một là đối với Hiên Viên Lưu Phong, hoặc là đối với nàng.
Bởi vì lời vừa nói ra, hắn có thể cảm giác được Hiên Viên Lưu Phong rất để ý Phong Nhược Ngôn, như vậy hắn sẽ không ngại, huống chi hắn rất hứng thú với nàng, nàng rất hợp với khẩu vị của hắn,nếu như hắn không chiếm được nàng, thì hắn tuyệt đối cũng để nàng lọt vào tay Hiên Viên Lưu Phong.
Thất bại một lần, là đủ rồi.
Trong lòng Hiên Viên Lưu Phong kinh ngạc, cảm giác được sát khí của Yến Tần Ngạo. Nhưng Hiên Viên Phong Lưu vẫn bình tĩnh, sắc mặt lạnh như băng, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh, mở miệng nói “Hừ! Yến thái tử, tính tình của ngươi bổn vương ta hiểu rất rõ, chỉ sợ trong thiên hạ này ta là người hiểu rõ nhất. Cũng khó trách, trong trận chiến ấy ngươi đã thua bổn vương, lại phải để cho một nữ nhân tới cứu vớt”
Nhếch môi cười lạnh, hơi hơi trào phúng, rồi hắn đưa mắt liếc nhìn Phong Nhược Ngôn.
Chỉ là lơ đãng liếc nhìn, nhưng nàng vẫn biết, bởi vì nàng mẫn cảm như vậy, tất nhiên là cảm giác được hàn khí xung quanh, một hơi thở tử vong lạnh lẽo như tới từ địa ngục.
Loại hơi thở này thật khác so với nhưng lần nàng đã gặp, đây mới chân thật là cường giả chân chính.
Trong lòng hừ lạnh, phải chăng từ lúc Yến Tần Ngạo mời mình đến đây đã không có ý định thả nàng ra ngoài? Mặc kệ là Hiên Viên Lưu Phong có đến tìm hay không, nàng và Yến Tần Ngạo ắt hẳn sẽ náo loạn một phen. Nếu Hiên Viên Lưu Phong đã đến đây, cũng đỡ cho nàng phải đối phó với Yến Tần Ngạo.
Phong Nhược Ngôn nhìn Yến Tần Ngạo chằm chằm, ánh mắt lạnh băng, trong lòng nổi bão.
Mà Hiên Viên Lưu Phong cũng nhìn nàng chăm chú, ánh mắt như muốn nói với nàng “Đừng sợ, có ta ở đây”
Không biết vì sao, nhìn thấy ánh mắt đó của Hiên Viên Lưu Phong, bão tố trong lòng nàng chợt tan đi hết.
Yến Tần Ngạo tiếp xúc với ánh mắt lạnh băng của nàng, trong lòng kinh ngạc một chút rồi tan ngay. Sau đó lại nhìn thấy nàng và Hiên Viên Lưu Phong trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng chợt dâng lên một sự ghen tỵ.
Lúc này, Hiên Viên Lưu Phong cười cười, mở miệng nói “Suy nghĩ thật hay a, nhưng thực không may, lần này chỉ sợ không được như ngươi mong muốn”
“Thật không, có hay không? Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, ta thật mỏi mắt mong chờ” Yến Tần Ngạo nhếch môi cười lạnh, lại đưa mắt nhìn về phía Phong Nhược Ngôn, lãnh ý trong mắt hắn rất rõ ràng.
“Đúng vậy, thự không may, hôm nay bản vương vốn là tới tìm nàng, tất nhiên là phải mang nàng đi rồi” Hiên Viên Lưu Phong chậm rãi nói, còn ánh mắt thì quan sát tình huống bên ngoài.
“Ngươi tới tìm nàng, nhưng bản cung hôm nay muốn mang theo nàng, Hiên Viên vương gia liệu có cản được ta?” Yến Tần Ngạo lạnh lùng nói, từng lời từng lời truyền vào tai nàng.
Sau đó liếc mắt sang nhìn nàng, lại tiếp tục nói với Hiên Viên Lưu Phong “ Hiên Viên vương gia cảm thấy như thế nào, đàm phán không bằng hành động, hôm nay tại đây, chúng ta nên đưa ra một cái kết cho cuộc chiến năm xưa. Nếu ta thắng, ngươi đem nàng giao cho ta, nếu ngươi thắng, từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai, bản cung tuyệt đối sẽ không để liên lụy đến nàng. Như thế nào?”
Phong Nhược Ngôn nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt lạnh tanh, gắt gao nhìn chằm chằm Yến Tần Ngạo. Yến Tần Ngạo, hắn nghĩ hắn là ai a, nàng nhếch môi cười “Được, tốt lắm, ta quản cái gì các người là thái tử hay vương gia chó má, muốn lấy ta làm tiền đặt cược sao? Ngươi hãy nhìn lại xem mình có tư cách này không đã”
Vừa nói xong, ngân châm trong tay nàng chợt vung ra, nhất từ hướng tới Yến Tần Ngạo, Yến Tần Ngạo không ngờ Phong Nhược Ngôn lại hành động nhanh như thế, muốn lắc mình tránh né hoặc đưa tay cản lại cũng đạ chậm, mắt thấy ngân châm sắp đâm vào người, đột nhiên xung quanh Yến Tần Ngạo xuất hiện một đám người mặc hắc y.
Mà ngân châm của Phong Nhược Ngôn lúc này bị ám vệ chắn lại, rớt xuống đất.
Phong Nhược Ngôn nhìn thấy vòng vây hoàn hảo đứng bảo vệ Yến Tần Ngạo, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, muốn ra tay thêm lần nữa liền có một cánh tay năm giữ tay nàng lại.
Phong Nhược Ngôn không thèm nhìn Hiên Viên Lưu Phong, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Yến Tần Ngạo, giọng nói lạnh như băng “Buông ra!”
