Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm]

Chương 75


Bạn đang đọc Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm] – Chương 75

Edit: Lũy Niên

Lời này vừa nói ra, một vùng xung quanh trở lên yên lặng.

Nữ sinh Nhất Trung mở to hai mắt, chần chờ nửa ngày mới hỏi lại: “….Cậu ấy thật sự làm những chuyện như thế này sao?”

“Ngàn lần chính xác!” Lòng nữ sinh bên Ngôi Sao có thể nói là vô cùng căm phẫn, giọng nói vừa chân thật cũng vừa đáng tin: “Trước đây lúc làm việc này cô ta tìm người ngoài trường. Bảo họ nói những lời khó nghe vô cùng, Trang Thâm bị những người mà cô ta tìm đến nói đến thảm!”

“Chứng cứ vẫn còn nằm trên những bài đăng của diễn đàn trường chúng tôi! Những lời ác ý do cô ta viết ra vẫn còn y nguyên không chỉ vậy còn vô cùng rõ ràng. Các cậu chỉ cần liếc mắt cũng biết đến được đúng hay sai!”

Nữ sinh Nhất Trung không nhịn được mà nhíu mày, trong lòng cô xông lên một cảm giác khi bị ai đó lừa dối.

Trước khi Trang Nhược Doanh đến đây một câu cũng không nói đến những chuyện trường học của mình trước kia, ả ta chỉ nói mình thích Nhất Trung. Khiến cho tất cả mọi người khi nghe ả ta khen trường đều trở lên vui vẻ.

Hơn nữa, nhà ả ta còn rất có tiền. Thường mua đồ ăn cho bạn học. Trong mắt mọi người luôn là một người vừa phóng khoáng vừa lễ phép gia cảnh lại còn tốt.

Hiện tải bọn họ chỉ cảm thấy Trang Nhược Doanh diễn rất tốt!

“Cậu ta vẫy mà lại có thể làm ra những chuyện này? Chúng tôi vẫn luôn nghĩ cậu ta là người tốt…”

Nữ sinh Ngôi Sao đáp: “Bây giờ biết thì vẫn còn tốt. Cô ta đến việc này cũng dám làm thì không chắc về sau có thể làm thêm được những việc mất trí như thế nào nữa đâu! Khuyên các cậu một câu nên cách xa cô ta ra một chút.”

Người bên Nhất Trung gật đầu, người hai trường lơ đãng đồng nhất một quan điểm.

Trên sân đấy, Lệ Hoằng rất nhiều lần nói với đồng đội của mình hòng lấy được bóng. Nhưng mỗi lần đều bị Thẩm Văn đoạt đi. Giáo viên thể dục khiêm huấn luyện viên hô ngừng. Để một thành viên dự bị khác vào thay.

Lệ Hoằng tức điên: “Dựa vào đâu mà thay em?! Em chỉ muốn lấy được bóng thôi mà, Trang Thâm với Thẩm Văn ném bóng không biết bao nhiều lần. Tại sao không thể cho em một cơ hội biểu diễn được à?!”

“Năm lần!” Trang Thâm đứng ở bên cạnh, mở nắp chai nước suối ra. Quay sang nhìn thoáng qua về phía hắn: “Những cậu chỉ ném trúng một lần.”

Lệ Hoằng nhíu mày: “Mày nhận được bóng nhiều hơn thì đương nhiên tỷ lệ ném trúng sẽ nhiều hơn!”

Trang Thâm ngồi ở bên cạnh, vì ngửa đầu mà có thể nhìn được rõ ràng hầu kết của cậu khẽ động. Cậu chậm rãi uống một ngụm nước, ngước mắt lên nhìn.

“Nếu để tôi đứng dưới rổ, nhắm mắt tôi cũng có thể ném vào.”

Lời này nói ra thì cảm thấy vô cùng kiêu ngạo. Nếu như là người bình thường nói thì những đội viên khác sẽ cười sặc luôn.

Nhưng nếu lời này từ miệng Trang Thâm thì bọn họ hoàn toàn không dám.

Người này đúng thật là khả năng đưa lưng về phía bảng rổ vẫn có thể ném trúng!

Các đồng đội nghe cậu nói vậy cũng không thấy có chỗ nào không đúng.

Lệ Hoằng có cảm giác như bản thân mình bị sỉ nhục, không nhịn được cắn răng nói: “Mày…mày…”

Hắn “mày” hơn nửa ngày, nhưng vì tức giận đến một chữ cũng không thể nói tiếp, gương mặt ghẹn đến đỏ bừng.

Trước đây lúc Trang Thâm vẫn chưa đến, nếu như hắn ta đã muốn bóng thì những người khác không thể không cho. Hiện tại, Trang Thâm chỉ mới đến có mấy ngày! Nhưng hắn ngay cả bóng đều không chạm được vào!.

