Đọc truyện Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ – Chương 51: Trình Nghĩa
Chương 51: Trình Nghĩa
(nguoinaodo.wordpress.com)
(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)
.
“Ca ca, ca ca.” Tây Viễn không cần nhìn cũng có thể nhận ra đây là thanh âm của Vệ Thành, trong lòng y càng thêm lo lắng, chỉ sợ Vệ Thành lại gần sẽ khiến phần trăm thoát thân của hai người họ càng giảm thấp đi.
Trong lúc y đang định lớn tiếng ngăn cản, thì Vệ Thành đã vèo một phát chạy tới, giống hệt một tia đạn pháo bắn thẳng về phía này khiến cho Tây Viễn trở tay không kịp.
“Ca ca, ngươi còn lề mề gì ở đây vậy? Mau lên đi, cha Trình Nam đang tìm ngươi có việc đó.” Hắn một bên dùng sức kéo tay Tây Viễn, một bên đẩy hai người đang đứng cạnh y ra, lớn tiếng hô: “Trình thúc, Trình thúc, ca của ta đang ở chỗ này, ca của ta đang ở chỗ này, người mau lại đây đi.”
“A, cha Trình Nam tìm ta có việc sao?” Tây Viễn một bên đi theo Vệ Thành, một bên kinh ngạc hỏi.
Không biết hôm nay Trình Nghĩa có chuyện lại vội vàng tìm y như vậy.
“Vâng, Trình thúc nói là có việc gấp cần thương lượng với ngươi, bảo ta đi cùng sang bên này, vừa rồi thúc ý mới quẹo vào chỗ ngoặt kia, đang đứng nói chuyện với Lý gia gia ở trước cửa nhà ông ý.”
Vừa nghe nói Trình Nghĩa có việc phải tìm Tây Viễn gấp, hai tiểu tử Triệu Minh và Triệu Khánh kia liền không dám ho he gì, hai huynh đệ bọn họ cứ hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, cũng tại trước cửa nhà Lý gia gia có chất một đống củi khá lớn, nên bọn họ không thể xác định được Trình Nghĩa có thực sự tới đây hay không, vừa có chút chần chờ lại vừa không dám đi qua kiểm chứng.
Vệ Thành dùng sức kéo tay Tây Viễn chạy về phía trước, Tây Viễn chỉ đành vội vàng bước nhanh để theo kịp hắn.
“Có chuyện gì à, mà ngươi gấp vậy.” Tây Viễn một bên chạy một bên hỏi đệ đệ mình.
“Tới rồi ngươi sẽ biết.” Bàn tay nhỏ bé của Vệ Thành vẫn không chịu buông ra, còn kéo mạnh ca ca hơn lúc trước khá nhiều, khiến Tây Viễn bỗng có cảm giác mình sẽ không theo kịp hài tử này.
Đợi đến khi hai người chạy tới chỗ ngoặt, thì làm gì có Trình Nghĩa nào ở đây, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
“Thao, bị lừa rồi, không ngờ tên nhóc Vệ gia kia tại khôn ngoan tới vậy.” Vốn Triệu Minh cùng Triệu Khánh đang chậm rì rì đi ở phía sau, đợi đến khi đã phát hiện ra sự thật rồi, có muốn đuổi theo cũng đã không kịp, Vệ Thành đã dẫn Tây Viễn cao chạy xa bay.
Hơn nữa, chỉ cần hai huynh đệ bọn họ chạy tới được khúc ngoặt kế tiếp là coi như thoát thân rồi, bởi vì đấy chính là nhà của Vương Tam gia gia – một trong những hộ có quan hệ rất thân thiết với gia đình Tây Viễn.
Hai tên kia chỉ đuổi theo vài bước rồi lập tức ngừng lại, cao giọng chửi bới đôi câu về hướng hai anh em Tây Viễn rời đi, rồi mới không cam lòng xoay ngươi về nhà.
Lúc đến khi đã thấy được viện môn nhà Vương Thuận bá bá, Tây Viễn và Vệ Thành mới thực sự cảm thấy an toàn.
