Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm]

Chương 71


Bạn đang đọc Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm] – Chương 71

Edit: Lũy Niên

Cửa thang máy từ từ mở ra, hai người đi ra khỏi thang máy liền cảm thấy thoải mái không ít.

Thẩm Văn đi sát gần cậu, biểu cảm trên gương mặt của vẫn còn sững sờ thêm vài giây nữa.

“Em ấy là em gái em?” Trong đầu Thẩm Văn hiện lên bản sơ đồ liên kết mối quan hệ giữa hai người, suy đoán hỏi: “Em họ?”

Trang Thâm gật đầu.

Thẩm Văn: “…”

Trang Thâm: “Còn cái gì muốn hỏi không?”

Đối mặt với biểu cảm gió êm sóng lặng của Trang Thâm, Thẩm Văn chỉ có thể hơi bất đắc dĩ đáp lại: ” Không có. “

Anh để ý một người nhiều ngày như vậy, thế mà chỉ là em gái của Trang Thâm.

Cũng khó trách tại sao Trang Thâm lại đối xử tốt với một người nào đó như vậy! Nếu không phải người thân của chính mình thì chắc chắn không bao giờ có khả năng như vậy xảy ra.

Anh một bên suy nghĩ không biết cảm xúc của mình có ảnh hưởng đến Trang Thâm hay không, một bên lại không nhịn được mà quan sát mọi hành động của cậu.

……………………………………………………………….

Sau khi tiết học kết thúc, Hách Chỉ nhẹ nhàng đi đến phòng bảo vệ.

Cô luôn để ý đến tin nhắn hay bất cứ thông báo nào trong điện thoại, chỉ cần có thông báo là cô sẽ lao thẳng ra ngoài chạy đến phòng bảo vệ.

Cô sắp có được chữ ký của nam thần, không chỉ vậy còn có những quà tặng đi kèm nữa.

Hách Chỉ ở phòng bảo vệ nhanh chóng nhận được bưu kiện của chính mình, vô cùng gấp rút mà mở hộp giấy ra. Nhanh chóng xem xem bên trong có những gì.

Bạn học của cô nhanh chóng xông đến, không khỏi ngạc nhiên thốt lên: ” Trời ơi! Cậu cũng thật là may mắn mà!!! Hay cả gấu bông cũng có! Thật là đáng yêu mà! “

Hách Chỉ nhẹ nhàng đáp: “Đây là do anh của tớ lấy cho!”

Bạn học của cô không ngừng hâm mô đáp: “Tớ cũng muốn có một người anh trai như vậy…”

Cửa phòng một lần nữa bị người khác mở ra, Trang Nhược Doanh cũng với bạn học của ả đi vào. Nhìn thấy mấy người trong phòng cũng không dừng lại quá nhiều.

Ngược lại, Hách Chỉ đang vô cùng vui vẻ nên nhìn thấy người mình quen biết liền lên tiếng chào hỏi.

Trang Nhược Doanh nhìn cô cười cười: ” Em cũng đến lấy bưu kiện à? “

Hách Chỉ vâng hai tiếng: “Là anh họ gửi cho em mấy món đồ của chiến đội WZQ, anh ấy bây giờ là thành viên dự bị của chiến đội bọn họ. Vô cùng lợi hại luôn!”

Biểu cảm trên mặt của Trang Nhược Doanh vô cùng nhàn, ả biết những chiến đội game này nhưng mà bị không hiểu nên không có hứng thú.

Ả biểu hiện như rất chân thành đáp lại: “Với thành tích của anh ấy thì vào chiến đội game cũng coi như là một con đường tốt.

Trang Nhược Doanh nhận được bưu kiện của mình lên nhanh chóng rời đi.

Hách Chỉ ngẩn người, dùng ánh mắt kỳ quái để nhìn bóng lưng của người mới rời đi.

Thành tích của Trang Thâm?

