Y Sủng Cuồng Phi

Chương 18: Yến Du Trần Tức Giận


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 18: Yến Du Trần Tức Giận


Ăn một chút cơm, Phong Nhược Ngôn nhìn mỹ vị tinh xảo trước mặt, nghe tiếng đàn lượn lờ, mắt nhìn mỹ nữ và soái ca, thật là hứng thú, không phụ công hôm nay đã đi tới đây.
Trong lòng định ra mục tiêu của chính mình, về sau nhất định phải cố gắng, bổ khuyết những điều mà kiếp trước chưa thể làm được, tiếu ngạo giang hồ, tiêu dao tự tại.
Khi Yên Phi Tuyết kết thúc một khúc đàn, Yến Du Trần khi thì hứng thú, khi thì nhìn Yên Phi Tuyết nếu có chút đăm chiêu.
Mà Yên Phi Tuyết vẫn như trước, thường thường thử thăm dò Phong Nhược Ngôn, đương nhiên, Phong Nhược Ngôn cũng chẳng thèm để ý.
Cuối cùng, ba người mang ba tâm sự ăn xong, chuẩn bị hướng xuống lầu.

“Muội muội, chúng ta đều đã ăn một bữa cơm, lại trò chuyện với nhau thật vui, tỷ tỷ có cảm giác thật hận vì sao chúng ta gặp nhau trễ thế. Nhưng ta vẫn chưa biết tên muội để xưng hô, muội muội có thể cho ta biết được không? Về sau ta cũng có thể thường xuyên tìm muội muội lại Thiên Hạ lâu này cùng trò chuyện, cùng nhau nghe đàn!”
Trên mặt Yên Phi Tuyết là sự ấm áp vô hại, cười khuynh đảo chúng sinh, thanh âm như một trận gió nhẹ nhàng, nhu mì, khuôn mặt rạng ngời, làm cho người nghe vui vẻ thoải mái, thản nhiên mà túy.
Phong Nhược Ngôn tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Yên Phi Tuyết, lạnh nhạt nói : “ Trò chuyện với ngươi, cảm giác trò chuyện với nhau thật vui lại hận gặp trễ ư? Chỉ sợ là ngươi tìm sai đối tượng , mẫu thân ta chỉ sinh dưỡng một nữ nhân là ta. Về phần tỷ tỷ, ta không dám trèo cao, về sau muốn tâm sự hay nghe đàn, ta nghĩ Yên cô nương vẫn là đi tìm người tri kỷ khác đi! Ta vốn là người không biết tình thú phong nhã, cũng chẳng muốn học đòi văn thơ, nên không thể nhận được lời này của Yên cô nương”
Yên Phi Tuyết nghe vậy, đang tươi cười nói chuyện, nhất thời cứng đờ, bất quá phục hồi tinh thần rất nhanh, trong lòng hiện lên một tia nhảy nhót, nếu đúng như lời nữ nhân này nói, vậy nàng ta chẳng phải là đối thủ của mình. Phải chăng vì quá xấu xí tới mức không chịu nổi nên mói dùng hồng sa để che mặt. Kia chẳng phải là cố ý làm ra vẻ thần bí, nhằm hấp dẫn ánh mắt của mọi người?
Nhưng cách nói chuyện của nàng ta lại nhẹ nhàng, thư thái làm Yên Phi Tuyết có chút không xác định được, nữ nhân này sẽ làm như nàng suy nghĩ như vậy sao?
Bất quá có thể quá xác định là nàng cùng Yến Du Trần quả thật không phải là một đôi, ít nhất không phải lưỡng tình tương duyệt, nhưng Yến Du Trần lại đối với nàng ta thật sự là có điểm bất thường .

Yên Phi Tuyết suy tư trong lòng, lập tức chuyển mâu nhìn về phía Yến Du Trần, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt Yến Du Trần nhìn Phong Nhược Ngôn rất ôn nhu. Bỗng chốc sắc mặt Yên Phi Tuyết tối sầm lại
Yến Du Trần nghe được lời nói của Phong Nhược Ngôn, trên mặt hiện lên sự thương tiếc, đối với Phong Nhược Ngôn, ở Nam Viên hoàng cung hắn cũng gặp qua một chút , nhưng khi ấy nàng còn nhỏ nên không coi trọng. Nay nàng bị người ta khi nhục, nàng nay mới mười bốn tuổi, vốn năm nay sắp cập can ( đến tuổi cập kê, yêu đương đó), nhưng lại bị đẩy vào hang gổ hang sói. Nử tử ở Thiên kì đại lục phải có chút tài nghệ , nữ tử không có tài, không có chuẩn tắc ( phép tắc, lễ nghi) bị coi là bao cỏ ( là bù nhìn), phế vật. Thân thể nhỏ bé kia của nàng đến tột cùng là chịu bao nhiêu thương tổn mới có thể làm cho nàng bình thản như vậy, không ngại nói thẳng thân phận của mình?
Trong lòng hắn suy nghĩ, rồi lại dấy lên một trận đau lòng..
Mà nha hoàn của Yên Phi Tuyết giờ phút này cũng là nhịn không được, vì tiểu thư mở miệng , vốn nàng xem Phong Nhược Ngôn dù thế nào cũng là danh môn tiểu thư, nhưng hiện tại nghe lời của nàng chỉ sợ cũng là cái nữ nhân đê tiện . Thế nhưng nàng ta lại được Lạc vương coi trọng, hừ, dựa vào cái gì nàng ta có thể chính mình lại không được, nàng ta bất quá là chỉ có tính tình cao ngạo chút chút mà thôi, huống chi, nàng thấy sắc mặt của tiểu thư không tốt, cho nên cho dù chính mình đả kích Phong Nhược Ngôn, tiểu thư cũng sẽ thật cao hứng , phỏng chừng Lạc vương cũng sẽ nhìn mình với cặp mắt khác xưa , sau đó……
Nếu ý tưởng này của nàng bị Phong Nhược Ngôn biết, thật không biết Phong Nhược Ngôn nên khen nàng ta quan sát sắc mặt thật tài tình hay nên mắng nàng ta đầu óc có bệnh.