Bình thường Tây Viễn rất ít khi vận động kịch liệt, nên lúc này đã mệt tới mức phải chống hai tay xuống tận đầu gối, không ngừng thở hổn hển suốt nửa ngày trời, sau đó mới ngẩng đầu lên cười ha ha với Vệ Thành.
“Giỏi, quá giỏi, làm tốt lắm!” Tây Viễn không ngừng vò tóc trên đầu Vệ Thành, “Sao ngươi biết hai người bọn họ định đánh ta?”
“Sao lại không chứ? Ca ca thấy ta có thông minh không, bình thường mấy tên du côn như vậy rất sợ cha của Trình Nam, mỗi lần bị họ bắt nạt chỉ cần lôi tên của Trình thúc thúc ra là được.” Vệ Thành nhìn ca ca bằng đôi mắt trong suốt không một tia tạp chất.
Vì kiên trì khổ luyện chạy bộ cùng đấm bao cát, mà đoạn đường vừa rồi hắn chạy không hề mất tí sức nào cả.
“Đi thôi, về nhà, lúc trở về nhớ đừng kể với mọi người nhé.” Tây Viễn dẫn Vệ Thành quay về hướng nhà mình.
“Ta biết rồi, ta sẽ không kể lại chuyện này cho ai biết đâu.” Vệ Thành đi sát cạnh ca ca, một bên nắm lấy góc áo bông của Tây Viễn, một bên mở miệng đáp ứng.
“Ca ca, sao bọn họ lại muốn đánh ngươi?” Vệ Thành ngẩng cái đầu nhỏ của mình lên hỏi Tây Viễn, năm nay hắn đã trưởng thành hơn khá nhiều, hiện giờ cũng đã cao tới cằm y, khiến cho Tây Viễn có muốn bế cũng bế không nổi.
“Ca ca không biết nữa, bình thường cũng chẳng qua lại với họ bao giờ.” Bản thân Tây Viễn cũng có chút mơ hồ về chuyện này.
“Để mấy hôm nữa ta và Tiểu Vi sẽ đi hỏi thăm thử xem sao, chờ đến khi biết rõ mọi chuyện rồi sẽ nghĩ biện pháp thu thập hai người bọn họ.” Vệ Thành một bên nắm tay thật chặt, một bên nghiêm túc tự hứa với lòng mình.
Hắn cực kỳ để ý tới chuyện lần này, ca ca là của hắn, hắn sẽ không để cho bất cứ kẻ nào được động vào một đầu ngón tay của y.
“Ôi trời, đừng bảo là ngươi đang định tìm cách báo thù cho ca ca đấy nhé.
Hiện giờ, ngươi vẫn chưa đủ sức để đánh lại bọn họ, cũng không được phép tự tiện động thủ với người ta, rõ chưa?” Tây Viễn chỉ lo Vệ Thành sẽ đi trêu chọc hai tên du côn kia thật, nên mới vội vàng cản ngăn, đập tan suy nghĩ này của hắn.
“Nhưng hai người bọn họ đã đá ca ca, ta đều nhìn thấy hết!” Vệ Thành càng nhớ tới chuyện này lại càng thêm sinh khí, hắn nhất định sẽ trả lại mối hận này cho ca ca.
“Vậy thì cũng, không thể sử dụng biện pháp cứng đối cứng với bọn họ được.
Chúng ta hiện giờ hoàn toàn không đủ sức để đánh lại người ta, không thể đem trứng gà ra đấu với một hòn đá được, hiểu chưa nhóc?” Tây Viễn chăm chú nhìn vào đôi mắt Vệ Thành lúc này, trong tim bỗng thấy cực kỳ ấm áp, quả là không uổng phí tình thường y dành cho tiểu tử này bấy lâu nay.
“Vâng, ca ca đừng tưởng ta là thằng ngốc nhé.”
“Ân, ngươi không ngốc, ngươi mà ngốc thì sao làm được như hôm nay.” Nhìn vẻ mặt khó chịu của Vệ Thành, Tây Viễn liền vươn tay ra nhéo nhéo quả cầu nhung trên cái mũ của hắn.
