Bạn đang đọc Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm] – Chương 72
Edit: Lũy Niên
Đương nhiên, Từ Học Hải ít nhiều cũng hiểu được điện thoại với học sinh ở độ tuổi này quan trọng như thế nào, lúc y nhìn thấy Triệu Hiểu Hạ nghịch điện thoại trong giờ cũng chi nghĩ tiết tự học buổi tối có cầm điện thoại một tí thì cũng không có việc gì.
Y trong giờ làm việc cùng thích lướt điện thoại đọc tin tức, nên cảm thấy đây là chuyện bình thường.
Nhưng khi y đi đứng sau lưng Triệu Hiểu Hạ, lại lơ đãng thấy được những câu chữ bên trong màn hình. Biểu cảm trên mặt không được ổn lắm.
Những câu chữ bên trong diễn đàn y đều nhìn thấy được, cũng những câu chữ ấy lại làm y không tài nào hiểu được.
Trang Thâm với Thẩm Văn là một tình yêu thần tiên?
Không phải, hai học sinh này làm sao có thể yêu nhau?
Topic khiến tam quan của y vỡ vụn còn chưa tính, vậy mà lại nhìn thấy một loạt những bình luận tán đồng. So với hiện trường kết hôn nam nữ còn náo động hơn.
Từ Học Hải im lặng, ngay đến cả câu cố gắng học tập cho giỏi đừng có mà nghịch quá nhiều điện thoại cũng không nói ra hơi.
Triệu Hiểu Hạ lập tức che máy đi, lễ phép không chút lúng túng nói: “Thầy Từ!”
Hiện tại Từ Học Hải không có chỗ nào ổn cả!
Cả thế giới quan của y như bị một mũi tên bắn trúng, vỡ vụng thành từng mảnh. Nhất thời nửa chữ y cũng không nói được.
Triệu Hiểu Hạ nhìn y cứ như vậy rơi vào khoảng không im ắng, cô kinh hồn bạt vía mà nhìn Từ Học Hải
“…Giờ tự học buổi tối không được chơi điện thoại, lần sau không đi lướt mấy bài này nữa!” Thật lâu sau, Từ Học Hải mới có thể tìm về được thanh âm của chính mình.
Triệu Hiểu Hạ lau vệt mồ hôi lạnh đang rơi xuống, gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ, thầy Từ!”
“Còn có, cái bài vữa này sau khi tan học nhớ gửi cho thầy.” Từ Học Hải chắp tay sau mông, động tác của y nhìn là biết không được tự nhiên như thường ngày mà rời đi.
Triệu Hiểu Hả: “…Dạ, thầy Từ!”
A….
Thâm ca, Văn ca tớ có lỗi với hai cậu!!!
Trong ký túc xá, Trang Thâm mang theo một cái túi sách đi đến trước cửa ký túc xá của Thẩm Văn gõ cửa.
Cửa mở ra, Thẩm Văn đứng trước cửa. Khi anh nhìn thấy Trang Thâm thì hơi ngoài ý muốn lông mi hơi nâng lên: “Có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt của anh dừng trên mặt của Trang Thâm chốc lát, lại chuyện đến cái túi trên tay cậu.
Trang Thâm: “Mang sách đến cho cậu!”
Thẩm Văn: ” Sách?”
Thẩm Văn một bên nghi hoặc không hiểu chuyện gì? Muốn bên khác nhường đường mở cửa cho cậu tiến vào!
Trang Thâm đi vào, nhìn một vòng phòng của Thẩm Văn lại nhìn thấy quyển sách chủ nghĩa tư bản.
Phòng của Thẩm Văn là phòng dành cho một người ở, nhưng nhìn qua thì lại giống như lớn hơn so với phòng hai gười.
Trang Thâm đặt túi sách xuống bàn, Thẩm Văn đứng ở bên kia túi. Anh đang muốn hỏi xem bên trong là sách gì thì thấy Trang Thâm từ trong túi lấy một quyển sách có bìa hết sức quen thuộc.
< Bắt đầu ôn tập lại từ đầu >
Cái tên này…Thẩm Văn không thể nào không quen hơn.
Đây là quyển sách mà anh tìm ở hiệu sách, chỉ có quyển sách này là thích hợp với những học tra cần học phụ đào.
Không lâu sau đó mới phát hiện, bạn cùng bàn an không phải học tra mà là học thần.
