Y Sủng Cuồng Phi

Chương 57: Thoát Khỏi Hang Sói, Sa Nhầm Hang Hổ!


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 57: Thoát Khỏi Hang Sói, Sa Nhầm Hang Hổ!


Edit: Rika Nguyen
Ngoài cửa bỗng nhiên tiến vào một đám ngự tiền thị vệ cầm đao xông vào. Mà lời người kia vừa dứt, Phong Nhược Ngôn bị một lực dạo mạnh mẽ ôm vào, rồi sau đó một giọng nói tức giận vang lên, nghe có vẻ khàn khàn “Bà có thật là sợ hãi không? Năm đó bà đã làm chuyện này, nhưng hiện tại bà lại muốn che giấu sao? Được, tốt lắm, bà không bao giờ trải qua cảm giác đó, bà không biết đâu. Nhưng hiện tại bà đang làm cái gì, nàng đã cứu ta, giờ bà lại muốn giết người diệt khẩu sao? Bà luôn miệng nói yêu thương tôi, nhưng bà không hề tin tôi? Rất tốt với tôi sao? Bà bất quá chỉ là đang che giấu âm mưu độc ác của mình thôi.
Nói xong, liền kéo Phong Nhược Ngôn bước ra ngoài.
Phong Nhược Ngôn quay lại nhìn thái hậu đang thống khổ, cùng với máu chảy khắp nơi, trong lòng phức tạp, ý tứ hàm xúc không rõ.
Rồi sau đó giương mắt nhìn vẻ mặt âm trầm của Quân Dật Hiên, lập tức khóe mắt xuyên qua lớp áo ướt đẫm, trong lòng nhất thời tức giận.
“Chờ một chút” Phong Nhược Ngôn đưa tay nắm lấy Quân Dật Hiên, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói “Ta không thích nghe lời nói nhảm của bệnh nhân”
Quân Dật Hiên vẫn bình tĩnh, phượng mâu lóe ra một tia quang mang, sau đó nhìn nàng, vẫn không nói gì.

Phong Nhược Ngôn im lặng, sau đó lập tức thở dài “Ngươi đi về nghỉ ngơi đi, mấy ngày này cần phải nằm trên giường, ta không hy vọng thành quả của mình bị người khác không coi trọng”
Nói xong, Phong Nhược Ngôn liên buông tay ra, xoay người ròi đi, Quân Dật Hiên quýnh quáng lên, tiến lên vài bước, gắt gao giữ chặt Phong Nhược Ngôn lại, ánh mắt lo lắng “Ta biết nàng là người không đơn giản, ngay cả ta, hiện tại cũng bị nàng nắm trong lòng bàn tay”
Phong Nhược Ngôn sửng sốt, Quân Dật Hiên, tại sao lại nới với nàng những lời như thế, tuy rằng Quân Dật Hiên vì nàng mà xuất hiện ở đây, chống đối cùng với Minh Nhân thái hậu, nhưng nàng là người mẫn cảm, có thể cảm nhận được tình cảm của Quân Dật Hiên đối với Minh Nhân thái hậu không phải đơn giản như thế, Minh Nhân thái hậu sớm chiều quan tân chặm sóc hắn hơn hai mươi nắm, há chỉ vài câu nói mà rạn nứt được. Quân Dật Hiên dùng ánh mắt cung kính mà xa lạ nhìn Minh Nhân thái hậu, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt ấy vẫn chứa nhiều tình cảm. Những lời vừa rồi, chẳng qua là bất đắc dĩ mà thôi.
Hiểu rõ điều này, vốn nàng muốn buông tha cơ hội hợp tác cùng Quân Dật Hiên, nhưng không nghĩ rằng Quân Dật Hiên lại bày tỏ thái độ rõ ràng với nàng.
“Vừa rồi, cảm ơn ngươi! Bất quá, nếu nói cho ngươi biết trong lòng ta nghĩ gì, liệu ngươi sẽ tin sao?”
Quân Dật Hiên nghe lời nói của nàng, ánh mắt nhìn nàng mang theo vẻ sửng sốt, bất quá, hắn kiên định phun ra hai chữ “Ta tin!”
“Thôi không nói nữa,ta nghĩ ngươi vẫn nên nghỉ ngơi, chăm sóc thân thể mình cho thật tốt ta nghĩ trước mắt ngươi hẳn là không có khả năng điều tra về ta.” Khóe môi nàng hiện lên một nụ cười lạnh nhạt, rồi sau đó xoay người, hướng về phía xe ngựa.
Quân Dật Hiên vẫn còn đắm chìm trong nụ cười phong hoa tuyệt đại của nàng, bóng dáng của nàng đã đi xa, chỉ để lại một tiếng nói phiêu diêu trong không khí “Nếu có khả năng, ta nghĩ ta với người có thẻ trở thành bằng hữu tốt của nhau”
**************
Phong Nhược Ngôn ngồi trên xe ngựa, nhắm mắt lại, nhưng trong đầu là một đông hình ảnh hỗn loạn, nói tóm lại, hôm nay là một ngày không tệ, Quân Dật Hiên, còn có Minh Nhân thái hậu nữa, ha ha, nàng có một số phát hiện khá thú vị.
Xe ngựa chạy ra khỏi hoàng cung, mở mắt ra, đôi mắt u lãnh phát ra sự tàn khốc, cổ tay vừa lục tìm trong vạt áo, một giọng nói u trầm hắc ám ở bên ngoài vang lên.
“Quỳnh Hoa công chúa xin dừng lại một chút, gia chủ ngưỡng mộ công chúa, cô ý phân phó tiểu nhân tới mời công chúa tới phủ chơi, mong công chúa không trách tội tiểu nhân đường đột”
Phong Nhược Ngôn nhíu nhíu mi, cánh tay trong vạt áo bỏ ra ngoài, người này là ai mà có thể dễ dàng khống chế được xe ngựa của hoàng cung, hẳn là đã ở đây chờ nàng khá lâu, nếu không phải người nọ chủ động lên tiếng, hẳn là giờ này nàng vẫn chưa phát giác ra hắn.
Cái này cũng chưa tính, phải biết rằng Hiên Viên Lưu Phog đã phái một vài ám vệ hàng đầu ở bên cạnh nàng. Cũng bởi vì điều này, vừa nãy nàng giằng co với Minh Nhân thái hau, bị bao vây nhưng vẫn không sợ hãi, chỉ cần bà ta không xuất chiêu quá hiểm độc, bằng không chỉ cần nàng và một vài ám vệ kia, ở trong cung không có gì phải lo lắng! Kỳ thật, lúc Hiên Viên Lưu Phong phái người đi theo nàng, nàng đã biết, hơn nữa cũng vui vẻ chấp nhận, dù sao nàng cũng không bao giờ từ chối hảo ý của người khác.

