Ý Râm Vạn Tuế

Chương 7: Kinh Ngạc Nửa Người Dưới


Bạn đang đọc Ý Râm Vạn Tuế – Chương 7: Kinh Ngạc Nửa Người Dưới


Dương Dạ cũng nhận thấy nửa người dưới của mình có thay đổi, cũng thấy cái ấy ấy nó như kế bên mặt của Hiểu Hiểu, và Hiểu Hiểu đang xấu hổ đỏ mặt, điều này làm cho hắn khẩn trương, lập tức rút cái khăn màu hồng trên vai xuống, lui người về phía sau, dùng cái khăn che cái chổ đó đó lại.
Hiểu Hiểu bị hành động đột ngột của Dương Dạ làm cho hoảng sợ, dừng lau lai luôn, vô thức ngẩng đầu lên nhìn đại thiếu gia, thấy mặt của đại thiếu gia cũng đỏ, mà còn đỏ đến cả cổ nữa, còn khẩn trương không dám nhìn mình, nhìn về nơi khác làm như không có việc gì, Hiểu Hiểu ráng nhịn cười, nhưng mà bị hành động của Dương Dạ làm cho không nhịn được.
Không thể không nói, nụ cười chính là phương pháp hay nhất loại bỏ sự xa lạ và kéo quan hệ của những con người lại với nhau!
Hiểu Hiểu cười như thế, tuy rằng Dương Dạ vẫn còn ngượng, nhưng mà lại không còn xấu hổ, ngược lại còn thấy Hiểu Hiểu cười rất là khả ái, dù sao từ lúc gặp mặt ở ngoài cầu thang đến giờ, Hiểu Hiểu vẫn chưa từng cười với hắn bao giờ cả.
“Em… cái này… anh tự làm được rồi… Dương Dạ lấy tay cầm cái khăn che lấy em zai của mình, tay còn lại giựt lấy cái khăn trong tay của Hiểu Hiểu.
“Không được, đại thiếu gia, để Khâu tổng quản mà biết là chửi em chết!” Trên mặt của Hiểu Hiểu vẫn còn nụ cười, né tránh bàn tay của Dương Dạ, Hiểu Hiểu cảm thấy rất là vui, nàng thấy Dương Dạ như vậy, tuyệt đối không phải giả vờ, hoàn toàn giống như một đứa bé thuần khiết vậy, nàng càng thấy càng cho rằng lời đồn là giả tạo, nếu không thì đại thiếu gia phong lưu thành tính, tại sao lại xấu hổ trước mặt mình?
“Không sao, không sao, ông ta chửi thì anh sẽ chửi lại ông ta!” Dương Dạ giơ tay lên cố ý làm ra vẻ hung ác, nhưng không nhớ rằng cái tay của mình đang cầm cái khăn che lấy em zai của mình, thế là, em zai lại lộ ra.

Hiểu Hiểu vốn đã thả lỏng rồi, bỗng nhiên nhìn thấy cái thứ khổng lồ ấy, xấu hổ nhắm mắt lại ngay, nhưng lại lập tức mở ra. Nàng biết, tuy rằng đại thiếu gia rất là khả ái, nhưng mà cũng phải phân biệt rõ thân phận của mình, mình chỉ là hầu, còn người ta là chủ, trách nhiệm của người hầu là hầu hạ chủ nhân, huống chi bây giờ mình là nữ hầu thiếp thân của đại thiếu gia, cũng đã được vinh quang cực hạn rồi. Hiểu Hiểu biết thân phận nữ hầu thiếp thân này, trừ việc hầu hạ cho đại thiếu gia, cũng có luôn tiết mục sưởi ấm giường cho đại thiếu gia nữa, cho nên giờ phút này, nàng căn bản là không cần rụt rè nữa.
Hơn nữa, nói thật ra thì… Hiểu Hiểu bắt đầu có hảo cảm với đại thiếu gia này rồi. Là một thiếu gia sống trong một gia tộc giàu có quyền lực, mà lại ngây thơ dễ thương như vậy, không hề kiêu ngạo bố láo, quả thật đúng là hiếm có.
Nghĩ như vậy, Hiểu Hiểu đã thật sự bình tĩnh lại, nhìn thấy đại thiếu gia khẩn trương dùng tay che em zai lại, Hiểu Hiểu nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy tay của đại thiếu gia, sau đó chậm rãi kéo tay hắn ra, tim nàng đập mạnh đến nổi muốn lọt ra ngoài, ngẩng đầu cười nói với Dương Dạ : “Đại thiếu gia, Hiểu Hiểu lau người cho cậu, cậu không cần che… không cần che nó!”
Nói xong lời này, Hiểu Hiểu lập tức cúi đầu, cảm thấy cái mặt đủ nóng để luộc trứng rồi, phải biết rằng, từ nhỏ nàng ít khi nào tiếp xúc với phái khác, không ngờ rằng có ngày mình lại tận mắt nhìn thấy cái thứ ấy ấy của con trai, nói ra những lời này thì làm sao mà không biết thẹn chứ!
Trong giây phút Dương Dạ bị Hiểu Hiểu nắm tay kéo ra, mắt đã trợn tròn lên, lâng lâng đến nổi không nhìn thấy gì nữa,trong nháy mắt, hắn thậm chí là muốn khóc, hắn đang nghĩ, nếu đây không phải là giấc mơ, vậy thì quá tốt!
………………………………………….. ………..
Trong lúc Dương Dạ đang cảm thán thì hắn bỗng nhiên cảm giác được, có một bàn tay nhỏ bé ấm áp nhẹ nhàng cầm lấy cái thứ ấy, cái cảm xúc này, là cái cảm giác mà từ bé đến giờ hắn chưa bao giờ trải qua, làm cho hắn không nhịn được run lên.

Hiểu Hiểu càng xấu hổ và khẩn trương hơn,muốn xoay người bỏ chạy, một tay của nàng nắm lấy cái ấy của đại thiếu gia, tay kia thì cầm cái khăn, nhẹ nhàng lau xung quanh, không dám ngẩng đầu, hô hấp trở nên dồn dập. Mà cái tay kia nắm lấy đồ chơi của đại thiếu gia, cũng rõ ràng cảm giác được, cái thứ trong tay càng lúc càng hưng phấn, thậm chí còn có cảm giác nó đang nhúc nhích, và bắt đầu thấy nóng tay.
Dương Dạ đang nghĩ : Cái cảm giác này quả thật rất tuyệt mỹ!
Hiểu Hiểu đang nghĩ : Cái thứ này thật là thú vị!
… Vì vậy, cái cảm giác tuyệt vời của Dương Dạ và cái suy nghĩ thú vị của Hiểu Hiểu vẫn tiếp tục kéo dài.
Nhưng, … mẹ kiếp, lại là chữ nhưng,…
Trong đúng lúc này, cái tình thế này, cái tình huống này, cái cục diện này, thì đã xảy ra một biến cố kinh thiên động địa, rung chuyển trời đất, sụp … à không có sụp gì hết
Cái thân trai tân như Dương Dạ, có tiếp xúc thân mật nhất với bạn gái thì cũng chỉ dừng lại ở mức hôn môi mà thôi, chứ cái kiểu tiếp xúc thân thể của Hiểu Hiểu như vậy, đã vượt qua sự khống chế bản thân cũng như khả năng bình tĩnh của Dương Dạ rồi.