Hai môn đạt được điểm tối đa mà vẫn chưa đủ? Nếu như không vào chiến đội thì cũng có những con đường khác tốt hơn!

Nhưng mà, thành tích của Trang Nhược Doanh cũng rất tốt. Cô cũng không nghĩ quá nhiều, cuộc chiến giữa những học thần đều vô cùng ác liệt.

……………………………………………………..

Trang Thâm hiện tại những lúc rảnh rỗi đều vẽ mấy bức tranh gửi cho Khâu Lăng. Trước đây, Khâu Lăng vẫn nhẹ nhàng mà thúc giục cậu nhiều lần, khiến cho cậu lúc rảnh rỗi không thể nào quên mà vẽ một ít tranh để gửi đi.

Trang Thâm vữa vẽ vừa gửi, quan hệ giữa cậu và Khâu Lăng ngay lập tức có xu hướng trở thành hợp tác đôi bên. Trang Thâm vẽ tranh, Khâu Lăng giúp cậu tiêu thụ những bức tranh đó. Trang Thâm chỉ cần chờ lấy tiền là được.

Không đến mấy ngày, Khâu Lăng nhắn tin cho câu: [ Bác cảm thấy trong có thể lấy danh nghĩa cá nhân của mình ra để vẽ, những bức tranh của cháu đều được rất nhiều người công nhận. Cháu vẽ nhiều hơn một chút bác sẽ liên hệ với bên xuất bản. ]

Trang Thâm trả lời y: [ Cháu không có danh tiếng, nếu có ra cũng chẳng có bao nhiều người mua! ]

Khâu Lăng: [ Danh tiếng thì cần phải góp nhặt từng tí một, bác gửi cho cháu mấy cái tạp chí nghệ thuật có thể gửi bản thảo qua email. Cũng không tệ lắm đâu, cháu thử chọn một cái xem. ]

Trang Thâm: [ Vâng. ]

Quay đầu một cái Trang Thâm đã ném chuyện này ra sau đầu, cậu vốn là không rước phiền phức vào người. Ở phương diện vẽ tranh cậu cũng chỉ là ôm tâm trạng vẽ chơi mà thôi. Cũng không tham vọng mấy cái lớn lao như của Khâu Lăng.

Bản thân Khâu Lăng cũng biết tính tình của cậu luôn nhạt, nhưng y không biết một viên ngọc sáng như vậy bị bào mòn. Nên tìm thời gian gọi Trang Thâm đến hiệp hội, muốn thử động viên cậu.

Trong phòng vẽ tranh, Trang Thâm bình tĩnh ngồi trước giá vẽ. Không biểu cảm vẽ một bức tranh sơn đầu.

“Cảm giác như dạo này tâm trạng khi vẽ tranh của cháu tốt, so với trước thì đúng là tốt hơn không ít!” Khâu Lăng đứng phía sau cậu thuận miệng khen một câu, sau lại nói: “Lời đề nghị trước của bác cháu thấy thế nào? Đã tìm được nhà nào chưa?”

Trang Thâm không nhanh không chậm mà lia bút, lơ đãng nói ra tên nhà mà hôm trước cậu nhớ.

Ánh mắt Khâu Lăng lóe lên sự vui mừng: “Cháu đã quyết định xong rồi? Nếu đợi cháu vẽ xong bác sẽ giúp cháu gửi đi! “

Trang Thâm gật đầu.


Cậu biết Khâu Lăng thật sự hy vọng cậu có thể vẽ thêm nhiều bức tranh rồi đưa những thứ ấy lộ diện ra bên ngoài, nên cũng muốn đả kích sự nhiệt tình của ý quá nhiều.

Trang Thâm cũng vẽ được phân nửa, Khâu Lăng cười cười dịu dàng với cậu: “Đi thôi, cố ý mua cơm cho cháu! Ăn xong cơm trưa rồi hãy về, cũng không trễ đâu!”

Trang Thâm đi theo y ra ngoài. Cửa nhỏ trong phòng bị đóng lại không lâu lại được mở ra.

