Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm]

Chương 74


Bạn đang đọc Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm] – Chương 74


Edit: Lũy Niên

Khi tiếng còi sân báo hiệu trận đấu kết thúc vang lên, cũng là lúc vô số tiếng vỗ tay hoan hô tung trời.

Xung quanh, không biết từ lúc nào đã bị nữ sinh vây kín. Cuộc tranh tài kết thúc, họ kích động như thể mình là người thi đấu vậy. Hai gò má ai cũng đỏ bừng.

Tầm mắt của tất cả mọi người đều rơi trên người của Trang Thâm.

Gần đây tiết trời trở lên se lạnh, nhưng nam sinh hiện tại do vận động nhiều nên đã cởi áo khoác đồng phục ra. Lộ ra chiếc áo chữ T màu trắng cực kỳ đơn giản, càng khiến cho cánh tay của cậu trắng càng thêm trắng.

Lúc mà cậu ném bóng vào rổ, còn có thể mơ mơ hồ hồ hình thấy thắt lưng nhỏ gầy bên dưới lớp áo.

Trang Thâm bình tĩnh đứng tại chỗ như cũ, thế nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để cậu thu hết được mọi ánh mắt của những người đang có mặt trên sân. Càng không cần nhắc đến những động tác ném rổ không chê vào đâu được khi nãy, từng động tác của cậu điều khiến cho họ không tài nào rời mắt được.

Lệ Hoằng nhìn thấy nhiều nữ sinh đừng xung quanh như vậy ngay lập tức nhận ra được có chuyện không ổn. Hơn nữa, ánh mắt của họ đều nhìn chằm chằm vào Trang Thâm càng khiến hắn tức giận.

Hắn ta vậy mà lại bị Trang Thâm đánh bại! Khoảng thời gian gần đây Trang Thâm cản trở hắn ta không chỉ vậy còn liên tiếp vả mặt khiến hắn ta không còn chút mặt mũi nào.

Toàn bộ ánh mắt của nữ sinh đều dính chặt trên người Trang Thâm điều này càng khiến cho hắn ta có cảm giác như chính mình là một vai hề, không hơn không kém.

Lệ Hoằng không thể nào nuốt trôi được cái cục tức này, hắn ta phất tay áo tức giận đẩy tất cả người khác ra rồi rời đi.

Giáo viên thể dục gọi hắn ta lại, nhưng Lệ Hoằng hoàn toàn không quan tâm. Không lâu sau, bóng dáng của hắn ta liền biến mất.

Giáo viên thể dục chỉ có thể quay lại nhìn mấy người còn lại nói: “Vậy giờ chúng ta luyện tập tiếp, 40′ rồi giải tán.”

Lần này, y để cho Trang Thâm cùng Thẩm Văn chung một đội. Y muốn nhin xem độ ăn ý khi phối hợp giữa hai người bọn họ.

Thực lực của hai người đều rất tốt, nhưng không biết nếu đặt hai người vào cùng một đội có xảy ra xung đột gì hay không. Nếu như hai người đối chọi nhau quá gay gắt thì không thể lên cùng một lượt được.

Thẳng đến khi trận đấu bắt đầu, giáo viên thể dục mới biết y lo lắng thừa thãi.

Đừng nói hai người Trang Thâm và Thẩm Văn có bài xích đối chọi lẫn nhau hay không, nhưng độ ăn ý của hai người họ quả thật rất tốt.

Hai người này đều không nói chuyện nhưng tựa như bọn họ còn chẳng thèm dùng mắt để ý. Như lúc người này muốn chuyền bóng, chỉ cần người kia nhìn thoáng qua phát liền biết. Sau đó, thuận lời nhận được bóng, trực tiếp ném thẳng vào rổ.

Có Trang Thâm cùng Thẩm Văn ở đây, điểm số của đội bọn họ càng lúc càng cao. Bên đối thủ tuy rằng ngày nào cũng luyện tập trên sân bóng rỏ, nhưng lại không chiếm được điểm gì tốt, còn bị áp đến nổi không thể nào vực nổi.

Một trận đối kết thúc, giáo viên thể dục gật đầu: “Trang Thâm cùng Thẩm Văn, hai em phối hợp rất tốt. Các em học cùng một lớp, có phải bình thường hay cùng nhau chơi bóng hay không?”

Trang Thâm: “Có cùng nhau chơi qua một lần ạ.”

Giáo viên thể dục: “…”

Thẩm Văn: “Nói đúng hơn thì là thi đấu với nhau một lần ạ.”

Giáo viên thể dục: “…”

Hai học sinh này quả thật khiến người ta không thể nào khiến người ta bớt ngạc nhiên được mà!!!