Hiên Viên Lưu Phong nhìn Phong Nhược Ngôn, chậm rãi nói “Giao cho ta! Hắn không xứng đáng để nàng phải động thủ!”
Phong Nhược Ngôn sửng sốt, đồng thời đưa mắt nhìn Yến Tần Ngạo, thấy sắc mặt hắn vặn vẹo, càng lúc càng tối đen.
Hiên Viên Lưu Phong, rõ ràng tình huống bất lợi cho mình, nhưng cũng không quên trấn an nàng và buông lời đả kích đối thủ, thật sự là đủ cường, đủ phúc hắc!
Cảm nhận được tâm tình của nàng có chút buông lỏng, Hiên Viên Lưu Phong hướng tới nói với Yến Tần Ngạo “Bổn vương thật không biết thái tử lại nghênh đón bổn vương bằng cách như thế này, thật làm cho bổn vương thụ sủng nhược kinh* nha”
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái sinh mà sinh ra lo lắng.
“Đó là tất nhiên, hôm nay bản thái tử ta vốn muốn cùng ôn chuyện cũ với Hiên Viên vương gia cơ mà” Khóe môi Yến Tần Ngạo xuất ra một nụ cười lạnh, gằng giọng nói từng chữ lạnh lùng.
Sau đó chuyển mắt lên người Phong Nhược Ngôn “Đương nhiên còn có cả nàng nữa”
Đôi mắt Yến Tần Ngạo đỏ au, Phong Nhược Ngôn biết, hành động vừa rồi của nàng đã làm cho hắn động sát khí với nàng, nhưng như thế thì sao, nếu không thích, nàng sẽ không cưỡng cầu chính mình, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích của toàn cục. Với Quân Vân Doanh cũng thế, Yến Tần Ngạo cũng không ngoại lệ, huống chi, Yến Tần Ngạo không đáng ghét như Quân Vân Doanh, nhưng lại nguy hiểm hơn Quân Vân Doanh nhiều.
Hiên Viên Lưu Phong nhìn thấy ánh mắt của Yến Tần Ngạo nhìn Phong Nhược Ngôn như vậy, trong lòng trầm xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên “Nếu Yến thái tử cứ khăng khăng một mực như vậy, bổn vương tất nhiên sẽ phụng bồi, bất quá bổn vương không giống như Yến thái tử, lấy nữ nhân làm tiền đặt cược, huống chi người đó lại là nữ nhân của bổn vương!”
Giờ phút này Hiên Viên Lưu Phong không che giấu tình cảm của chính mình với nàng nữa, hắn muốn công bố Yến Tần Ngạo biết, chạm vào người của hắn, thì chắc chắc sẽ không có kết cục tốt.
Phong Nhược Ngôn nghe xong, khóe miệng co rút, hết chỗ nói rồi, nam nhân này, thật sự là…
Sắc mặt Yến Tần Ngạo đen thui, gắt gao nhìn hai người chằm chằm. Hiên Viên Lưu Phong không biết khi nào đã đứng chắn trước mặt Phong Nhược Ngôn, rồi lại đưa mắt nhìn một số ám vệ bị giết.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh khi nãy Phong Nhược Ngôn phóng châm ra muốn giết mình, trong lòng trỗi lên một sự tức giận không kìm được.
Mà cả người Hiên Viên Lưu Phong đều đang áp đảo khí thế của Yến Tần Ngạo.

Ánh mắt Yến Tần Ngạo lưu chuyển, nhìn thấy Hiên Viên Lưu Phong ôm nàng, nhưng nàng cũng không hề kháng cự.
Trên mặt lóe lên sự tàn nhãn rồi biến mất.
Bốn mắt nhìn nhau, hai đôi mắt lạnh lẽo giống nhau. Một đôi mắt phượng màu đen sâu thẳm, chỉ cần liếc nhìn vào là sẽ bị hút vào, không tìm được lối thoát. Một đôi mắt phượng tối đen, chỉ cần liếc nhìn một cái, toàn thân sẽ lạnh lẽo như rơi vào hầm băng ngàn năm.
Mọi vật xung quanh dường như bị hai đôi mắt này làm đóng băng tất cả.
Một hồi lâu______
Yến Tần Ngạo cùng Hiên Viên Lưu Phong nhất tề nở nụ cười.
Trong giây lát, Hiên Viên Lưu Phong chậm rãi thu lại ý cười, nhíu mày nhìn Yến Tần Ngạo “Bổn vương cũng không biết Yến thái tử đã đặt hết hy vọng vào ván cược này đấy?”
“Bản cung cung cũng biết vương gia cũng động tâm, cho nên, bản cung há có thể bỏ qua cơ hội này” Miệng cười vẫn không thay đổi, hắn nhìn Hiên Viên Lưu Phong , cất giọng nói lạnh thấu xương, khuôn mặt lạnh tanh làm cho nguwoif ta nhìn vào mà hoảng sợ.
“Xem ra Yến thái tử vẫn háo thắng như trước, đã nhiều năm trôi qua, tư tưởng của thái tử không thay đổi gì sao?” Hiên Viên Lưu Phong đắc ý nói, ánh mắt nhìn Phong Nhược Ngôn thật ôn nhu, sau đó lại nói tiếp “ Bất quá, mặc kệ ngươi như thế nào, cũng muộn rồi. Bởi vì thái tử lúc nào cũng đi sau bổn vương cả!”
“Thật không? Nếu đã muộn, như vậy vẫn là câu nói trước kia, bản cung chiếm không được thì hủy diệt!” Yến Tần Ngạo không chút che giấu sự trào phúng.
Cùng lúc đó, trong tay áo Yến Tần Ngạo phóng ra một sợi tơ lụa, như một con rắn, uốn éo bay tới trước mặt Phong Nhược Ngôn và Hiên Viên Lưu Phong.
