Y Phẩm Phong Hoa

Chương 294: Mắt trận? Tâm trận?


Đọc truyện Y Phẩm Phong Hoa – Chương 294: Mắt trận? Tâm trận?

Editor: Nguyetmai

Thiếu nữ đột nhiên bụm miệng, bật khóc nức nở vì mừng rỡ, nước mắt tuôn rơi như chuỗi hạt trân châu đứt.

Còn đám người vốn đang hưng phấn reo hò, bây giờ ai nấy đều lộ vẻ hoảng sợ.

Bước chân bọn chúng lảo đảo giật lùi về sau, không muốn tin vào thực tế đại ca của bọn chúng dũng mãnh đến thế mà lại bị chặt đầu.

Thế nhưng, chúng vừa cúi đầu lập tức trông thấy gương mặt quen thuộc, ngũ quan dữ tợn nhăn nhó, hai mắt trợn trừng, miếng vải đen che mặt đã biến mất từ lâu, để lộ khuôn mặt ngập tràn hoảng sợ và tuyệt vọng.


“Tha… tha mạng!” Có kẻ quỳ thụp xuống, dập đầu xin tha mạng.

Cũng có kẻ thét lên chói tai, toan chạy trốn vào màn sương mù dày đặc.

Tử đằng trong tay Hột Khê thoắt cái xuất hiện, thình lình lao vút đi, trong tích tắc đâm xuyên lưng kẻ chạy trốn như một thanh kiếm sắc bén.

Máu tươi nương theo phiến lá tử đằng nhỏ “tí tách” xuống dưới rồi rơi vào màn sương trắng, mùi máu tanh nồng nặc chậm rãi lan tỏa khắp nơi.

Song lúc Hột Khê thu lại dây tử đằng, phiến lá màu tím kia lại sạch bong không một vết máu, Tử Minh U La còn vui sướng lay động, thể hiện niềm vui sướng khát khao muốn được tiếp tục hút máu.

Hột Khê dứt khoát bác bỏ nguyện vọng muốn giết giết chóc chóc, hút máu no nê trong làn sương trắng của Tử Minh U La, cô ném tử đằng đang không cam lòng về lại không gian, rồi mới chậm rãi bước về phía gã đàn ông to lớn duy nhất còn sống kia.

Lúc này gã đàn ông to lớn đang trừng to mắt, cả người run lẩy bẩy, nhìn thi thể đồng bọn nằm la liệt khắp nơi, hàm răng đánh lập cập, ngay sau đó có một dòng nước tiểu hôi hám, nong nóng chảy dọc giữa hai chân gã. 


“Tha mạng, xin công tử tha mạng! Đại hiệp hãy tha cho cái mạng quèn của tiểu nhân, tiểu nhân không dám nữa đâu! Không dám nữa!”

Hột Khê nhìn xuống hắn từ bên trên, lạnh lùng nói: “Nói đi, các ngươi ở trong làn sương trắng này bao lâu rồi, cướp bóc của bao nhiêu võ giả rồi?”

Gã đàn ông to lớn nào dám giấu giếm, vội vàng dập đầu nói: “Bẩm công tử, từ ngày đầu bọn… bọn tôi đặt chân vào làn sương trắng này đến nay cũng đã được sáu ngày rồi. Ban đầu bọn tôi cũng không biết rằng làn sương trắng này có thể hút sạch linh lực của võ giả, mà chỉ định vào vườn thuốc kiếm chác chút đỉnh thôi.”

“Thế nhưng, thế nhưng sau đó, lúc chúng tôi phát hiện ở trong làn sương trắng, đám võ giả cao cao tại thượng kia đều trở thành một lũ vô dụng trói gà không chặt, nên mới nảy ra ý định cướp bóc trong làn sương trắng kiếm chác một món.”

Gã đàn ông to lớn ngẩng đầu nhìn Hột Khê, Hột Khê nghiêm nghị, “Nói tiếp đi, nói hết tất cả những việc ngươi biết.”

“Vâng! Vâng! Tiểu nhân tuyệt đối không dám giấu giiếm bất cứ thứ gì!” Gã đàn ông to lớn nọ sợ đến mức cả người run bần bật, vội vàng kể tiếp, “Bình thường mấy võ giả luyện thể như bọn tiểu nhân đều bị những võ giả tu linh ức hiếp làm nhục, nay có được cơ hội báo thù, hơn nữa trong màn sương trắng bất bình thường này, sau khi đã tiến vào sâu bên trong thì căn bản sẽ chẳng thể tìm thấy lối ra, cũng… cũng chẳng tìm ra cách có thể vào vườn thuốc. Vì thế bọn tiểu nhân và đại ca cùng nhau tính toán, dứt khoát không rời khỏi màn sương trắng này nữa, cứ chờ mấy võ giả kia cạn kiệt linh lực rồi mới ra tay.”


Hột Khê nhíu mày nói: “Không có bất kỳ cách nào để tiến vào vườn thuốc sao?”

“Bọn tiểu nhân thật sự không tìm ra, có điều… có điều, bọn tiểu nhân từng đụng độ phải một đám võ giả vô cùng dũng mãnh, mặc dù bọn họ không có linh lực, song khí thế trên người cực kỳ khủng khiếp. Bọn tiểu nhân không dám trêu vào họ, chỉ có thể âm thầm trốn ra xa.”

“Nhưng tiểu nhân có nghe loáng thoáng thấy bọn họ trò chuyện, muốn vào được vườn thuốc, thì cần phải tìm ra mắt trận, tâm trận gì đó…”

Mắt trận? Tâm trận? Đôi mày lá liễu của Hột Khê càng nhíu chặt hơn, quả nhiên, màn sương trắng này chính là một trận pháp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.