Lúc quan sát trận đấu diễn ra, giáo viên thể dục cũng đã suy nghĩ ổn.

Y quyết định chuẩn bị để hai người lên sàn ở trên thi đấu liên kết các trường sắp đến. Lấy thực lực của hai người họ, thì lần này có thể cầm được một thứ hạng cao khẳng định không vấn đề.

…………………………………………………..

Sau khi Trang Thâm về khu ký túc xá thì dừng lại ở lầu một. Cậu nhìn thấy trên bảng đen có bưu kiện chuyển phát nhanh, liền tìm quản lý ký túc xá nhận bọc đồ của mình.

Sau đó quay về phòng, Trang Thâm ngồi một bên mở bọc đồ. Đúng lúc này, Lưu Phàm quay trở về trên tay cũng cầm ít đồ. Lơ đãng nhìn về phía Trang Thâm.

Là một quyển tạp chí nghệ thuật? Là quyển tạp chí mà phần lớn học sinh đều mua!

Lưu Phàm không nghĩ đến cậu cũng xem mấy loại tạp chí như thế này, nên hơi ngạc nhiên mà hỏi cậu: “Cậu cũng thích đọc mấy loại tạp chí này nữa à? Kỳ này có tiểu thuyết gì hot à?”

Quyển tạp chí này vừa có vẽ cũng vừa có viết truyện hay đại loại như vậy. Lưu Phàm không phải người biết thưởng thức nghệ thuật, nên nếu có xem cũng chỉ đọc một hai tiểu thuyết bên trong.

Trang Thâm mới lật được hai trang, vừa liếc đến chuyên mục đầu tiên bên trên mục vẽ, ánh mắt cậu hơi dừng lại.

Trước đây, Khâu Lăng nói sẽ gửi bài cho cậu, không nghĩ đến cậu chỉ thuận miệng nói tên tạp chí. Vậy mà được chấp chận bản thảo của chính cậu, nhanh như vậy đã viết ra được một bài khen gợi.

“Không có.” Trang Thâm thuận tay đem tạp chí để lên bàn: “Cậu muốn biết thì tự xem đi.”

Lưu Phàm cầm lấy nói: “Vừa lúc có thứ giải trí trong buổi tự học rồi, ngày mai trả cho cậu.”


Trang Thâm mở máy tính lên, xoa tay vài cái rồi tiến vào trò chơi. Lưu Phàm đứng sau lưng nhìn cậu vài lần, mới phát hiện cậu mở game Quyết Đấu lên, sửng sốt nói: “Cậu không phải vẫn luôn chơi Anipop* à? Lần đầu tiên tôi thấy cậu đổi chơi Quyết Đấu đấy.”


*Một tựa game giống như Candy Crush Saga.

Trang Thâm ừm một tiếng, đợi trò chơi khởi động.

Lưu Phàm thở dài: “Thời gian gần đây bận quá, tôi ngay cả một trận cũng không chơi được. Ngay cả bảng xếp hạng cũng không leo được lên.”

Mỗi một mùa đều sẽ reset lại, trừ phi là bách chiến bách thắng. Nếu là người bình thường thì ngày nào cũng đánh thì may ra mới có cơ hội leo top. Thời gian bỏ ra cũng phải gấp mất lần.

Trang Thâm thuận miệng nói: “Tôi có thể giúp cậu chơi!”

“Hả?” Lưu Phàm không biết được kỹ thuật của cậu như thế nào, nhưng nghĩ đến mình ngay cả bảng xếp hạng cũng chẳng có chỗ thì có gì phải thắc mắc? Lập tực đưa tài khoản của mình cho Trang Thâm: “Vậy cậu giúp tôi chơi nhé? Thua cũng không sao! Dù sao thì nó cũng chẳng có gì!”

Lưu Phàm rời đi, Trang Thâm trong khi đợi trò chơi cập nhật thì mở diễn đàn hacker ra nhìn.

Góc bên phải có một ký tự một bức phong thư màu không ngừng chớp lên. điều này có nghĩa là nhân viên quản lý hoặc là hệ thống gửi thông báo cho cậu.

Trang Thâm di chuyển con chuột qua bên kia nhấn vào, bên dưới xuất hiện hơn 10 thông báo khác nhau.

[ Thông báo từ hệ thống: Chúc mừng bàn, đã thông qua được khóa sát lần này. Thành công nhận được tư cách tiến nhập vào khu 2! Tin nhắn từ hệ thống chờ bạn trả lời! ]

[ Thông báo từ hệ thống: Chúc mừng bàn, đã thông qua được khóa sát lần này. Thành công nhận được tư cách tiến nhập vào khu 3! Tin nhắn từ hệ thống chờ bạn trả lời! ]

[ Thông báo từ hệ thống: Chúc mừng bàn, đã thông qua được khóa sát lần này. Thành công nhận được tư cách tiến nhập vào khu 7! Tin nhắn từ hệ thống chờ bạn trả lời! ]

Trang Thâm xem toàn bộ thông báo, cuối cùng nhấn vào thông báo ở phía dưới cùng.

[ Nhân viên quản lý – Thạch lý màu xanh: Tôi là Thạch lý của khu 8! Có hứng thú gia nhập vào liên minh xanh không? Đội của tôi tài nguyên vô cùng phong phú, công việc cũng rất nhiều. ]

[ Nhân viên quản lý – Kỳ Lân: Tôi là Kỳ Lân của khu 8, có hứng thú gia nhập vào liên minh ngũ hành của chúng ta không? ]

Trang Thâm nhìn trong, lại nhìn thấy trò chơi cũng sắp cập nhật xong. Quay lại mở app livetream chuẩn bị live.

Cậu không dùng tài khoản của Lưu Phàm, nếu dùng…thì những người PK đều ở hạng thấp. Đã xem qua những đại lão ở cao tầng rồi mọi người khẳng định không thích nhìn lại thôn tân thủ nữa.

Trang Thâm mới vừa vào game, trên màn ảnh đã bắt đến thông báo mời đổ đội của W. Trang Thâm chấp nhận rồi cùng đối phương ăn ý giành được thắng lại. Mới đến nửa giờ, đối phương liền nói ngừng.

Vui vẻ: [ Đi ngủ sớm một chút ha! ]

Trang Thâm thoát khỏi trò chơi, nhìn lên màn hình xuất hiện một chuỗi hoa hồng đầy ái muội. Trong lúc lỡ đang nhớ đến thời gian out khỏi game. W khiến cho cậu có cảm giác gì đó rất quen thuộc.

……………………………………………………………..

Qua mấy ngày sau đó, Lưu Phàm đột nhiên nghĩ đến tài khoản mà tối hôm đây đưa cho Trang Thâm. Đăng nhập vào nhìn thoáng qua.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn y suýt nữa thi tưởng mình vào sai tài khoản của người khác.

“Thâm xa, tôi sao lại leo lên được top 500 vậy??? Có phải cậu leo giúp tôi khong?” Biểu cảm của Lưu Phàm hoảng sợ đến không thể nào hoảng sợ hơn nữa.

Lời nói như loa phóng thanh vang lên, Trang Thâm nhích sang bên cạnh hai bước, tự nhiên đáp: “Tùy tiện chơi vài ngày thôi.”

Lưu Phàm: “…”

Tùy tiện chơi thôi mà cũng có thể xếp hạng cao như vậy?

Lưu Phàm: “Cậu chơi cho tôi lên đây rồi! Nhưng mà với kỹ năng của tôi thì lên đến đâu cũng bị mấy lão đại ngược thê thảm mà thôi, rất nhanh sẽ ngã xuống.”

Trang Thâm cũng không quá để ý mấy cái này.

Lưu Phàm nhìn thứ hạng của mình, cẩn thận từng li từng tí mà lưu lại làm kỷ niệm.

Đây là thứ hạng cao nhất mà nick cậu có thể leo lên. Nếu mà để y chơi vài ngày thì mãi mãi chỉ xếp ở vị trí zezo.

Nhìn Trang Thâm không có chút gì gọi là kích động nào. Lưu Phàm quả thật không biết nên nói cái gì.

Trước vẫn luôn nghĩ Trang Thâm chỉ trầm mê với mấy thứ game đơn giản, nửa ngày đều cắm đầu vào chơi mấy game ấy nên vẫn luôn nghĩ cậu là tay mơ. Không nghĩ đến người như vậy mà lại là một đại lão.

Lưu Phàm vui vẻ như cầu vòng rực rỡ mà hỏi: “Kỹ thuật của cậu lợi hại như vậy, chắc không phải bởi vì năng lực học tập siêu cấp đấy chứ? Lại nói nếu như mà lần này thi tháng cậu thi đủ tất cả cac môn, thì có được hơn 700 điểm không?”


Lần trước y cũng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Trang Thâm cùng Tưởng Hoài, nên cũng nghe thấy Trang Thâm nói có thể thi được 700 điểm.

Lúc đó, y không tin! Vẫn luôn cho rằng Trang Thâm chỉ là một học tra thích khoe khoang thôi. Hiện tại nghĩ lại, y chỉ muốn quỳ xuống kêu ba ba.

Với thành tích này của Trang Thâm, thật sự có thể thi đươc con số đấy.

Trang Thâm cũng không có chắc chắn kết luận: “Cũng có khả năng!”

Lưu Phàm: “Cũng có khả năng cái gì? Cậu nhất định có thể lấy được hạng nhất…Nhưng mà, không biết Thẩm Văn có thi không nhỉ? Thành tích của cậu ấy cũng rất tốt, nếu tham gia thi thì hai cậu cũng có thể quyết đấu rồi.”

Nghe được tên của Thẩm Văn, Trang Thâm giương mắt suy nghĩ hai giây.

Sau đó lại nhìn chằm chằm màn ảnh máy tính đầy số liệu của mình.

Ngày mà thi đấu giao hữu bóng rổ giữa các trường cũng đang đến gần.

Giáo viên thể dục hiện đang giao phó toàn bộ cho trận thi đấu sắp đến: “Trận đầu tiên, chúng ta sẽ thi đấu với Nhất Trung. Thực lực của trường này nếu đem so với trường chúng ta thì cũng không hơn. Hiện tại thì bên chúng ta đang có một chút ưu thế, nhưng cũng không thể vì thế mà lơ là phòng bị…”

Bởi vì có Trang Thâm cũng Thẩm Văn, nên tỷ số lần này của bọn họ có khả năng tăng cao.

Y quét mắt nhìn những người trong đội ngũ: “Những người dự bị thì cũng phải nâng cao tinh thần của mình, đến lượt các em thì cũng phải dùng toàn lực để tấn công.”

Đứng ở vị trí của thành viên dự bị – Lê Hoằng rũ mắt xuống, trong mắt hắn ta tràn đầy sự tức giận cũng uất ức.

Vì bất hòa với Trang Thâm nên những ngày huấn luyện hắn ta không đến, hiện tại vị trí của hắn ta bị đẩy xuống thành viên dự bị.

Hắn ta không cam lòng, nhưng lại không muốn chính mình bị người ta ghét bỏ.

Trận thi đấu bóng rổ được định vào cuối tuần, nên sẽ không ảnh hường đến giờ học của học sinh. Hơn nữa, những học sinh khác trong trường cũng có thể đến xem và cổ cũ.

Dùng rút thăm để quyết định, trận thi đấu lần này được tổ chức ở Nhất Trung.

Hách Chỉ tham gia với tư cách là khán giả, nhưng cô đến cổ vũ không phải vì đội bóng rổ của Nhất Trung mà là vìTrang Thâm.

Bạn học của cô ai cũng cười: “Cậu ngồi trên khán đài cổ vũ cho anh trai, có thể sẽ bị những người của trường chúng ta mắng đấy nhé!”

Bọn họ đều chưa nhìn thấy Trang Thâm bao giờ, chỉ biết đối phương chơi game rất giải. Bình thường rất hay nghe Hách Chỉ nhắc đến cậu.

Hách Chỉ chính trực đáp: “Mắng thì cứ mắng đi, chỉ là một trận bóng rổ thôi mà. Trường chúng ta mỗi lần tham gia đều chỉ đem về giải an ủi. Hơn nữa tớ không biết những người trong đội bóng rổ. Tớ chỉ biết anh trai tớ thôi, vì sao lại không thể cổ vũ cho anh ấy chứ?”

Trong tay Hách Chỉ còn cầm một bảng nhỏ, trên đó viết: “Trang Thâm cố lên!” Vô cùng lớn!

Cô vẫn còn nhớ một thùng quà lưu niệm của nam thần nhà mình.

Nếu không phải có Trang Thâm, thì cả đời này cô không thể nào có kha năng được Liên Gia Ngôn tự tay ký tên. Hiện tại, đến lúc cô nên báo đáp lại rồi. Nhất định sẽ xuất toàn lực 100% cổ vũ cho Trang Thâm!

Hách Chỉ và bạn của cố tìm chỗ ngồi xuống, liền thấy được một hàng nữ sinh áo trắng, váy đổ. Trong tay cầm đồ cổ vũ đứng ở phía trước.

Một người trong đó còn không thể nào quen hơn. Chính là Trang Nhược Doanh.

Trang Nhược Doanh luôn thích tham gia những loại hoạt động kiểu này. Chỉ cần mặc đồng phục rồi phất tay một cái cũng có thể hấp dẫn được sự chú ý của các nam sinh. Ả ta luôn thích hưởng thụ những sự vui vẻ từ những hoạt động này.

Hơn nữa, bóng rổ là một loại vận động cao, khiến hoóc-môn kích hoạt. Không chỉ nam sinh thích xem mà nữ sinh cũng thích.

Trang Nhược Doanh biết bọn họ tranh tài cùng trườngNgôi Sao Quốc Tế, nhưng không nghĩ ngay trận đầu đã gặp.

Ả ta diễn tập cũng lâu như vậy rồi, cũng không đành lòng mà rời đi nhường vị trí cho người khác. Nên chỉ đành bịt khẩu trang leo lên sân.

Hách Chỉ nhiệt tình chào hỏi ả ta: “Thì ra là chị cũng ở trong đội cổ vũ của trương à? Sao phải đeo khẩu trang vậy?”

Trang Nhược Doanh gật đầu, giọng nói mềm mại đáp lại: “Tối hôm qua lạnh, nên chị bị xổ mũi.”

Hách Chỉ: “Vậy cực khổ cho chị rồi, nhưng mà lần này em đến không phải cố vũ cho trường chúng ta!” Cô cầm bảng cổ vũ nhỏ của mình lên: “Lần này em cổ vũ cho anh trai, vừa lúc gặp chị lúc cổ vũ nhớ cổ vũ cho anh ấy nữa nhé. Hai chị em mình toàn lực cổ vũ cho anh trai ha!”

Trang Nhược Doanh sửng sốt: “Trang Thâm cũng tham gia?”

Hách Chỉ cảm thấy hơi kỳ quái sao ả ta lại phản ứng lớn như vậy? Trận thi đấu cũng sắp bắt đầu. Các cổ động viên cũng phải lên sân khấu, Hách Chỉ cũng không rảnh mà nghĩ tiếp nên theo tầm mắt của mọi người nhìn về phía sân khấu.

Những thành viên của đội Nhất Trung lên sân trước, đội cổ vũ của trường bọn họ làm mấy động tác như đã tập, hô to Nhất Trung cố lên. Khi các loại âm thanh dịu xuống cũng là lúc đội ngũ thi đấu của Ngôi Sao Quốc Tế lên sân.

Năm nam sinh mặc bộ đồ thể thao đỏ. Đội cổ vũ của Ngôi Sao cũng bắt đầu hồ hét. Đến cuối cùng khi gương mặt của hai nam sinh cuối hiện ra trước mắt mọi người thì không chỉ là Ngôi Sao Quốc Tế mà ngay cả những nữ sinh bên Nhất Trung cũng phải hò hét.

“Hai người cuối là Trang Thâm cùng Thẩm Văn!”


“Trước đây, tôi cũng đã nghe qua rất nhiều chuyện về hai người này. Không nghĩ đến hai người này lại — đẹp trai như vậy! Thảo nào mọi người đều thích hai người bọn họ!”

“Trời, đột nhiên tôi nghĩ mình bị phản bội.”

Trang Nhược Doanh ngồi ở ngài thứ nhất, nên tầm nhìn đương nhiên rất tốt. Nhìn thấy Trang Thâm vô cùng rõ ràng.

Trang Thâm mặc một bộ thể thao màu đỏ, dưới ánh đèn khiến làn da của cậu thêm trắng nõn nhẵn nhịu không tì vết. Khuôn mặt vẫn như cũ lạnh lùng, khiến cho người nhìn không biết là cậu đang vui vẻ hay tức giận.

Ngôi Sao ở bên kia không ít người hô hào tên Trang Thâm. Một tiếng rồi lại một tiếng, vô cùng kích động.

Trang Nhược Doanh vô cùng kinh ngạc, ả ta chỉ mới rời khỏi Ngôi Sao một thời gian ngắn mà hiện tại lại được mọi người hoan nghênh như vậy sao?

Cậu của trước kia sẽ không bao giờ tham gia những loại thi đấu như thế này, vậy tại sao hiện tại lại xuất hiện trong đội ngũ bóng rỗ?

Chính bản thân cậu đã từng bị rất nhiều người chán ghét, xem thường! Vậy tại sao bây giờ ai cũng thích cậu như vậy? Trang Nhược Doanh vô cùng bực bội!

Trang Nhược Doanh còn nghe thấy những nữ sinh phía sau trò chuyện với nhau: “Trang Thâm với Thẩm Văn thật danh bất hư truyền, trước đây còn nghe nói hai người họ cũng nhau vẽ tranh. Người được vẽ có gò má vô cùng giống Thẩm Văn, rất nhiều người còn đi qua đó xếp hàng để xem. Sau này giáo viên sợ bức tranh ấy bị nữ sinh phá hư, nên trường học phải đứng ra thu hồi đấy!”

“Không được rồi! Khuôn mặt của hai người bọn họ thật sự quá đẹp, hai người bọn họ đến một chỗ nhìn sao cũng thấy bản thân mình không khỏe!”

“Không thể nhìn nổi, nếu không…tôi sẽ muốn bay sang bên trường địch học mất!”

Tiếng thảo luận bàn tán cũng từ từ hết, Trang Nhược Doanh ngồi một chỗ nhưng tâm loạn như ma. Sớm biết Trang Thâm đến đây thì cô ta sẽ không tham gia.

Ả ta không khỏi nhớ lại khi ấy những học sinh ở Ngôi Sao chán ghét ả ta, Trang Trần Húc khi đó bắt đầu dần dần trở lên lạnh nhạt. Hơn nữa hằng đêm ả ta đều tỉnh lại, tất cả đều là ác mộng liên quan đến Trang Thâm.

Trên sân đấu, giáo viên phụ trách huấn luyện hai đội quan sát lẫn nhau. Nhất Trung nhìn hai người có dáng dấp tựa như minh tinh liền cảm thấy cuộc tranh tài này chưa bắt đầu cũng biết được tỷ số sẽ ra sao.

Dáng dấp đêm phân nửa thì chỉ biết thêu hoa, làn da rồi khuôn mặt. Vừa nhìn là biết không có thời gian từng trải, cũng chẳng dầm mưa dãi nắng mà tập luyện. Hơn phân nửa chỉ là đến hưởng thụ ánh mắt của các cô em mà thôi.

Mà thanh âm của những người trên khán đài thì chắc cũng đoán được thực lực của bọn họ.

Nhất Trung lúc đầu đều vô cùng cao hứng, nhưng khi trận đấu bắt đầu thì tinh thần của bọn họ lại như băng.

Bọn họ vốn biết rất rõ thực lực của Ngôi Sao, cũng biết được thực lực ấy rơi vào kiểu kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi. Nhưng chỉ mới bắt đầu một phút đồng hồ, cái người số 2 nhìn thì chẳng xuống như người không phơi ánh nắng mặt bao giờ lại là người ném trúng rổ!

“Aaaaa Trang Thâm!” Khán phòng trở lên cuồng loạn rồi!! Tuyển thủ số 2 Trang Thâm không có chút cảm xúc nào mà liếc nhìn người của Nhất Trung, trên mặt vẫn chỉ là lạnh nhạt thường ngày.

Nhất Trung ngoài ý muốn gặp được kẻ địch quá mạnh nên có chút sợ hãi, kế tiếp bọn họ mới cảm nhận được cái gì gọi là khủng bố.

Không chỉ Trang Thâm lợi hại thôi đâu, Thẩm Văn cũng không thể khinh thường.

Ngôi Sao bên này hầu như đều chuyền bóng cho hai người. Bọn họ cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, mà lấy được bóng liền hướng rổ nhắm ném, một lần lại trúng một lên.

Trang Thâm ném một trái ba điểm, Hách Chỉ vô cùng nỗ lực cổ vụ, cô hét khàn hết cả giọng: “Trang Thâm cố lên! Trang Thâm xông lên anh ơi!!!”

Cô kích động là thật chứ không phải giả bộ, đây chính là tình cảm chân thật!

Thử hỏi người nào nhìn thấy một nam sinh đẹp không ngừng thả hoóc-môn ra mà không kích động? Hơn hết đây là anh của cô, Hách Chỉ dùng hết sức bình sinh của mình mà reo hò.

Nhân duyên của cô ở trong trường không tệ, mọi người thấy cô quang minh chánh đại, sắc mặt phấn chấn cổ vũ đều hâm mộ/.

Bọn họ cũng vô cùng hưng phấm muốn hét lên chói tai, nhưng bọn họ lại không phải là em gái của Trang Thâm. Cho nên cổ vũ cho cậu thì không phải là chẳng để ý mặt mũi của trường sap?

Chỉ là Trang Nhược Doanh rồi nghe phía sau nỗ lên cổ vũ. Lòng như đống lữa, như ngồi đống than.

Sớm biết vậy liền không đến. Cuộc tranh tài nhất định chỉ có mình Trang Thâm tỏa sáng.

Ba mươi phút thi đấu đi qua,điểm số hai bên cách biệt quá lớn.

Trang Thâm có chút nóng lên đưa tay vuột ngược tóc ra sau, động tác này tuy rằng tùy ý. Nhưng đến khán đài lại nổ ra một trận đinh tai nhức óc. Bên trong còn xen lẫn tiếng gọi tên của Trang Thâm.

Đồng đội của Trang Thâm đã chuẩn bị đem bóng truyền cho cậu, nhưng chưa được thì người Nhất Trung đã chạy đến cướp bóng đồng thời đồng đội ngã xuống mặt đất.

“Đối diện phạm luật!” Người kia nằm trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn: “Cậu ta cố ý lấy cùi chỏ đụng tôi!”

“Trọng tài không có tiết còi!” Đối diện cầm bóng, xoay người để đồng đội ném vào một cú ba điểm.

Ngôi Sao chỉ có thể thay người, thành viên bị công kích chỉ có thể ôm bụng ngồi vào bên cạnh nghỉ ngơi.

“Tiền phong một thành người…” Giáo viên cầm danh sách, vừa mới nói Lệ Hoằng liền đứng lên.

“Em đi!”

Giáo viên thể dục nhìn hắn, ánh mắt hơi nghi ngờ.

Trước Lệ Hoằng đã không đến huấn luyện đã cho thấy ý thức của hắn ta rất kém rồi lại có địch ý với Trang Thâm. Để hai người này ở chung một đội ngũ thì không biết có phát sinh phản ứng hóa học mãnh liệt nào không nữa. Cuộc thi đấu này không biết có thắng nổi hay không?

“Em bình thường vẫn luôn chơi ở vị trí này, nên em là thích hợp nhất!” Lệ Hoằng ngửa đầu nói: “Để cho em lên, em sẽ chơi thật tốt!”

Hắn cũng không có sai, vị trí này đúng là nên trả lại cho hắn.

Giáo viên thể dục: “Em lên đi, không được thì lúc nào thầy cũng có thể thay em!”

Lệ Hoằng rốt cuộc thì cũng có cơ hội lên sân khấu biểu diễn, nhịn không được hoạt động cổ tay một chút.


Hắn ta tuy rằng ném xa không tốt, nhưng đoạt bảng hay đứng dưới bảng ném rổ cũng không tệ. Chỉ cần hắn ta có thể lấy được bóng!

“Chờ một lát nữa nhớ truyền nhiều nhiều cho tao!” Lệ Hoằng nói với hai người khác.

Hai thành viên nhìn nhau một chút, chỉ có thể gật gật đầu.

Tràng đấu tiếp tục, hậu vệ lấy được bóng vô thức muốn truyền cho Trang Thâm, bên kia Lệ Hoằng đã hô: “Truyền cho tao!”

Y cũng không dám không nghe, nên đem bóng truyền cho Lệ Hoàng. Nhưng bóng chưa đến tay Lệ Hoằng nóng thì đã bị Nhất Trung đoạt đi mất.

Lệ Hoằng mắng nhỏ một tiếng: “Bọn mày cũng không thèm giúp tao chặn?”

Những người khác cũng không đáp lại, trong lòng nghĩ lúc mà Trang Thâm cùng Thẩm Văn ném bóng cũng vô cùng nhanh chóng. Không cần bọn họ hỗ trợ chỉ cần chuyền bóng là được.

Bởi vì Lệ Hoằng cưỡng chế muốn đoạt bóng nên hai thành viên lấy được bóng cũng đều do dự. Một bên sợ Lệ Hoằng một bên lại muốn truyền cho Trang Thâm. Nên dẫn đến nhịp điệu ngày một chậm, luôn bị địch cắt bóng.

Điểm số từ khi Lệ Hoằng vào sân ngày một chậm, từng bước thay đổi. Trang Thâm liếc nhìn Thẩm Văn.

Thẩm Văn nhướng mày với cậu, hơi vuốt tóc giữa cặp mắt mà theo sự sắc bén: “Tôi giúp em đoạt cầu, em ném ba điểm được không?”
Trang Thâm gật đầu: “Được!”

Trang Thâm mặt không đổi liếc nhìn Lệ Hoằng, sau đó lập thức theo nhịp của đội.

Tốc độ của Thẩm Văn rất nhanh, người của Nhất Trung căn bản không theo kịp cậu. Cũng không thấy được động tác của anh, bóng trong tay nhanh chóng bị anh cướp đi.

Thẩm Văn dẫn bóng, Lệ Hoằng đứng dưới khung bóng rổ nói: “Cho tao!”

Thẩm Văn cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp ném bóng đi.

Bóng rơi vào tay của Trang Thâm.

Chỗ đứng của Trang Thâm hơi xa, nhưng cậu một chỗ cũng không di chuyển. Đứng tại chỗ nâng cao tay, nhắm thẳng khung thành.

“Rầm—” một tiếng.

Một cú ném ba điểm hoàn hảo.

“Trang Thâm cố lên a a a a!!!”

“Trang Thâm! Trang Thâm! Trang Thâm tớ yêu cậu!!!”

Toàn hộ khán phòng đột nhiên bộc phát khiến âm thanh như kinh thiên động địa.

Mọi người đều giật mình.

Chỉ thấy trên khán đài, không chỉ có người của Ngôi Sao, ngay cả người của Nhất Trung cũng đứng lên. Vì Trang Thâm mà cổ vũ hết mình!

Trước tuy rằng người của Nhất Trung luôn đối địch với Ngôi Sao, nhưng tuy trọng tài bên ngoài không thấy được. Nhưng người Nhất Trung ngồi bên này thì thấy vô cùng rõ ràng. Chính xác người phạm quy là bọn họ.

Những người bên Ngồi Sao ngồi chồm hổm một bên, nếu như không phải thi đấu thì đúng có thể tham gia Oscar.

Thi đấu khiêng kỵ nhất chính là dở trò phạm luật, loại hành động này chính là đang gián tiếp ném mặt mũi của trường đi. Bởi vì biến cố đó mà khi Trang Thâm ném rổ bọn họ đều không nhìn, người Nhất Trung đều vô cùng tức giận.

Thẳng đến khi Trang Thâm ném một đường bóng đẹp, bọn họ mới không để ý cái gì gọi là thi đấu giữa các trường mà nhao nhao khen ngợi.

Tiếng Hách Chỉ rất nhanh như thanh câm, cô hoảng hốt nhìn hiện trường như fan hâm mô minh tinh.

Không nghĩ đến bạn thân cũng cổ vũ với cô!

Anh trai của cô thật lợi hại mà!

Toàn bộ sân bóng đều vang lên tên Trang Thâm, mặt Trang Nhược Doanh lúc xanh lúc trắng. Tức giận cắn môi, ả ta ngồi ở đây cứ như đang tự dằn vặt chính mình.

Trang Nhược Doanh cầm trong tay đồ cỗ vũ ném thẳng xuống đấy, cũng không để ý sẽ có học sinh của Ngôi Sao phát hiện ra ả ta, đứng lên chạy ra ngoài.

Đợi ả ta ròi đi, mấy người của Ngôi Sao ngồi ở cửa mới nhìn theo bóng lưng của ả nói: “Kỳ lạ…sao tôi có cảm giác như thành viên của đội cổ vũ bên kia giống Trang Nhược Doanh nhỉ..”

“Trang Nhược Doanh? Cái người mà vì chức hoa khôi giảng đường mà lên diễn đàn bôi nhọ Trang Thâm?”

“Cậu cậu không nói tôi cũng thiếu suýt nữa quên loại người này. Thật là độc ác, thật sự là cô ta à? Vừa mới rời khỏi trường học của chúng ta chưa được bao lâu mà đã như không chờ kịp đi làm thành viên cổ vũ của Nhất Trung? Nếu là tôi, tôi sẽ không tham gia mấy loại hoạt động này! Chỉ tự rước lấy nhục!”

Nữ sinh bên Ngôi Sao không nhịn được mà quay mặt về người Nhất Trung hỏi: “Đội cổ vũ của các cậu lần này thành viên bên trong có phải có một người tên Trang Nhược Doanh không?”

Nữ sinh phía sau gật đầu: “Có, cậu ấy ở lớp tôi. Tôi thấy là cậu ấy chủ động đăng ký!”

Nữ sinh bên Ngôi Sao nhìn nhau, ánh mắt léo lên mấy tia khinh thường.

Nữ sinh của Ngôi Sao vui vẻ cười, nói với nữ sinh Nhất Trung: “Thế các cậu có biết cô ta từ trường tôi chuyển sang trường các cậu không?”

“Biết, làm sao vậy?”

“Ây, các cậu không biết nguyên nhân cô ta chuyển đến à?”

“Cậu ấy bảo bởi vì thích không khí học tập của trường chúng tôi..”

Các nữ sinh của Ngôi Sao đều nở nụ cười tực giận, lớn tiếng nói với bọn họ: “Bản lĩnh nói dối của cô ta thật đúng là mười năm như một, cô ta vì sao giữa chừng phải chuyển trường? Bởi vì cô ta muốn tranh hạng nhất, đố kị phiếu bầu của Trang Thâm quá cao! Nên cố ý tìm người ở ngoài trường học tát nước bẩn lên người Trang Thâm. Kêu mọi người bạo lực mạng Trang Thâm. Nếu không có người tra ra tin rồi tung lên, thì toàn trường chúng tôi vẫn luôn cho rằng cô ta là đóa Bạch Liên gần bùn nhưng chẳng hôi tanh mùi bùn đấy!”

Lời edit muốn nói: Tuần trước tôi hơi bận nên không thể ra chương mới nên từ từ tôi bù sau nhé. À tôi mới tân trang lại nhà, các bác không đọc được thì nói tôi biết nhé!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.