Nhưng..ngay cả ám vệ của Hiên Viên Lưu Phong mà người ngoài kia cũng có thể tránh được, thì có thể thấy người bên ngoài khủng bố tới mức nào.
Nếu không thể thuận lợi đào thoát, như vậy nàng cũng muốn đến nhìn một chút, đến tột cùng gia chủ trong miệng người nọ là thần thánh phương nào
Nghĩ như vậy, Phong Nhược Ngôn liền tiếp tục nằm trong xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần.
Hơi nước mông lung, cả người Hiên Viên Lưu Phong toát lên vẻ cực kỳ phong trần, Liệt Dương mang về tin tức, làn cho hắn trở tay không kịp.
Chuyện gì đến, sẽ đến thôi!
Nếu Yến Tần Ngạo nhanh như vậy đã động thủ, như vậy…. cũng đã đến lúc động thủ rồi.
Chính là, thiên hạ này…
“Vương gia, thuộc hạ đáng chết, đối phương tuy người không nhìu lắm, nhưng chúng ta không đuổi kịp, thuộc hạ nhận được tin tức Yến thái tử ít ngày nữa mới tới kinh thành, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi làm sao hắn ta lại chuyển mục tiêu lên người Phong tiểu thư?” Liệt Dương đứng bên cạnh có vẻ bất an, đồng thời cũng đưa ra nghi vấn trong lòng.
Nghe vậy, Hiên Viên Lưu Phong nhíu mu “ Nếu để cho ngươi đuổi kịp, thì hắn không còn gọi là Yến Tần Ngạo được. Ngươi lui xuống trước đi”
Yến Tần Ngạo… Dám lợi dụng khe hở của hắn mà hành động.

Trong một trận chiến của mấy năm trước, toàn bộ thiên hạ đã bị đánh vỡ ra, làm cho hai thiên kiêu chi tử* sinh ra cừu hận, mà một núi không thể có hai hổ, huống chi là hai con người trưởng thành, tài năng vô hạn. Lần này xuất hiện, là muốn thôn tính Tây Lưu quốc sao?
* Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư. (Theo Baidu.com)
Mặc kệ như thế nào, Yến Tần Ngạo, thật sự là người không nên vươn tay động đến trên người nàng.
“Vâng, vương gia” Liệt Dương gật đầu, thầm than trong lòng, chỉ sợ là vương gia có chủ ý, năm năm trước, trong trận chiến đó Yến thái tử đã bị vương gia đánh bại, mặc dù xưa vày nay bất đồng, nhưng vương gia giờ chắc chắn sẽ lại đánh thắng Yến thái tử thôi.
Nói xong, liền khom người lui ra ngoài.
Ban ngày, trời nắng, gió thổi nhẹ nhàng, khoan khoái, làm lay động hình bóng áo tím phiêu dật, giờ phút này, bóng cây bà sa lại lộ ra một sự quỷ dị.
Hiên Viên Lưu Phong ngẩng đàu, ánh mắt u trầm lạnh lẽo, chống lại hình ảnh như bóng ma kia, sát ý lạnh thấu xương chậm rãi lan tỏa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.