Cơ hồ cùng một thời gian, Hiên Viên Lưu Phong cũng đoán được ý đồ của Yến Tần Ngạo, nhanh chóng tụ khí vào tay, hai cỗ nội lực cường đại, Phong Nhược Ngôn chỉ có thể cảm thấy được luồng khí áp bức mạnh mẽ xung quanh.
“Bổn vương là người mà ngươi có thể động tới sao?” Cổ tay Hiên Viên Lưu Phong vùa chuyển, làm khói màu tím liền quấn lấy sợi dây của Yến Tần Ngạo, trực tiếp đánh thẳng về phía trước.
“Ta cũng muốn nói cho ngươi biết, Yến Tần Ngạo ta có thể thua người một lần, nhưng hiện tại thì chưa chắc!” Yến Tần Ngạo ý vị thâm trường nói.
“Bảo vệ được nàng hay không, đó là chuyện của ta, không phiền thái tử quan tâm” Hiên Viên Lưu Phong lạnh lùng.
“Vậy sao?” Yến Tần Ngạo thản nhiên nói.
“Hôm nay ngươi nhất định như thế này sao?” Hai tay Hiên Viên Lưu Phong đột chuyển, hai làn sương màu tím tỏa ra đen như mực.
“Tình thế bắt buộc! Nếu không được, thì phải hủy” Yến Tần Ngạo rót thêm nội lực vào hai tay, định phá tan vòng vây của Hiên Viên Lưu Phong để tiếp cận Phong Nhược Ngôn.
Nhất thời cả hai đang kiềm chế lẫn nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, hai đôi mắt lạnh lùng bá đạo.
Lúc này, Yến Tần Ngạo xoay người phân phó ám vệ:
“Giết không tha!” Giọng nói lạnh như băng, không có một chút độ ấm, ngay cả nằm mơ hắn cũng mơ thấy mình hạ gục được Hiên Viên Lưu Phong, còn Phong Nhược Ngôn… Vẫn là câu nói kia, nếu hắn không sử dụng được, thì đừng trách hắn vô tình.
Hai người các ngươi, không thể giữ lại một ai hết.
Yến Tần Ngạo vừa nói xong, trong nháy mắt, trăm tên ẩn vệ bao vây Phong Nhược Ngôn cùng Hiên Viên Lưu Phong, đông loạt ra chiêu.
Ánh mắt Phong Nhược Ngôn trầm xuống, trong lòng lạnh lẽo.
Những người này, đã được huấn luyện kỹ càng, đáng sợ nhất là bọn họ rất đông, lúc này đồng loạt ra tay, mặc dù ngân châm của nàng không phải đồ bỏ đi, nhưng nàng chỉ có một tay mà thôi.
Còn Hiên Viên Lưu Phong…
Có lẽ đối với hắn, đối phó với những người này thì không có gì khó khăn, nhưng…
Đưa mắt nhìn Hiên Viên Lưu Phong, trong lòng lại dâng lên một trận phiền chán.
Dường như cảm nhận được đánh giá của nàng, bàn tay hắn nắm chặt tay nàng hơn, tựa đầu tiến tới, nhẹ giọng nói vào tai nàng “Nhược nhi bảo bối, yên tâm, ta không sao”
“Ai quan tâm ngươi có sao hay không” Phong Nhược Ngôn xem thường, nói với Hiên Viên Lưu Phong.
“Ha ha!” Hiên Viên Lưu Phong nhìn bộ dáng ngây thơ của nàng, cười khẽ hai tiếng, rồi sau đó ra tay với đám ám vệ đang tiến lại gần.
Trong lúc này, đám người tới, đem Yến Tần Ngạo và ám vệ vây vào trong, liền hình thành thế cục song phương giằng co nhau!
Hiển nhiên, người tới lúc này là thuộc hạ của Hiên Viên Lưu Phong, Hiên Viên Lưu Phong ra lệnh một tiếng, hai bên liền bắt động động thủ.
Giờ phút này, trong phòng Yến Tần Ngạo một mảnh âm u.
Liếc mắt một cái, ở ngoài sân đã có một đống thi thể nằm đó, nhưng song phương vẫn tiếp tục chém giết.
Ám vệ hai bên xuất hết toàn lực, đao kiếm lên xuống liên tục, máu nhuộm đỏ mắt.
Song phương cơ hồ đánh một sống hai chết, dùng toàn bộ sức lực liều chết vì chủ tử.
Yến Tần Ngạo đứng yên bất động, ánh mắt thản nhiên nhìn tình hình chiến đầu, ám vệ của Hiên Viên Lưu Phong quả nhiên là danh bất hư truyền, đây là lần thứ hai hắn được lĩnh giáo.
Người của Hiên Viên Lưu Phong chỉ trong chốc lát đã xoay ngược cục diện, đánh lui ám vệ của Yến Tần Ngạo.

Trong nháy mắt, thế cục đột chuyển.
Sắc mặt Yến Tần Ngạo giờ phút này cực đen, đưa mắt nhìn Hiên Viên Lưu Phong và Phong Nhược Ngôn, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn, phân phó ám vệ của hắn “Giết nữ nhân kia cho ta!”
Hiên Viên Lưu Phong, ngươi không phải muốn bảo hộ nàng sao? Như vậy, mặc dù có hơi tiếc nuối , nhưng bản cung cũng không tiếc hết thảy mà hủy diệt nàng.
Được Yến Tần Ngạo ra lệnh, đám hắc y nhân cũng không dây dưa với Hiên Viên Lưu Phong nữa, cũng mặc kệ việc bị Hiên Viên Lưu Phong đả thương, một đám người không sợ chết hướng tới Phong Nhược Ngôn, đồng loạt phát ra tuyệt chiêu.