Trang Thâm tiếp tục lấy ra, lại là một cái tên mà Thẩm Văn khôn thể nào quen thuộc hơn nữa — < Những năm tháng ấy, tôi không nên quên kiến thức > < Cách tôi một học thần bổ trí thời gian học >
Trang Thâm đặt một quyển rồi lại một quyển ở trên bàn của Thẩm Văn mới giải thích cho anh: “Tôi không quá cần mấy quyển này, nên cậu có thể cho người nào khác cần hơn.”
Thẩm Văn: “…”
Thẩm Văn nhìn về phía quyển sách có tên cách tôi một học thần bổ trí thời gian học kia, im lặng một lúc. Cảm thấy hơi buồn cười rũ mắt hỏi cậu: “Em nghĩ tôi nên đưa cho ai?”
Trang Thâm suy nghĩ một lát rồi mới trả lời anh: “Những mần non hy vọng?”
Thẩm Văn được đáp án của cậu nhịn không nổi đằng dựa vào tường, che khóe miệng hơi bất đắc dĩ mà nở nụ cười.
Đem sách anh mua trắng trợn mà trả lại cho anh, Trang Thâm thật đúng là…
“Được, nghe lời em!” Thẩm Văn nghe lời đáp một, lại nửa dựa bàn nói: “Uống sữa không? Tôi lấy cho em một hộp ha?”
Trang Thâm: “Không cần, ở trên phòng vẫn còn chưa uống hết.”
“Quay lò vi sóng, uống cái này cho ấm.” Thẩm Văn chậm rãi nói.
Trang Thâm cũng không từ chối nữa, gật đầu: “Vâng.”
Thẩm Văn lấy hộp sữa, lại đi đến lò vi sóng mở ra bỏ hộp sữa vào trong.
Thân hình Thẩm Văn cao gầy, hai chân thon dài. Anh mặc trên người áo lông màu xám tro nhạt. Cả người đều toát lên vẻ ấm áp, còn mang cho người ta cảm giác lười biếng.
Thẩm Văn ấn nút, ngón tay trắng trẻo đặt lên trên lò vì sóng. Nhìn cậu: “Lần trước có phải em len lén đến hiệp hội không?”
Cái gì gọi là len lén cơ?
Trang Thâm mặt không biểu cảm ngẩng đầu lên nhìn y: “Là thầy Khâu đưa tôi đến!”
Thẩm Văn lười biếng bật cười: “Biết ngay em bây giờ trở thành học sinh xuất sắc của thầy mà. Nhưng mà, lần sau em đi…có thể kêu tôi đi cùng được không?”
Nếu không phải Khâu Lăng nói với anh rất nhiều điều khích lệ thì Thẩm Văn cũng không biết Trang Thâm vậy mà lại im lặng không một tiết động chạy đến đây vẽ tranh.
Là một học trò chính thức của Khâu Lăng mà Thẩm Văn cứ có cảm giác như mình là người ngoài cuộc.
Nếu như Khâu Lăng thật sự nhận Trang Thâm làm học trò, thì tốt xấu gì bọn họ cùng là anh em cùng thầy. Mà bên kia Khâu Lăng từ khi có Trang Thâm đã hoàn toàn lãng quên anh rồi.
Trang Thâm không nghe được trong lời nói của Thẩm Văn còn có ý gì khác, thản nhiên đáp: “Được.”
“Ting—”
Tiếng lò vi sóng truyền đến, Thẩm Văn lấy sữa từ bên trong ta đưa cho cậu: “Được rồi, uống xong rồi đi ngủ sớm ha!”
Hộp sữa bên ngoài còn hơi nóng, nên nháy mắt hun nhiệt độ tay của cậu trở lên nóng.
Trang Thâm nhận lấy hộp sữ, biểu cảm trên mặt hơi dãn ra.
………………………………………………….
Sáng sớm.
Giờ tự học sáng sớm, Trang Thâm mới đến đã bị Từ Học Hải gọi đến phòng giáo viên.
Sau bàn làm việc, sắc mặt của Từ Học Hải không được tốt lắm so với bình thường sầu đau hơn.
Thậm chí, không hiểu sao Trang Thâm còn nhìn thấy vẻ tiều tụy trên gương mặt y. Có vẻ như ngày hôm qua y ngủ không được ngon.
