Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 353


Đọc truyện Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng – Chương 353

“Nhưng dù La Hòa không có ruồng bỏ Lăng gia, hắn cũng chỉ là một luyện dược sư thất cấp cấp thấp, Bạch gia tuyển nhận luyện dược sư, yêu cầu thấp nhất chính là thất cấp cao cấp, sư phụ của Bát tiểu thư căn bản là không đủ tư cách.” Lý Phi nói nhỏ với Mộ Viễn Phong.

Lâm Tạ liếc mắt trừng Lý Phi, thần sắc không tốt: “Đừng nói lung tung.”

“Ta không có nói lung tung mà. Mộ đại sư là người nào chứ! Đấy chính là luyện dược sư cửu cấp đó! Luyện dược sư thất cấp cấp thấp căn bản nhập không vào mắt người ta.” Lý Phi tràn đầy sùng bái nói.

Lâm Tạ nói: “Luyện dược sư thất cấp có lẽ nhập không vào mắt Mộ đại sư, nhưng đó vẫn như trước là tồn tại mà chúng ta mong muốn mà không thể thành.”

Lý Phi nhún vai, nói: “Màsư phụ của Bát tiểu thư cóxác xuất luyện đan thành công cũng quá thấp rồi.”

Lâm Tạ nhíu mày nói: “Câm miệng, đó là chuyện mà ngươi có thể nói lung tung à!Coi chừng bị Lâm Ngọc biết là có chuyện.”

Lý Phi thè lưỡi, không tiếp tục nói nữa.

Lâm Tạ ở trong lòng cười khổ, vị sư phụ kia của Lâm Ngọc tuy là luyện dược sư thất cấp, nhưng xác xuất luyện chế đan dược thành công lại cực thấp. Từ khi hắn nhận Lâm Ngọc làm đệ tử thì gia tộc liền cung cấp không biết bao nhiêu tài nguyên cho hắn. Của cải Lâm gia đều bị Lâm Ngọc cùng sư phụ nàng ta đào sạch sẽ.

Đã kéo cung thì không thu lại được, mấy năm nay gia tộc đầu nhập trên người Lâm Ngọc cùng sư phụ nàng ta quá nhiều, đã từ từ không đủ sức.

Nếu như lần này Lâm Ngọc không lên nổi luyện dược sư thất cấp, chỉ sợ gia tộc sẽ trở nên suy bại.

Gia tộc trưởng bối đem hết thảy hy vọng đặt ở trên người Lâm Ngọc, đối với hết thảy yêu cầu của Lâm Ngọc đều là cần thì cứ lấy.

Lâm Ngọc hiện tại chỉ là luyện dược sư lục cấp trung cấp, mà lục cấp cùng thất cấp có chênh lệch vô cùng lớn, cũng không biết sự tự tin của gia tộc từ chỗ nào tới rằng Lâm Ngọc nhất định có thể trở thành luyện dược sư thất cấp.

Mộ Viễn Phong yên lặng nghe hai người nói chuyện, trong lòng lập tức đối với sư phụ của Lâm Ngọc có mấy phần khinh thường.

… …

Khi đã khôi phục được một ít nguyên khí, Mộ Viễn Phong thừa dịp nhàn hạ liền luyện ra một ít đan dược ngũ cấp, lục cấp.

Lâm Tạ cầm đan dược mà Mộ Viễn Phong đưa cho nhìn nhìn, nói: “Đan dược ngươi luyện ra phẩm chất đều không tồi nha.”

Lâm Tạ đánh giá Mộ Viễn Phong, thầm nghĩ tuy Mộ Viễn Phong cấp bậc luyện đan thuật không cao, nhưng xác xuất thành công cùng phẩm chất lại cao hơn vị muội muội kia của y.

“Vận khí tốt mà thôi.” Mộ Viễn Phong nói.


Lâm Tạ lại không cho là đúng: “Hẳn không chỉ là vận khí tốt đâu.”

Mộ Viễn Phong suy nghĩ, Mộ Thần am hiểu nhất chính là khống chế linh hồn lực, Mộ Viễn Phong có được luyện đan tâm đắc từ Mộ Thần, thập phần chú trọng xác xuất thành công cùng phẩm chất của đan dược, thế nên thường thì Mộ Viễn Phong luôn luyện ra được đan dược trên trung phẩm, có khi còn được thượng phẩm.

“Trả lại cho ngươi.” Lâm Tạ đưa lại bình đan cho Mộ Viễn Phong.