Giáo viên thể đứng bên cạnh nói: “Trang Thâm nói đúng đấy. Lệ Hoằng nếu như em vẫn còn tiếp tục hành vi ép đồng đội phải chuyền bóng cho em như vậy thì từ nay về sau đừng nghĩ đến việc bản thân có thể ra sân nữa.”

Lệ Hoằng tức giận không nhịn được nữa nên ném thẳng bình nước xuống sàn, quay đầu đi nhanh về phía cửa ra.

Trang Thâm đem nắp bình nước vặn vào. Thẩm Văn ngồi xuống ngay bên cạnh cậu.

“Đừng cùng với cậu ta tính toán!” Thẩm Văn vì giúp cậu đoạt bóng nên phải vận động rất nhiều. Tóc trên trán bị mồ hôi làm cho uốt nhẹp. Vừa nãy hô hấp mãi mới chậm rãi khôi phục như bình thường.

Trang Thâm đặt chai nức xuống dưới đất, tự nhiên đáp: “Tôi cũng không thích tính toán với người không có đầu óc.”

Thẩm Văn cong môi cười kéo balo đặt bên cạnh. Từ bên trong lấy ra một cái băng đô thể thao màu đen, chậm rãi cài lên đầu mình. Rồi lại lấy một màu trắng từ trong balo ra.

Màu trắng, giống y đúc như cái ở trên đầu anh.

“Cho em.” Thẩm Văn vô cùng tự nhiên đưa băng đô qua cho cậu. Khuôn mặt đều toát ra một vẻ hào quanh chính trực, khiến người ta nhịn không được phải quan sát thật kỹ.

*Băng đô

Trang Thâm cũng chảy chút mồ hôi, nên đưa tay nhận lấy đội lên đầu.

Cậu đeo xong băng đô, vừa mới để tay xuống. Trên khán đài đã truyền xuống một tiếng hét chói tai. Đội cổ vũ của Ngôi Sao tung bay cặp bông dùng để cổ vũ. Dưới ánh đèn sáng ngời như hiện rồi lại ẩn.

Hai lão đại của trường bọn họ! Lại đeo đồ tình nhân rồi!!! Băng! Đô! Tình! Nhân!

Ây da, chết đi sống lại mất thôi!!!

Băng đô màu trắng đeo trên trán Trang Thâm tuyệt đối không khó nhìn một chút nào. Vốn dĩ da thịt của cậu đã trắng nõn, hiện tại khi có thêm băng đô khuôn mặt lại càng thêm xinh đẹp giống như một thanh bảo kiếm được chế tạo tỉ mỉ. Khiến lòng người chết lặng muốn nhưng không dám di chuyển đến gần vì sự lạnh lùng trên khuôn mặt ấy.

Ánh mắt của Thẩm Văn hơi cứng lại, biều cảm lạnh nhạt thường ngày cũng trở lên dịu dàng hơn một chút. Con mắt đen nhánh không giờ được khỏi khuôn mặt Trang Thâm.

A, giáo thảo cùng hoa khôi giảng đường là thật! Thật là một đôi quá cứng!

Cũng sắp đến thời gian thi đấu, Trang Thâm đứng lên. Nói với Thẩm Vắn: “Còn 30′ nữa cậu đến đi, tôi chuyền bóng cho cậu!”

Thẩm Văn nhướng mày, ngẩng đầu nhìn cậu: “Em xác định chứ?”

“Ừm!” Trang Thâm như không hề gì mà đáp lại.


Cậu dừng lại một chút, lại nói thềm: “Nếu như tỷ lệ ném trúng quá thấp, tôi sẽ không chuyền cho cậu!”

Thẩm Văn đứng lên, khóe môi khẽ nâng: “Bóng mà bạn cùng bàn của tôi chuyền đến, tôi chắc chắn sẽ ném trúng!”

Cuối cùng còn cũng chỉ còn một ít thời gian. bất luận là giáo viên của hai trường hay là những người có mặt trong khán phòng đều trở lên khẩn trương cùng mong chờ.

Nhất Trung tuy rằng kém điểm, thế nhưng dựa vào những phút cuối cùng này để lật ngược tình thế cũng không phải không thể. Nếu muốn đánh bại phía bên Ngôi Sao thì càng phải cần chuyên tâm.

Trên sân đấu như giương cung bạt kiếm, vừa mới bắt đầu. Nhất Trung lấy được banh đầu tiên. Bọn họ đều vô thức phòng bị Thẩm Văn. Ai cũng biết tốc độ của Thẩm Văn rất nhanh, bóng dù có trên tay như thế nào nhưng chỉ cần lơ đãng một chốc cũng đã bị anh đoạt đi.