Trước đây dù cho cậu có xếp hạng nhất từ dưới đếm ngược lên thì Từ Học Hải cũng không có như thế này, hiện tại y lại trở lên như vậy khiến cho Trang Thâm thấy lạ kỳ.
“Thầy Từ, buổi sáng tốt lành!” Cậu lễ phép chào hỏi.
Từ Học Hải gật đầu, miễn cưỡng đáp lại cậu: “Tốt lành!”
Y mở một vấn đề cần nói mà ngày hôm qua bản thân đã thức đêm để nghĩ. Nhìn đi nhìn lại hai lần, thật sự y đang rất loạn. Nói với Trang Thâm: “Trang Thâm à, ngày trước thầy xếp chỗ ngồi cho em với Thẩm Văn để cùng nhau học tập. Em thấy thế nào?”
Không sai biệt lắm
Từ trước đây, Trang Thâm đối với hỗ trợ học tập giữa hai người đã hơi phản đối. Bản thân cậu cũng không muốn bị Thẩm Văn vỗ đầu học tập những kiến thức cơ bản.
“Cũng không cần lắm. Em cho rằng tự em cũng có thể hiểu.”
Từ Học Hải sửng sốt, ngẩng đầu nhìn biểu cảm trên mặt của Trang Thâm phá lệ chân thành.
Biểu cảm kia…hình như vẫn còn phản đối.
Từ Học Hải lúc đầu nghĩ cậu cũng thích cùng Thẩm Văn cùng nhau học tập. dù sao như vậy cũng có thể quang minh chính đại cùng nhau ở chung một chỗ.
Từ Học Hải lập tức nói: “Em thật sự tự mình cũng có thể hiểu?”
Trang Thâm gật đầu.
Từ Học Hải vẫn còn cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ ở đây.
Y nói bóng nói gió với cậu: “Thầy…nếu như thầy đổi chỗ cho em, vậy có ảnh hưởng đến em không?”
Ngày hôm qua, y nhìn thấy cái bài thầy. Thật sự y cũng tin rằng hai học sinh này của mình đang nói lời yêu đương vơi nhau.
Như những bức ảnh trong bài đăng, muốn người khác nói không tin cũng khó.
Trang Thâm: “Không ảnh hưởng.”
Từ Học Hải ngây cả người.
Bộ dạng muốn chút sóng cũng không gợn của Trang Thâm không giống như là giả. Hơn nữa, nếu như không ngồi cũng nhau một chỗ thì đối với hai học sinh đang trong tình trạng yêu đương mà nói không phải rất khó chấp nhận hay sao?
Tại sao, Trang Thâm lại bình tĩnh như vậy cơ chứ?
Từ Học Hải tỉ mỉ quan sát biểu tĩnh trên gương mặt của Trang Thâm, y không thể nào nhìn ra được cái gì gọi là luyến tiếc là buồn bã trên gương mặt cậu cả.
Tại sao lại có thể như vậy nhỉ?
Từ Học Hải hỏi cậu: “Không ảnh hưởng? Vậy thầy chuyển em lên bàn đầu em cảm thấy sao?”
Trang Tham bình tĩnh đáp: “Vâng.”
Từ Học Hải không nghĩ ra gì nữa rồi! Không lẽ những lời trên diễn đàn đó đều là giả?
Thật ra thì y cũng không muốn xếp hai người xa nhau. Lúc đầu, hai người đều im lặng làm bạn ngồi cùng bàn. Tuy rằng, đối với những bạn học xung quanh không tệ nhưng mà muốn mạnh mẽ đánh gãy thì hơi khó.
Nếu như hai người không yêu nhau, Từ Học Hải sẽ không muốn đổi chỗ của hai người.
Trang Thâm im lặng đợi y nói tiếp.
Từ Học Hải quyết định đi thẳng vào vấn đề, y nỗ lực đè thấp giọng mình xuống: “Vậy em có ý kiến gì với chuyện yêu sớm trong trường không?”
Trang Thâm: “…”
Cậu rốt cuộc cũng hiểu tại sao Từ Học Hải lại hỏi nhiều như vậy rồi.
Không biết, y nghe được tin tức gì. Chắc giống như Khương chủ nhiệm lần trước, cảm thấy cậu và Thẩm Văn sẽ vượt qua cái gọi là tình cảm anh em bình thường.
