Đọc truyện Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ – Chương 50: Đánh Nhau
Chương 50: Đánh nhau
(nguoinaodo.wordpress.com)
(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)
.
Mùa đông tới, thời tiết càng ngày càng rét hơn, sau hai trận tuyết rơi toàn bộ thế giới như bị bao phủ bởi một màu trắng xóa.
Gió Tây Bắc gào thét ngoài trời, giống như vô vàn lưỡi dao nhỏ đang không ngừng xé rách mọi vật xung quanh.
Với những hôm thời tiết kiểu này, thì thích hợp nhất chính là được ngồi cuốn chăn trong phòng, nhâm nhi ly trà nóng bên cạnh lò sưởi đang cháy hừng hực, và nói chuyện phiếm với người thân.
Nhưng dù sao đây cũng là nhân gian chứ không phải cuộc sống trên trời, nên con người vẫn phải cố gắng bôn ba để có thể sống tốt hơn.
Vốn Tây Viễn không muốn để cha mình đi giao hàng trong cái lạnh cắt da cắt thịt như thế này, nhưng Tây Minh Văn lại không đồng ý, tuy hắn không hiểu mấy chuyện buôn bán lời lãi này nọ, nhưng lại hiểu rất rõ chuyện làm người thì phải giữ chữ tín, cho nên vẫn nhất quyết phải đi cho bằng được.
“Mùa đông ở đây dài tới tận năm tháng, chẳng lẽ cứ lúc nào trời lạnh là Tây gia sẽ không đi giao hàng nữa sao? Vậy cứ đến mùa đông thì nhà ta sẽ kiếm sống kiểu gì?”
“Nhưng mà cha đã nhìn ngoài trời chưa, tuyết rơi lớn như vậy thì xe lừa làm sao có thể đi nổi!” Tây Viễn vội la lên.
Tuyết bên ngoài đã dâng cao tầm một thước rồi (33cm), cũng chỉ mới rơi được một thời gian nên còn khá xốp, chỉ cần bánh xe đi lên là sẽ lập tức bị ngập ngay, muốn di chuyển được một đoạn cũng là vô khó khăn.
“Cha biết, ngày mai ta sẽ tự mình cõng đồ đi giao hàng, phỏng chừng tới Vạn Đức trấn là sẽ kiếm được xe lên Ngạn Tuy thành thôi, đến lúc đó cho họ thêm chút tiền là được.” Người thành thật một khi đã cố chấp, thì sẽ rất khó lay chuyển được ý định của hắn.
“Như vậy liệu có được không cha? Tuyết rơi dày như vậy bình thường đã rất khó đi rồi, giờ còn phải cõng thêm cả đồ ở trên lưng nữa.” Tây Viễn vẫn cảm thấy chuyện này không ổn cho lắm.
“Không sao đâu, chẳng phải đợt thu hoạch vừa rồi đến một bao tải ngô ta cũng khiêng được đó sao.” Tây Minh Văn kiên trì nói.
“…” Trong lòng Tây Viễn vẫn cảm thấy có bớt vài lần giao hàng cũng chẳng sao cả, bởi hiện tại đang là rét đại hàn, đến đường còn khó thông thì làm sao người ta dám bắt ép mình phải liên tục giao hàng được.
“Nếu không thì cứ dắt lừa theo đi, có đồ gì nặng cứ để lên lưng nó là được.” Tuy gia gia rất yêu thích con Đậu Hà Lan, nhưng làm sao có thể thương bằng con mình được.
“Tuyết năm nay có vẻ lớn hơn những năm trước nhiều quá.” Nãi nãi đang ngồi bên cạnh khẽ nói một tiếng.
“Vâng! Nhưng mấy năm trước nhà mình không có việc gì để làm cả, mùa đông cũng không cần xuất môn nhiều, nên chẳng mấy khi quan tâm xem tuyết rơi nhiều hay ít, nhưng hiện giờ đã không thể làm như vậy.” Nương Tây Viễn đang ngồi khâu hài ở một góc cũng tham gia vào.
“Vậy mai ta sẽ thử dắt lừa ra ngoài xem sao, nếu gặp được xe ngựa thì sẽ thuê người ta đưa lên Ngạn Tuy thành, còn sẽ để con lừa nhà mình nằm ở phía sau.” Tây Minh Văn đưa ra quyết định cuối cùng mình.
Hảo, thực hiếm khi thấy lão cha cố chấp như vậy, Tây Viễn cũng không tiếp tục kiên trì nữa.
