Đọc truyện Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả – Chương 66
Không lâu sau khi Mạc Hoài Song tiến vào sàn đấu giá, Nguyên Quân Đường liền dẫn một đám người tiến vào.
Thế giới đá mùa đông vô cùng lạnh, Nguyên Quân Đường có chút lạnh kéo áo khoác màu đen da cừu trên người mình, chỉ mới hơn hai tháng, người nàng liền gầy đi trông thấy, viền mắt hãm sâu, dưới mi mắt một quầng đen, hai gò má hóp lại, sắc mặt tái nhợt đến hù người, ngay cả trên môi cũng không thấy một tia tinh lực, thoạt nhìn giống như một cơn gió cũng có thể thôi bay.
Gió lạnh thổi qua, Nguyên Quân Đường giống như bị sắc, cổ họng bị kích thích, mãnh liệt ho lên, giống như muốn ho ra cả phổi, thật vất vả mới ngừng, trên gương mặt tái nhợt liền xuất hiện một tia đỏ ửng không bình thường.
Đám nhân mã đi sau nàng hai mắt nhìn thẳng, đối với tình trạng thân thể hỏng bét của nàng làm như không thấy.
Ho xong, Nguyên Quân Đường thẳng lưng, ngạo khí không giảm mà cất bước tiến vào sàn đấu giá.
Chờ đến khi làm xong xuôi thủ tục, nàng chỉ huy hai mươi mấy tên chiến sĩ đi cùng tiến vào đài chuẩn bị chiến tranh, mà chính là lại mang theo biểu tình điên cuồng được ăn cả ngã về không, cô độc mà tiến vào chỗ ngồi riêng.
Thánh giáo ngàn năm tuyển thừa, căn cơ không phải là thứ mà người ngoài có khả năng tưởng tượng, hai tháng nay nàng vận dụng máu cấp tám còn tồn kho, lựa chọn chiến sĩ cấp bảy ưu tú, bỏ ra vốn lớn làm nên năm chiến sĩ cấp tám, đồng thời liều mạng lấy máu chế ra năm thạch giáp vượt cấp, chỉ vì trận chiến ngày hôm nay!
Trận chiến này được bao nhiêu danh ngạch, ở trong mắt nàng sẽ liên quan đến kế hoạch trăm năm của thánh giáo.
Có lẽ người khác không biết được trong di tích số một là cái gì, thế nhưng thân là thánh nữ có thể thoải mái ra vào phòng tài liệu bí mật của thánh giáo, làm sao nàng lại không biết được cái bí mật cuối cùng này.
Căn cứ vào tài liệu từ mấy di tích đã được đào lên trước kia, bên trong di tích số một cất giấu ngoại trừ khoa học kỹ thuật hoàn chỉnh về cái kế hoạch kia của An tổ, quan trọng nhất chính là ý chí máu của độc giác thú cấp chín!
Cái bí mật kinh thiên này luôn luôn được coi là bí mật tối cao bị thánh giáo gắt gao che dấu, thế hiện tại, đến thời điểm rốt cuộc cũng xác định được địa điểm của di tích số một, nàng dù thế nào cũng phải đem máu cấp chín cướp được tới tay.
Liều chết thăng cấp, vì thánh giáo mà chiến là chuyện duy nhất nàng có thể làm cho ân sư đã dưỡng dục nàng từ nhỏ, chỉ cần nàng còn sống, tôn nghiêm của thánh giáo tuyệt đối không cho phép bất luận người nào làm bẩn! Dù cho là cường địch, nàng cũng phải mở một đường máu đến!
Bên trong phòng của Cửu Bác, Mạc Hoài Song ngồi một lúc trên ghế salon, tâm tư không yên đứng dại nhìn xung quanh phía dưới.
Vẫn chưa tới thời gian, trên sân tự nhiên không có một bóng người, Mạc Hoài Song nhìn qua, giống như người xưa mà chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng khách.
Diên Thiệu Bách biết được hắn đang lo lắng cho an nguy của chiến sĩ Cửu Bác, thấy trong lòng hắn nặng nề như vậy, liền quyết dịnh dời đi lực chú ý.