Nhưng hiện tai quan hệ của bọn họ bây giờ không thể nào trong sạch hơn có cái gì mà cần giấu?
Trang Thâm trầm mặc vài giây, thẳng thắn nói: “Thầy Từ, em không yêu đương với bất kỳ một ai?”
Lời Từ Học Hải chuẩn bị nói ra như con dao cắm thẳng cổ họng không nói được, y run rẩy vài giây mới đáp lại: “Hả…Em không yêu sớm? Thầy khi này không nói em yêu sớm, chỉ là thuận tiện hỏi một câu thôi. Không yêu sớm cũng tốt, đây mới là dáng vẻ của một học sinh nên có.”
Trang Thâm: “…Vâng.”
Khả năng diễn xuất của Từ Học Hải đứng là hơi kém.
Từ Học Hải nhẹ giọng nở nụ cười hai câu, đúng lúc thấy bên cạnh cũng có học đi đến hỏi: “Thẩm Văn hiện tại có ở trong lớp không?”
Học sinh kia nói: “Cậu ấy có ạ!”
Từ Học Hải gật đầu: “Làm phiền em giúp thầy gọi em ấy đến đây!”
Học sinh kia nhận lệnh lập tức rời đi.
Trang Thâm hỏi: “Em có thể đi về chưa?”
Từ Học Hải không được tự nhiên mà ho hai tiếng: “Lại nói tiếp, bài tập dạo này của em cũng không tệ lắm…”
Hiện tại, đối với câu trả lời Trang Thâm y vẫn còn hơi bán tính bán nghi. Vẫn phải đợi Thẩm Văn đến mới có thể xác định được quan hệ giữa hai người. Cho nên bây giờ không thể thả cậu đi được.
Để tránh việc hai người gửi ám hiệu cho nhau.
Biểu cảm trên mặt Trang Thâm không đổi sắc: “Em hai ngày hôm nay quên làm bài tập, vẫn chưa nộp…”
Từ Học Hải: “…”
Từ Học Hải lại khẽ cười hai tiếng: “Ý của thầy là em đi học rất chăm chú nghe giảng.”
Trang Thâm: “…”
Thời gian mà cậu chăm chú nghe giảng đếm bằng giây cũng được cơ.
Từ Học Hải thật sự đúng là không chừa thủ đoạn này để đánh lái trọng tâm câu chuyện.
Hai người im lặng nhìn nhau. Thẩm Văn rốt cuộc cùng đi đến. Từ Học Hải lập tức vẫy tay với Trang Thâm: “Được rồi, em đi về đi.”
Thẩm Văn vừa vào phòng học đã bị gọi đi. Anh còn đang không biết chuyện gì xảy ra lại thấy Trang Thâm cũng đang ở đây.Thấy kỳ quái mà nhìn cậu.
Trang Thâm nhàn nhạt nhìn lại, có ý đồ riêng nhìn về phía Từ Học Hải.
Thẩm Văn: “?”
Thẩm Văn không nhận ra được tin tức mà cậu muốn nói, hai người đi qua nhau mới nói với Từ Học Hải: “Thầy Từ, có việc gì sao?”
“Cũng không phải việc gì quan trọng, muốn tìm các em tâm sự chút thôi.” Từ Học Hải cười híp mắt.
Thẩm Văn gật đầu, cái này đúng thật giống với tác phong của Từ Học Hải.
Từ Học Hải cười nói: “Lúc trước thầy nói em việc hỗ trợ Trang Thâm học tập, thế nào?”
Thẩm Văn thản nhiên đáp: “Tạm được ạ!”
Ý cười của Từ Học Hải càng câu, đây mới là đáp án ở trong lòng y này!
Y tiếp tục nói: “Hiện tại thầy vẫn để các em tiếp tục như vậy! Em thấy sao?”
Thẩm Văn gật đầu: “Em không vấn đề!”
Từ Học Hải lại tiếp tục thăm dò: “Nhưng mà, thành tích của các em ai cũng tốt. Hai học sinh tốt như vậy àm ngồi cùng nhau thật lãng phí. Nếu như thầy chuyển Trang Thâm sang chỗ khác thì em có thấy sao?”
Thẩm Văn hơi chớp mắt, anh đột nhiên phát hiện ra trong lời của Từ Học Hải có điều gì đó không đúng?