Nghe được lời nói của Yến Tần ngạo, sắc mặt Phong Nhược Ngôn lạnh đi, theo bản năng muốn tránh cái nắm tay cảu Hiên Viên Lưu Phong, đồng thời ngân châm trong tay cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng tất cả đều quá muốn, vô số chiêu tuyệt sát phát tới, mà tất cả đều dồn vào cơ thể mỏng manh của nàng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong phát lạnh, tụ khí vào tay, huy chưởng vào đám ám vệ, thừa dịp hổng một chỗ, bàn tay Hiên Viên Lưu Phong nắm tay Phong Nhược Ngôn cũng lỏng ra, nàng vội buông tay, huy động ám khí, nhẹ nhàng ấn một cái, một cái cây dài và nhỏ giống như roi nhưng cũng giống như châm gì gì đó quất lên người đám hắc y nhân. Đám hắc y nhân bất ngờ bị nàng tấn công, trận tuyến đầu bị vỡ ra.
Thấy hiệu quả cũng không tệ lắm, Phong Nhược Ngôn mừng thầm trong bụng, một bên lợi dụng động tác linh hoạt của chính mình len lỏi vào trong đám người.
Đây là vũ khí nàng mới tạo ra khi nhìn thấy người thần bí kia sử dụng trong mật thất của Thủy gia.
Ngay tại thời điểm nàng đang chuyên tâm đối phó với đám ám vệ, bất chợt nàng cảm giác được một cỗ nội lực cường đại đang tiến tới gần, nàng đang chuẩn bị ngăn cản luồng chưởng phong kia, thì luồng sat khí ấy bất ngờ bị đánh bật trở lại.
Trong khoảnh khắc, Phong Nhược Ngôn liền nghe được âm thanh va chạn chân chính của các cường giả.
Phong Nhược Ngôn chuyển mắt, chỉ thấy Hiên Viên Lưu Phong cùng Yến Tần Ngạo đã bay lên không trung mà đánh nhau.
Thân ảnh màu tím của Hiên Viên Lưu Phong , từ tay Hiên Viên Lưu Phong xuất ra một luồng chưởng phong hình vòng cung, dây dưa trên không trung cùng Yến Tàn Ngạo, động tác nhìn như chỉ là cái phất tay tao nhã, nhưng lại lộ ra sát khí rất nặng.
Chiêu thức võ công của Yến Tần Ngạo lộ ra sự tàn nhẫn, toàn xuất ra nhưng chiêu nhằm vào yếu huyệt của Hiên Viên Lưu Phong.
Hiên Viên Lưu Phong bỏi vì lo lắng cho Phong Nhược Ngôn, nên hành động dứt khoát, qua hơn mười chiêu, Yến Tần Ngạo có vẻ yếu hơn một chút.
Phong Nhược Ngôn bên này vẫn chuyên tâm đối phó với đám ám vệ đang bám lấy nàng, nhưng vẫn âm thầm quan sát tình hình của Hiên Viên Lưu Phong và Yến Tần Ngạo, mắt thấy Hiên Viên Lưu Phong cuối cùng cũng xuất một chưởng lên người Yến Tần Ngạo, nhưng Yến Tần Ngạo vẫn không quan tâm, hắn xuất ra những chiêu thức cùng chưởng phong sắc bén, hướng về phía Phong Nhược Ngôn đang đứng.
Phong Nhược Ngôn mạnh mẽ muốn lắc mình tránh đi, nhưng hiện tại nàng đang bị đám ám vệ vây quanh, người của Hiên Viên Lưu Phong cũng bị bất ngờ, muốn xoogn vào cứu nàng, hiển nhiên không kịp nữa rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Yến Tần Ngạo tung một chưởng về phía Phong Nhược Ngôn.
Nhìn sắc mặt nàng trắng bệch, trong mắt Hiên Viên Lưu Phong hiện lên sự sợ hãi, thu lại động tác, lao xuống , nhưng mặc dù động tác có nhanh thế nào đi chăng nữa, cũng không kịp, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười đắc ý của Yến Tần Ngạo mà thôi.
“Nhược nhi!” Hiên Viên Lưu Phong nhìn thấy nàng nhắm mắt nằng trong lòng hắn, đầu óc nổ tung, rối loạn.
Ám vệ song phương đã sớm dừng lại, đều lui về phía sau chủ tử của mình, gắt gao nhìn đối phương chằm chằm, tùy thời tùy lúc ra tay.
Thòi gian, giờ phút này như đứng lại.
Chợt, Phong Nhược Ngôn mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Hiên Viên Lưu Phong ngay trước mặt mình.
Ánh mắt nàng mang theo một sự mê mang, chuyện gì đây a, nàng không phải là bị Yến Tần Ngạo ám toán sao? Ước chừng nàng đã chết rồi, sao bây giờ lại bình yên vô sự?
Còn chưa kịp kiểm tra chính mình như thế nào, Hiên Viên Lưu Phong mừng rỡ khi thấy nàng tỉnh lại, rồi sau đó liền gắt gao ôm nàng vào trong ngực, không muốn buông ra, giống như muốn dung nhập nàng vào người hắn, để nàng lúc nào cũng bên cạnh.
Nguyên bản nàng có một chút bài xích, cả người cứng ngắt. Nhưng nàng cảm nhận được cái ôm của Hiên Viên Lưu Phong có chút run rẩy, nàng chợt sửng sốt, ma xui quỷ khiến thế nào, nàng vẫn để mặc cho Hiên Viên Lưu Phong ôm.
Hiên Viên Lưu Phong cảm giác được biến hóa của nàng, trong mắt nhịn không được mà vui sướng.
Trong lòng vui sướng, liền lẳng lặng ôm nàng.
Nửa ngày qua đi!