“Song Song, lại đây ngồi.” Hơi di chuyển mông, vỗ vỗ phần trống bên người.
“Áp lực lớn, ngồi xuống không chịu được.”
“Lại đây, ta có chuyện phải nói cho ngươi.” Diên Thiệu Bách liền trực tiếp đem người kéo lại, cường kéo đến bên người.
Mạc Hoài Song hơi sơ suất không đề phòng, thuận tay liền đặt mông ngồi xuống trên đùi, Diên Thiệu Bách liền đem người kéo vào trong ngực.
“Làm gì đây, không có lòng nháo với ngươi!” Mạc Hoài Song giãy dụa trừng mắt, tính khí có chút không tốt.
Diên Thiệu Bách buông tay, “Thật sự có chuyện.”
Mạc Hoài Song đem cái mông dịch đến ghế salon, “Nói!”
‘Khụ khụ.” Diên Thiệu Bách ho khan một chút, ‘Ngươi còn nhớ tình cảnh chúng ta thấy ngày ấy tại Phiền Lâm hay không?”
Vì gợi lại hồi ức, Diên Thiệu Bách vô cùng không biết xấu hổ tay trái giơ lên làm một cái vòng, tay phải chọc chọc bên trong. (* có ai không hiểu động tác này không =.=*)
Mặt Mạc Hoài Song nhất thời tối sầm lại, ai muốn nhớ đoạn lịch sử đen tối độc giác thú động dục kia chứ, còn có, cái thủ thế kia của ngươi còn có thể rõ ràng hơn chút nữa được không!
Diên Thiệu Bách thấy sắc mặt hắn biến sắc liền hiểu được, vì vậy tay trái bỏ ra, “Mang thai!”
“Cái gì!” Mạc Hoài Song cả kinh, nhảy vội lên giống như có lửa dưới mông!
Không phải độc giác thú sinh sản vô tính sao? Mang thai là có chuyện gì hả! Còn có tiết tháo hay không a!
Diên Thiệu Bách mặt đầy nghiêm túc gật đầu, như có như không mà liếc nhìn bụng Mạc Hoài Song.
Đừng cho là ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, chuyện như vậy đừng có mơ, tuyệt đối không thể phát sinh trên người hắn!
Mạc Hoài Song mặt đỏ lên, từ cổ đến trán hận đến mức không thể nhỏ ra máu!
Diên Thiệu Bách ý tứ sâu xa nở nụ cười, đôi mắt còn nhìn vào bụng hắn, “Vô cùng tốt.”
Tốt cái rắm! Mặt Mạc Hoài Song đỏ bừng lên trừng mắt nhìn Diên Thiệu Bách, thái dương nhăn lại thành hình “#”, nắm đấm đều đã nắm lại!
Diên Thiệu Bách khẽ mỉm cười, giơ tay đem người kéo tới, tiếp tục ôm vào trong ngực, như có như không nói sang chuyện khác, “Lần này không khẩn trương?”
Mạc Hoài Song bị nghẹn lại, bị nháo trò như vậy, áp lực trong lòng thực sự đã không còn lớn như trước, mà tâm tình có chút táo bạo!
“Thật sự mang thai?” Mạc Hoài Song chưa từ bỏ ý định hỏi.
Diên Thiệu Bách gật đầu một cái, nhàn nhạt nói, “Chúng nó có hành vi làm tình, sau đó một bên mang thai, không phải rất bình thường sao.”
Mạc Hoài Song bị nghẹn, lời nói này không sai, nhưng phối hợp với ngữ khí của Diên Thiệu Bách, hắn liền có cảm giác quỷ dị không đúng chỗ nào, nhưng cụ thể vẫn không nói ra được chỗ đó là chỗ nào.
Vì không để cho mình nhảy hố, Mạc Hoài Song hết sức sáng suốt chuyển đề tài, “Ta cảm thấy được trong di tích số một có thể có một món khác.”
Diên Thiệu Bách cười nhạt mà nhìn hắn cố gắng chuyển đề tài, hời hợt hỏi, “Có cái gì?”