Đổi chỗ thôi mà, sao Từ Học Hải phải cẩn thận như vậy?
Cứ xem như là tôn trọng ý kiến của bọn họ đi, nhưng thứ cứ thoải mái bình thường mà nói không phải sao? Ngày trước cũng không thấy y để ý như hôm nay!
Thẩm Văn nghe không ý lời bóng gió của người khác nên đương nhiên biết Từ Học Hải đang che giấu điều gì.
Thẩm Văn nhìn đôi mắt không tài nào che giấu được vẻ tỉ mỉ quan sát của Từ Học Hải, nhướng mày cười một cái: “Em cảm thấy lời đề nghị này của thầy cũng rất tốt.”
Từ Học Hải khó khăn nhìn thẳng mặt nam sinh trước mắt.
Hai người này thật sự thông đồng với nhau từ trước rồi? Hay chẳng lẽ y bị những lời trên diễn đàn lừa gạt? Hai học sinh này của mình chỉ là tình anh em thuần khiết bình thường giữa những nam sinh ngồi cùng bàn với nhau?
Từ Học Hải cuối cùng cũng hỏi: “Em có ý kiến gì với việc yêu sớm trong trường không?”
Thẩm Văn bình tình hiểu chuyện đáp: “Thầy Từ, em không yêu đương với bất kỳ ai. Yêu sớm không tốt, em chỉ thích học tập thôi!”
Từ Học Hải: “…”
Y không hỏi trắng trợn vậy mà hai người này lại như cầm một kịch bản mà trả lời y như nhau.
Từ Học Hải không có cách nào tìm được ra bất cứ thứ gì trên mặt của Thẩm Văn. Y nghĩ thầm phải thân đúng là già rồi, thật dễ dàng bị học sinh ảnh hưởng mà. Hai người này đoán chừng không có gì cả, còn bị y gọi đến từ sáng sớm nữa.
Từ Học Hải uể oải gật đầu: “Em về lớp đi, cố học tập cho tốt.”
Quay về phòng học, Thẩm Văn mới ngồi xuống. Triệu Hiểu Hạ ngồi bàn trên đã lập tức quay xuống vẻ mặt của cô cứ như thấy chết cũng không sợ: ” Văn ca, có phải cậu bị thầy Từ hỏi về chuyện yêu sớm đúng không?”
Thẩm Văn lười nhác dựa lưng vào ghế: “Ừm!”
Triệu Hiểu Hạ chắp hai tay, để lên trước trán nói: “Xin lỗi! Đều do tớ gây họa mà ra! Tối qua tớ thấy bài trên diễn đàng. Ngồi đọc lại bị thầy Từ thấy nên khả năng là thầy nghi ngờ…”
Triệu Hiểu Hạ liếc nhìn Trang Thâm đang ngồi bên cạnh mặt không chút biểu cảm nào. Trong lòng cô hơi sợ hãi không dám nói tiếp.
Tuy rằng, mọi người trên diễn đàn cũng nhau ghép couple cho hiai người. Bên trái một bên ngọt, bên phải một bên nhất định đưa vào động phòng hoa chúc. Nhưng hai người này…nhìn qua cũng không thấy giống đang nói chuyện yêu đương với nhau.
Nguyên nhân chủ yếu cũng là do Trang Thâm quá mức lạnh nhạt.
Thẩm Văn cau mày: “Bài đăng?”
Trong lòng Triệu Hiểu Hạ lại hoảng sợ, cười cười: “Ha ha, chính là mọi người nói chơi cho vui thôi không coi là thật…”
“Gửi cho tôi xem một chút đi.” Thẩm Văn nhẹ giọng nói.
Trang Thâm ngồi bên cạnh nhìn thoáng qua bọn họ. Trên mặt cũng không có biểu cảm hứng thú.
Triệu Hiểu Hạ: “…Được!”
A da…hy vọng lão đại xem xong không có đánh cô…
Cũng không lâu lắm, Thâm Văn nhìn thấy link mà Triệu Hiểu Hạ gửi. Ý cười trong mắt ngày càng sâu.
Nữ sinh của trường bọn họ, còn rất ngọt nha!