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn hai người, Hiên Viên Lưu Phong và Phong Nhược Ngôn nhìn nhau, rồi sau đó chuyển mắt lên người Yến Tần Ngạo.
Ánh mắt Phong Nhược Ngôn thâm trầm, nhìn Yến Tần Ngạo như nhìn người chết, một chưởng hôm nay của hắn, nàng nhất định sẽ trả lại gấp bội.
“Yến Tần Ngạo, năm năm không gặp, không ngờ hôm nay ngươi đã cho bổn vương nhìn ngươi với cặp mắt khác!” Hiên Viên Lưu Phong mở miệng nói, ánh mắt phát ra lãnh ý khiến người khác sợ hãi. Đồng thời, xuất ra một luồng chưởng phong màu tím hướng đến Yến Tần Ngạo.
“Được, tốt lắm, hôm nay ta sẽ đại khai sát giới” Giờ phút này Hiên Viên Lưu Phong mang theo khí thế rất khủng bố, như muốn hủy diệt tất cả, nhưng mặc dù vậy vẫn ôm Phong Nhược Ngôn đang yếu ớt trong lòng mình.
Phong Nhược Ngôn là điểm mấu chốt của hắn, nàng muốn đảo điên thiên hạ, có gì không được! Yến Tần Ngạo…
Phong Nhược Ngôn bị khí thế áp bức kia của Hiên Viên Lưu Phong làm cho ngẩn cả người, nàng chưa bao giờ bắt gặp được khí thế này của Hiên Viên Lưu Phong, rồi sau đó, nàng phát hiện tay mình đang bị hắn nắm rất chặt, nàng hơi híu mi lại.
Mà những ám vệ lúc này cũng đang dần tiến lại, Phong Nhược Ngôn lo lắng, mặc kệ những người kia là ai phái tới, đối với mình cũng bất lợi, một người là Nhiếp chính vương gia Đông Thần quốc, một người là thái tử của Bắc Triệt quốc, một là công chúa hòa thân của Nam Viên quốc, lại ra tay ở kinh thành của Tây Lưu quốc, chuyện này truyền ra ngoài, có lẽ sẽ gây một trận sóng gió rất lớn, kế hoạch của nàng sắp triển khai , nhất thiết không nên gây nên sóng gió gì lớn cả.
Mà đối với Hiên Viên Lưu Phong càng bất lợi hơn! Ít nhất làm cho cục diện của hắn ở Tây Lưu trở nên bị động.
Nàng lại không muốn điều này xảy ra!
Về phần Yến Tần Ngạo, hắn đáng chết, nhưng chưa có cơ hội, huống chi hiện giờ phỏng chừng các binh lính đã chạy gần tới đây, chính mình cũng chưa chắc có thể giết được hắn hay không?
Còn Hiên Viên Lưu Phong…

Phong Nhược Ngôn không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt của Hiên Viên Lưu Phong,luồng khói tím vẫn vơ trước mặt, làm cho sắc mặt Hiên Viên Lưu Phong càng lúc càng tái nhợt.
Vì thế, nàng nói với Hiên Viên Lưu Phong “Chúng ta đi trước đi, không phải ngươi đã nói, bay giờ mà giết hắn thì quá tiện nghi cho hắn sao?”
Hiên Viên Lưu Phong vừa nghe thấy giọng nói của nàng, liền thu hồi sát khí lại, nhìn bàn tay nhỏ bé của nàng bị hắn nắm chặt đến đỏ lên, trong lòng dấy lên một trận đau đớn.
Rồi sau đó nhìn Yến Tần Ngạo nói “ Theo như lời của Nhược nhi bảo bối, Yến Tần Ngạo, không phải ngươi vẫn còn canh cánh chuyện năm năm trước kia sao? Hừ, bổn vương cho ngươi thêm một cơ hội, chúng ta sẽ gặp nhau trên chiến trường, bổn vương sẽ khiến cho ngươi thua một cách tâm phục khẩu phục!” Hiên Viên Lưu Phong nhíu mày nhìn Yến Tần Ngạo, khí phách vương giả hiện lên.
Hiên Viên Lưu Phong biết lời nói khi nãy của nàng là nàng đang quan tâm hắn, trong lòng chợt mừng như điên.
Mà giờ phút này, âm thanh càng ngày càng gần, ắt hẳn là ẩn vệ cấp cao nhất. Sợ là người của Quân Vân Doanh, Quân Dật Hiên đều đã đến đây?
“Được!” Yến Tần Ngạo đưa mắt nhìn Phong Nhược Ngôn, thần sắc phức tạp khó lường, nhẹ phun ra một chữ.
“Hừ!” Hiên Viên Lưu Phong thu hồi lại làn khói tím.
Theo lời nói của Hiên Viên Lưu Phong, Yến Tần Ngạo thu hồi tay lại, dao động trong không khí nhất thời bình ổn xuống.
Hiên Viên Lưu Phong và Yến Tần Ngạo không thèm nhìn đến đống hỗn độn trước mắt, ngẩng đầu nhìn đối phương, chính là liếc mắt một cái, rồi đưa tay vẫy ra phía sau, Hiên Viên Lưu Phong ôm lấy Phong Nhược Ngôn phi thân rời đi.
Các ám vệ của Hiên Viên Lưu Phong mang theo đồng bạn bị thương, đi sát phía sau chủ tử nhà mình, lặng im không một tiếng động mà rời đi.
Ám vệ của Yến Tần Ngạo cũng rất nhanh chóng sửa sang lại hiện trường.
Trong nháy mắt, tinh phong huyết vũ khi nãy đã không còn.
Lăng Dạ mang theo một đám người đi vào, chỉ nhìn thấy máu tươi, trong viện máu tươi rơi rớt trên cây cối, trong không khí cũng nồng đậm mùi máu tươi. Hắn lập tức ngồi xổm người xuống, đưa tay quệt thử máu tươi ở dưới đất, còn mang theo độ ấm, sắc mặt hơi trắng ra.