Đây là chiếc mũ nãi nãi tự tay đan cho Vệ Thành khi hắn vừa chuyển về Tây gia.
Vệ Thành thực thích nó, cứ đến mùa đông là sẽ lập tức lấy ra đội ngay, hiện giờ có vẻ đã hơi nhỏ rồi.
Hai huynh đệ một bên nói chuyện, một bên chậm rãi đi bộ về nhà, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trong phòng Tây Viễn lúc này, ngoại trừ Tây Vi thì còn có thêm cả Trình Nam và Vương Trụ đang ngồi chơi cờ nhảy với nhau nữa.
Có lẽ là mới rồi bọn nhỏ đi chơi về nhà, Vệ Thành không thấy y đâu mới tự ý chạy ra ngoài tìm xem, chứ lúc trước Tây Viễn đã dặn dò hắn rất kỹ càng rồi, bình thường nếu muốn ra đường thì phải đi chung với nhóm Tây Vi, vì y sợ hắn sẽ gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Cũng bởi Tây Viễn rất ít khi ra ngoài, mà mỗi lần sang nhà thầy Lý học dược cũng sẽ chỉ đi một lúc rồi trở về ngay, cho nên Vệ Thành đã quen với cảnh vừa về tới nhà sẽ thấy ca ca đang ngồi chờ mình.
Nhưng hôm nay thì lại không giống như thế, hắn đã trở về được một lúc lâu nhưng lại không thấy ca ca đâu, bắt đầu cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, ngay cả bọn Tây Vi rủ chơi cờ nhảy cũng không muốn chơi, một mình bỏ ra ngoài đường tìm Tây Viễn.
“Về rồi đó à? Hai đứa mau trèo trên kháng ngồi cho ấm đi.” Tây Viễn và Vệ Thành trực tiếp đi vào phòng nãi nãi.
Lúc này, nãi nãi đang ngồi sửa lại quần áo cũ trên kháng thượng.
“Ai, vẫn là trong nhà chúng ta ấm nhất.” Tây Viễn lập tức cởi giày trèo lên trên kháng, đem tay đút giấu vào chiếc chăn của nãi nãi.
Vệ Thành không trèo lên kháng mà chỉ im lặng ngồi xuống một bên.
Hàng ngày, trừ bỏ những lúc phải đi ngủ hắn rất ít khi leo lên giường nằm, một bên yên lặng nhìn ca ca nãi nãi, một bên nâng tay vuốt phẳng mấy tấm vải trên giường.
“Ngoan, sang kia chơi chung với bọn Tiểu Vi đi, không phải ở lại ngốc với chúng ta làm gì.” Nãi nãi vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Vệ Thành, hiền từ nói.
“Nãi, ta ngồi đây với người một lúc rồi tí nữa sẽ sang kia chơi với bọn họ.” Có lẽ là sự tình hôm nay đã gây ảnh hưởng tới tâm lý của Vệ Thành, khiến hắn tạm thời không nghĩ tới chuyện rời khỏi ca ca.
“Ngoan, mau qua đó chơi đi, có ta ở đây với nãi nãi là được rồi.” Tây Viễn hiểu rõ suy nghĩ của Vệ Thành, nên nhe răng cười với hắn.
Y đã lớn như vậy rồi, sao có thể để một thằng nhóc phải lo lắng cho mình được.
Vệ Thành vẫn chỉ ngồi một chỗ, không hề động đậy tí nào, tiểu tử này một khi đã cố chấp thì rất ít người có thể thay đổi được suy nghĩ trong đầu hắn.
“Nãi, tại sao mọi người trong thôn lại sợ Trình thúc thúc như vậy?” Tây Viễn nhớ tới vấn đề mình cần hỏi thăm, liền vội vàng hỏi nãi nãi, Vệ Thành đang ngồi bên cạnh cũng trộm dựng thẳng lỗ tai lên để nghe, hắn cũng khá hiếu kỳ với chuyện này.
