Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 19: Ngươi Là Phong Nhược Ngôn, Ta Đây Là Sở Thính Phong
Phong Nhược Ngôn nghiền ngẫm nhìn Yến Du Trần, nàng cũng thật sự không ngờ hắn thế nhưng không để ý tới Yên Phi Tuyết, lời nói vừa ra, trực tiếp đem thị nữ của Yên Phi Tuyết bán đi kỹ viện .
Nàng thật đúng là có chút không hiểu . Bất quá việc này chẳng quan hệ tới nàng, nàng cũng sẽ không ngây ngốc mà đồng tình với thị nữ kia.
Sắc mặt Yên Phi Tuyết lúc này trắng bệch, cũng không biết do thương tâm hay là tức giận, ánh mắt có một tầng sương mỏng, làm tăng thêm vẻ mỹ lệ của Yên Phi Tuyết, làm cho người ta khó có thể kháng cự, huống chi nàng ta có một chút ít quan hệ tới Yến Du Trần.
“Ngươi……” thấy Yến Du Trần nhìn mình như vậy, trong lòng có một tia co rúm, muốn nói gì nhưng lại cảm thấy nói không nên lời.
“Lạc vương điện hạ, ngươi không cần nói gì, đều là Phi Tuyết lỗi, hạ nhân của ta sai, phải bị trừng phạt, Phi Tuyết không có một câu oán hận .”
Yên Phi Tuyết quật cường ngẩng đầu, nhìn thẳng Yến Du Trần, không cho nước mắt của mình rơi xuống, nói xong liền che mặt, xoay người chạy xông ra ngoài.
Yến Du Trần nhìn thấy biểu tình Yên Phi Tuyết như vậy, trong lòng một trận co rút đau đớn, mà lúc này thấy nàng chạy đi ra ngoài, nhất thời quýnh lên, hướng về phía Yên Phi Tuyết bước đi hai bước, rồi sau đó nghĩ đến cái gì, liền quay trở lại, hướng Phong Nhược Ngôn cười xấu hổ.
Phong Nhược Ngôn thần sắc lạnh nhạt nói:“Ngươi đi đi, ta tại đây chờ ngươi!”
Yến Du Trần vừa nghe, trong lòng nhịn không được sinh ra một tia mất mát, nhìn thoáng qua Phong Nhược Ngôn, không nói câu gì liền xoay người tránh ra.
Phong Nhược Ngôn bị ánh mắt quái lại của Yến Du Trần nhìn mà sửng sốt, lập tức liền hừ lạnh trong lòng : “ Ánh mắt kia của hắn là gì, chẳng lẽ trách nàng bảo hắn đến đây, mà nàng cũng không bắt hắn trừng phạt ả kia, cũng chẳng nói lời đắc tội tới hồng nhan tri kỷ của hắn.
Mà lúc này Phong Nhược Ngôn một mình một người đi xuống lầu một, chuẩn bị đi ra ngoài, nói chờ Yến Du Trần chẳng qua là thuận miệng, nàng cũng không tâm tình làm bóng đèn.
Mà giờ phút này,tại đại sảnh đang biểu diễn cái gì đó, thu hút rất nhiều người, vây quanh chật kín khán đài. Mà vị trí Phong Nhược Ngôn đứng giờ phút này vừa vặn có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống trên đài.
Trên đài lúc này hiển nhiên không phải biểu diễn ca múa bình thường, mà là một lôi đài sinh tử, trên đài giờ phút này là một đám tráng hán cao lớn, thô kệch quần công một nam tử, mà kia nam tử hiển nhiên bị vây quanh, cả người toàn máu, nhưng trọng yếu hơn là người nọ rõ ràng thoạt nhìn đều đã không đứng lên nổi, nhưng là đám nam nhân kia vẫn không buông tha, giống chơi trò chơi mà không dùng vũ khí, một đám côn đồ dùng tay chân trêu chọc hắn, xé rách xiêm y của hắn, dục sính thú tính.