Nhưng mà hai ngườ Nhất Trung chú ý Thẩm Văn mới phát hiện người này không có dáng vẻ gì là tính cướp bóng. Vẫn vui vẻ chạy cuối cùng,

Còn đang nghi ngờ, người dẫn bóng của Nhất Trung chỉ thế bên cạnh mình xuất hiện một cái bóng. Một trận gió lướt qua, người nọ dừng lại. Cúi đầu nhìn.

Bóng của y đâu?!

“Đệt! Là Trang Thâm!” Người Nhất Trung phản ứng kịp thời.

Bọn họ luôn phòng bị với Thẩm Văn, nhưng kết quả thì sao? Đối phương như biết được ý nghĩ của họ, để Trang Thâm tấn công.

Người Nhất Trung như vào chầu tất cả đều vây lại phía Trang Thâm. Tốc độ di chuyển của Trang Thâm so với Thẩm Văn cũng không kém. Cậu cầm bóng không ngừng di chuyển tới lui, nhanh chóng bỏ qua người ở phía sau.

Thẩm Văn chạy theo cậu, nhìn thân ảnh thon dài gầy gò. Sau đó hai tay nâng lên phía trước —

Trang Thâm cách anh nửa sân bóng rổ, anh có thể nhìn thấy rõ ràng được Trang Thâm giơ tay lên. Từng ngón tay rõ ràng, đốt ngón tay trắng bệch.

Còn có thanh âm của cậu: “Văn ca!”

Thẩm Văn cảm thấy lòng anh rất nóng, như được đem đun sôi trên lửa nóng. Được người ta tăng lửa thiêu đốt, hơi nước bốc lên sôi sùng sục.

Rõ ràng thanh âm ấy vẫn như bình thường, vẫn lạnh nhạt. Nhưng không hiểu sao lại khiến lòng Thẩm Văn nóng như lửa.

Trái bóng rổ với tông đỏ cam mạnh mẹ theo lực đạo của người ném mà lao đến, Thẩm Văn không cần suy nghĩ lưu loát mà nhận được bóng. Sau đó, hướng khung bóng rổ ném.

Động tác ấy như mây bay nước chảy, vừa lưu loát vừa sinh động. Một giây cũng không thể kéo dài thêm. Khiến bên đối thủ không có cơ hội để hạ thủ.

Một cú ném ba điểm vô cùng hoàn hảo.

Bóng rơi xuống mặt đất, thần kinh căng thẳng của mọi ngưởi được bông xuống.

Một giây sau đó, khán phòng vang lên những tiếng hét đinh tai nhức óc. Đội cổ vũ của Ngôi Sao vô cùng phấn khích, thậm chí còn phát ra tiếng khóc.

Hai người này vô luận có phối hợp thế nào, cũng chưa từng có người nghĩ phải phòng bị cả hai người.

Quá là đẹp trai!!!

Náo nhiệt tung trời, nhưng Thẩm Văn đứng nửa vòng sân cũng chỉ nhìn về phía Trang Thâm.

Trang Thâm từ trước đến này dù trải qua mọi chuyện cũng chỉ giữ một vẻ mặt dù nhất, hiện tại lại nhìn về phía anh khóe môi chậm rãi cong lên.

Trong mắt mang theo một tia ấm áp.

Hai người đối diện nhìn nhau một giây, Trang Thâm cực nhanh lấy được bóng chạy đi

Thẩm Văn giơ tay lôi kéo cổ áo của mình, không khí bốn phía khiến anh khô nóng.

Nhiệt độ này không chỉ đi qua mà nó còn đọng lại ở trong lòng.

Rõ ràng chỉ là một câu xưng hô đơn giản, nhưng Thẩm Văn lại cảm thấy như bản thân đã chiếm được trân bảo tốt nhất trên đời.

Bởi vì thích đến thế, cho nên chỉ cần như vậy cũng đủ đến tâm trí của anh trở lên rối loạn. Như trái tim đang dần tan chảy.

Anh muốn đem tất cả những thứ quý nhất để đưa cho bạn cùng bàn của anh. Bạn cùng bàn của anh ưu tú như thế, nên xứng đáng với những thứ tốt nhất trên đời.

Tiếp theo, đều là màn trình diễn ném rổ cá nhân của riêng mình Thẩm Văn. Trang Thâm chỉ cần chuyền bóng cho anh. Thẩm Văn bất luận là đứng ở đâu cũng có thể ném vào.

Hai người phối hợp, chỉ đơn giản như dễ như ăn cháo.

Người Nhất Trung bồi hai người chạy quanh sân, tới tới lui lui chạy hơn mười vòng quanh sân cũng không thể lấy được bóng dù chỉ một lần.

Bọn họ căn bản không chặn được Trang Thâm, người này như gió lướt qua vậy. Bọn họ đang nghi ngờ có phải Trang Thâm lắm mô tơ người máy vào chân không.