Một lát sau, hắn đứng dậy, khoát tay với đám người phía sau “Đi!” Cả đám người quay lại đi về hướng Thụy vương phủ.
Trong thư phòng của Thụy vương phủ, Quân Vân Doanh nhìn Lăng Dạ đang quỳ trên mặt đất chịu tội, sắc mặt âm trầm, mang theo tia mệt mỏi, giọng nói trầm thấp “Sao lại thế này?”
Lăng Dạ lập tức dập đầu nói “Là phòng ngủ của Yến thái tử”
“Yến thái tử? Còn những người khác đâu?” Đôi mắt Quân Vân Doanh híp lại.
Yến Tần Ngạo, hắn đến kinh thành tại sao không đến tìm mình?
“Thuộc hạ có thể kết luận là có người của Yến thái tử và Hiên Viên vương gia” Lăng Dạ lập tức nói tiếp. Đưa mắt nhìn cả thiên hạ, hắn không thể nghĩ ra người nào có năng lực hủy thiên diệt địa như vậy nữa, hơn nữa chính hắn đẫ di tìm, nhưng bọn họ vẫn nhận thấy được, chỉ trong khoảnh khắc liền biến mất vô tung vô ảnh.
“Người của Hiên Viên Lưu Phong cùng Yến Tần ngạo?” Mặt ngọc của Quân Vân Doanh trầm xuống “Vì sao bọn họ lại tụ hội nơi đó?”
“Bẩm chủ tử, nghe nói Yến thái tử bắt cóc Phong Nhược Ngôn!” Lăng Dạ nói ra tin tức sáng nay vừa mới thu được.
“Phong Nhược Ngôn?” Thần sắc Quân Vân Doanh khó lường, lại là nữ nhân kia.
“Xem ra Yến Tần Ngạo và Hiên Viên Lưu Phong đã bắt đầu đấu với nhau”
“Thuộc hạ chậm trễ, khi tới chỉ thấy trong viện một mảnh hỗn độn. Hiển nhiên là đã trải qua một hồi đại chiến, nhưng đó chỉ là dự đoán của thuộc hạ” Lăng Dạ dừng một chút rồi nói tiếp “Chủ tử thứ tội, thuộc hạ không thể hoàn thành phân phó của chủ tử.”
“Việc này cũng không trách ngươi, nếu là ngươi có thể tra ra hành tung của bọn họ, thì bọn họ không xứng đáng được gọi là Hiên Viên Lưu Phong và Yến Tần Ngạo! Ngươi đi xuống đi” Quân Vân Doanh đứng lên, cho Lăng Dạ thối lui.
“Đa tạ chủ tử không trách phạt!” Lăng Dạ đứng dậy, lui xuống.
Quân Vân Doanh vung tay áo, đem bình trà trên bàn hất xuống đất, đỗ vỡ, sắc mặt lạnh đi.
Nói như vậy, Yến Tần Ngạo và Hiên Viên Lưu Phong vì tranh giành Phong Nhược Ngôn mà động thủ? Nhưng lại động thủ ngay trong kinh thành Tây Lưu quốc của hắn. Đươc, được lắm! Tốt lắm, Phong Nhược Ngôn, đến tột cùng thì ngươi đã cho bọn hắn mê dược gì?
Bàn tay dưới gáu áo nắm chặt lại, trong lòng một trận tức giận, quay cuồng. Phong Nhược Ngôn, nàng vốn là vương phi của hắn, vốn là…
Mặc dù chính mình không cần, Phong Nhược Ngôn, bổn vương cũng không chuẩn cho ngươi dây dưa cùng người khác.
“Nhược nhi! Nàng đang nghĩ gì đó?” Thấy Phong Nhược Ngôn ngẩn người, Hiên Viên Luua Phong đưa tay ra kéo nàng vào lòng, đem đôi bàn tay nhỏ bé của nàng bao bọc trong bàn tay mình, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Không có gì!” Phong Nhược Ngôn ngẩng đầu, cười nhẹ nhàng, vẫn đạm mạc, xa cách như trước.
Từ khi ra khỏi nơi ở của Yến Tần Ngạo, thông qua Yến Tần Ngạo, nàng đột nhiên nghĩ đến một việc, mục đích Yến Du Trần tiếp cận mình không phải bởi vì Phong Thiên Hi ca ca, mà còn có mục đích khác.
Yến Du Trần?
Hiên Viên Lưu Phong rối rắm, thấy sắc mặt của nàng liền hỏi.
“Nhược nhi bảo bối, là trách ta hôm nay làm liên lụy tới nàng sao?”
“Ta không để nàng xảy ra chuyện gì cả” Đôi mắt phượng của Hiên Viên Lưu Phong nhìn nàng chằm chằm.
“Thật không? Ngươi có thể bảo vệ được một lần? Hai lần?…” Ánh mắt nàng dần lạnh đi, giọng nói như những mũi tên bắn về phía Hiên Viên Lưu Phong “ Hay là ngươi tiếp cận ta, là vì có một mục đích khác, muốn thông qua ta tìm tòi điều gì ở Tây Lưu quốc?”
Hiên Viên Lưu Phong mím môi lại, mắt phượng lạnh lẽo, đáy mắt màu đen, cơ hồ bao phủ cả người nàng vào trong đó.
“Bị ta nói trúng rồi sao?” Phong Nhược Ngôn cười lạnh “Nói đi! Hiện tại nói ra điều kiện của ngươi đi.Ngươi muốn ta làm cho ngươi cái gì? Hoặc là ngươi muốn làm gì, ngươi đang tính toán gì? Ngươi đã giúp đỡ ta nhiều như vậy, ta tất nhiên sẽ giúp đỡ lại! Từ đó ngươi đi đường của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta. Chỉ cần ngươi không đến trêu chọc ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng…”
“Không có khả năng!” Phong Nhược Ngôn còn chưa nói xong, Hiên Viên Lưu Phong đã mạnh mẽ vung ống tay áo lên, giọng nói rét lạnh.
