Y Sủng Cuồng Phi

Chương 23: Hai Phương Đối Chọi


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 23: Hai Phương Đối Chọi


Phong Nhược Ngôn sửng sốt, cằm hơi nhấc lên, chống lại cặp mắt như biết hết thảy mọi chuyện kia của Hi Phong Dương, rồi sau đó mở miệng nói như ra lệnh : “ Đưa tay của ngươi lại đây!”
Lời nói của Phong Nhược Ngôn tuy lạnh nhạt cứng rắn nhưng trong đó dường như chứa tia hờn dỗi mà nàng không phát hiện ra , nhưng Hi Phong Dương đã nhận ra, ánh mắt nhìn Phong Nhược Ngôn giảm đi sự lạnh nhạt và xa cách, thay vào đó là sự mềm nhẹ, khẽ cười, thanh âm trầm thấp uyển chuyển, giọng nói khàn khàn gợi cảm :“Hảo!”
Khóe mắt Hi Phong Dương hàm chứa ý cười, ánh mắt lưu chuyển nhẹ nhàng, đã chủ động đưa tay hướng về phía Phong Nhược Ngôn, nhẹ nhàng đặt tay xuống bàn đá mềm mại uyển chuyển như tay không có xương.
Phong Nhược Ngôn trong lòng nghi hoặc.
Ngay cả Phong Nhược Ngôn chỉ đến dị thế này một thời gian ngắn ngủi, nhưng theo trí nhớ của chủ nhân thân thể này lúc trước, cái tên Hi Phong Dương nghe như sấm bên tai.
Hi Hòa cung, đây là tổ chức tồn tại ở Tứ quốc, bất luận là giang hồ hoặc triều đình đều không dám đắc tội tổ chức thần bí này. Mà đối với thánh chủ Hi Hòa cung Hi Phong Dương, trong lòng mọi người rất sùng kính, hâm mộ, e ngại.

Mà Hi Hòa cung này nằm ở địa thế vô cùng đẹp và bí hiểm, thần bí khó lường, không thể xâm nhập vào đươc, đồng thời Hi Hòa cung này có một vị võ công sâu không lường được, mưu lược thiên hạ vô song, lên trời xuống đất, không gì không làm được – Thánh chủ Hi Phong Dương.
Tóm lại, đây là truyện thần thoại để bàn về một người siêu thoát hậu thế, chỉ có một không hai trên đời này.
Phong Nhược Ngôn dùng lời nói như mệnh lệnh nói với Hi Phong Dương chính là muốn hắn ghê tởm, tốt nhất có thể đem hắn chọc giận.
Nhưng cũng thật sự không thể trách nàng được, nàng trời sinh đã lạnh nhạt, loại cảm giác áp bức này, làm cho nàng nhịn không được cảm thấy rất nôn nóng, cho nên nàng muốn đem gương mặt lạnh lùng kia của Hi Phong Dương mà kéo xuống.
Mà hiện tại, Thánh chủ Hi Hòa cung này lại không chút để ý tới hành động cùng lời nói của nàng, vẫn thuận theo ý nàng, đặt tay lên bàn.
Trước mắt là Thánh chủ Hi Hòa cung sao? Nàng có nhìn lầm không?
Trong lòng Phong Nhược Ngôn nổi lên sự nghi hoặc, không thể tin được.
Mà thật sự cũng không thể trách Phong Nhược Ngôn được, Truy Nguyệt đứng hầu hạ một bên, nhìn động tác cùng ngôn ngữ của Hi Phong Dương, trong lòng rất ngạc nhiên. Hôm nay chủ tử thật sự làm cho nàng nhận thức bị đảo lộn nha. May mắn là tâm can nàng đủ mạnh, năng lực tiếp nhận cũng thật siêu nhiên.
Nói đi cũng phải nói lại, bàn tay của nam nhân này thật đẹp nha. Ngón tay thon dài, thẳng tắp, khớp xương rõ ràng, so với tay của nữ tử còn đẹp hơn.
Phong Nhược Ngôn nhìn đến ngẩn người, thẳng đến khi cảm nhận được một trận hàn khí, Phong Nhược Ngôn nhất thời nhịn không được rùng mình một cái.
Nhưng nàng cũng không hề tức giận hay nhăn nhó. Mà là đem ánh mắt tập trung vào tay của Hi Phong Dương, cảm nhận được hàn khí trên đôi tay. Nhất thời sắc mặt ngưng trọng.
Hi Phong Dương khẽ gật đầu, ánh mắt hơi cười, thấy Phong Nhược Ngôn đang nắm tay mình nhìn tới ngâyngười, Hi Phong dương cũng không có ý buông tay ra. Nhìn bóng dáng màu đỏ trước mặt, khóe mắt lại hiện lên ý cười rõ ràng, đồng thời trong đó lóe lên một tia sáng, nhưng không quá lâu.
Phong Nhược Ngôn vẫn im lặng, theo dõi hắn, bắt mạnh trên tay hắn, đánh giá nửa ngày, bỗng nhiên ngẩng đầu nói với Hi Phong Dương, giọng điệu bình thản : “Thánh chủ, ngài có thể thu tay về được rồi đó.”