“Hừ, ngươi là người hạ lưu bại hoại, không biết xấu hổ, tiểu thư nhà chúng ta hạ mình gọi ngươi là muội muội đó là xem trọng ngươi, ngươi đã vậy còn cự tuyệt quá vô lý, ngươi không muốn sống chăng sao?” Nha hoàn kia vênh váo hò hét, vẻ mặt hèn mọn hướng Phong Nhược Ngôn chửi bậy.
Lời vừa nói xong, sắc mặt Yến Du Trần biển đổi một cách nhanh chóng, mắt thường có thể thấy được, mà Yên Phi Tuyết cũng làm vẻ mặt xấu hổ hướng Yến Du Trần, vô tội nhìn hắn, chỉ tiếc Yến Du Trần giờ phút này tức giận tận trời, không thèm nhìn Yên Phi Tuyết. Yên Phi Tuyết liền đem ánh mắt liếc nhìn nha hoàn kia, trừng mắt phẫn hận nhìn nàng ta. Mà nha hoàn kia lúc này trạng thái đang hưng phấn,căn bản không phát hiện chủ tử hiện tại rất tức giận, Yên Phi Tuyết kinh ngạc, trong lòng tức đến cực điểm, nhưng lại phải bảo trì hình tượng tao nhã cao quý, cho nên không thể không cường tự trấn định, huống chi nàng cũng rất muốn biết nữ nhân này đến tột cùng sẽ đối mặt với tình huống này như thế nào? Dù sao hôm nay nàng cũng đã vô sỗ lần nịnh hót, vuốt mông ngựa Phong Ngược Ngôn, nói trong lòng không có tức giận là không có khả năng.
Nghĩ như vậy, nàng đối nha hoàn của mình cũng giảm đi một chút ít tức giận, dù sao làm cho đối phương chịu nhục, chính mình giờ phút này cũng có điểm thoải mái.
Mà Phong Nhược Ngôn đem biểu tình của Yên Phi Tuyết thu hết trong mắt, trong lòng hừ lạnh một tiếng, sau đó hướng ánh mắt sắc bén như đao, thẳng tắp hướng tới tiểu nha hoàn kia:“Ngươi nói cái gì vậy, bất quá chỉ là một con chó thôi, chủ tử đang nói chuyện, ngươi này là cẩu có thể xen mồm, giương oai sao.”
Sau đó chuyển mâu hướng tới Yên Phi Tuyết trên mặt đang mịt mờ không rõ sự tình, sau đó mở miệng, ý tứ hàm xúc không rõ: “ Hay có lẽ chủ tử ngươi dạy ngươi như vậy ? Xem ra ta quả thật là có chút cô lậu quả văn* , đại tài nữ Yên Phi Tuyết của Thiên Kì đại lục bất quá lại tầm thường như vậy.”
* Cô lậu quả văn: Những người ngay những đạo lý tầm thường cũng không hiểu, chỉ biết mê muội bất tri, sống uổng cả một đời, người đời chế nhạo.
Yên Phi Tuyết bị Phong Nhược Ngôn nói thế, trong lòng nhất thời cả kinh, nữ nhân này, nàng ta dám nói như thế…… Rồi sau đó lo lắng chuyển mâu nhìn về phía Yến Du Trần, vội vàng muốn giải thích.

Nhưng lại thấy biểu tình lạnh bạc cùng thất vọng của Yến Du Trần, ánh mắt nhất thời cả kinh, kế tiếp tức thì bị lời nói của hắn đả kích mình, thiếu chút nữa xụi lơ.
Đúng vậy, Yến Du Trần là thất vọng rồi, hiển nhiên hắn cũng bị Phong Nhược Ngôn hiểu lầm. Huống chi, nha hoàn của Yên Phi Tuyết dám trước mặt hắn ăn nói hỗn xược, hắn thật không ngờ, chỉ mới nửa năm thôi mà nha hoàn kia cùng nàng đã thay đổi quá nhiều, dù sao nàng cùng Ngôn Ngôn cũng mới nhận thức nha.
“Phi Tuyết, ngươi sao có thể làm thế, làm sao có thể biến thành như vậy, ta thật sự quá thất vọng về ngươi.”
Nói xong, ánh mắt sắc bén hung hăng nhìn chằm chằm nha hoàn kia, hận không thể đem nàng ta ra lăng trì. “Ngươi, nô tỳ hạ lưu, là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, nàng là người ngươi có thể nhục mạ sao, người tới, đem điều ả hạ nhân đê tiện kéo xuống cho ta, bán vào kỹ viện, tìm một trăm nam nhân hạ đẳng khất cái cho nàng hầu hạ, không cho phép người khác chuộc thân.”
Thanh âm Yến Du Trần rất tàn nhẫn, phân phó cho người của mình.
Mà tiểu nha hoàn kia vừa nãy bị ánh mắt Phong Nhược Ngôn dọa ngốc, giờ phút này nghe được lời nói tàn nhẫn của Yến Du Trần, mới bất tri bất giác nhận thấy tình cảnh hiện tại của chính mình, trong lúc nhất thời lại bị dọa chết ngất đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.