Căn phòng vẽ tranh nhỏ này gần phòng làm việc của giáo viên. Không gian rất nhỏ, những đồ vật lại rất nhiều. Bình thường những học sinh bên ngoài sẽ không đến nơi này để vẽ.

Trịnh Húc biết hôm nay Trang Thâm sẽ đến đây, nên không nhịn được mà muốn vào xem thử.

Bức tranh lần trước Trang Thâm vẽ còn được treo lên tường, mỗi ngày đều có không ít người đến xem. Nói thiên phú của Trang Thâm tốt như thế nào!

Trịnh Húc nghe hai chữ này đến nỗi tai muốn đóng kén rồi,

Không phải, Trang Thâm chỉ vẽ sinh động hơn người khác chút thôi sao? Những thứ bút pháp nay luyện tí là ra rồi!

Trước đây, hắn không xem qua những bức tranh của Trang Thâm. Nên hiện tại rất muốn biết xem cái thứ mà người khác gọi là thiên tài nó sẽ ra cái dạng gì.

Rất nhanh Trịnh Húc đã tìm được bản vẽ của Trang Thâm.

Lần này, Trang Thâm vẫn vẽ phong cảnh. Vừa nhìn đã biết chính là thảo nguyên bao la rộng lớn.

Trịnh Húc nhìn một chút, càng nhìn càng thấy có điều gì đó không thích hợp ở đây.

Bức tranh trước mặt mang cho cậu một cảm giác rất quen….

Thỉnh thoảng, hắn sẽ quan tâm đến những bức tranh khác, bất luận là triển lãm tranh hay là những tác phẩm được đấu giá. Hắn đều trân trọng mà xem bằng cả hai mắt.

Bức tranh ngày ấy đấu giá thành công 10 triệu hắn cũng đã xem qua.

Nhìn qua bức tranh này thật sự rất giống bức tranh ngày đó.

Cho dù là màu sắc đến kết cấu bức tranh. Chỉ cần nhìn hình thức mà Trang Thâm vẽ thôi đã biết là bắt chước.

Nhất là màu sắc của Trang Thâm, quả thật giống y như đúc với tác phẩm ẩn danh kia.

Trịnh Húc như bắt được điều gì qua trọng, cười sau đó đem bức tranh che lại.

Hiện tại hắn không thể xác định Trang Thâm có thật sự tác phẩm của họa sĩ ẩn danh kia hay không! Nhưng nếu như, Trang Thâm cứ tiếp tục vẽ phỏng theo đối phương, thậm chí còn dùng nó để thu lợi nhuận cho mình thì hắn nhất định phải đem chuyện này công bố ra bên ngoài.

Giới mỹ thuật của bọn họ, quyết không chấp nhận một họa sĩ chỉ biết đi sao chép.

………………………………………………………..

Lại nói đến bài thi, học sinh ai cũng đều cảm giác như kỳ thi kháo sát chưa được bao lâu. Từ Học Hải đã cầm giáo án đi lên lớp. Trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng như trước: “Các em lên tinh thần lên nào, thì thi tháng lần hai cũng không còn xa nữa. Hiện tại chúng ta cần phải tận dụng mỗi giây mỗi phút để học tập, không còn thời gian để chơi nữa đâu các em. “

“Lại thi tháng?! Sao tôi cảm giác như kỳ thi mới kết thúc hôm qua nhỉ?”

Trang Thâm đọc hết quyển sách trên tay, khép lại bỏ vào ngăn bàn của Thẩm Văn.

Thẩm Văn rời mắt khỏi quuyển sách, hỏi: “Đọc xong rồi hửm?”

Trang Thâm gật đầu.

Cậu cũng không phải thích đọc sách, chỉ là thuận tiện giết thời gian lên mới đọc sách tiếng anh để nâng cao trình độ.

Tưởng Hoài ngồi ở phía trước nghe được những lời này, quay lại đằng sau liếc nhìn quyển sách tiếng anh kia của Trang Thâm.