Hôm sau là một ngày nắng đẹp, tuyết trắng phản chiếu ánh mặt trời chói lọi khiến người ta cảm thấy nhức mắt.
Tây Minh Văn sợ tuyết dày khó đi nên trời vừa rạng đã lập tức lên đường ngay, bất quá lần này hắn không phải đi một mình, mà bên cạnh còn có cả Tây Minh Vũ vì lo lắng cho đại ca mà đi theo.
Ban ngày chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả, sau khi dạy học cho bọn nhỏ xong, Tây Viễn liền để mặc bọn nó tự ra ngoài chơi, đứng dậy choàng áo bông lên người rồi rời khỏi nhà.
Đường trong thôn khá là dễ đi, hộ nào cũng có ý thức gạt tuyết sang hai bên đường để mọi người dễ dàng qua lại, nên trừ bỏ vài điểm bị tuyết đọng dày dẫn đến trơn trượt ra, phần lớn đều khá dễ di chuyển.
Tây Viễn tới nhà thầy Lý trước, hiện giờ cơ hồ ngày nào y cũng phải sang đây ngồi trong chốc lát, thỉnh thoảng không bận còn ở lại tới nửa ngày trời, để thầy Lý chậm rãi truyền thụ các phương chẩn bệnh cho.
Tuy chưa từng làm lễ bái sư, nhưng trên thực tế hai người đã chẳng khác gì sư đồ rồi.
Tây Viễn khá là do dự, không biết có nên chính thức làm lễ bái sư không, nhưng theo y được biết thì phương pháp chẩn bệnh nhà thầy Lý thuộc dạng cổ truyền, ông ý cũng không phải không có con trai, nên theo lý sẽ không cần thu thêm đồ đệ nữa.
Lúc trước Tây Viễn cũng không có ý muốn học bí phương gia truyền gì cả, vì y chỉ muốn kiếm cớ để học chữ thôi, không ngờ hiện giờ lại thành ra như vậy.
Ngồi ở nhà thầy Lý trong chốc lát, thấy trời còn sớm, Tây Viễn lại xoay người đi về phía đầu Đông.
Hai ngày rồi không thấy Thu Dương sang nhà y chơi, nghe mấy hài tử khác trong thôn bảo là hắn vừa mới sinh bệnh, nên Tây Viễn muốn qua xem thử tình hình một chút.
Đi chưa tới một khắc đồng hồ đã đến trước cửa nhà Thu Dương, đây có lẽ là lần đầu tiên y tới đây.
Nhìn từ ngoài vào trong, có thể dễ dàng nhận thấy điều kiện nhà Thu Dương cũng không được tốt cho lắm, hai gian nhà cũ được xây lên từ gạch mộc, nhưng bởi đã được dựng lên từ rất lâu rồi nên tường ngoài đã bong tróc gần hết, tuy nhiên nếu chỉ nhìn qua thì vẫn được xem là chỉnh tề.
Tường trong viện tuy là tường đất, nhưng đã bị hổng lung tung khắp nơi, nằm giữa bức tường là một cách cửa gỗ khá nhỏ.
Đẩy cổng tre ra, y trực tiếp bước vào sân, người trong phòng phỏng chừng đã nghe được tiếng động, nên chẳng bao lâu Tây Viễn liền thấy cha của Thu Dương – Vương Lão Ngũ đi ra ngoài.
“Chào Vương bá bá, ta đến thăm Thu Dương ạ.”
“Ân, nó nằm trong phòng ý.” Vương Lão Ngũ trả lời một cách ngắn gọn.
“Vâng, ta biết rồi.” Tây Viễn chào hỏi cha của Thu Dương xong liền cất bước vào phòng.
Gia đình Thu dương sống trong một căn nhà cỏ hai gian, bên ngoài là phòng bếp, còn bên trong là chỗ để nghỉ ngơi.
“Tiểu Viễn, ngươi tới đó à.” Thu Dương đang nằm đắp chăn kín mít ở trên giường, đầu quay về hướng lò sưởi.
Tuy hắn nói chuyện bằng giọng mũi nhưng vẫn có thể nghe được khá rõ ràng, cũng thấy được sự cao hứng khi biết Tây Viễn sang chơi.
“Ân, ta sang thăm ngươi một chút, sao rồi, đã đỡ hơn tí nào chưa?” Tây Viễn một bên ngăn Thu Dương đang định ngồi dậy, một bên ngồi xuống kháng thượng cạnh hắn.