“Chặn Thẩm Văn lại!” Đội trưởng của Nhất Trung dùng sức lau mồ hôi, sắc mắt âm trầm: “Đừng có cậu ta có cơ hội ném bóng vào rổ.”

Người Nhất Trung tuân lệnh, toàn bộ đều chạy về hướng Thẩm Văn.

Thẩm Văn vừa mới nhận được bóng, nhìn thấy những người bên Nhất Trung xông đến. Nắm lấy bóng xuyên qua đám người.

Anh vừa muốn ném bóng, ở phía sau thành viên số năm của Nhất Trung xông lên. Nói khẽ với anh: “Nghe nói mày thích Trang Thâm? Hai con chó yêu nhau, thật buồn nôn!”

Thẩm Văn hơi dừng động tác trên tay, người nọ thừa dịp này thuận tiện lấy bóng từ tay anh. Vẫn không quên nhìn về phía anh cười lành một tiếng.

Thẩm Văn ngước mắt lên nhìn, đôi mắt đen kịp như được che lấp bởi hơi sát khí.

Số năm sau khi lấy được bóng được nước lấn đến, hắn ta lúc nãy nghỉ ngơi nghe được cuộc trò chuyện của mấy nữ sinh phía sau. Không nghĩ đến lại hữu dụng như vậy!

Hắn cầm bóng đối với người bên đôi mình hô: “Chặn Trang Thâm!”


Người Nhất Trung đồng nhất nghĩ Trang Thâm nhất định sẽ đến đoạt bóng, bọn họ chạy về phía Trang Thâm. Tuyệt đối không thể để cho cậu lấy được bóng!

Trang Thâm bị đám người Nhất Trung vây quanh, những người Nhất Trung bên này đều không có ích gì bọn họ chỉ biết ngăn chặn Trang Thâm là xong việc.

Số năm cầm bóng muốn ném rổ. Trước mắt thoáng qua một thân ảnh cao gầy.

Hắn ta mở to mắt, chống lại ánh mắt của Thẩm Văn.

Đôi mắt của Thẩm Văn hơi rũ cuống, trong mắt không chỉ có sự lạnh lùng kiêu ngạo còn có sắc bến. Khiến con ngươi nam sinh đối diện run lên. trên người hắn ta bị như bị áp suất đè nặng sợ đến nỗi âm thầm nuốt nước bọt.

Thẩm Văn mang theo gió đến gần, ánh mắt như chìm như nổi. Thanh âm lạnh lẽo: “Quả bóng này mày không xứng để cầm nó.”

Số năm vô thức cắn chặt khớp hàm, cầu trong tay nháy mắt bị đoạt đi.

Thẩm Văn như nháy mắt đoạt bóng rồi rời đi.

Không khí như ngưng trệ trên sân chậm rãi tan dần, tất cả mọi người đều trở lên náo động.

Trang Thâm bị ba người Nhất Trung chạy, cũng không tốn sức mà tránh thoát. Bên kia truyền đến một thanh âm quen thuộc: “Ngồi cùng bàn, ném bóng!”

Trái bóng theo lực mạnh mẽ phóng đến chỗ cậu, Trang Thâm cực nhanh đã tiếp được bóng. Thành viên bên kia như khiến bò trên chào nóng mà chạy đến bên Thẩm Văn, nhưng nửa đường lại phải lộn trở về.

Trang Thâm cầm bóng nhanh chóng chạy đến hướng đối diện, tiền phong một của Nhất Trung đã sớm ở vạch tuyến ba điểm đợi.

Y biết Trang Thâm thích ném ba điểm, y muốn đúng lúc Trang Thâm ném rổ thì chặn lại banh của cậu.

Trang Thâm một đường chạy về phía Trang Thâm, càng lúc càng gần. Tất cả mọi người đều nín thần chờ đợi.

Vóc dáng của tiền phong một của Nhất Trung rất cao lớn, hình thể to con. Nhưng vận khí có vẻ không tốt, lại còn muốn chặn bóng của Trang Thâm!

Trong lòng của tiền phong một quá thật có chút nôn nóng, y đã chờ nửa ngày rồi. Nửa ngày chuẩn bị tâm lý chỉ vì thời khắc này.

Y nhìn chòng chọc Trang Thâm đang đến gần.

Sắp đến ròi, Trang Thâm chạy đến gần vạch tuyến ba điểm bên ngoài lièn giảm tốc độ, ngừng lại.

Cậu nhất định chuẩn bị ném rổ rồi!

Tiền phong một thậm chí còn đoán được cậu muốn ném bóng, cũng giơ tau lên một ngăn chặn động tác kế tiếp của cậu.

Nhưng một giây sau đó, Trang Thâm gia tăng tốc độ của chính mình. Một giây vượt qua tiền phong một.