Vì thế, trong thời gian đạt đến cực hạn của sự sung sướng, Dương Dạ run lên một cái, và trong thân thể “bắn” ra một cái gì đó nóng nóng và nhày nhày.
Hiểu Hiểu vốn đang quỳ trên mặt đất, khẩn trương lau người cho đại thiếu gia, đâu ngờ rằng lại xảy ra một biến cố lớn như vậy? Cảm thấy tay nóng lên, mở to mắt ra nhìn có cái gì đó phun tới, sợ đến mức không tự chủ ngã người về sau, ngồi phịch xuống đất, kinh khủng nhỉn chằm chằm cái thứ gì đó do cái ấy nó phun ra, thầm nghĩ : Cái thứ này cũng có thể nôn nữa à?
Hai chân Dương Dạ nhũn ra, biết là tiêu rồi! Thấy Hiểu Hiểu ngơ ngác như vậy, càng thấy ngượng ngùng, muốn tìm một cái lổ nhảy xuống cho rồi.
Hơn nữa, hắn rất kinh ngạc, hắn nhận định là mình đang nằm mơ, nhưng mà tại sao trong mơ lại có cảm giác chân thật như vậy? Lẽ nào ngoài hiện thực mình đang nằm trên giường và đã… tiêu rồi… Dương Dạ mếu mặt muốn khóc luôn, lần này thì thảm rồi, xem ra sau khi tỉnh lại thì phải đi giặt giường rồi….
Đương nhiên, Hiểu Hiểu chỉ ngơ ngác một lúc, sau khi kinh ngạc lập tức có phản ứng, nàng đương nhiên phản ứng này của đại thiếu gia là gì rồi. Nhưng mà, làm cho nàng kinh ngạc hơn là khi biết mình có mị lực như vậy sao? Chỉ là… chỉ là dùng tay tiếp xúc thôi, cũng đủ làm cho đại thiếu gia hưng phấn?
“Xin lỗi… anh…” Dương Dạ tuy rằng biết rõ là nằm mơ, nhưng mà trước mặt mỹ nữ lại làm ra một chuyện thất thố như vậy, cũng cảm thấy rất là mất mặt.
“Đại thiếu gia… có thể… có thể thích Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu đã rất hài lòng, Hiểu Hiểu giúp cậu lau người” Hiểu Hiểu cũng không biết nên làm gì kế tiếp nữ, trước khi đến phòng của Dương Dạ nàng đã chuẩn bị tâm lý cực tốt rồi, hơn nữa cũng đã chấp nhận là sẽ giao thân cho đại thiếu gia trong đêm nay, mà bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, làm cho nàng không biết nên làm sao.
Dương Dạ đỏ mặt, khẩn trương cầm lấy khăn tắm lau lau lau khắp người, Hiểu Hiểu cũng không để ý đến cái thứ kia đang dính trên tay và trên mặt của mình, cầm lấy cái khăn màu xanh lau những chổ dơ cho Dương Dạ.
Dương Dạ và Hiểu Hiểu đều đang khẩn trương và im lặng, Dương Dạ cảm thấy mất mặt, còn Hiểu Hiểu thì lại chẳng có kiến thức gì về việc nam nữ, không biết sau này đại thiếu gia sẽ đối xử với mình thế nào.

Hai người cứ như vậy, im lặng, cẩn thận lau người, thậm chí Dương Dạ còn không ngớ ra, xoay người lại, thiếu chút nữa nhảy xuống hồ tắm lần nữa rồi.
Nói như vậy, cũng là vì muốn nói rõ, Dương Dạ và Hiểu Hiểu đều mang tâm sự, ngay cả mí mắt cũng không dám nhìn nhau, hai người cũng không chú ý đến tình hình bên ngoài, cửa phòng của Dương Dạ đã mở ra, và có một người đang đứng trước cửa, hung dữ nhìn chằm chằm hai người.
“Hai người xong chưa?”
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh lùng, mang theo một vẻ nói móc trắng trợn, làm cho Dương Dạ và Hiểu Hiểu giật mình, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về hướng cửa.
A? Sao lại là nàng? Dương Dạ nhìn thấy người đứng ngoài cửa, kinh hãi muốn té xỉu, tự nhiên lại là cô gái lái chiếc Ferrari mà mình gặp hồi sáng, trừng mắt oán hận nhìn mình! Lẽ nào nàng ta cũng biết mình?
Dương Dạ nhìn nhìn cái khuôn mặt coi như là quen thuộc đang đứng ngoài cửa, tim đập đùng đùng, thầm nghĩ, giấc mơ này cũng có lô gic nhĩ, không ngờ rằng cô gái buổi sáng gặp lại có quan hệ với mình? Vậy, nàng ta là ai? Dương Dạ suy nghĩ, buổi chiều nay nghe Dương Tự và Dương San kể sơ sơ về tình hình ở đây, cũng biết sau khi “mẹ” mất, thì Dương Chấn Quỳ muốn cưới một người vợ khác, chẳng lẽ mỹ nữ trẻ tuổi trước mặt này, lại chính là mẹ kế của mình sao?
Dương Dạ thì đang nặn óc suy nghĩ, còn Hiểu Hiểu thì khẽ run lên, nhìn cô gái đang đứng ngoài cửa, sợ đến mức xanh mặt, nhẹ giọng kêu lên : “Quân Hinh tiểu thư!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.