Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 22: Hi Phong Dương
Mà người nọ thấy động tác này của Phong Nhược Ngôn, trong lòng khó nén được ý cười, cười ra tiếng.
Tiếng nói ôn nhuận như ngọc, trầm thấp uyển chuyển, thanh âm vừa ra tựa như một trận du phong nhẹ nhàng thổi đến, làm cho người ta nhịn không được muốn buông suy nghĩ trong lòng, buông khỏi trần thế, đi theo hắn, vĩnh viễn sa vào trong đó, chỉ đi về một hướng.
Phong Nhược Ngôn vừa mới được giáo huấn, tự nhiên có lực miễn dịch . Nhưng vẫn nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã, trong lòng phỉ báng : “ Thật sự là yêu nghiệt biến thái.”
Mà nam tử như đế tiên kia lại có thể dường như đọc hiểu được suy nghĩ của Phong Nhược Ngôn, ý cười trong mắt nhất thời thu liễm, bình tĩnh hướng Phong Nhược Ngôn nhìn thoáng qua, sau đó tiếng nói thanh nhuận như gió vang lên.
“Không biết Phong tiểu thư đến thăm, không thể tiếp đón từ xa, thật có chút không hợp lễ .”
Nói xong, thản nhiên lướt nhìn về phía hoàng y nữ tử đứng sau lưng Phong Nhược Ngôn.
Mà Phong Nhược Ngôn vừa nghe, lông mi hơi hơi nhíu nhíu. Hắn thế nhưng không phải bắt mình đến đây? Có thể là do thuộc hạ của hắn tự chủ trương , mà mình bị bắt tới nơi này hiển nhiên là có liên quan đến nam tử như đế tiên đứng trước mặt đây.
Phong Nhược Ngôn nhìn tử y nam tử đang chậm rãi bước đến, trong thầm lòng thở dài , thiên nhân chi tư * như vậy, kinh tài tuyệt thế như vậy, trách không được có thể có được cấp dưới vĩ đại như vậy, lại làm cho bọn họ một lòng một dạ đi theo.
*Thiên nhân chi tư: có tư thế của nhà trời
Người này, xác thực bất phàm.
Mà hoàng y nữ tử kia giờ phút này còn ngây ngốc bởi tiếng cười trầm thấp của chủ tử. Nàng đi theo chủ tử nhiều năm như vậy , chưa từng thấy chủ tử cười như thế , thật làm cho nàng giật mình.
Khi Truy Nguyệt còn đang suy nghĩ, liền cảm giác được ánh mắt của chủ tử phóng tới, trong lòng nhất thời dọa run lên.
“Chủ tử, Truy Nguyệt biết sai, Truy Nguyệt cam chịu trừng phạt. Nhưng chủ tử, nay Phong tiểu thư đã bị mang đến , chủ tử nhất định phải thử xem sao, có lẽ sẽ có chỗ đáng dùng sao?” Thân hình Truy Nguyệt thẳng tắp quỳ xuống, trên mặt mặc dù có chút sợ hãi, nhưng ánh mắt trước sau kiên định như một.
Phong Nhược Ngôn nhìn người đang bước tới gần, trong lòng có một chút nghi hoặc, hắn — đến tột cùng làm sao vậy, mình có tác dụng gì với hắn?
Nghi vấn này rốt cục cũng được giải đáp khi hắn tới gần.
Khi người này tới gần, một cỗ hàn khí nháy mắt đem nàng vây quanh, bốn phía độ ấm chợt giảm xuống.
Người này thế nhưng thâm trung hàn độc!
“Đã có duyên tới đây, vậy thì lại đây ngồi đi , đây là trà anh đào Lạc Tuyết, vừa mới được đem tới, ngươi có thể nếm thử .”
Ánh mắt trong sáng, thanh âm thanh nhuận mà thanh nhã, khí chất cao quý , nhưng thật đáng tiếc ……
Phong Nhược Ngôn có một cảm xúc phức tạp nỏi lên khi quan sát người này.
“Nghe lời ngươi nói, hẳn ta còn phải cảm tạ các ngươi vất vả đưa ta đến đây, ta hẳn phải cảm kích các ngươi ư ?” Phong Nhược Ngôn nhíu mày lãnh phúng nói.