Trang Thâm vậy là lại không ném cú ba điểm đó?

Tiền phong một ngây người tại chỗ, tâm trạng vốn khẩn trương giờ lại trở lên căng thẳng hơn. Hoảng loạn vài giây mới ý thức được quay đầu đuổi theo.

Thế nhưng, không kịp rồi!

Trang Thâm cầm bóng, đầu gối khẽ cong. Dồn lực nhảy lên!

Nam sinh mặc trên người bộ đồ thể thao màu đỏ như mang theo gió mà bay lên. Góc áo tung bay, mơ hồ lộ ra một đoạn thắt lưng như tuyết trắng.

Lực cánh tay dồn hết vào trái bóng nện thẳng nó vào khung rỏ. Ngón tay xét qua khung thành.

Khi thân ảnh kia nhảy qua lên, trái bóng đáp mạnh xuống sàn. Phát ra thanh âm nặng nề.

Một giây tiếp theo, tiếng còi vang vọng toàn bộ sân đấu.

Trang Thâm đáp xuống sân, vừa mới quay đầu. Toàn khán phòng như những con hổ kiêu ngạo gầm lên đâm thủng màng nhĩ của cậu.

Bầu không khí còn thời khắc này được kéo lên đỉnh điểm! Bất luận là người của trường nào. Không ai có thể quản được sự sối trào cao hứng cùng tiếng hoan hô vui vẻ.

“Aaaaaa Ngôi Sao thắng rồi!!!”

“Ngôi Sao trâu bò!!!”

“Trang Thâm trâu bò!!!”

“Trang Thâm đẹp trai aaaaa!”

Các nữ sinh của Ngôi Sao ngồi tại chỗ ôm nhau bật khóc, nữ sinh của Nhất Trung thì không nhịn được mà hét chói tai.

Ở vị trí khán giả loại như cào cào, thanh âm la hét không ngừng, xông thẳng lên trời.

Đây là thần tiên bóng rổ từ đâu rơi xuống vậy!!!

Vừa đẹp vừa giỏi, quá kích thích rồi!!!

Hách Chỉ cầm lấy tay của bạn thân, thanh âm khàn khàn: “Chị em, tớ thật kích động!!! Tại sao đã kết thúc rồi!!!”

“Tớ cũng thấy quá đẹp!!!! Anh trai cậu có bạn gái chưa? Có nghĩ đến chuyện yêu đương không?”


Hách Chỉ nhìn vẻ mặt mê trai của bạn thân mình: “…Chỉ nhìn thôi đừng có ý đồ với anh ấy!”

Ngôi Sao không chút nghi ngờ giành được chiến tắng, người của Nhất Trung ai lấy mặt đều đỏ bừng. Nửa là do nhiệt độ vận động vừa là tức giận.

Thua, bọn họ thua cái đội mà chính bản thân từng coi là kẻ tám lạng người nửa cân với đội mình. Vậy mà bên kia lại có thể thắng nhẹ nhàng như vậy!

Số năm lúc trước có khiêu khích Thẩm Văn thở phì phò nhìn thoáng quá đối diện, lại một lần nữa đối điện với tầm mắt của Thẩm Văn.

Đối phương vẫn như cũ không thèm đếm xỉa thứ gì, một bộ dạng ta đây không dễ chọc.

Số năm lập tức quay đầu đi chỗ khác, đứng ở phía sau đội ngũ của mình.

Trọng tài gọi thành viên của hai người tập hợp, những giáo viên khác thì hướng dẫn học sinh hai trường đi ra ngoài.

Những người bên Ngôi Sao nhiệt huyết sôi trào, không ít người không muốn trở về. Nhưng nhìn thành viên của hai đội dưới sự chỉ huy của giáo viên khiêm huấn luyện viên rời đi, chỉ có thể lưu luyến không rời mà quay về.

Trọng tâm của cậu chuyện của tất cả mọi người đều là xung quanh hai người. Thảo luận vô cùng náo nhiệt giằng co rất lâu.

Ở trong phòng thay đồ, nam sinh Nhất Trung mới đi vào. Số năm liền thuận tiện hỏi một câu: “Số 1 bên đối thủ, người gọi là Thẩm Văn. Có bối cảnh không?”

“Cậu ta ấy hửm? Mày tốt nhất đừng chọc vào cậu ta!” Một nam sinh đứng thay đồ bên đáp.

“…Vì sao?” Số năm mơ hồ có cảm giác không đúng.

Người nọ thay quần áo của mình, quay đầu nhin hắn: “Tao cũng không biết nhiều về thân phận của cậu tá. Nhưng mà bối cạnh thật sự rất cứng, trong trường học của bọn họ đến hiệu trưởng còn phải nhìn sắc mặt của cậu ta. Nghe nói lịch sử trong trường của cậu ta rất đồ sộ đến cả giáo viên cũng có thể đuổi, hơn nữa không ai là không lấy lòng cậu ta!”

