Ý Râm Vạn Tuế

Chương 6: Hàng Còn Tem Đi Đôi


Bạn đang đọc Ý Râm Vạn Tuế – Chương 6: Hàng Còn Tem Đi Đôi


Sắc trời đã gần tối, Dương Dạ vốn muốn rời khỏi phòng này để đi thử cái hồ tắm nhân tạo kia, rồi chuẩn bị đi ngủ, nhưng không ngờ rằng hắn vừa vào lại phòng ngủ, thì bỗng nhiên phát hiện ra Hiểu Hiểu đang đứng ở cửa phòng, cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống sau vai, được vén lên lổ tai.
Hiểu Hiểu mặc một bộ đồ ngủ màu hồng, trong tay còn cầm một cái áo ngủ, đứng cúi đầu ở đó, cắn môi, sắc mặt đỏ ửng trông rất là dễ thương, ngũ quan xinh xắn bởi vì xấu hổ mà lại có vẻ xinh đẹp đặc biệt.
” Hiểu Hiểu, sao vậy?” Dương Dạ tò mò, thuận miệng hỏi.
“Đại thiếu gia không phải đã nói, buổi tối kêu em đến sao?” Hiểu Hiểu đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
Dương Dạ trừng to mắt, trong lòng nghĩ lẽ nào mình phải chào tạm biệt cái tem trong tối nay sao? Thì ra giấc mộng của mình, còn là xuân mộng nữa!
“Anh… anh đi tắm… em tắm chưa?” Trong căn phòng ngủ mấy trăm mét vuông này chỉ có Dương Dạ và Hiểu Hiểu, Dương Dạ còn có chút xấu hổ, đi lên vài bước, nhỏ giọng nói.

“Em… em tắm rồi, đại thiếu gia yên tâm… em … em tắm rất sạch sẽ” Hiểu Hiểu nói đến đây, xấu hổ đến nổi đỏ ửng cả cổ, vai cũng run lên, làm cho thân thể đột nhiên run rẩy, trông thật là dễ thương.
“Vậy anh đi tắm trước!” Tuy rằng trước khi ăn đã đi tắm rồi, nhưng mà nhìn thấy một cô gái xixnh đẹp này trước mặt mình, Dương Dạ bỗng nhiên muốn cẩn thận làm cho đêm đầu tiên trở nên hoàn mỹ, quyết định tắm rửa sạch sẽ một chút, để lưu lại một ký ức tốt.
” Hiểu Hiểu… hầu hạ đại thiếu gia…” Khuôn mặt đỏ ửng của Hiểu Hiểu ngẩng lên, cái mũi thở dồn dập, hỏi : “Đại thiếu gia hôm nay muốn tắm loại nào?”
Loại nào? Dương Dạ sửng sốt, tắm mà còn có nhiều loại sao? Không phải chỉ là mở nước xối ào ào à, rồi cầm khăn lau lau lau thế là xong, lẽ nào tắm còn có nhiều dạng khác?
Hiểu Hiểu thấy đại thiếu gia không nói gì, nhìn chằm chằm mình, càng thêm khẩn trương, cho rằng mình đã nói sai, cẩn thận lui về sau, nhẹ giọng nói : “Xin lỗi, đại thiếu gia, Hiểu Hiểu vừa đến không lâu, không rõ mấy cái này… Hiểu Hiểu chỉ nghe nói đại thiếu gia thích tắm loại Hawali và Đan Mạch, không biết ngày hôm nay đại thiếu gia muốn tắm… tắm…”
Hiểu Hiểu thấy con mắt của đại thiếu gia càng trừng lớn, sợ đến mức không dám nói nữa, đôi vai gầy yếu run lên liên tục.
Dương Dạ đâu có trừng mắt nhìn Hiểu Hiểu đâu, mà là giật mình trợn tròn mắt thôi, hắn càng ngày càng nghĩ rằng, trí tưởng tượng của mình quá mức phong phí rồi, đây là những chuyện sau khi tỉnh lại cũng không dám tưởng nữa là, thế mà trong mộng lại xuất hiện ra! Cái gì mà tắm Hawali? Tắm Đan Mạch? Từ nhỏ đến giờ chưa từng nghe qua!