Bên trong này thậm chí còn có người đi qua bọn họ lúc hai người lỡ đãng nhìn nhau thôi mà cũng viết được một bài văn ngắn 800 chữ. Đọc xong thật sự Thẩm Văn cùng y ngờ mình đang yêu đương vơi Trang Thâm.
Nhìn đi rồi nhìn lại. Kế tiếp nhìn sang bạn cùng bàn bên cạnh. Hoài nghi trong mắt Thẩm Văn nháy cái bay sạch.
Anh cúi đầu nhìn link trên điện thoại y động, ấn vào nút chia sẻ trên màn hình nói với Trang Thâm: “Cho em cái link xem có gì.”
Trang Thâm nhìn anh.
Thẩm Văn mở link, khuôn mặt lười biếng: “Em là nhân vật chính, nên được nhìn.”
Trang Thâm biết anh gửi cái gì, lại liên tưởng đến ánh mắt của một ít nữ sinh khi nhìn bọn họ. Cậu không có hứng thứ mở rộng tầm mắt của mình đâu.
Màn hình điện thoại sáng trong nháy mắt, Trang Thâm không để ý đến tiếp tục xem sách tiếng anh.
Thật lạnh lùng mà.
……………………………………………………
Trong buổi lễ chào cờ ngày thứ hai, tuyên bố một số giải trong ngày lễ kỷ niệm thành lập trường.
Đầu tiên là giải cá nhân sau đó đến lớp.
Người chủ trì buổi lễ đọc theo bản thảo đã có sẵn: “Trong kỷ niệm trường lần này, trường chúng ta vô cùng may mắn đã có không ít tác phẩm ưu tú xuất sắc. Phần thường dành được là…”
Trong đội ngũ lớp mười, những người tham gia vẽ đều vô cùng khẩn trương: “Không biết có thể lấy được cái giải gì đây, trước Đoạn Niệm Vi đột nhiên rời đi sau này cũng không có ai tham gia nữa.”
“Đoạn Niệm Vi…Bây giờ vẫn còn ở sở cảnh sát à?
Mới nhắc đến cái tên này, mọi người đều rơi vào im lặng.
Đoạn Niệm Vi dáng dấp đẹp, lại biết vẽ tranh. Trong lớp được không ít nam sinh yêu mếm, nhưng ai lại biết được sau lưng lại dám lại ra những chuyện này.
Quả thật nhìn người không nên nhìn vẻ bề ngoài.
Người chủ trì lại tiếp tực nói: “Giải nhì thuộc về lớp 10 khối 11, Đoạn Niệm Vi. Xuyên Y Huyên…”
Lớp khác nghe được đạt giải thì sôi nổi vỗ tay làm kinh thiên động địa. Nhưng chỉ có lớp bọn họ, khi nghe được tên Đoạn Niệm Vi tiếng vỗ tay chỉ như có như không, yếu đến nỗi nghe không rõ.
Những học sinh lớp khác còn khe khẽ nó: “Lần trước, có cảnh sát đến đây nghe bảo là bắt Đoạn Niệm Vi đấy. Ngày trước còn nghĩ cô ta yếu đuối, không nghĩ đến…”
Lớp 11-10 đương nhiên là biết rõ ràng mọi chuyện, tuy nhiên cũng chỉ cúi đầu.
Bọn họ vẫn luôn nghĩ Đoạn Niệm Vi tốt, vẫn luôn đi sau lưng cô ta. Cô ta nói gì làm cái đó, nào biết cái người mà mình luôn theo sau lại là loại người vậy.
Người chủ trì tiếp tục: “…Giải nhất, lớp 10 khối 11. Thẩm Văn, Trang Thâm. Mời những bạn học có tên bên trên hãy lên đây nhận giấy khen và phần thưởng của mình.”
Tên của hai người không ngừng vang vọng trong tai của lớp 10, những người lớp khác cũng vô cùng sửng sốt. Sau đó không ngừng kịch liệt vỗ tay!!!
“Hai lão đại vậy mà lại cùng nhau vẽ! Bức nào vậy? Để tôi đi tham quan phát!”
“Hình như là ở phòng nghệ thuật tầng một?”
“Trời ạ, hai người bọn họ lại phát kẹo rồi!!!”
Bản thân Trang Thâm còn suýt nữa thì quên mất có chuyện này, Thẩm Văn đứng bên cạnh nhìn cậu: “Đi nhận thưởng?”