Mạc Hoài Song giơ chín ngón tay, “Thứ gì cũng không thể là vô duyên vô cớ xuất hiện.” Có ý chỉ chỉ chính mình.
“Cho nên bên trong nhất định có đồ vật liên quan.” Vì phòng ngừa tai vách mạch rừng, Mạc Hoài Song không có nói thẳng.
Diên Thiệu Bách rõ ràng ý tứ của hắn, kỳ thực sau khi biết được Mạc Hoài Song là An Tổ cấp chín, hắn liền hoài nghi trong di tích số một có tồn tại vết tích của độc giác thú cấp chín.
Diên Thiệu Bách nói, “Đến lúc đó cùng đi vào nhìn.”
Mạc Hoài Song gật gật đầu nhìn, hắn hi vọng bên trong di tích số một có máu độc giác thú cấp chín, như vậy hắn có thể lại chế tạo được một cái thạch giáp cấp chín.
Mấy ngày trước hắn có làm đo lường với dòng máu của mình, ý chí của máu vẫn là số không như trước, hắn đã không xác định được ý chí máu của mình có thể khôi phục lại hay không, cho nên dòng máu độc giác thú cấp chín là hi vọng lớn để hắn thực hiện được mục tiêu.
Có thạch giáp cấp chín, hắn mới có hi vọng đánh bại được Diên Thiệu Bách, sau đó có thể lấy được quyền chủ động đem hắn làm như vậy rồi lại như vậy.Hiện tại chính mình bị mỹ nhân lăn qua lăn lại, còn mình lại chỉ có giương mắt nhìn, sống chết không ăn được đến miệng, thật sự là quá thống khổ rồi!
(Tại sao tới giờ em vẫn còn ý nghĩ ấy =’=)
Năm phút đồng hồ trước khi hội đấu giá chính thức mở màn, xe của phủ thành chủ đến trước sàn đấu giá.
Quản gia tóc vàng mắt xanh cung kính mở cửa xe cho thành chủ, chờ đợi thành chủ xuống xe.
Nhưng đợi đến hai phút, thành chủ Dư kHa vẫn không có ý định xuống.
Quản gia tóc vàng mắt xanh thoáng nhấc lên mí mắt, quan sát chủ nhân của mình.
Trên mặt Dư Kha vẫn là bộ dáng cao cao tại thượng, thái độ không để mọi chuyện vào mắt, mà quản gia quen biết chủ nhân của mình lại có thể nhìn thấy từ những thay đổi nhỏ bé của hắn phát hiện hắn buồn bực.
Đương nhiên hắn đem phát hiện của mình giấu kĩ, hắn vẫn chưa muốn chết, dám thăm dò ý của chủ nhân, chuyện như vậy chỉ tự mình biết là tốt rồi.
Dư Kha ngồi ở trong xe một phút, buồn bực trong lòng chỉ có tăng chứ không giảm. Loại cảm giác buồn bực này khiến cho hắn cảm thấy rất khó chịu, làm một người thượng vị đã lâu, Dư Kha tự chủ luôn luôn không tồi.
Cuối cùng hắn áp chế tính khí của chính mình, động tác ưu nhã bước ra khỏi xe, đi vào ghế lô riêng.
Ngay tại thời điểm thành chủ Dư Kha ngồi xuống kia, người chủ trì nhận được tin tức liền mang theo tai nghe đi lên khu võ đài.
Đương nhiên người có tư cách chủ trì một buổi đấu giá như vậy cũng không phải là một người bình thường.
Tại thời khắc Mạc Hoài Song thấy hắn bước lên võ đài kia, hắn liền nhận ra được đó là hiệu trưởng của Minh Giáp.
Khu võ đài là khu lộ thiên, không che gió không tránh mưa, cũng không như khu quan sát có máy điều hòa nhiệt độ, ấm áp như xuân, gió vừa thổi, có thể lạnh đến mức khiến người run lẩy bẩy.
Hiệu trưởng đem chính mình bọc thành quả cầu, nhưng bởi vì có thể chủ trì buổi đấu giá cực kỳ quan trọng này, cả người hắn tinh thần không tồi, ngay cả cái lạnh thấu xương cũng không thể đông rơi nụ cười trên mặt hắn.