Tử y nam tử nghe Phong Nhược Ngôn nói xong, mi giác như trước ẩn mỉm cười, thanh âm thanh nhuận: “Như vậy, có gì không được?”
Phong Nhược Ngôn hơi nhướng mi, nhìn người trước mặt, không nói một lời, đợi hắn nói tiếp.
“Tại hạ là Hi Phong Dương, không biết có diễm phúc cùng Phong tiểu thư thưởng trà phẩm cảnh ?”. Thanh âm của Hi Phong Dương thanh nhuận, lời nói ra như có một dòng nước mát rót vào lòng người nghe, làm cho người ta không đành lòng cũng không nguyện cự tuyệt.
Phong Nhược Ngôn nhẹ nhàng chậm chạp dời bước, tiêu sái hướng tới bàn đá, y phục bay bay trong gió, hào cùng cánh hoa rơi như một bức tranh tuyệt mĩ.
Thấy bóng dáng Phong Nhược Ngôn tiêu sái lạnh nhạt, ánh mắt Hi Phong Dương hiện lên một chút liễm diễm quang hoa, nhưng chỉ trong nháy mắt, liền khôi phục lại tư thái thanh minh trang nhã.
Mà hoàng y nữ tử Truy Nguyệt kia từ lúc Hi Phong Dương đi tới đã lui xuống.
“Quả thật là trà ngon, Lạc Tuyết trong núi, mùi anh đào thơm mát. Uống trà tại thác nước, nguyên ẩn trong thiên hạ. Hi Hòa cung quả thực không phụ thiên hạ đệ nhất Cung.” Phong Nhược Ngôn vừa uống trà vừa bình phẩm, lời nói giống như vô tình thốt ra đẻ cảm thán.
Lời nàng vừa nói xong, làm cho Truy Nguyệt đang đi tới suýt té, Phong Nhược Ngôn thật lợi hại, mới quan sát sơ qua đã có thể nói một cách chính xác tới vậy? Thiên hạ này thật khó tìm được một người có nhãn lực cao như vậy.
Nàng vừa mới đi vào liền nhìn thấy chủ tử cùng Phong tiểu thư đã ngồi xuống, trong lòng rất kinh ngạc, bàn đá này chưa từng tiếp đãi ngoại nhân, hôm nay lại…. Truy Nguyệt dùng ánh mắt lần nữa đánh giá Phong Nhược Ngôn, một thân hồng y kinh diễm tựa thiên tiên, tao nhã, mà chủ tử lại là một thân tử y, thản nhiên tiêu sái. Hình ảnh hai người trong khung cảnh này làm cho người ta thấy họ thật xứng đôi.
Trong lòng Truy Nguyệt giờ phút này lại cảm thấy, nếu như thế giới có người xứng đôi với chủ tử, cùng nắm tay nhau đi, là người mà bị thế nhân lên án, bị nhiều lời đồn đãi, hẳn chính là Nam Viên Quỳnh Hoa công chúa Phong Nhược Ngôn.
Trong lòng Truy Nguyệt giờ phút này bỗng hiện lên một tia sát ý.
Trong lúc đó, tử y mặc gió thổi bay, mặt nạ bạch ngọc che khuất biểu tình của hắn, chỉ lộ ra con ngươi đen nháy, mắt sáng như đuốc.
“Thế nhân đều biết Quỳnh Hoa công chúa Phong Nhược Ngôn là công chúa háo sắc, lại không biết liêm xỉ hóa ra là một viên ngọc bị giấu đi, xem ra, lời đồn đãi thật là không thể tin .” Hi Phong Dương nói lên thắc mắc của mình, thanh âm thanh nhuận vô cùng.
Phong Nhược Ngôn nhíu mày, thanh âm lạnh lẽo như cũ : “ Lời đồn thế nhân, tam sao thất bản. Nhưng có thể được Thánh chủ Hi Hòa cung khen, thật là vinh hạnh cho tiểu nữ.”
Hi Phong Dương đối với lời trêu ghẹo của Phong Nhược Ngôn cũng không để ý, chậm rãi đứng lên, đối diện với thác nước, tử sam đón gió, thừa dịp hắn dũ phát cao quý bay lả tả.
“Ngươi còn muốn biết cái gì?”
Đang lúc Phong Nhược Ngôn thất thần, lời nói của Hi Phong Dương theo gió chậm rãi truyền tới