“Trình Nghĩa à?” Nãi nãi đem miếng vải đã được sửa chữa cẩn thận xong để vào một chiếc rổ nhỏ, rồi lại cầm một mảnh vải khác lên bắt đầu sửa tiếp.
Bà đã lớn tuổi rồi nên ánh mắt không còn được tốt như trước đây, những đoạn đơn giản thì còn làm được, chứ mấy đoạn cần tỉ mỉ thì phải để cho nương Tây Viễn làm.
“Trình Nghĩa đã từng giết người, nếm máu.”
“A?” Tây Viễn và Vệ Thành đều há hốc mồm.
“Trước kia Trình Nghĩa từng là quân nhân, cũng đã tham gia đánh giặc.
Mà đã đi đánh giặc rồi chẳng nhẽ lại không giết người, nếm máu sao.” Nhìn bộ dáng giật mình của hai hài tử, nãi nãi chậm rãi giải thích.
“A!” Tây Viễn và Vệ Thành lại cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Trình Nghĩa vốn không phải dân bản xứ, cũng không ai biết rõ quê gốc của hắn ở đâu, mà chỉ vừa chuyển về đây sau khi đã xuất ngũ.
Thời điểm vừa tới, ma cũ bắt nạt ma mới, người dân trong thôn thỉnh thoảng sẽ kiếm cớ này cớ nọ để gây khó dễ cho hắn, nhưng Trình Nghĩa vẫn luôn cố gắng chịu đựng, không hề hé răng kêu ca lấy nửa lời.
Mọi người cứ thế được nước lấn tới, đợi cho đến khi cả lũ du manh trong thôn cùng quây lại đánh hắn, kết quả mới thực khiến cho người khác cảm thấy giật mình, một mình hắn đã ra tay đánh cho bọn họ không ngóc đầu dậy nổi, nằm liệt trên kháng mấy ngày liền.
Sau đợt đấy, bọn chúng lại tiếp tục gọi thêm người, tổ chức liền hai trận đánh nữa nhưng vẫn chẳng thể làm gì được hắn.
Sau khi đã biết Trình Nghĩa khó dây vào rồi, hiện giờ mỗi lần thấy hắn từ xa, bọn chúng sẽ tận lực đi đường vòng, cố gắng càng ít tiếp xúc càng tốt, cũng kính nể hắn ba phần hơn.”
“Nãi, có phải Trình thúc thúc biết võ công không?” Đôi mắt khẽ Vệ Thành tỏa sáng, lấp lánh như sao trời.
“Ta cũng không biết nữa, dù sao nhà mình cũng chỉ là một hộ nông gia bình thường thôi, nào dám tự dưng đi vuốt lông hổ của Trình Nghĩa chứ, nhưng nghe nói là rất lợi hại.” Nãi nãi một bên kể chuyện, một bên cầm kéo cắt bỏ chỗ vải vụn bị thừa ra.
Bà đã quá thỏa mãn với cuộc sống hiện tại rồi, không chỉ đủ ăn đủ mặc, mà còn được sống trong một căn nhà ấm áp và đẹp đẽ hơn nhiều.
Nhớ tới mùa đông của những năm trước, không quản trong phòng đốt lửa lớn ra sao, cứ tới nửa đêm và rạng sáng là gió lùa qua khe cửa lạnh run hết cả da đầu, có quấn kín người thế nào cũng không thể ngủ nổi.
May mắn là hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi, ban ngày không cần đốt lửa cũng cảm thấy ấm áp, ban đêm đốt lửa dưới kháng cũng chẳng cần phải đắp chăn.
Những ngày tốt đẹp như vậy, bà thực chưa từng dám mơ tới.
Nãi nãi khẽ nhắm mắt lại, hẳn là đã đến lúc bà được hưởng phúc rồi!
“Sao thế, ngươi tính theo học võ công của Trình thúc thúc à?” Tây Viễn vừa thấy bộ dạng của Vệ Thành liền biết hắn đang nghĩ gì.
“Ca ca, liệu Trình thúc thúc có đồng ý dạy ta không nhỉ?” Quả thực Vệ Thành đã động tâm .