Những người khác đều chậc lưỡi: “Cậu ta trâu bò như vậy?”

“Còn không phải sao? Bọn mày xem bộ dạng kia của cậu ta cũng với khí thế kia kìa. Nhìn là biết không phải người dễ chọc.”

Sắc mặt số năm hoản toàn trắng bệch, những điểm nghi ngờ trong lòng hoàn toàn được chứng thực.

Lúc đó, hắn ta tại vì đố kị với kỹ thuật của đối phương nên muốn làm cho đối phương mất tập trung. Nếu có thể từ trê tay anh lấy được bóng rồi ghi bàn, nhất định có thể nhận được không ít tiếng la hét của nữ sinh.

Kết quả thật vất vả lấy được banh những không thể ném.

Sớm biết người hắn ta muốn đoạt cầu là một nhân vật cứng như vậy. Hắn ta nhất định sẽ không động thủ…

Đang suy nghĩ, cửa phòng thay đồ đột nhiên được mở ra. Lực đạo một cùng mạnh, thuận chí chạm vào tường rồi còn bị bắn ngược trở lại.

Toàn bộ người Nhất Trung đều giương mắt nhìn lại.

Hai người ngoài cửa tiến vào, số năm nhìn thoáng qua. Màu trên mặt lại trắng hơn.

Thẩm Văn đứng ở phía trước, nhấc mí mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua bên trong. Ánh mắt rất nhanh đã rơi trên người của số năm.

Số năm không tự chủ lui về phía sau một bước, ngón tay run lên.

“Các cậu đến đây làm gì? Bên kia không phải có phòng thay quần áo sao?” Mấy người bên Nhất Trung không biết chuyện nên nghi ngờ đặt câu hỏi.

Thẩm Văn nhấc chân tiến vào, không thèm để ý gì mà nhìn số năm: “Mày còn nhớ những lời mình đã nói không?”

Thanh âm của anh vừa trầm lại vừa thấp, người Nhất Trung vừa nghe đã biết anh đến đây để gây chuyện. Ánh mắt lắc lư dừng trên hai người bọn họ.

Số năm khẳng định gây chuyện rồi!

Số năm nhìn chằm chằm vào cửa tủ phía sau lưng anh, bên trong phòng vô cùng an tĩnh. Sức mạnh của hắn ta tuy không đủ nhưng lại mạnh mẽ như thể mình đúng mà đáp: “…Nhớ, làm sao?”

Trên mặt của Thẩm Văn đè nén sự tức giận, anh rũ mắt. Thanh âm rất trầm: “Nhớ kỹ thì tốt. Tao hôm nay không muốn động tay chân. Bây giờ, mày quỳ xuống trước mặt bọn tao. Quỳ xuống dập đầu xin lồi! Chuyện này coi như chúng tao bỏ qua!”

Người bên Nhất Trung mở to mắt nhìn số năm nhỏ giọng hỏi: “Mày chọc phải cậu ta?”

Số năm gắt gao mím môi không nói chuyện.

Nếu như không có ai thì được, nhưng hiện tại người cả phòng đều ở đây. Lòng tự trọng không cho phép hắn ta khôm lưng quỳ gối.

Phòng thay đồ yên lặng quỷ dị, người hai bên không dám có một tiếng động.

“Không quỳ?” Biểu cảm trên khuôn mặt của Thẩm Văn không đươc tốt, anh dửa lưng vào tường, ánh mắt âm u.

Số năm run rẩy, ở dưới tầm mắt của mọi người hắn ta quyết không động. Nhịn không được mở miệng đáp: “Tao nói sai à? Mày lúc đầu…”

Lời của hắn còn chưa dứt, vốn dĩ Thẩm Văn còn lười biếng đột gột đến gần. Dùng một tay lôi số năm đập thẳng vào tủ quần áo bên cạnh. Xương cùng cửa sắt vang lên tiếng kịch liệt.

Thẩm Văn đi đến gần, híp mắt nhìn đè nặng tức giận nói: “Mày nói cái gì? Loại như mày xứng để nhắc đến em ấy à?”

“ĐCM, mẹ mày–!” Số năm vung hai tay, rống giận muốn xốc Thẩm Văn lên.

“Rầm!”

Thẩm Văn lại dùng sức đập thẳng người hắn xuống đất, tức giận đá một cái. Sự lạnh lùng bén nhọn từ trong xương trào ra.

“Tao bây giờ muốn mày phải xin lỗi thêm một người nữa!” Thẩm Văn rũ mắt, thanh âm lạnh lùng.