Trang Thâm đi theo anh, cùng nhau đi lên phía đài chủ tích. Hai người bị chen đến vị trí chính giữa.
Dưới còn có giáo viên cầm camera, nói với bọn họ: “Đứng thành một hàng nào các em! Cầm giấy khen, nhìn vào đây…cười nào!”
Giấy khen chỉ có một tấm, nên Thẩm Văn cầm một bên, cười cười với Trang Thâm: “Nếu không mỗi người cầm một bên nhé?”
Trang Thâm: “…”
Cậu liếc nhìn bên cạnh, cũng có rất nhiều người cùng nhau vẽ. Rồi cùng nhau cầm bằng khen còn ngồi xổm cùng nhau cầm.
Trang Thâm cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác, cậu cầm lấy đầu giấy khen nhìn về phía máy ảnh.
Giáo viên chụp xong mấy tấm mới hài lòng mà phất tay: “Được rồi!”
Học sinh lớp nào về lớp ấy, lúc Trang Thâm đi ngang qua những lớp khác còn nghe được tiếng bọn họ nói chuyện: “Vừa nãy, khi hai vị lão đại đứng ở giữa tôi còn có cảm giác như một bức ảnh chụp tấm thể trong lễ cưới vậy đó!”
“Đứng ở giữa, tay nắm tay cầm lấy giấy chứng nhận đỏ, nhìn qua thật sự giống giấy chứng nhận kết hôn!”
“Chỉ cần một màn này đã qua thỏa mãn rồi, cảm giác ngày kỷ niệm trường thật màu hồng!!!”
Trang Thâm: “…”
Nếu bọn họ làm bối cảnh trong vở kịch cũng như vừa nãy, may mà không để cho người khác chụp ảnh. Nếu không thì…
Quay về lớp, Thẩm Văn lấy phần thưởng trong tay ra.
Là hai quyển vở vẽ, Thẩm Văn đặt một quyển lên bàn Trang Thâm. Trang Thâm cất quyển vở vào trong ngăn bàn liền nghe thấy Thẩm Văn nói: “Theo lý mà nói bức tranh kia phần lớn là công lao của em.”
Trước đây lúc vẽ tranh Trang Thâm vẽ phác, Thẩm Văn chỉ là một tên trở lý không cảm tình mà vẽ thêm thôi..
Trang Thâm: “Phác thảo của dễ, công lao cậu nhiều hơn.”
Thẩm Văn nhìn quyển vở giống như đúc với Trang Thâm, khóe môi hơi cong lên.
Bên kia có mấy nữ sinh đứng lên, đi đến bên cạnh Trang Thâm. Giọng điệu hình như có vẻ như không quan tâm lắm: “Lần trước là bọn tớ đuổi cậu ra khỏi tổ, là bọn tớ không đúng. Cậu có thể tha lỗi cho bọn tớ không?”
Bọn họ đều cảm thấy Đoạn Niệm Vi rất đáng thương, hơn nữa tất cả giống nhau đều là nữ sinh. Bình thường đều chơi với nhau ít thấy bạn mình khóc, nên đương nhiên sẽ hướng về cô ta nhiều hơn.
Hơn nữa, Trang Thâm cũng chỉ vừa chuyển đến lớp bọn họ không lâu. Nếu như bọn họ đột nhiên bênh Trang Thâm thì chính là không cho Đoạn Niệm Vi mặt mũi. Hơn nữa, nhân duyên trong lớp của Đoạn Niệm Vi rất tốt, nếu như không nể mặt cô ta thì rất có thể bị các nữ sinh cô lập.
Vậy nên bọn họ không dám không nghe Đoạn Niệm Vi.
Bây giờ nghĩ lại, nếu không phải bọn họ kiên quyết bênh vực Đoạn Niệm Vi thì Trang Thâm cũng sẽ không rời đi.
Mặc dù là Đoạn Niệm Vì bắt đầu, nhưng bọn họ cũng đã làm tổn thương Trang Thâm.
Bọn họ nhìn Trang Thâm, thành khẩn nói: “Lúc đó, bọn tớ nhìn Đoạn Niệm Vi khóc cho nên không nhịn được mới giúp cậu ấy nói nên không quan tâm đến cậu…”
“Thật sự thì bọn tớ cũng muốn vẽ cùng cậu, nhưng lúc đó Đoạn Niệm Vi như vậy…Chúng tớ không muốn xé mặt với cậu ấy, nhìn cậu ấy cũng rất đáng thương…”
“Cái gì mà đáng thương?Chỉ biết giả bộ!” Một người bên cạnh nữ sinh nói chen vào: “Tôi đã sớm nhìn cậu ta không vừa mắt rồi!”
