Y Sủng Cuồng Phi

Chương 59: Vương Giả Đánh Giá Nhau


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 59: Vương Giả Đánh Giá Nhau


Edit: Rika Nguyen
Nơi này của Yến Du Trần có thể nói là canh phòng rất nghiêm ngặt, bên ngoài có vô số cao thủ đang âm thầm ẩn nấp, thế nhưng người này vẫn có thể phiêu diêu tự tại mà đi vào nơi này, quả nhiên võ công của người này sâu không lường được!
“Hiên Viên Lưu Phong?” Yến Du Trần giờ phút này tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ của người đối diện, tử y phiêu diêu, ánh mắt thâm trầm.
Hiên Viên Lưu Phong quả nhiên đến vì nàng.

Ánh mắt không khỏi chuyển qua phía Phong Nhược Ngôn, nhưng thấy thần sắc nàng vẫn bình tĩnh như cũ,trong lòng một trận phiền muộn, Hiên Viên Lưu Phong rất để ý tới nàng sao? Được, tốt lắm.
Mà Hiên Viên Phong Lưu lúc này cũng híp mắt nhìn Yến Tần Ngạo.
“Hiên Viên vương gia, đã lâu không gặp, thế mà vương gia lại có sở thích leo tường nhỉ, mà ta thật không biết vì sao hôm nay vương gia lại đường đột tới đây thế này?” Đôi mắt Yến Tần Ngạo thâm trầm, mang theo sự lạnh lẽo và sắc bén.
Phong Nhược Ngôn không cần quay đầu lại cũng biết người tới là Hiên Viên Lưu Phong.
Quả nhiên không hổ là Hiên Viên Lưu Phong, nhanh như vậy đã tìm được nơi này rồi.
Đây là hai Chiến thần lừng lẫy của Thiên Thần đại lục, trong lòng nàng đánh giá cả hai người, Hiên Viên Lưu Phong bá đạo, âm trầm, luôn quang minh chính đại đặt ra điều kiện, còn Yến Tần Ngạo thị huyết âm ngoan, là loại người không từ mục đích nào để đạt được, bất chấp thủ đoạn tồi tệ, tàn nhẫn tới mức nào.
Nếu đem hai người đặt song song với nhau mà so sánh, thì Yến Tần Ngạo là một người có dã tâm, còn Hiên Viên Lưu Phong là người kiêu ngạo nhưng chính trực. Một người mưu tính cho lợi ích của chính mình trước, một người thì chăm lo cho lợi ích của dân.

Ít nhất, trong một thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, nàng có thể khẳng định Hiên Viên Lưu Phong là một chính nhân quân tử.
Nghĩ như vậy, ánh mắt liền chuyển tới chỗ Hiên Viên Lưu Phong, mấy ngày không gặp, Hiên Viên Lưu Phong vẫn khí phách như vậy, mà khi ánh mắt nàng chuyển lên nhìn vào mắt hắn, trong đó ẩn chứa sự tức giận.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Hiên Viên Lưu Phong sửng sốt, rồi sau đó mỉm cười vói nàng một cái, liền dời tầm mắt đi.
“Như thế nào, Yến thái tử chạy tới uy hiếp nữ nhân của bổn vương, bổn vương như thế nào lại không đến đây được chứ?” Vừa nói Hiên Viên Lưu Phong vừa bước vào, ánh mắt lướt qua Yến Ngạo Tần.
Khóe miệng nàng nhịn không được mà co rút, hung hăng trừng mắt liếc Hiên Viên Lưu Phong một cái.

“Ha ha…” Yến Tần Ngạo nhìn Hiên Viên Lưu Phong, cũng không có biểu hiện kỳ quái gì, biểu hiện của hắn thật hưng phấn khác thường, ánh mắt lại nhìn về phía Phong Nhược Ngôn đang đứng, nửa đùa nửa thật nói “ Bản thái tử thật không biết từ khi nào mà Quỳnh Hoa công chúa của Nam Viên quốc lại trở thành nữ nhân của vương gia? Bản thái tử ta đây hiện giờ rất có hứng thú với nàng?”
“Nha, phải không, thật không cần phiền thái tử quan tâm nàng, nàng là của bổn vương, bổn vương tự có chủ trương, nếu như bổn vương nhớ không lầm, Băng Nguyệt quận chúa của quý quốc cũng có giao tình với ngươi, cho nên, Yến thái tử, có một số việc cần cân nhắc kỹ, không nên vượt rào nha” Khóe môi Hiên Viên Lưu Phong hơi nhếch lên, nói chậm rãi từng chữ từng chữ một, trong giọng nói mang theo một sự uy hiếp.
Sắc mặt Yến Tần Ngạo cứng đờ, sự việc kia, hắn vẫn còn rất thống hận, đó là diều sỉ nhục lớn nhất trong đời của hắn, trong trận chiến ấy, hắn đã làm vụt mất cơ hội trở thành hoàng đế, lại bỏ lỡ…
Nghĩ đến thiên hạ của hắn vì hắn mà phải lưu lạc tới Đông Thần quốc, trong lòng hắn một trận co rút. Mà hết thảy là do nam nhân trước mặt này tạo thành, thế mà giờ phút này Hiên Viên Lưu Phong còn chế nhạo hắn, đôi mắt trong phút chốc trở nên lạnh lẽo, âm độc, nhưng hắn lại cực lực đè ép xuống, khẽ cười rồi nói “Ta nghĩ chỉ sợ Hiên Viên vương gia hiểu lầm rồi, bản thái tử ta chỉ là ngưỡng một Quỳnh Hoa công chúa nên mới mời nàng tới đây nói chuyện, còn vương gia ta không mời nhưng lại tự đến thì thật sự là không hợp lễ nha”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.