“Tặng cho ngươi đấy.” Mộ Viễn Phong đẩy lại cho Lâm Tạ.

Lâm Tạ lắc lắc đầu: “Không cần…”

Mộ Viễn Phong thành khẩn nhìn Lâm Tạ: “Ta thấy ngươi gần đây tâm thần không yên, nguyên khí bất ổn, đan dược này vừa lúc thích hợp với ngươi. Ngươi đã cứu ta một mạng, tốt xấu gì cũng phải để ta tỏ vẻ một chút chứ.”

Lâm Tạ buồn cười, không khách sáo nữa, nói: “Đan dược này đúng là thứ ta cần bây giờ, như vậy liền đa tạ.”

“Thất ca, các ngươi đang làm gì đó?” Lâm Ngọc bước tới hỏi.

Lâm Tạ thu hồi đan dược, lạnh mặt nói: “Không có gì.”

Lâm Ngọc nhìn Lâm Tạ, lại nhìn Mộ Viễn Phong, cười cười nói: “Thất ca, thấy các ngươi ân ái như vậy, ta an tâm rồi.”

Lâm Tạ cau mày, có chút không được tự nhiên kéo kéo góc áo.

Nói cái gì cũng là sai, Lâm Tạ đơn giản ngậm miệng lại, không nói gì.

Lâm Ngọc híp mắt nhìn Lâm Tạ, tuy rằng Lâm Tạ thu hồi đan dược rất nhanh, nhưng trong đó là cái gì, Lâm Ngọc nhất thanh nhị sở.

Ngưng Nguyên Đan lục cấp Lâm Ngọc cũng không để ý lắm, nhưng cái chính ở đây là Mộ Viễn Phong vậy mà lại thật là một luyện dược sư lục cấp, điều này khiến Lâm Ngọc có chút ngoài ý muốn.

Lâm Ngọc trước đó còn tưởng rằng Mộ Viễn Phong nói dối rằng hắn là luyện dược sư lục cấp, không nghĩ tới người này lại thật là một luyện dược sư lục cấp, luyện đan thuật chỉ kém hơn nàng một chút thôi.

“Luyện đan thuật của ngươi không tồi.” Lâm Ngọc buâng quơ nói với Mộ Viễn Phong.

Mộ Viễn Phong thản nhiên trả lời Lâm Ngọc: “Lâm tiểu thư khích lệ rồi.”

“Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể dẫn ngươiđi bái sư phụ ta.” Lâm Ngọc nói.


Mộ Viễn Phong lắc đầu từ chối: “Đa tạ ý tốt của Lâm tiểu thư, nhưng ta không cần.”

“Ngươi có sư phụ?” Thấy Mộ Viễn Phong không chút do dự từ chối, Lâm Ngọc không khỏi kỳ quái hỏi, bình thường nếu là luyện dược sư nghe được lời của nàng, hẳn là đã sớm dán lên mới phải chứ.

Mộ Viễn Phong lắc đầu nói: “Không có, nhưng takhông có đủ học phí.”

Lâm Ngọc trên mặt không hiện, nhưng trong lòng có chút xem thường, “Vậy thì thôi vậy.” Luyện dược sư thất cấp bình thường sẽ không vô duyên vô cớ thu đồ đệ, một số lớn học phí là phải có.

Lâm Ngọc cùng Mộ Viễn Phong hàn huyên vài câu, thấy Mộ Viễn Phong luôn rất thản nhiên, cảm thấy không thú vị liền ly khai.

Lâm Tạ nhìn Mộ Viễn Phong, nhẹ hít một hơi nói: “Nếu, nếu ngươi không có sư phụ, vậy thì không nên từ chối đề nghị của Lâm Ngọc.”

Luyện dược sư có một sư phụ dẫn đường cùng không có sư phụ dẫn đường có chênh lệch rất lớn, tuy rằng vị sư phụ kia của Lâm Ngọc không ra làm sao cả.

Mộ Viễn Phong lắc đầu: “Không cần đâu.”

Nhi tử của hắn là luyện dược sư cửu cấp, dưới trướng thì đã có hai vị luyện dược sư bát cấp, hắn bị điên mới bái một luyện dược sư thất cấp làm sư phụ, khiến nhi tử của hắn thấp hơn người ta một đầu.

Lý Phi nói: “Không phải làngươi tính tìm nhi tử ngươi, rồi để nhi tử dạy ngươi luyện đan thuật đấy chứ?!”

Mộ Viễn Phong: “Không phải, nhi tử ta rất bận, chỉ là đan thuật lục cấp đối với ta đã đủ dùng rồi.” Hẳn là Mộ Thần rất vội, không có thời gian dạy hắn.

Lý Phi run run khóe miệng, nói nhỏ: “Thật đúng là chưa gặp phảiluyện dược sư lục cấpnào không có chí tiến thủ giống ngươi.”

“Có lẽ đi.” Mộ Viễn Phong nói.

Người trong đội ngũ ban đầu không hề quan tâm đến Mộ Viễn Phong, nhưng sau khi thân phận luyện dược sư lục cấp của Mộ Viễn Phong bị bại lộ, thái độ của những người trong đội ngũ đối với Mộ Viễn Phong lập tức khá hơn nhiều.

Mọi người đều thật không ngờ, cái người Mộ Viễn Phong bị thương nặng kia vậy mà lại là một vị luyện dược sư lục cấp giống Bát tiểu thư.


Rốt cục có người không nhẫn nại nổi, cầm số tiền lớn cầu Mộ Viễn Phong luyện đan dược.

Từ khi Mộ Viễn Phong đáp ứng luyện đan cho người đầu tiên, mà còn là thành công, tiếp đó người đến thỉnh hắn luyện đan nối liền không dứt, dọc theo đường đi Mộ Viễn Phong đúng là kiếm được một số tiền nhỏ.

Thân phận Mộ Viễn Phong tăng lên, kéo theo địa vị của Lâm Tạ cũng tăng cao không ít.

Mấy hộ vệ tụ lại khe khẽ nói nhỏ.

“Không ngờ người Thất thiếu gia cứu lại là một vị luyện dược sư lục cấp, ta còn tưởng rằng chỉ là một tên lừa gạt ấy chứ.”

“Luyện đan thuật của người kia xác thực không tồi,xác xuất thất bại cực thấpluôn.”

“Ta nghe nói hộ vệ trưởng tìm hắn luyện chế Phục Hổ Đan lục cấp cấp thấp, hắn cũng luyện chế thành công luôn đó.”

Loại đan dược kia hộ vệ trưởng thật vất vả mới cầu được tiểu thư luyện chế một lần, đáng tiếc lại thất bại. Nhưng cho dù thất bại, tiểu thư vẫn thu đại lễ của hộ vệ trưởng. Hộ vệ trưởng tuy rằng bất mãn trong lòng, nhưng cũng biết quy củ luyện dược sư là như thế, chỉ có thể nén giận, coi như mình xui xẻo.

“Người kia đến tột cùng là ai?!” Dư Tấn bất mãn nói.

Sau khi địa vị Mộ Viễn Phong tăng lên, trong lòng Dư Tấn rất không dễ chịu.

Hắn tưởng rằng người Lâm Tạ cứu chỉ là một tên rác rưởi ăn cơm mềm, kết quả lại là một luyện dược sư, còn là một luyện dược sư có trình độ luyện đan không tồi.

Lâm Ngọc mím môi, Lâm Tạ sống tốt, nàng liền vô cùng không vui.

Khi luyện đan thuật của Mộ Viễn Phong bị lộ ra ngoài, tâm tình Lâm Ngọc cũng vô cùng không xong.

Lâm Ngọc có chút ủ rũ phát hiện, cấp bậc luyện đan cua Mộ Viễn Phong tuy rằng không cao bằng nàng, nhưng xác xuất thành công lại ở phía trên nàng.

Mấy ngày này tuy rằng hộ vệ trong đội ngũ không nói trước mặt nàng, nhưng Lâm Ngọc lại biết, rất nhiều người trong đội ngũ đều đang âm thầm cảm thấy luyện đan thuật của nàng không bằng Mộ Viễn Phong.

Lâm Ngọc cùng Lâm Tạ là huynh muội đồng phụ dị mẫu, mẫu thân của Lâm Ngọc vô cùng oán hận mẫu thân của Lâm Tạ, Lâm Ngọc cũng liền oán Lâm Tạ.

Lâm Ngọc mắt thấy Lâm Tạ có một vị hôn phu ưu tú, tu vi cũng tăng lên cực nhanh, ở mặt ngoài cùng Lâm Tạ huynh muội tình thâm, nhưng trong lòng thì tràn ngập ghen tị.

Sau đó, nàng được luyện dược sư nhìn trúng, tài nguyên trong  gia tộc cũng nghiêng về phía nàng, Lâm Ngọc nhất thời mở mày mở mặt…

Sau đó Lâm Tạ bị hủy dung, Lâm Ngọc ở mặt ngoài áy náy, trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui sướng.

Lâm Ngọc nhìn qua phương hướng Mộ Viễn Phong, “Tên Phong Viễn này hoàn toàn chưa từng nghe tới!”


Bởi vì lo Mệnh Tộc cùng Đan Tháp sẽ dùng mình uy hiếp Mộ Thần, Mộ Viễn Phong không lấy tên thật.

Dư Tấn nhíu mày nói: “Ta nghĩ hắn không phải đến từ địa phương nhỏ xa xôi gì đâu, hẳn là đang giấu diếm gì đó.”

Lâm Ngọc gật đầu: “Hơn phân nửa là thế.”

Lâm Ngọc tản linh hồn lực vào trong luyện đan thất của Mộ Viễn Phong, mấy ngày trước Lâm Ngọc đã trộm chú ý Mộ Viễn Phong lúc hắn luyện đan.

Ngay lúc luyện dược sư luyện đan mà dùng linh hồn lực điều tra là tối kỵ, một khi bị người ta biết, lan truyền ra ngoài sẽ bị các luyện dược sư liên hợp chống lại.

Lâm Ngọc đương nhiên biết điều cấm kỵ này, nhưng nàng tự cho rằng mình linh hồn lực cường hãn, thế nên vẫn mạo hiểm làm.

Với lại vẫn luôn không bị Mộ Viễn Phong phát hiện, Lâm Ngọc lại càng không kiêng nể gì.

Lâm Ngọc không biết rằng, từ khi lần đầu tiên nàng ta quan sát Mộ Viễn Phong, Mộ Viễn Phong đã phát hiện được. Mộ Viễn Phong từng dùng rất nhiều Hồn Thủy, linh hồn lực so với luyện dược sư đồng cấp thì hùng hậu hơn nhiều.

Người ở dưới mái hiên, cùng với Mộ Viễn Phong cảm thấy mình chỉ luyện chế một ít đan dược ngũ cấp đơn giản, cũng không có cái gì không thể cho người khác nhìn, liền làm bộ như không biết chuyện gì.

Lâm Ngọc thu hồi linh hồn lực, trên mặt hiện lên vài phần khác thường.

Dư Tấn nhìn Lâm Ngọc hỏi: “Thế nào?”

“Đan lô của người nọ hình như không tầm thường.” Lâm Ngọc nhỏ giọng nói.

Dư Tấn không hiểu: “Đan lô? Đan lô của hắn thì sao?”

Lâm Ngọc cười: “Không có gì.”

Khi Mộ Thần luyện chế Đằng Long Kinh Thiên Đan, hắn dùng đan lô tên là Cửu Thừa Đỉnh, nghe nói là xuất từ tay luyện khí sư cửu cấp ở Lăng gia. Mộ Thần có thể thành công luyện chế rat Đằng Long Kinh Thiên Đan, cũng không thể không kể công tới cái đan lô kia.

Một cái đan lô tốt đối với luyện dược sư mà nói là thứ khả ngộ bất khả cầu. Lâm Ngọc biết sư phụ nàng ta vẫn luôn muốn tìm một cái đan lô lợi hại. Ban đầu sư phụ đã cùng Lăng gia thỏa thuận, nhưng sau này Lăng gia xảy ra chuyện, sư phụ lại đoạn tuyệt quan hệ cùng Lăng gia. Quan hệ giữa sư phụ cùng Lăng gia vừa đứt, đan lô tự nhiên cũng không thể tới tay.

Lâm Ngọc cúi đầu nhẹ hít một hơi, thầm nghĩ sư phụ thật quá xúc động.

Lăng gia là một gia tộc lớn, nội tình thâm hậu như vậy, cho dù Đan Tháp cùng Lăng gia đối nghịch, trong khoảng thời gian ngắn Lăng gia cũng vô tư. Kết quả sư phụ vì muốn lấy lòng Đan Tháp, liền không chờ đợi được mà đoạn tuyệt quan hệ cùng Lăng gia, hiện giờ bên nào cũng không được.

Tuy rằng trong lòng Lâm Ngọc có oán khí đối với La Hòa, nhưng nàng ta vẫn chỉ có thể ôm chặt đùi La Hòa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.