Mà mọi người xung quanh không thấy một tia phẫn nộ nào hết, có người còn điên cuồng vừa uống rượu vừa gào thét.
“Đánh chết hắn, đánh chết hắn, hướng chỗ hiểm mà đánh.”
Phong Nhược Ngôn nhíu mi, trên đời thật có nhiều người đáng thương, người sống ở trên đòi chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Khi nàng chuẩn bị rời đi, nhưng trong nháy mắt, ánh mắt nàng và nam tử kia không hẹn mà gặp, nhìn nhau, trong lòng một trận xúc động.
Phong Nhược Ngôn ngẩng đầu nhìn trên đài nam tử đang hấp hối, bị người khác thoát quần áo, nhìn khuôn mặt nam tử, nàng nhịn không được sợ hãi than, ngọc cơ mặc đồng, phượng mi vi chọn, mũi cao môi hồng, toàn thân mình hắn giờ phút này chi chít vết thương, nhưng không biết tại sao nhũng người đó vô tình hay cố ý mà không đả thương mặt hắn. Dung nhan của hắn vẫn được duy trì, mà quả thật dung nhan của hắn còn đẹp hơn nữ tử phài phần.
Nhưng giờ phút này trên người hắn tản ra mùi chết chóc nồng đậm, ánh mắt lộ ra sự tuyệt vọng, cừu hận, không cam lòng, cô độc, tà ác. Phong Nhược Ngôn cảm thấy mờ mịt, thật không thể dùng được từ ngữ nào để miêu tả khí tức của hắn
Hắn làm cho Phong Nhược Ngôn nghĩ tới mình ở thế giới khi chết, biểu tình của mình cũng hắc ám như vậy sao?
Mà lúc này, có một người trong số đó vươn 1 cước muốn đá vào hạ bộ của người nọ. Chỉ cần một cước kia đá trúng hắn, cơ hội làm nam nhân của nam tử kia sẽ hoàn toàn bị cướp đoạt. Phong Nhược Ngôn đang suy nghĩ, tay cũng bắt lấy một hạt đậu phộng, tùy tay bắn ra, ngay khi người nọ sẽ đá vào phía dưới của nam tử kia, đột nhiên cả người hắn giống rút gân, té trên mặt đất, run rẩy đứng lên.
Lúc này toàn trường đều im lặng đứng lên, các vương công , quý tộc vốn đều đang chờ xem kịch vui, ai cũng không nghĩ tới người nọ lại đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi .
Các đại hán trên đài cũng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết sao lại thế này.
Mà lúc này, chủ trì trận biểu diễn – là một nam tử trung niên bụng bự bay nhanh lên đài, cùng lúc đó , một bóng dáng đỏ rực nhẹ như yến cũng thi thi nhiên tiêu sái đi đến chỗ nam tử đang nằm dưới đất, ngồi xổm xuống, đối diện với hắn.
“Nếu muốn chết, ta có thể cho ngươi một cái chết thống khoái! Nếu muốn sống, ta có thể chữa khỏi bệnh ngươi, cho ngươi tự tya giải quyết bọn họ. Nhớ kỹ, ta gọi là Phong Nhược Ngôn!”
Thanh âm thản nhiên của Phong Nhược Ngôn vang lên, làm cho người khác cảm giác được rằng nàng có thể quyết định được sinh tử của người kia.
Mà cái tên Phong Nhược Ngôn vừa nói ra, đám người nhất thời dại ra. Nghi ngờ mà đứng lên.
Mà người nọ cũng cả kinh, trên gương mặt hoàn mỹ nổi lên chút gợn sóng, không biết là bởi vì cái tên Phong Nhược Ngôn hay là vì lời nói của nàng?
Hắn liền như vậy nhìn Phong Nhược Ngôn, trong đầu suy nghĩ.
Nửa ngày, thanh âm khàn khàn nặng nề vang lên:“Ngươi kêu Phong Nhược Ngôn, từ nay về sau, ta — là Sở Thính Phong.”