“Vậy rốt cuộc ngươi muốn như thế nào? Đừng tưởng ngươi cứu ta vài lần thì ta không dám động thủ với ngươi?” Phong Nhược Ngôn lạnh giọng nói, đôi mi thanh tú dựng thẳng lên.
“Ta muốn như thế nào? Nàng không biết sao? Ta muốn nàng, ngay từ đầu, ta chỉ muốn nàng!” Ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong như u đàm, bình tĩnh nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn, giống như muốn hút nàng vào trong đôi mắt ấy.
Dứt lời, Hiên Viên Lưu Phong kề sát người nàng, lại đưa tay ra, ôm chặt lấy nàng.
Bàn tay to của hắn nâng cằm của nàng lên, cúi đầu, hung hăng hôn lên môi nàng.

“Hiên Viên Lưu Phong, ngươi buông ra!” Phong Nhược Ngôn sững sò, muốn nói gì nữa thì đã bị bờ môi của Hiên Viên Lưu Phong chặn lại hết, Phong Nhược Ngôn nhất thời giận dữ, ngân châm trong tay khẽ động, mang the một khí thế lạnh lẽo ập tới.
Mà Hiên Viên Lưu Phong cũng rất nhanh đưa tay ra ngăn chặn động tác của nàng.
Đột nhiên trên môi truyền đến một trận đau đớn, tay của Hiên Viên Lưu Phong gắt gao giữ chặt tay nàng, đưa ra sau lưng, bả vai ngăn chăn cổ của nàng, không cho nàng tránh né, mạnh mẽ hôn, nụ hôn mang theo vài phần bá đạo cùng kịch liệt. Phong Nhược Ngôn chống đối một hồi, rốt cuộc cũng vô lực, Hiên Viên Lưu Phong mạnh mẽ thâm nhập vào trong miệng nàng, cuốn lấy lưỡi của nàng mà dây dưa.
Giống như muốn đem tất cả mọi thứ tình cảm dồn nén trong lòng mà phát ra ngoài hết.
Bên trong xe ngựa, nháy mắt khoái cảm bao phủ lý trí Hiên Viên Lưu Phong, mà Phong Nhược Ngôn thoát được một tay ra, đánh một quyền lên vai hắn kháng nghị, nhưng lực đạo nhu gãi ngứa, càng thêm kích thích dục vọng ham muốn của Hiên Viên Lưu Phong. Thuận thế tấn công, càng dữ dội hơn, cả người dục hỏa điên cuồng, thiên thiên vạn vạn lời nói, mọi tình cảm, yêu thương, nhớ nhưng đều thông qua nụ hôn này. Dãi đằng đẵng!
Trằn trọc không thôi, khi trịnh trọng, khi liệt hỏa triền miên, thật sâu thẳm trong linh hồn như đã hôn qua hàng ngàn hàng vạn lần, Hiên Viên Lưu Phong hắn, chưa bao giờ biết có một ngày hắn lại trầm mê vì một nữ tử như thế, nhưng đó là sự thật, trong nội tâm hắn đã nóng nảy tới cực hạn, muốn đè nàng xuống dưới, nhưng mặc dù vậy, vẫn chưa thể thỏa mãn được hắn.
Loại cảm giác này, chỉ cần dính vào một lần, liền trúng độc ngay. Hôn thêm một lần nữa, tựa hồ như vẫn chưa nhấm nháp đủ.
Cái hắn muốn là, đời đời kiếp kiếp!
Phong Nhược Ngôn bị động thừa nhận, trong hơi thở của nàng toàn là hương vị của Hiên Viên Lưu Phong.
Thật ấm áp, như ánh mặt trời vậy!
Gióng như năm nàng được năm tuổi. nàng giống như những đứa trẻ bình thường, tan học ở nhà trẻ , về nhà, nhưng khi về nhà không phải là nhìn thấy nụ cười hiền lành của ông ngoại, càng không phải là mẹ. Trước mắt là một căn phòng bị đốt cháy thành tro, nhưng không thấy bóng dáng của ông ngoại cùng mẹ. Nàng lớn tiêng kêu lên, khóc đển cổ họng đau rát, nhưng vẫn không có ai để ý tới nàng. Nàng đứng bên ngoài một ngày một đêm, không có cơm ăn, không có nước uống, cuối cùng vì mệt mỏi mà ngất đi.
Khi tỉnh lại, nàng có một người cha, người kia cười với nàng một nụ cười ấm áp.
Vì nụ cười ấm áp đó, nàng nguyện ý để cho hắn huấn luyện nàng.
Nàng đã ở trong rừng âm u chiến đấu cùng dã thú, tiến hành cuộc huấn luyện tàn khốc.
Vòng đi vòng lại, năm nào cũng như năm nào, thấm thoát cũng đã mười năm trôi qua.
Sau đó nàng rốt cuộc trở thành đặc công giỏi nhất của ông ấy.
Nàng nghĩ đến cuối cùng mình cũng đã tìm được sự ấm áp của tình thân, thế nhưng đó cũng chính là địa ngục của nàng.
Hiện tại nàng cảm nhận được sự ấm áp trên người Hiên Viên Lưu Phong, phải chăng là ảo giác?
Toàn thân nàng bỗng nhiên không còn có chút sức lực, cả người mềm mại không xương tựa vào trong ngực Hiên Viên Lưu Phong.
Hiên Viên Lưu Phong vẫn hôn đến si mê, cả người như chìm đắm trong nụ hôn, không thể nào thoát ra được, mà lúc này cũng cảm giác được dưới thân một mảnh cúng ngắc.