“Ta cũng không biết nữa, tuy nhiên, Trình Nam nhà hắn đã theo ta học chữ được một thời gian rồi, quan hệ giữa hắn và Nhị thúc cũng rất tốt…!Bất quá, vẫn chưa thể nói trước được gì.” Trong lòng Tây Viễn cũng không dám chắc chuyện này, bởi y dạy học cho bọn Trình Nam theo kiểu ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, thực ngại không dám mở miệng kể công.
“Ngày mai ta sẽ nói lại chuyện này với Trình Nam, để hắn trở về hỏi thử cha mình xem có thể dạy võ công cho ta không.” Vệ Thành hưng phấn tới mức nhảy dựng lên.
“Võ công gì chứ? Phỏng chừng cũng chỉ là vài món công phu quyền cước bình thường thôi, ngươi cũng đừng nên mong chờ quá làm gì.” Tây Viễn chỉ lo, Vệ Thành đã bị nhiễm độc quá nặng bởi mấy câu chuyện võ lâm truyền kỳ của mình, dẫn tới kỳ vọng quá nhiều vào Trình Nghĩa, đợi đến lúc phát hiện ra rồi sẽ chẳng khác gì bị tạt nước lạnh vào mặt.
“Không sao cả, chỉ cần có thể giúp ta đánh thắng được lũ hỗn đản trong thôn là tốt rồi.” Vệ Thành vẫn nhớ rất rõ chuyện báo thù cho ca ca.
“Chí hướng của ngươi có vấn đề rồi, chẳng lẽ ngươi định cướp giải vô địch chiến đấu của thôn Liên Hoa sao?” Tây Viễn khẽ lay cái đầu của Vệ Thành, Vệ Thành thấy vậy liền thuận thế nằm lăn xuống giường, bổ nhào vào lòng ngực y khiến Tây Viễn cũng bị kéo ngã theo.
Vệ Thành khẽ dụi đầu vào trước ngực Tây Viễn, còn Tây Viễn thì liên tục dùng tay cù vào nách hắn, khiến hắn phải cong người lại, ha ha cười không ngừng.
Nãi nãi đang ngồi sửa áo thấy vậy cũng phải bật cười theo.
.
Vệ Thành quả thực rất để tâm tới chuyện học công phu.
Hôm sau, sau khi kết thúc giờ học, hắn liền gọi Trình Nam vào phòng mình hỏi thăm từng chút từng chút một.
“…” Trình Nam bị hỏi đến đầu đầy mịt mờ, cha nó thực sự lợi hại như vậy sao? Còn biết cả võ công nữa chứ? Sao nó lại chưa thấy cha nhắc tới chuyện này bao giờ? Bất quá, đúng là thỉnh thoảng rảnh rỗi, cha nó sẽ hay đánh tay duỗi chân ở trong viện, thỉnh thoảng còn hay kêu nó làm theo, chẳng lẽ đây chính là luyện võ à? Không thể nào!
Sau khi không hỏi được gì từ chỗ Trình Nam, Vệ Thành từ đó tới giờ vẫn luôn bị vây ở trong trạng thái bứt rứt, khiến Tây Viễn đau lòng vô cùng.
Hôm nay sau khi tan học, Vệ Thành vừa định chạy ra bên ngoài đã bị Tây Viễn cản lại.
Dù sao Vệ Thành mới chỉ là một đứa bé, tự dưng bây giờ lại chạy sang nhà Trình Nghĩa bảo người ta dạy võ công cho mình, hắn mà từ chối thì sẽ không sao, chẳng may Trình Nghĩa mà đồng ý thật thì đấy đã không còn là chuyện đơn giản nữa rồi.
Dù sao mấy việc kiểu này vẫn cứ nên để người lớn ra mặt thì tốt hơn.
Tối hôm qua, cha Tây Viễn và Nhị thúc trở về khá muộn.
Hai người bọn họ phải dắt lừa đi bộ lên tận Vạn Đức trấn, ở Vạn Đức trấn thuê được xe ngựa rồi mới theo người ta lên Ngạn Tuy thành.