“Ta thấy mình khỏe lên nhiều rồi, nhưng thời tiết lạnh quá nên vẫn hay ngạt mũi.” Bờ môi Thu Dương cũng đã nứt nẻ gần hết.
“Đại nương, người cầm số dược này đi sắc cho Thu Dương uống, có thể cho thêm chút đường đỏ vào trong thuốc cũng được.” Tây Viễn một bên dặn dò nương Thu Dương, một bên đưa bọc thuốc nhỏ trên tay cho nàng ta.
“Ai, hảo, hảo, ta sẽ lập tức đi làm ngay.” Nương Thu Dương gật đầu đáp ứng rồi vội vàng cầm thuốc chạy vào bếp, Vương Lão Ngũ đang ngồi ngoài sân thấy vậy cũng đứng dậy, đi nhóm lửa giúp tức phụ mình.
Nhà hắn căn bản không hề có loại đường đỏ này, cuộc sống nhà nông kham khổ, bình thường chỉ cần có đủ cả mỡ và muối là đã thỏa mãn lắm rồi, không giống với Tây gia, vì phải buôn bán nên không hề thiếu mấy thứ này trong nhà.
“Chờ lát nữa nương ngươi sắc thuốc xong, là phải uống sạch một chén lớn đấy.
Sau đó nhớ đắp kín chăn đi ngủ, nằm gần lò sưởi một chút, chỉ cần ra được mồ hôi là sẽ rất nhanh khỏe lại.”
Tây Viễn mở miệng dặn dò, y vừa nhìn qua một cái đã biết Thu Dương bị nhiễm phong hàn rồi.
Thân thể hắn trời sinh yếu đuối, chỉ cần đột ngột thay đổi thời tiết một chút thôi cũng rất dễ dàng bị sinh bệnh.
“Ân, cha ta mới rồi cũng nói, nếu hôm nay còn chưa khỏe lại sẽ đưa ta sang nhà thầy Lý xem thế nào.” Thu Dương vừa hít nước mũi vừa nói.
Cha nương hắn chỉ có duy nhất một nhi tử thôi, nên rất sợ hắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Cứ uống tạm hai thang thuốc này trước đi, nếu thấy không đỡ thì mai lại qua nhà thầy Lý mua thêm hai thang thuốc nữa về, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt người.” Phong hàn là một trong những căn bệnh có diễn biến khá thất thường, kể cả ở hiện đại, nếu như người bệnh không được chữa trị một cách cẩn thận, thì cũng có thể xảy ra biến chứng từ nhẹ sang nặng, có khi còn dẫn tới cả tử vong, cho nên bọn họ càng không thể chủ quan ở một nơi thiếu thốn đồ dùng y tế như này được.
“Hảo.” Thu Dương mở miệng đáp ứng, sau đó liền hỏi thăm Tây Viễn xem hai ngày nay y đã dạy cho bọn nhóc những gì.
Tuy Thu Dương có chút gầy yếu, nhưng lại ham học vô cùng.
“Không cần phải vội, đợi đến khi ngươi khỏe lên rồi ta sẽ bổ túc một buổi cho ngươi.” Vốn Thu Dương nhập lớp chậm hơn bọn nhỏ khá nhiều, nhưng đầu óc hắn lại rất thông minh, thường ngày cũng chăm chỉ học bài hơn lũ choai choai kia nhiều, nên hiện giờ đã theo kịp tiến độ của Hổ Tử học chậm nhất lớp.
“Tiểu Viễn à, hôm nay ngươi ở lại đây ăn cơm đi, đại nương đã làm sẵn cải cuốn cho ngươi và Thu Dương rồi.” Nương Thu Dương chậm rãi bê bát thuốc từ ngoài cửa vào, một bên mời cơm Tây Viễn, một bên đỡ Thu Dương ngồi dậy.
Nhà họ không có nhiều thức ăn như ở Tây gia, khiến hai vợ chồng phải suy nghĩ suốt nửa ngày trời, cuối cùng liền quyết định đem nốt số bắp cải còn lại trong nhà ra làm cải cuốn.
“Hôm nay thì không được rồi.
Trước khi rời nhà, ta đã nói trước với mọi người rằng buổi chiều sẽ trở về ăn cơm, nếu mà ở lại chỉ sợ sẽ khiến gia gia nãi nãi và cha nương lo lắng.” Tây Viễn mỉm cười cự tuyệt.