Tuy rằng tò mò, nhưng trong lòng Dương Dạ lại chờ mong, tiểu mỹ nữ xinh xắn nhỏ nhắn động lòng người đứng trước mắt, làm cho hắn có chút khẩn trương, giữ cái tem lâu như vậy, những niềm vui trong cuộc sống đều chỉ dám tưởng tượng, mà bây giờ lại có trong một giấc mơ hoàn mỹ này, Dương Dạ thật sự rất lo lắng, lỡ như trong lúc đang “ấy” thì đột nhiên tỉnh lại, vậy chẳng phải rất là đáng tiếc!
Nghĩ như vậy, Dương Dạ càng lúc càng sợ, trong lòng muốn nắm chặt thời gian, cho nên nói với Hiểu Hiểu : “Cái… cái tắm Hawali gì đó… Đan Mạch gì đó… thôi bỏ đi, anh chỉ muốn tắm rửa bình thường thôi, cho nhanh một chút!”
Vốn chỉ nghỉ trong lòng, nhưng Dương Dạ lại vô tình nói ra, hắn nói như vậy, làm cho Hiểu Hiểu run lên, trên mặt đỏ càng lúc càng đậm, thầm nghĩ : Người địa cầu đều nói đại thiếu gia rất phong lưu, chơi gái vô số, nhưng tại sao nhìn anh ấy bây giờ, sao lại giống như người chưa từng chạm qua con gái bao giờ vậy?
Dương Dạ cũng xấu hổ, mặt cũng có chút đỏ, trong lòng thầm an ủi : May là nằm mộng! Sau đó xoay người đi xuống hồ tắm.
………………………………………….. ………..
Hiểu Hiểu đứng ở đó, cúi đầu, căn bản là không dám nhìn Dương Dạ, thật ra, nàng đến Dương thị gia tộc cũng chỉ mới có hai tháng ngắn ngủi mà thôi, cho nên đối với đại thiếu gia cũng như tất cả người của Dương gia đều không hiểu biết nhiều, nàng chỉ biết rằng Dương thị gia tộc là một trong năm đại gia tộc đứng đầu thế giới, giàu không tả được, mà nàng làm người hầu, điều cần làm là nói gì nghe nấy, sống làm người của Dương gia, chết là … người chết của Dương gia, không thể hàm hồ.

