Y Sủng Cuồng Phi

Chương 56: Như Thế Nào Là Vong Ân Phụ Nghĩa


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 56: Như Thế Nào Là Vong Ân Phụ Nghĩa


Edit: Rika Nguyen
Đình Thương đi theo Phong Nhược Ngôn ra bên ngoài, thấy thần sắc lo lắng của Minh Nhân thái hậu.
Đình Thương khom người hành lễ với Minh Nhân thái hậu rồi nói “Bẩm nương nương, hoàng thượng đã được chữa trị, thỉnh nương nương đừng đau buồn. Hiện tại, nô tài đưa Quỳnh Hoa công chúa trở về, nô tài xin cáo lui trước!”
“Cái gì? Tốt lắm, thật sự tốt lắm” Bên tai là tiếng nói mừng rỡ kèm theo tiếng khóc của Minh Nhân thái hậu, sau đó bà ta vội vàng chạy vào phòng.
Phong Nhược Ngôn cũng không nói gì, xoay người đi ra ngoài.
“Công chúa, xin dừng bước” Ngay khi nàng chuẩn bị bước ra khỏi cửa, một ma ma trung niên bước ra chặn đường đi của Phong Nhược Ngôn, hướng Phong Nhược Ngôn cung kính hành lễ.

Rồi sau đó xoay người, hướng tới Đình Thương đang bên cạnh nàng “Đình tổng quản, thái hậu nương nương nói, hoàng thượng bệnh nặng mới khỏi, không nên quá mức mệt nhọc, hiện tại tổng quản nên nghỉ ngơi, những ngày tiếp còn cần nhờ tổng quản chăm sóc hoàng thượng, có việc gì thì cứ trực tiếp tới Thiên Hi điện.
Đình Thương sửng sốt, rồi sau đó xoay người hành lễ với Phong Nhược Ngôn “Công chúa, thật sự xin lỗi, xe ngựa đã chờ sẵn ở bên ngoài, thứ cho Đình Thương không thể theo cùng”
Phong Nhược Ngôn hơi hơi vuốt cằm, nhìn ma ma trước mặt có chút quen mắt, trong lòng cười lạnh.
Mà lúc này, đứng bên cạnh ma ma trung niên là hai cung nữ, nghe thế lập tức tiến lên, trên tay là hai cái khay, hai tỳ nữ vừa mới hành lễ với Phong Nhược Ngôn xong, liền nghe ma ma giải thích “Đây là mười vạn lượng hoàng kim cùng với bạch ngọc kim phượng, là thái hậu nương nương ban thưởng cho công chúa”
Nói xong, đưa tay chỉ một cái khay khác “Quỳnh Hoa công chúa tấm lòng lương thiện, chữa khỏi bệnh cho hoàng thường, cô đức vô biên, đây là ngọc dịch thái hậu nương nương đại diện cho vương triều Tây Lương tặng cho công chúa, công chúa mau uống đi”
Mà lúc này, Minh Nhân thái hậu cũng từ trong phòng bước ra, Phong Nhược Ngôn vẫn như trước, không hành lễ, mà Minh Nhân thái cũng không có trách tội, sắc mặt bà ta ôn hòa, bên môi mang theo ý cười phát ra từ nội tâm, hỏi rất nhiều về tình trạng thân thể của Quân Dật Hiên, Phong Nhược Ngôn nàng cũng thản nhiên đáp lại.
“Nương nương thứ tội, ngọc dịch phải thừa dịp còn mới uống vào mới tốt”
Minh Nhân thái hậu đang nói chuyện cùng với Phong Nhược Ngôn, đột ngột nghe được lời nói của ma ma, đưa tay vỗ vỗ trán “Xem đi, ai gia thật cao hứng, quên mất chính sự! Ngọc dịch này được lấy từ núi Ngọc Phượng, cực âm cực dương rất thịnh, trăm năm chỉ có được 6 chén mà thôi, có tác dụng dung nhan, trong cung của ta bất quá chỉ có hai chén, hôm nay ta liền tặng cho công chúa.”
Phong Nhược Ngôn nhíu nhíu mày, không thể không lắc đầu a, Minh Nhân thái hậu? Rốt cuộc, bà cũng không nhịn được sao?…
Phong Nhược Ngôn đưa bàn tay trắng noãn lên, ánh mắt Minh Nhân thái hậu chợt lóe lên tia âm độc rồi biến mất ngay, sau đó đưa ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm chén ngọc.
Lập tức nàng đem ly rượu để lên môi nhấp một chút, rồi miệng lại lầm bầm, thở dài “Ngọc dịch này, thật đúng là thứ tốt, bất quá, thật sự đáng tiếc…”
Rồi sau đó, ánh mắt ý tứ hàm xúc không rõ ràng, liếc về phía Minh Nhân thái hậu đang ngồi ngay ngắn trên ghế.
Nhận thấy ánh mắt trào phúng của nàng, Minh Nhân thái hậu chợt thấy xấu hổ, nhưng vẫn như trước, bà ta cứng ngắc mỉm cười “Ngươi, tiểu nha đầu, thật sự là thích nói giỡn, đáng tiếc cái gì! Bất quá, hiện tại ngươi không thừa dịp còn mới mà uống, đợi lát nữa mới uống thí thật sự là lãng phí”.