Nếu phải dùng bốn chữ để miêu tả về gia cảnh nhà Thu Dương, thì Tây Viễn sẽ đáp là Nghèo Rớt Mồng Tơi.
Ngồi trong gian nhà cỏ này, Tây Viễn vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh đang không ngừng lùa vào hai ống quần mình.
“Đừng lo, nếu sợ thì cứ để đại bá sang nhà ngươi nói trước với mọi người một tiếng.” Nàng là thật tâm muốn giữ Tây Viễn ở lại ăn một bữa cơm.
Ngoại trừ nhà thầy Lý ra, bình thường Tây Viễn rất ít khi đi thăm hỏi những gia đình khác.
Y vốn là một đứa nhỏ có bản lĩnh, lại đối xử rất tốt với Thu Dương nhà mình, nên hai người bọn họ chỉ muốn biểu đạt chút tâm ý mà thôi.
Bất quá…!aish…!Tây gia đã trở nên giàu có như vậy rồi, thì hài tử nhà họ sao có thể ưa thích mấy món nàng làm nữa.
Sau khi nghe được lời từ chối của y, khuôn mặt hai người liền có chút chán nản, đến ngay cả ánh mắt sáng ngời, tràn trề hy vọng của Thu Dương cũng trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.
Thường thì, cứ rảnh rỗi là hắn sẽ lập tức chạy qua nhà Tây Viễn chơi, Tây Viễn có đồ gì ngon cũng sẽ đem ra chia cho hắn một phần, hắn cũng muốn hồi báo lại cho y, nhưng quả thật là nhà hắn không có thứ gì hiếm lạ cả.
“Đại nương, ta nghe Thu Dương nói, mùa thu vừa rồi người có phơi nắng không ít cải trắng phải không? Đợi đến khi Thu Dương đã khỏi bệnh rồi, đại nương hãy nấu một nồi cháo ngô, bỏ thêm ít cải trắng, đến lúc đó ta sẽ mang tương qua đây ăn chung với Thu Dương.
Năm nay, mọi người trong nhà cứ mải bận rộn xây phòng ở mới, ta đã thèm suốt một thời gian dài rồi mà không dám nói ra.” Tây Viễn thấy vẻ mặt thất vọng của bọn họ liền vội vàng bổ sung.
“Được, chờ đến khi ta khỏi bệnh rồi ngươi nhất định phải sang đây ăn cơm đó! Tiểu Viễn, ngươi thật sự muốn ăn cháo ngô với cải trắng sao?” Ánh mắt Thu Dương trong suốt, nhìn thẳng vào y.
“Đúng vậy, ta đã sớm muốn ăn từ lâu rồi nhưng lại ngại nói thẳng với ngươi.” Tây Viễn cười nói.
“Sao ngươi lại ngại nói với ta chứ? Không phải ta cũng đã ăn ở nhà ngươi sao!” Ánh mắt Thu Dương mở thật to.
“Được, vậy về sau nếu muốn ăn gì, ta sẽ nói thẳng với ngươi.”
Thu Dương nghe y nói như vậy, liền vội vàng gật đầu, rốt cục hắn cũng có thể hồi báo bằng hữu của mình rồi!
Ngồi bên cạnh, hai vợ chồng Vương Lão Ngũ cũng thực cao hứng.
Rời khỏi nhà Thu Dương, Tây Viễn liền vội vàng lên đường trở về.
Thời tiết bên ngoài khá lạnh khiến y phải rụt sâu cổ vào lớp áo bông bên trong, Tây Viễn bỗng có cảm giác đến cả hơi thở phả ra cũng nhuộm màu băng giá.
“Ôi, làm chúng ta còn tưởng là ai chứ, đây chẳng phải là đại thiếu gia của Tây gia sao? Thế nào, kiếm được nhiều tiền rồi liền chẳng thèm coi ai ra gì nữa có phải không?” Tây Viễn cứ mải cúi đầu đi thẳng về phía trước, nên trong lúc không đề phòng đã bị hai người chặn đường lại.
Y ngẩng đầu lên liền nhận ra là người quen, hai kẻ này chính là con trai Triệu lão đại sống ở đầu Đông, một là Triệu Minh, một là Triệu Khánh.
Hai tiểu tử này năm nay khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, mang theo vẻ ngoài đặc trưng của người Triệu gia, lớn lên đều rất cao to.
Triệu lão đại từ hồi còn trẻ đã làm ăn không đàng hoàng rồi, nên hai tiểu tử này cũng học theo cha hắn, từ khi còn nhỏ đã nổi tiếng là du manh ở trong thôn.