Biểu cảm trên mặt mấy nữ sinh không được tốt cho lắm.
Trang Thâm nghe xong vài câu cũng chỉ ngồi nguyên một chỗ không di chuyển, gương mặt cậu vẫn như cũ đẹp như từ trong tranh vẽ đi ra, nhưng giọng nói rất lạnh nhạt: “Không có gì.”
Mấy người này lúc đầu cũng không muốn nói xin lỗi, nên Trang Thâm lạnh lùng đáp lại họ cùng chỉ là cho nhau mặt mũi.
Ai bảo nhóm bọn họ như đó không giữ Trang Thâm lại?
Bọn họ chỉ có thể cúi thấp đầu quay lại chỗ mình ngồi, không khỏi trách cứ người khác: “Đều là do Đoạn Niệm Vi hở tí là khóc, hại tớ lúc đó không nghĩ đến việc giữ Trang Thâm lại.”
“Quên đi….Tớ cảm thấy nếu cậu ấy đến vẽ lần nữa có lẽ thật sự sẽ chấp nhận nói chuyện với chúng ta.”
“Có muốn đi xem tranh bọn họ vẽ không?”
Mấy người khác nhìn nhau vài lần, trong mắt đều hiện lên vẻ tán thành. Nên thừa lúc tan học chạy nhanh đến phòng nghệ thuật.
Bọn họ nghĩ thừa lúc mới tan mọi người vẫn chưa đông nên chạy qua đó xem. Nhưng mà không nghĩ đến những người khác cũng nghĩ như bọn họ. Các học sinh thi nhau chạy xuống phòng nghệ thuật, một đống nữ sinh đang vây quanh một góc,
“Đừng có mà đẩy! Từ từ thôi chứ!”
Người bên trong đẩy, người bên ngoài chen. Mấy nữ sinh chạy đến đều bối rối: “Hình như là tranh của Trang Thâm và Thẩm Văn vẽ?
“…Hình như là…”
Bức vẽ kia được đóng khung treo trên trường
Toàn bộ những bức tranh trong đều được treo lên nhưng trong triển lãm, nhưng bức họa này đều treo không cao lắm, nên có thể ngắm nhìn thật kỹ.
….Những mà những nữ sinh bên trong này không phải đến để thưởng thức tranh.
Bọn họ nhìn thấy rõ, những nữ sinh bên trong kia môi đều hướng về bức tranh mà hôn lên. Còn lưu lại dấu son đỏ chót.
Cũng không thiếu điện thoại cố ý chu môi chụp lại.
“aaaa bức tranh mà hai lão đại cùng nhau vẽ! Tôi cũng muốn hôn!!!”
“Đừng hồn, sẽ làm bẩn!”
“ĐM, cậu vậy mà lại bôi son! Dính lên hết phía trên rồi kìa!!!”
Sau khi đến gần, bọn họ nhìn thấy được bức tranh.
Ở trung tâm tranh nhìn qua cũng có thể thấy được là sườn mặt của một nam sinh, đường nét sắc sảo lại sinh động. Ngoại trừ bóng lưng còn có các loại đồ dùng học tập khacs nhau như bảng đen rồi bút, sách vở…
Mà gò má của nam sinh chính là thứ khiến nhiều người quan tâm nhất.
Nhất là đôi môi kia, cũng không ít người đem mặt mình qua dí sát mà chụp. Tất cả chỉ vì muốn cùng người trong tranh có một bức ảnh đẹp.
Nữ sinh nhìn bức tranh kia, càng nhìn càng thấy không đúng.
Nếu không phải bọn họ mỗi ngày đều nhìn thấy người ấy thì đúng sẽ bị gò má này lừa.
Nhưng mà bình thường bọn họ đều cùng một người giống y như giường trong tranh cùng một lớp. Chính là một thành viên trong lớp bọn họ ngày nào bọn họ cũng kêu lão đại.
“Cái gò má này….”
“Hình như giống…”
“…Thẩm Văn?”