Đọc truyện Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng – Chương 10: Bị đuổi
Diệp Thạch đi theo Trần Đạt tới trước cổng lớn Mộ gia, nhìn đại trạch Mộ gia đại khí hào hùng, trong lòng Diệp Thạch nhịn không được có chút khác thường.
Trần Đạt đi lên trước gõ cửa.
“Ai vậy? Mới sáng sớm mà gõ cái gì!” Một gã sai vặt ngáp một cái, không kiên nhẫn đi ra. jun.vu.2412
Trần Đạt đi lên nói: “Chúng ta là người Vân thành Diệp gia, đến cầu kiến Mộ Kha Mộ tiền bối.”
“Cầu kiến lão gia tử? Lão gia tử đang bế quan. Làm sao có thể đi gặp ngươi.” Gã sai vặt nhìn lướt qua Trần Đạt và Diệp Thạch ăn diện mộc mạc, khinh thường nói.
Mặt Diệp Thạch đỏ lên.
Trần Đạt nhăn mày nói: “Vậy có Mộ Viễn Phong Mộ tiền bối không, xin thông tri giùm ta.”
Gã sai vặt cười nhạo một tiếng, “Mặt mũi ngươi thật lớn! Không thấy lão gia tử, lại muốn gặp Nhị gia, Nhị gia cũng không rảnh!”
Sắc mặt Trần Đạt trầm xuống, “Làm phiền ngươi thông báo một tiếng, thiếu gia nhà ta và Mộ Thần thiếu gia có hôn ước, Mộ Viễn Phong tiền bối nhất định sẽ gặp chúng ta.”
Gã sai vặt cười nhạo, “Hôn ước? Ta chưa từng nghe nói tới việc thiếu gia nhà ta có cái hôn ước gì, thiếu gia nhà ngươi chính là người này ư? Diện mạo như vầy mà cũng dám mơ tưởng tới Mộ Thần thiếu gia. Mộ Thần thiếu gia hiện tại đang theo đuổi Trang Du thiếu gia, thức thời thì liền biến đi đừng làm phiền, nếu không, các ngươi sẽ không có quả tốt mà ăn đâu.”
Sắc mặt Trần Đạt xanh trắng, “Ngươi… Ngươi… Ngươi…”
Gã sai vặt cười lạnh: “Ngươi, ngươi cái gì mà ngươi, thức thời thì cút đi, nếu không ta mang gậy đuổi các ngươi ra ngoài giờ.”
“Ngươi sao lại nói như vậy chứ!” Diệp Thạch đen mặt nói.
“Ta chính là nói như vậy đấy, không muốn nghe thì các ngươi có thể đi!” Gã sai vặt không để bụng mà nói.
Mặt Diệp Thạch đỏ lên, “Ngươi… Trần thúc, chúng ta đi!”
Trần Đạt kéo Diệp Thạch lại: “Nhưng mà, thiếu gia…”
Gã sai vặt quét mắt nhìn hai người, “Mau cút đi, Mộ gia cũng không phải là nơi mà mấy người các ngươi thể trèo cao.”
Diệp Thạch cắn chặt răng, kéo Trần Đạt rời đi.
“Thiếu gia, ngài đừng nản chí, gã sai vặt kia mắt chó nhìn người, nhưng đó cũng không có nghĩa là Mộ Thần thiếu gia cũng là người như vậy.” Trần Đạt trấn an nói.
Diệp Thạch không cho là đúng, “Trên làm dưới theo, nhìn tính tình của người nọ, liền biết tên Mộ Thần kia là cái dạng gì rồi.”
Trần Đạt nhăn mày, “Thiếu gia, có lẽ tình huống không xấu như vậy.”
Diệp Thạch quay đầu nói: “Trần thúc, ngài không cần phải an ủi ta, toàn thế giới cũng biết là tâm của Mộ Thần ở nơi khác, chúng ta cũng không cần phải lừa mình dối người. Dưa hái xanh không ngọt, nếu Mộ Thần có người mình thích, chúng ta cũng đừng cưỡng cầu.”
Lúc này, Mộ Thần đang hết sức chuyên chú tu luyện ở trong phòng, đối với chuyện Diệp Thạch tới hoàn toàn không biết gì cả.
Mộ Thần có chút ngạc nhiên phát hiện, năng lực học tập ở đời trước của hắn cũng được đưa đến thế giới này, công pháp tu luyện của thế giới này, hắn chỉ nhìn một lần hai lần liền có thể nhanh chóng lĩnh ngộ hết thảy.
“Mộ Thần vẫn luôn tu luyện sao?” Mộ Viễn Hàng đi tới hỏi.
Nhâm Tam gật đầu trả lời: “Vâng!”
Trên mặt Mộ Viễn Hàng lộ ra biểu tình vui mừng, “Thần nhi rốt cục cũng trưởng thành rồi.”
Nhâm Tam cúi đầu, không nói lời nào.
Mộ Viễn Hàng thâm trầm nhìn thoáng qua phòng tu luyện của Mộ Thần, xoay người rời đi.