Mà những điều xảy ra bây giờ, đối với Hiểu Hiểu mà nói, giống như là đang nằm mơ vậy, nàng ta đâu ngờ rằng chỉ trong một thời gian ngắn, từ một người hầu bình thường mà trở thành nữ hầu thiếp thân cho đại thiếu gia. Hơn nữa, căn cứ theo tin đồn của một số ít chị em về đại thiếu gia, thì nói đại thiếu gia là một người chỉ thích hút thuốc phiện, không có học vấn cũng chẳng có nghề nghiệp, ngoài ra vô cùng háo sắc, thậm chí là tương đối dâm loàn, cho nên Hiểu Hiểu cũng không có hảo cảm với đại thiếu gia cho lắm, chỉ e ngại hắn mà thôi.
Nhưng mà, bây giờ đại thiếu gia trong mắt của Hiểu Hiểu, căn bản là không xấu xa như trong lời đồn, không có dùng lời nó vũ nhục nàng, cũng không có động tay động chân với nàng, đại thiếu gia này nhìn giống như là một sinh viên nghèo đơn thuần chất phác vậy, thậm chí là lúc đối mặt với nàng, đại thiếu gia lại còn xấu hổ?
Nghĩ đến đây, Hiểu Hiểu nhận định rằng, sự thật và lời đồn luôn luôn cách nhau quá xa, dựa vào ấn tượng của nàng bây giờ về đại thiếu gia, tuyệt đối không phải là người xấu, thậm chí là một thanh niên ngốc nghếch.
Hiểu Hiểu thầm nghĩ : mấy người hầu gái kia đúng là không ăn được thì phá cho hôi! Dù sao thì đừng nói là trở thành bạn gái của đại thiếu gia, không cần phải là bạn tình, chỉ cần trở thành nữ hầu thiếp thân của đại thiếu gia thôi, cũng là một phúc phận của mười kiếp trước rồi.
………………………………………….
Bơi lội trong hồ bơi nửa ngày, hơn nữa còn dùng hơn nữa chai sữa tắm, Dương Dạ rốt cục nghỉ rằng, hẳn là đã sạch sẽ rồi, không còn dấu vết gì cả, toàn thân đều mùi thơm của sữa tắm, hẳn là Hiểu Hiểu xinh đẹp sẽ không ghét bỏ.
Thấy đại thiếu gia tắm xong rồi, Hiểu Hiểu cũng tỉnh lại từ trong suy nghĩ, vội vàng đi đến cái giá móc đồ được làm và điêu khắc từ ngà voi một cách tinh xảo, lấy một cái khăn màu xanh và một cái khăn màu hồng, chạy đến bên cạnh hồ nước, đưa cái khăn màu hông cho Dương Dạ, sau đó đứng một bên, cúi đầu, đỏ mặt, chờ đại thiếu gia đứng lên khỏi hồ tắm, thì lập tức ngồi xổm xuống, dùng cái khăn màu xanh kia kia cẩn thận lau từng chổ trên người của Dương Dạ.
Dương Dạ không ngờ rằng sau khi hắn tắm xong, Hiểu Hiểu đột nhiên ngồi xổm xuống, cẩn thận lau người cho hắn, vấn đề là cái khăn màu hồng kia không đủ lớn, hơn nữa đang khoác trên vai, cho nên nói chính xác là, nửa người dưới của Dương Dạ đang nude 100% và lộ ra tất cả trước mặt Hiểu Hiểu.

Hơn nữa, Hiểu Hiểu ngồi xổm xuống, khuôn mặt xinh xắn đối diện với “đồ chơi” của Dương Dạ, vốn vị trí này của đàn ông vô cùng nhạy cảm, huống hồ trong thời khắc này, Dương Dạ rõ ràng cảm thấy được, thằng em của hắn bắt đầu cảm nhận được sự khẩn trương của Hiểu Hiểu.
Cái này quả thật đúng là lấy mạng rồi.
Cái thân trai tân như Dương Dạ hai mươi mấy năm làm sao mà chịu được kích thích mạnh như vậy? Thằng em lập tức có phản ứng, và chỉ thẳng lên hướng mười hai giờ. Mà lúc này, đầu của Dương Dạ trống rỗng rồi, cả người tê dại, trong lòng liên tục hô lớn : Thì ra cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp như vậy.
Đồng thời khẩn trương và xấu hổ muốn chết còn có Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu vừa mới tròn hai mươi, cũng mang tấm thân gái trinh, làm gì nhìn thấy một người đàn ông khỏa thân, đừng nói là gần như vậy, chỉ cần nhích nhẹ một tí là có thể chạm vào được rồi!
Hơn nữa, cái thứ ấy của đại thiếu gia, từ ủ rũ trở thành trạng thái ngẩng cao đầu lên, thật sự làm cho Hiểu Hiểu sợ hãi, tuy rằng lầu đầu tiên nàng ta nhìn thấy cái thứ của đàn ông có thể co duỗi thần kỳ như kim cô bổng, trong lòng có chút tò mò, nhưng mà cũng có chút lo lắng và sợ hãi.
Hiểu Hiểu tận lực quay đầu và ánh mắt qua, đỏ mặt lau chân cho đại thiếu gia, trong lòng thầm nghĩ : Là người sao trời? Cái thứ to như vậy, muốn đút vào cơ thể mình sao? Vậy chẳng phải là đau chết sao…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.