Nghe được xưng hô của Phong Nhược Ngôn, Hi Phong Dương hơi hơi sửng sốt, ánh mắt nhíu lại, nhưng cũng không buông tay, hướng Phong Nhược Ngôn nói :“Gọi tên ta!”
Phong Nhược Ngôn lúc này đang dùng một tay khác cầm ly trà lên uống, trong đầu đang suy nghĩ về căn bệnh của Hi Phong Dương. Đang tập trung suy nghĩ, thình lình nghe đượclời nói của Hi Phong Dương, vừa mới nhấp ngụm trà, nàng không thể nuốt xuống cũng không thể phun ra, thiếu chút nữa nghẹn đến nội thương.
“Gọi hắn là Phong Dương ư ?”, nghe như sét đánh ngang tai vậy, nàng cùng hắn rất quen thuộc sao? Đồng thời trong lòng nghi hoặc, thầm phỏng đoán, nếu người này thật là Hi Thánh chủ của Hi Hòa cung, như vậy có thể chứng minh một việc, nghe theo lời đồn đại có thể hại chết người.
Nhưng Phong Nhược Ngôn cũng chẳn còn cách nào, nàng cùng Hi Phong Dương kém xa vạn dặm, lúc nãy hắn mà động thủ một tí , đem tay Phong Nhược Ngôn nắm lại một cách vững vàng , làm cho nàng không thể động đậy, càng đừng nói hắn giờ phút này mang một ánh mắt kiên trì cùng quật cường, Phong Nhược Ngôn biết là không thể thỏa hiệp được cùng hắn, sợ là tay vẫn bị hắn gắt gao nắm chặt .
Nàng còn tưởng tay mình sẽ bị nắm đến tàn phế, “khụ” hai tiếng thật mạnh, lấy lại giọng nói, giọng điệu nói ra thập phần quái dị :“Hi Phong Dương, hiện tại ngài có thể bỏ tay ta ra không?”
Hi Phong Dương cười khẽ hai tiếng,rồi bỏ tay ra.
Tay của Phong Nhược Ngôn cuối cùng cũng được tự do, rồi sau đó nghe được tiếng cười của Hi Phong Dương, mặt nhất thời đen lại. Oán hận nhìn tên đầu sỏ đối diện.
“Ngươi tốt nhất không cần làm hành động thiếu suy nghĩ, nếu không, đến cuối cùng lại rước họa vào thân đấy.” Qua một lúc, Phong Nhược Ngôn liền khôi phục lại trạng thái lạnh lùng, cuồng ngạo.

Mà Truy Nguyệt nghe lời nói ngỗ ngược của Phong Nhược Ngôn xong, mồ hôi lạnh trên người nhất thời tuôn như mưa.
Phong Nhược Ngôn thật sự hơi ngỗ ngược , tuy rằng chủ tử hôm nay làm cho nhận thức của nàng bị rối loạn , nhưng người vẫn là chủ tử, là Thánh chủ tôn quý của Hi Hòa cung. Một người cao cao tại thượng, há có thể dung túng cho người khác làm càn, đưa ra lời nói khiêu khích cùng uy hiếp?
Giờ phút này nàng chỉ có thể cầu nguyện Phong Nhược Ngôn không có việc gì, tuy rằng các nàng biết nhau ngắn ngủi, nhưng Truy Nguyệt thấy Quỳnh Hoa công chúa có tính cách kiêu ngạo cùng thông minh , nàng thật sự có hảo cảm với Phong Nhược Ngôn .
Sau lời nói của Phong Nhược Ngôn, cả người Hi Phong Dương khôi phục lại thần thái lạnh nhạt cùng hờ hững như trước.
Hai người, rõ ràng ngồi cùng một bàn, nhưng là vô hình trung lại ẩn ẩn một sự xa cách. Rõ ràng hai phương đều phát ra hơi thở như nhau, nhưng hoàn toàn không dung hợp được.
Bốn phương của thác nước tỏa sương mù, hai đôi mắt đen và sáng, sâu thẳm như hồ nước lạnh băng, sâu không thấy đáy, trong ánh mắt như có một cơn lốc xoáy, phảng phất giống như muốn tiến vào thăm dò ánh mắt của đối phương, như muốn nhìn rõ hết mọi suy nghĩ trong đầu của đối phương.
Trong lúc nhất thời, sương mù tràn ngập, tử y phi quyết, hồng y kinh diễm, không khí thật là quỷ dị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.