Mặc dù không phải di chuyển nhiều như bình thường, nhưng hiện tại đang là giữa đông, không chỉ thời tiết ngoài trời lạnh lẽo tới mức cắt da cắt thịt mà đường cái còn lầy lội khó bước, đi lại hết sức khó khăn dẫn tới thể lực của hai người nhanh chóng bị suy giảm.
Cho nên, từ lúc cha và Nhị thúc trở về, Tây Viễn vẫn chưa đem chuyện này ra nói với bọn họ.
“Thành Tử, đợi một lát, chờ gia đình Nhị thúc hết bận, ca sẽ dẫn ngươi qua đó nói chuyện với Nhị thúc trước, để hắn thử hỏi Trình thúc thúc xem sao.” Tây Viễn keo Vệ Thành vào buồng trong, ấn hắn ngồi xuống kháng thượng.
Nhưng Vệ Thành nào chịu yên tĩnh chứ, cứ ngồi được một lúc lại đứng lên, đứng lên được một lúc lại ngồi xuống, khiến đầu óc Tây Viễn xoay như chong chóng.
“Ca ca, chúng ta sang nhà Nhị thúc ngồi chờ được không?” Sau một hồi chịu đựng, cuối cùng Vệ Thành đã quyết định lăn tới bên người Tây Viễn, định kéo tay y đi ra ngoài.
“Nhà Nhị thúc rất lạnh, còn không có chỗ để ngồi, bây giờ chúng ta sang đó chỉ khiến mọi người thêm rối rắm mà thôi.” Tây Viễn thực đau đầu vì tiểu tử này!
“Đi mà ca ca, chắc là lúc này Nhị thúc đã hết bận rồi đó.” Vệ Thành liên tục dậm chân trước mặt Tây Viễn, xem ra đã không thể chờ thêm được nữa rồi.
“Hảo, hảo, đi thôi, thực là hết cách với ngươi.” Tây Viễn thấy bộ dạng Vệ Thành như vậy, đành phải dẫn hắn qua nhà Nhị thúc.
Bên này, Tây Minh Vũ đang bận tới mức sứt đầu mẻ trán.
Thấy Tây Viễn dẫn Vệ Thành qua đây, nhị thẩm vội vàng đưa hai người vào chính phòng.
Gia đình Nhị thúc quyết định sử dụng nhà kho trước kia để làm nơi chế biến đậu phụ, tuy rằng bên trong rất nóng nhưng lại khá chật chội, y có muốn ngó đầu vào đấy nói chuyện cũng chẳng thể nhìn rõ ai với ai, vì bên trong toàn khói là khói.
“Nhị thẩm, phải chờ đến bao giờ thì Nhị thúc mới làm xong?” Tây Viễn hỏi.
“Cũng nhanh thôi, có chuyện gì quan trọng cần bàn gấp sao Tiểu Viễn?” Nàng đã về đây sống được một thời gian, cũng đã biết rõ bình thường nếu như không có chuyện gì quan trọng, Tây Viễn sẽ không bao giờ rời khỏi phòng mình, hơn nữa, hôm nào chồng nàng cũng qua thăm nhà đại ca hai chuyến, tình hình đôi bên thế nào mọi người đều rõ cả, cho nên số lần Tây Viễn qua đây chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
“Không có thím ạ, ta chỉ qua thăm mọi người một chút thôi.” Nhìn gia đình Nhị thúc bận rộn như này, Tây Viễn cũng không muốn tiếp tục ngồi đây quấy rầy bọn họ nữa, nhưng lại không thể cứ thế bỏ về, nên chỉ đành đứng trước cửa phòng ngó nghiêng hết bên này tới bên kia.
“Tiểu Viễn à, mau vào trong ngồi cho ấm nhanh lên.” Sau khi Nhị thúc đã hoàn thành công đoạn chính xong xuôi, nhị thẩm vội vàng giục chồng mình và hai người Tây Viễn vào nhà ngồi cho thoải mái, còn phần việc sót lại cứ để cho nàng và đại ca làm là được rồi, nhìn bộ dáng Tây Viễn kiểu này chắc chắn là sang đây vì có chuyện.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau