Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 44: Họa từ trong nhà


Đọc truyện Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng – Chương 44: Họa từ trong nhà

Diệp Thạch trở lại tửu lâu, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Trần Đạt nhìn Diệp Thạch, nhăn chặt mày hỏi: “Thạch Đầu, con muốn dọn đến Mộ gia?”

Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

“Thạch Đầu, con như thế nào lại đột nhiên nghĩ thoáng mà nghe theo Thần thiếu?” Trần Đạt không hiểu mà hỏi.

Diệp Thạch bĩu môi, nói: “Nghe theo hắn? Con mới không phải nghe hắn nói đâu, con gặp được phụ thân của hắn, phụ thân hắn muốn con đến ở trong Mộ gia.”

Trần Đạt sửng sốt một chút, lập tức có chút kích động, “Con gặp được phụ thân của hắn?”

Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

“Mộ Viễn Phong tiền bối có ấn tượng với con thế nào?” Trần Đạt có chút khẩn trương hỏi, Mộ Viễn Phong là luyện dược sư cấp ba và còn là một võ sư chín sao, Diệp gia từ sau khi Diệp Hách qua đời, tu vi cao nhất cũng chỉ có võ sư chín sao.


“Ấn tượng? Con không biết. Thúc ấy chưa nói.” Diệp Thạch gãi đầu trả lời.

Trần Đạt nhìn Diệp Thạch, bất đắc dĩ nói: “Không biết? Con sao lại không biết? Loại sự tình này không cần người ta nói, con phải tự hiểu.”

Diệp Thạch có chút buồn bực nói: “Con lại không hiểu mà.”

Trần Đạt: “…” d-u-n-g-v-u

… …

Thời điểm Mộ Viễn Phong dẫn theo Mộ Thần trở về, Mộ Kha, Mộ Viễn Hàng cùng với vài vị trưởng lão trong gia tộc đã tụ tập trong đại đường.

Mộ Viễn Phong nhìn một phòng đầy người, thản nhiên cười, hỏi: “Đây là muốn làm gì? Bộ dạng các vị cứ như muốn thẩm vấn vậy.”

Mộ Kha nhíu mày nhìn Mộ Viễn Phong, hỏi: “Viễn Phong, vì sao con lại bán Phá Linh Đan cho khu bán đấu giá?”

“Lam gia thiếu gia Lam Nhược Phong đưa giá quá thấp, con nhìn không nổi.” Mộ Viễn Phong bình tĩnh nói.

“Con có thể lựa chọn không bán. Con có biết gia tộc nhiều thêm một võ linh cường giả có ý nghĩa như thế nào không?” Mộ Kha lạnh lùng nhìn Mộ Viễn Phong, bị tức đến khó thở.

Mộ Viễn Phong híp mắt, nói: “Con đương nhiên biết gia tộc nhiều thêm một võ linh cường giả có ý nghĩa như thế nào, con cũng không muốn bán, nhưng mà tin tức đã truyền ra, con lại có biện pháp nào chứ.”

“Con…” Mộ Kha nhìn Mộ Viễn Phong, bất đắc dĩ thở dài.

Mộ Viễn Phong chắp tay sau lưng, thanh thanh lãnh lãnh đứng trong đại đường, hắn và Mộ Viễn Hàng là cùng cha khác mẹ, sinh mẫu của Mộ Viễn Hàng càng được Mộ Kha sủng ái, Mộ Kha vẫn luôn tương đối thiên vị Mộ Viễn Hàng.


Mộ Kha nhẹ hít một hơi, bất đắc dĩ nhìn Mộ Viễn Phong cùng Mộ Viễn Hàng, có chút ủ rũ đỡ trán.

Hai đứa con trai này của hắn, tư chất đều rất tốt, đáng tiếc, Mộ Viễn Hàng vẫn luôn đối với Mộ Viễn Phong tâm tồn đố kỵ, cũng âm thầm làm không ít chuyện, cũng may Mộ Viễn Phong vẫn luôn lấy đại cục làm trọng, không có làm hành động gì quá kích, nhưng mà, sự tình lần này, thái độ Mộ Viễn Phong lại khác thường.

Mộ Kha nhìn Mộ Viễn Phong, bất đắc dĩ rũ mắt xuống, nếu Mộ Viễn Phong giữ đan dược lại, thì vì gia tộc mà bất đắc dĩ, ông cũng chỉ có thể ủy khuất Mộ Viễn Phong.

“Nhị đệ, ngươi quá đáng.” Mộ Viễn Hàng nói với Mộ Viễn Phong.

“Quá đáng? Ta sao lại quá đáng? Đan dược là do ta luyện chế ra, ta muốn xử lý như thế nào là chuyện của ta.” Mộ Viễn Phong lạnh lùng nhìn Mộ Viễn Hàng.

Mộ Viễn Hàng nhìn Mộ Viễn Phong, bất đắc dĩ nói: “Nhị đệ, ta biết ngươi đối với ta có thành kiến, nhưng cũng không thể không để ý lợi ích của gia tộc chứ!”

Mộ Viễn Phong cười nhạo: “Ta đúng là so ra kém đại ca lấy đại cục làm trọng, nếu tin tức Phá Linh Đan không có truyền ra ngoài, ta ngược lại nguyện ý lấy đại cục làm trọng.”

Mộ Viễn Hàng gắt gao nắm chặt tay, Mộ Viễn Phong từ khi nào lại trở nên bén nhọn như thế?

Mộ Viễn Hàng không biết, Mộ Viễn Phong nguyên bản bởi vì Mộ Thần không học vấn không nghề nghiệp mà buồn bực không vui, hiện giờ Mộ Thần lạc đường biết quay lại, Mộ Viễn Phong thầm hận chính mình chậm trễ nhi tử nhiều năm, cũng hận Mộ Viễn Hàng vẫn luôn dạy hư con mình, thành kiến đối với Mộ Viễn Hàng trở nên sâu không thấy đáy.


“Nhị đệ, ta biết ngươi hận ta, nhưng mà…” Mộ Viễn Hàng nói.

“Chuyện cười. Hận ngươi? Ta sao lại phải hận ngươi, chẳng lẽ tin tức là do đại ca ngươi truyền ra nên ta mới hận ngươi?” Mộ Viễn Phong lạnh lùng hỏi.

Mộ Viễn Hàng cau mày, nói: “Nhị đệ, lời này không thể tùy tiện nói.”

Mộ Viễn Phong híp mắt, nói: “Nếu đại ca không tùy tiện nói chuyện, ta tự nhiên cũng sẽ không tùy tiện nói.”

“Ngươi…” Mộ Viễn Hàng híp mắt, không ngờ Mộ Viễn Phong lại biến thành như vậy, trong lúc nhất thời, Mộ Viễn Hàng cảm thấy Mộ Viễn Phong và Mộ Thần giống nhau, làm cho ông phân biệt không rõ.

“Đủ rồi, hai người các ngươi nháo đủ chưa!!” Mộ Kha vỗ bàn thật mạnh, lạnh lùng quát lên.

Mộ Viễn Phong cùng Mộ Viễn Hàng dưới sắc mặt nghiêm khắc của Mộ Kha, ngậm miệng lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.