Sau khi đứng giữa lôi đài, hắn hướng về bốn phía cúi chào, tuy rằng hắn là hiệu trưởng Minh Giáp cao quý, nhưng trước mặt những người có tư cách tham gia buổi đấu giá này, còn chưa đáng kể.
“Hoan nghênh các vị khách quý tham gia buổi bán đấu giá lần này, ta cũng vô cùng vinh hạnh khi có thể chủ trì buổi bán đấu giá quy mô như vậy. Trước khi buổi bán đấu giá bắt đầu, xin cho phép ta ngỏ ý cảm ơn đối với tổ chức vẫn luôn tận sức tìm kiếm di tích, không có nỗ lực của bọn họ, sẽ không có buổi đấu giá ngày hôm nay cho chúng ta, đương nhiên, ta còn muốn cảm tạ Quang Chiêu thành vẫn luôn không ngần ngại cung cấp tiền bạc, không có lực viện trợ to lớn như vậy, liền không có được thành tựu ngày hôm nay.”
Nói đến đây hiệu trưởng hơi dừng lại một chút, theo tiềm thức để dành thời gian này cho mọi người vỗ tay, nhưng vào trường hợp hôm nay, sẽ không có ai vỗ tay cho hắn, cho nên hiểu trưởng hơi lúng túng một lúc, rồi lại nói, “Ta nghĩ các vị khách quý sau khi bước vào nhất định đã biết quy tắc sàn đấu giá, nhưng xin cho phép ta nhắc lại một lần nữa… Ra giá không thể hủy bỏ, nếu như làm trái liền hủy bỏ tất cả quyền cạnh tranh danh ngạch, cho nên hi vọng mọi người trước khi ra giá tỉ mỉ quy nghĩ, không nên kích động.”
“Sau đây, buổi đấu giá chính thức được bắt đầu.Tổ thứ nhất năm tiêu chuẩn.”
“Số 12, năm chiến sĩ cấp tám!” Thanh âm của Nguyên Quân Đường thông qua máy phóng đại truyền khắp toàn trường.
Dù cho Nguyên Quân Đường chỉ báo ra số nghế, nhưng những người tới tham gia đấu giá hôm nay không ai không nghe ra được âm thanh của nàng. Hơn nữa năm tên chiến sĩ cấp tám quả thật cũng quá dọa người, không ít người định lui quan, lạc đà gầy còn hơn ngựa, chính là cái đạo lí này, huống hồ thánh giáo chỉ là thu gọn thế lực, cách “Gầy” còn rất xa.
Mạc Hoài Song quay đầu nhìn Diên Thiệu Bách, hai chân hắn vắt chéo, khớp xương rõ ràng, bàn tay mang theo cánh mỏng để xuống đùi, dáng vẻ thanh thản, hiển nhiên không dự định ra giá.
Mạc Hoài Song âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Số 12, năm chiến sĩ cấp tám, còn có ai báo giá hay không?” Âm thanh của hiệu trưởng vang khắp toàn trường.
Theo thanh âm của hắn, năm chiến sĩ mặc thạch giáp màu trắng bước lên võ đài. Thạch giáp cùng máu với đá trên lôi đài, ở trong gió rét hiện ra đặc biệt lạnh lẽo cứng rắn đè ép lòng người.
Trên sân ngoại trừ hiểu trưởng không ngừng lên tiếng hỏi thăm, không có người nào nói cả.
Mạc Hoài Song thật sự muốn có người đứng ra đấu một trận với thánh giáo, làm cản trở. Kết quả kỳ vọng của hắn đã định trước là thất bại, hiệu trưởng ra giá ba tiếng, không có người trả lời, tiêu chuẩn của tổ thứ nhất dễ dàng rơi vào túi của thánh giáo.
“Tại sao vậy!” Mạc Hoài Song khá là không cam lòng.
“Sau đây bắt đầu bán đấu giá năm tiêu chuẩn của tổ thứ hai.” Thanh âm của hiệu trưởng lại vang lên.