Cũng bởi vậy mà hiện giờ, tuy Triệu Minh đã mười bảy tuổi rồi, nhưng vẫn chưa có hộ nào dám hứa hôn với hắn cả, làm gì có ai muốn gả khuê nữ cho một người như vậy chứ?
“Đại Minh ca, Tiểu Khánh ca, hai ngươi ra ngoài đi dạo sao.”
Tây Viễn thấy hai người này trưng ra bộ mặt lai giả bất thiện, liền vội vàng mỉm cười giả bộ hồ đồ, khóe mắt lại không ngừng tìm kiếm xung quanh, xem thử có thể sử dụng thứ gì làm vũ khí không.
Nhưng là ngoại trừ ít ngô đang rơi vãi lung tung trên mặt đất ra thì trái phải chẳng còn thứ gì khác.
Nếu hôm nay bọn họ thực sự muốn động thủ, thì Tây Viễn xác định chịu thiệt thật rồi.
“Ngươi đang làm gì vậy? Định tìm búa chém chết bọn ta chứ gì?” Triệu Minh chăm chú nhìn thẳng vào mắt Tây Viễn, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
“Không phải ngươi rất có bản lĩnh sao? Còn dám cầm dao rượt Vệ lão nhị chạy khắp sân cơ mà.
Hiện tại sao lại nhát cáy như thế?” Triệu Khánh mở miệng chế nhạo y.
Kế bên này chỉ có duy nhất một bãi đất nhỏ, xung quanh không hề có hộ nào sinh sống, Tây Viễn lại rất ít khi qua đầu Đông chơi nên chẳng biết hộ gần nhất nằm ở đâu cả, phỏng chừng có muốn kêu cứu cũng không ai nghe thấy.
Tây Viễn lúc này thực sự muốn bó tay rồi.
Cho dù có muốn bỏ chạy chỉ sợ cũng không thoát được khỏi hai tên này, hơn nữa, dường như bọn chúng cũng sợ y sẽ chuồn mất, nên đã một trước một sau kẹp y tới một góc ít người, lão Nhị Triệu Khánh còn thuận tay đẩy Tây Viễn một cái, khiến y lảo đảo rồi lập tức ngã ngã mạnh xuống đất.
“Ai u, hóa ra bản lĩnh của ngươi cũng chỉ có vậy thôi à, bình thường thấy ngươi hay tỏ vẻ lắm mà.” Lão Đại Triệu Minh cũng đạp cho Tây Viễn một cước, rất may vì giờ đang là mùa đông nên y mặc quần áo khá dày, bất quá vẫn rất đau.
Xem ra trận này không đánh là không xong rồi, Tây Viễn đã sống cả hai đời nhưng lại chưa từng đánh nhau với bất cứ ai cả, đây chính là lần đầu tiên, đã thế thực lực còn chênh lệch khá xa, bất quá, y sẽ không nằm yên để mặc cho chúng thích làm gì thì làm, cho dù có đánh không lại cũng phải đánh!
“Đây là đang khoa tay múa chân trước mặt chúng ta sao, nói trước nhé, nếu đánh không lại thì đừng có mà xấu tính chạy về mách với người lớn đó.” Triệu Khánh nói.
Tây Viễn hiểu được ý tứ của bọn chúng rồi, bình thường chắc chắn là hai tên này chỉ toàn kiếm cớ đi chuyện với mấy hài tử nhà khác, đánh xong thì sẽ cấm không cho về nhà mách với người lớn trong gia đình, thế nên hiện giờ lại quen thói đi khiêu khích y.
Tây Viễn vốn rất nhẫn tâm, cho dù thế nào cũng nhất quyết không thể khoanh tay chịu chết được.
Nếu phải cùng lúc đánh nhau với hai huynh đệ nhà này thì y chắc chắn sẽ phải ăn đòn nhiều hơn, thế nên Tây Viễn quyết định sẽ xuống tay với lão nhị Triệu Khánh trước, dù sao tên này nhìn qua cũng yếu nhược hơn ca ca mình.
Cho dù có chết Tây Viễn cũng phải theo một kẻ bồi y.
Đang lúc Tây Viễn chuẩn bị động thủ, thì từ xa bỗng vang lên một thanh âm trong vắt: “Ca ca, ca ca!”
.
P/s: Có lỗi type làm ơn bảo tớ nhé ^^
.