Số năm kêu lên đau đơn, nắm lấy cửa tủ muốn đứng lên. Nhưng không phải để mở miệng xin lỗi. Thẩm Văn một lần nữa nắm lấy quần áo của hắn ta, một lần nữa đập mặt lên cửa tủ.

Nam sinh thống khổ kêu lên thảm thiết quấn quanh phòng, một đám nam sinh trung học đứng sau nhìn. Phía sau ai lấy đều đổ mồ hôi lạnh.

Thẩm Văn giống y như trong lời đồn vậy, tàn nhẫn không nói đến đạo lỵ.

Từng động tác của Thẩm Văn đều chứng minh anh không để ý đến điều gì cả, biểu cảm trên mặt không có gì sánh được sự lạnh lẽo. Giống như A Tu La đi ra từ địa ngục, trên tay nhuộm đầy máu tưới.

Khiến ai nhìn trong lòng đều nổi lên một loại bỡ ngỡ.

Cặp mắt đen như chứa đựng băng sương, Thẩm Văn nhấc người đập lên cửa. Vô cùng kiên trì nói: “Tao đập mày đến khi mày chịu xin lỗi mới thôi!”

Đừng thanh âm cứng rắn lạnh lùng khiến cho toàn thân số năm run lên. Hắn ta giãy dụa hô lớn: “Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Đừng đánh…Tôi xin lỗi!”

Thẩm Văn bông lỏng tay, dù rất bận những vẫn ung dung nhìn hắn.


Số năm không còn lực tớ trên mặt đấy.

Đầu hắn ta bị đập mở rồi, máu theo ót chảy xuống. Nửa gương mặt còn dính máu từ mũi chảy ra, không đành lòng nhìn thẳng.

Hắn ta quỳ trên mặt đất, run rẩy nhìn về Trang Thâm cùng Thẩm Văn dập đầu. Đầu đụng mặt đất vang.

“Xin lỗi…Tôi không nên nói lung tung! Tôi sai rồi…Trang Thâm, Thẩm Văn còn có mẹ Thẩm xin lỗi, tôi sai rồi, tôi đáng chết…”

……………………………………………………………………

Trong phòng thay đồ của nữ sinh, Trang Nhược Doanh ngồi trong phòng đợi hơn nửa ngày chơi điện thoại di động ngẩng đầu lên. Rốt cuộc thì các đồng đội của ả ta cũng đã trở lại.

Ả ta đặt điện thoại di động lên trên đùi, nhìn bọn họ cười cười. Vốn còn chờ các nữ sinh hỏi han quan tâm ả ta vì sao lại rời đi sớm vậy. Nhưng mà khi bọn họ đi vào, biểu cảm trên mặt điều đổi. Hiện lên vài phần phức tạp.

Trang Nhược Doanh thấy hơi kỳ quái, cho là bọn họ trách mình rời đi sớm. Nên nói lý do đã nghĩ xong từ sớm: “Xin lỗi, vừa lúc nãy tớ bị đau bụng cho nên quay về nghỉ ngơi một cái. Vừa nãy mới tốt hơn được chút!”

Mấy nữ sinh nhìn nhau vài lần, đều vô cùng ăn ý mà giữ yên lặng. Tìm tủ quần áo của mình mà mở ra chuẩn bị thay đồ.

Trong phòng chỉ còn tiếng mở của tủ quần áo, bầu không khí vô cùng thờ ơ.

Trang Nhược Doanh bị bọn họ lơ đẹp, trong nháy mắt hiện lên sự nghi ngờ.

Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải quan hệ của bọn họ trước đó còn tốt lắm à? Sao ả ta chỉ mới giờ đi mà đã thay đổi nhanh vậy?

“Khi này có phải có chuyện gì không? Tớ không có ớ đấy khiến các cậu gặp phiền phức à?” Trang Nhược Doanh đứng lên, đi đến chỗ một nữ sinh mà ả ta chơi tương đối tốt. Cười cười áy náy với cô: “Thật xin lỗi, lần sau nhất định tớ sẽ nói rõ trước khi đi.”

Nữ sinh kia thay đồ xong, mặt không đổi nói với ả: “Trang Nhược Doanh, chúng tôi không phải vì chuyện này mới không quan tâm đến cậu!”

Cô dừng một chút, nghĩ đến điều gì đó. Ánh mắt léo lến một tia chán ghét: “Mà là vì chúng tôi biết vì sao cậu lại chuyển đến đây!”

Trang Nhược Doanh sửng sốt, con ngươi co rút lại.

Ả ta nói với người khác. Ả ta đến Nhất Trung là vì thích môi trường bầu không khí học tập ở đây. Chỉ vì câu ấy mà thu được rất nhiều thiện ý của mọi người xung quanh.

Nhưng nguyên nhân thật sự, là ở trên diễn đàn bôi nhọ sỉ nhục bản học…

Bọn họ đều biết?