Thật không? Chậc chậc, hôm nay ta thật sự làm khó thái hậu nương nương rồi, rõ ràng hận không thể cho trừng phạt ta, lại còn có thể diễn cùng ta, ta thật sự vạn phần sợ hãi nha!” Phong Nhược Ngôn nói toẹt ra ý đồ của Minh Nhân thái hậu.
Nhìn thấy sắc mặt Minh Nhân thái hậu biển đổi liên tục, từ hồng sang trắng, từ trắng sang tím, tiếp thao, nàng đưa ly rượu lên bên miệng, tán thưởng nói “ Ngọc dịch vô sắc vô vị, là chất cực độc, nghe thấy mùi này, quả nhiên thật không bình thường.”
Cuối cùng, Minh nhân thái hậu không thèm ngụy trang nữa, trên mặt không chút nào che dấu thị huyết cùng tàn nhẫn, bất quá trong lòng cũng có chút hoảng sợ, cực độc vô sắc vô vị, chính bà tự lựa chọn mang đến hạ độc Phong Nhược Ngôn, nhưng không ngờ nàng lại phát hiện được. Thật sự bà không thể ngờ được kết quả lại như thế này.
Mà lúc này, toàn bộ không khí xung quanh, chỉ vì lời nói của nàng mà càng trở nên ngưng trọng.
Phong Nhược Ngôn giờ phút này cũng không đứng nữa, nàng tìm ghế mà ngồi xuống, căn bản không thèm để ý tới bầu không khí nguy hiểm xung quanh.
Minh Nhân thái hạu thấy Phong Nhược Ngôn kiêu ngạo, không nhìn bà, cuối cùng sắc mặt đại biến, cả người vặn vẹo đứng lên, lạnh lùng nói “ Phong Nhược Ngôn, ngươi dám kiêu ngạo trước mặt ta, đầu tiên là đánh trọng thương Phượng Dương công chúa, ai gia cũng không so đo với ngươi, hiện tại thế nhưng ngươi dám động lên đầu ai gia, mặc dù ngươi có đại công lao cũng ta cũng không bỏ qua cho ngươi.”
Phong Nhược Ngôn nhìn sắc mặt âm độc của thái hậu, vẫn như cũ, nhếch môi cười “Ai nha, thái hậu nương nương, ngài hẳn là sớm nên làm như vậy, nay giờ ngài cười cười, làm điệu bộ như rút gân, ta nhìn ngài diễn thật thống khổ nha”
Khóe miệng Minh Nhân thái hậu run run, quát “Được, tốt lắm, ta sẽ không cho ngươi còn cơ hội mà kiêu ngạo nữa đâu”

“Người tới, mau đem tiên nhân này đánh gãy tay chân. Rút hết gân cho ta, rút đầu lưỡi của ả, rồi sau đó đem tới bãi tha ma cho chó ăn” Minh Nhân thái hậu lạnh lừng, cười độc ác phân phó.
Chỉ trong thời gian một khắc, xung quanh Phong Nhược Ngôn đã bị vây thành vòng tròn, ma ma lúc trước nói chuyện với Phong Nhược Ngôn giờ cũng mang một ánh mắt cừu hận nhìn nàng. Từng bước từng bước tới gần.
Phong Nhược Ngôn buồn cười nói “Dịch ma ma là tỷ muội với bà phải không, chậc chậc, ta nghĩ ngươi tìm nhầm kẻ thù rồi, ngươi không sợ tỷ tỷ của ngươi trong mộng hiện về giáo huấn ngươi sao?”
Ma ma kia nghe nàng nói xong, trong nháy mắt ngây người ra, mà ánh mắt vẫn hung tợn nhìn nàng chằm chằm “Ngươi đừng có ở đây mà châm ngòi ly gián, đều là do ngươi, con tiện nhân này hại chết tỷ tỷ ta, hôm nay, ta nhất định phải lấy máu của ngươi tế vong hồn cho tỷ tỷ”
Nói xong liền vung tay lên, đám người xung quanh liền xông vào tấn công nàng.
Lúc nãy, bỗng nhien truyền đến tiếng la kinh ngạc của cung nữ, thái giám, và một loạt tiếng bước chân hỗn độn.
Mọi người nhất thòi ngừng động tác, ngay lúc này, có một bóng dáng cao gầy như gió lốc tiến vào, một cước đá văng ma ma kia, thuận thế liền rút kiếm bên người của một thị vệ, quét ngang một vòng, đem Phong Nhược Ngôn bảo bọc lại, nhất thời, máu chảy thành sông. Rồi sau đó, một giọng nói khàn khàn mang theo sự tức giận vang lên “Người tới, mang hết bọn chúng xuống cho ta, chặt đứt hai tay hai chân, rút đầu lưỡi bọn chúng, không cho bọn chúng chết, quang đến bải tha ma cho chó ăn!” (Lời thoại này, nghe quen quen)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.