Hiên Viên Lưu Phong cả kinh, kinh hoàng nhìn Phong Nhược Ngôn nhắm mắt ngã đổ về phía trước, rốt cuộc nhịn không được đưa tay kéo nàng lại, chạm vào da thịt nàng, lạnh như băng.
Thân thể con người làm sao có thể lạnh tới mức này? Hiên Viên Lưu Phong là người cuồng ngạo, to gan, sắc bén, nhìn thấy tình cảnh này, trái tim cơ hồ ngừng đập.
Lửa nóng trên người liền dập tắt đi, còn Phong Nhược Ngôn toàn thân vẫn lạnh băng, e là khí lạnh đã nhập vào trong xương tủy.
“Bảo bối! Nàng mau tỉnh lại cho ta! Nàng hãy mở mắt ra mà nhìn ta! Chúng ta còn một ván cược chưa chấm dứt co mà… Nàng mau tỉnh lại cho ta” Ôm thân thể lạnh băng của nàng, Hiên Viên Lưu Phong cảm thấy trong lòng như đã chết đi, cảm giác hít thở không thông, hắn hoàn toàn không thể giữ được tâm trạng cũng thần thái bình tĩnh như mọi ngày được nữa rồi.
Còn nàng – Phong Nhược Ngôn vẫn nhắm chặt mắt, không động đậy.
“Nhược nhi bảo bối?” Hiên Viên Lưu Phong hoảng hốt, hơi hơi buông lỏng nàng ra.
“Nhược nhi?” Hiên Viên Lưu Phong lập tức cuống quít, đưa tay ôm lấy thân thể nàng vào trong ngực, quan sát khuôn mặt nàng. Mặt nàng hiện giờ tái mét, không có tí huyết sắc nào cả, Hiên Viên Lưu Phong cất giọng run rẩy “Nhược nhi, nàng sao vậy? Nhược nhi?”
Phong Nhược Ngôn vẫn không nhúc nhích, mắt nhắm nghiền.
“Nhược nhi, Nhược nhi….” Sắc mặt Hiên Viên Lưu Phong hoảng hốt, co hồ muốn dùng hết khí lực ôm nàng sát nhập vào thân thể mình, làm cho nàng kề sát mình, để sưởi ấm cơ thể nàng. Cho dù biết làm vậy cũng phí công, nhưng hắn không nghĩ ra được hành động gì cả, chí ít có thể truyền một chút hơi ấm cho nàng, hắn không tiếc gì hết.
“Nhược nhi…” Hiên Viên Lưu Phong đem Phong Nhược Ngôn ôm vào trong lòng, nhưng nàng vẫn không hề nhúc nhích.
Không giống như bộ dáng kiêu ngạo thường ngày của nàng, nàng giờ phảng phất giống như ngày mới gặp, tựa như tiên nữ, sắp phi thân mà đi.
Hiên Viên Lư Phong nhắm hai mắt lại, chợt nghĩ đến một chưởng kia của Yến tần Ngạo, và với nụ cười quỷ dị khó lường của hắn, ánh mắt chợt sắc bén.
Lập tức như nghĩ đến cái gì, đưa tay ra kiểm tra mạch của nàng, trong lòng lại càng thêm giận dữ, rồi sau đó Hiên Viên Lưu Phong đặt nàng xuống chỗ ngồi của mình. Ý thức được Hiên Viên Lưu Phong muốn làm cái gì, Liệt Dương ở bên cạnh đột ngột lên tiếng “Vương gia, không thể được, nếu ngài sử dụng nội lưc, sợ là…”
“Câm miệng” Sắc mặt Hiên Viên Lưu Phong âm trầm, quát Liệt Dương.
“Đông!” Liệt Dương quỳ xuống, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định “Vương gia!”
Nếu vương gia dùng nội lưc, e rằng sợ khó thoát khỏi kiếp nạn này a!
Hiên Viên Lưu Phong cũng không thèm nhìn Liệt Dương một cái, dùng một chưởng đánh Liệt Dương bay ra ngoài xe ngựa.
Hiên Viên Lưu Phong đem nội lưc của mình truyền vào cơ thể Phong Nhược Ngôn, mà thân thể nàng vẫn như trước, một thân lạnh lẽo.
Thời gian trôi qua, bảo dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, nhưng lại làm cho nội lực của Hiên Viên Lưu Phong tổn hại nghiêm trọng.
Nhung đúng là ông trời cũng không phụ lòng người, thân hình lạnh như băng kia của nàng có một chút độ ấm, Hiên Viên Lưu Phong lúc này mới nhẹ thở ra một hơi. Giờ phút này Hiên Viên Lưu Phong mới bỏ tay xuống, nội lực hỗn loạn nên trước mắt tối đen, sau đó liền phun ra một ngụm máu. Hiên Viên Lưu Phong cố gắng áp chế lại, trực tiếp ngồi vào một bên điều hòa chân khí.
Nửa ngày sau, Hiên Viên Lưu Phong mở mắt ra, nhìn thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, trong mắt Hiên Viên Lưu Phong hiện lên một sự mềm mại, nhu tình.
“Ngươi vào đi” Hiên Viên Lưu Phong phân phó thuộc hạ bên ngoài.
“Vương gia” Ngoài cửa lập tức có người lắc mình tiến vào, nhìn thấy sắc mặt Hiên Viên Lưu Phong tái nhợt, trong lòng lo lắng.
“Đưa nàng trở về lại dịch quán, âm thầm bảo hộ nàng!” Trong mắt Hiên Viên Lưu Phong chỉ có Phong Nhược Ngôn, trầm giọng phân phó thuộc hạ.
“Chủ tử, người… Người vì sao không cho Phong tiểu thư biết?” Liệt Dương hỏi ra nghi vấn trong lòng bấy lâu nay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.