Nhất định là so những người bên Ngôi Sao nói ra!

Ả ta đả rời khỏi trường học đó rồi, vì sao vẫn không thể để ả ta sống thoải mái?

Mấy nữ sinh thay quần áo xong đồng thời rời đi. Khi nhìn về phía Trang Nhược Doanh ánh mắt đều không che giấu ghét bỏ cũng châm chọc trong mắt.

Sắc mắt Trang Nhược Doanh tái nhợt, nghĩ đến những lời ác ý ngày trước nhịn không được mà giải thích: “Tớ thật sự không cố ý mà, là tớ bị người của Thất Trung gạt. Đều là bởi vì bọn chúng…”

“Trang Nhược Doanh, mặc kệ là vì nguyên nhân gì. Nhưng chuyện này là do cậu làm. Đây là sự thật!”

Nữ sinh dẫn đầu sắc mặt lạnh lùng: “Cậu lên tỉnh táo lại đi, cho người cần xin lỗi lời xin lỗi! Chứ không phải đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác…”

Nữ sinh Nhất Trung nhìn bộ dạng của Trang Nhược Doanh cũng chẳng muốn khuyên bảo thêm, vô cùng thất vọng nói: “Cứ như vậy đi, về sau chúng ta đừng liên lạc nữa.”

Mấy người bọn họ không chút lưu tình gì mà quay người rời đi, cửa phòng thay đồ nhẹ nhàng khép lại.

Trang Nhược Doanh bất lực, ngồi bệt xuống. Ả ta không có cảm nhận được bất kỳ cảm giác gì cả. Tâm ả hiện tại loạn như ma, hai mắt thất thần chỉ biết nhìn chằm chằm một chỗ.

Ngay cả Nhất Trung cũng biết rồi, ả ta nên làm gì bây giờ?
………………………………………………………

Trong phòng vệ sinh nam, dưới vòi nước Thẩm Văn tinh tế rửa sạch mười ngón tay.

Trang Thâm đứng phía sau anh, nhìn về gương. Bên trong phản chiếu bóng dáng của một nam sinh với khuôn mặt tuấn tú, mở miệng hỏi: “Người kia, nói tôi cái gì vậy?”

Thẩm Văn trừng mắt lên, nhìn bóng dáng cậu phản chiếu trong gương lười nhác nói: “Không phải là lời gì hữu ích, em không nên nghe!”

Trang Thâm trầm mặc nửa ngày.

Cuộc thi đấu kết thúc, cậu liền cảm nhận được tâm trạng của Thẩm Văn không đươc tốt. Lúc đối phương nói muốn đi giáo huấn một người cậu liền đoạt được ai đó đã làm gì anh.

Chỉ là không nghĩ đến bên trong lại có tên cậu.

Thẩm Văn rửa xong tay, xoay người đi đến trước mặt cậu. Dưới ánh đèn khiến da anh càng thêm trắng, cặp mặt kia phá lệ trở lên sâu sắc.

Trang Thâm đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích.

Thẩm Văn rũ mi mắt, nhẹ giọng mở miệng nói: “Cầu em đưa cho tôi, tôi không để cho bất cứ kẻ nào cướp đi! Ngoại trừ bóng cuối, những trái khác đều ba điểm!”

Trang Thâm không rõ vì sao mà ừ một tiếng.

“Tôi có thể…được em khen thưởng hay không?” Thẩm Văn dừng một chút, nhẹ nhàng câu khóe môi. Một nụ cười câu dẫn phá lệ mềm mại.

Trang Thâm sửng sốt một chút những không có trả lời.

Thẩm Văn nói tiếp: “Không được cũng không sao, tôi chỉ thuận miệng nói thôi!”

Anh chuẩn bị lui ra phía sau một bước, không nghĩ đến Trang Thâm đột nhiên lại đến gần anh. Thẩm Văn còn chưa kịp phản ứng, thân hình cao gầy ấm áp của nam sinh đã nhích lại gần.

Người ấy so với anh thì thấp hơn một chút, nhiệt độ cơ thể của người ấy xuyên qua hai lớp áo tràn vào. Không trở ngại len lỏn vào người anh.

Thẩm Văn ngẩn người, cảm thụ được tay Trang Thâm nhẹ nhàng khoát lên phía sau lưng anh, cho anh một cái ôm mềm mại, dịu dàng.

Người Thẩm Văn đột nhiên cứng đờ, trong lòng hỗn loạn không từ tả được.

Anh nghe được tiếng thanh âm như dán vào lỗ tai mình của Trang Thâm.

“Anh thật lợi hại! Văn ca!”

……………………………………………………..

Lời editor muốn nói: Đây là chương bù của thứ ba tuần trước!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.