Trước đây y thắc mặc cậu tại sao lại lấy sách ra đọc?

Y vẫn luôn cho rằng Trang Thâm chỉ cầm quyển sách nghịch chơi chơi, xem còn không hiểu nên cậu chỉ ra vẻ thôi.

Tưởng Hoài thậm chí còn nghĩ đến việc mua một quyển sách tiếng anh để đọc. Học tập dáng vẻ này của Trang Thâm để hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Bây giờ nghĩ lại…đau mặt quá đi!

Tưởng Hoài nhìn về phía sau, nơi có hai người không cần nghe giảng cũng có thể hiểu. Vô cùng thành tâm mà hỏi: “Các cậu mỗi ngày đi học đều đọc sách tiếng anh, bình thường đều không học! Xem tài liệu như vậy vẫn hiểu à?”

Thẩm Văn nghe vậy lười biếng đáp lại: “Tài liệu không đủ cặn kẽ à?”

Biểu cảm kia vô cùng tự nhiên, khiến người đến tài liệu còn không hiểu như Tưởng Hoài cảm thấy mình không nên nói vấn đề này nữa.

Y vô cùng nghi ngờ rằng đầu óc của Thẩm Văn không giống như bọn họ.

Tưởng Hoài nhìn về phía Trang Thâm.

Trang Thâm nhàn nhạt đáp: “Nghe là hiểu rồi!”

Nhưng mà cậu cũng sớm nghe xong hết rồi, nên hiện tại không cần nghe cũng được.

Tuy rằng trước đây khi mà cậu nghe giảng, thật sự cũng không chuyên tâm lại. Bình thường mỗi khi chuẩn bị bài cậu đều có thể nắm chặt được kiến thức trọng điểm. Trong lúc giáo viên giảng bản thân cũng đã thể làm xong được bài tập, tự học buổi tối lại chuẩn bị bài mới. Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần so với học cùng giáo viên thì nhanh hơn rất nhiều.

Hiện tại dù có học lại thêm một lần nữa thì cậu cũng chưa từng nghĩ sẽ nghiêm túc ngồi nghe giảng, lãng phí thời gian.

Tưởng Hoài: “…”


Phương pháp học tập của học thần, y không bao giờ hiểu được.

Hết giờ học, Từ Học Hải nói với ủy viên thể dục rồi nói với học sinh trong lớp: “Cuối học kỳ này còn có một hoạt động, là thi đấu bóng rổ. So tài cùng với những trường khác, nếu có muốn tham gia các em có thể đến bao danh với ủy viên thể dục. Tham gia biết đâu có thể đại diện cho trường ra bên ngoài thi đấu. “

Cùng với những trường học khác thi đâu cũng không khác với việc so tài giữa các trường

Trang Thâm ngồi một chỗ không di chuyển, nhưng ủy viên thể dục lại tìm đến cậu hỏi: ” Nếu không tớ giúp cậu đăng ký nhé? Với kỹ thuật của cậu mà không đi thì đúng là đáng tiếc.”

Tưởng Hoài cũng gật đầu: “Lần trước cứ ném ba điểm của cậu, người khác không biết còn tưởng phía sau lưng cậu có mắt. Nếu như cậu xuất kích, thì nhất định có thể đem giải về cho trường. “

Trang Thâm từ chối: ” Không cần! “

Ủy viên thể dục còn muốn tiếp túc nói, nhưng Thẩm Văn ngồi bên cạnh mở lời trước: “Những chuyện này trước đây không phải giao cho đội bóng rổ tham gia sao?”

“Đúng là như vậy, thông thường đều là những người ấy!” Ủy viên thể dục nghĩ một lát, cảm thấy có gì đó kỳ lạ nói tiếp: “Nhưng mấy người trong đội bóng rổ hình như là bị ai đánh. Nếu không phải trẹo chân thì cũng là trên tay đều là thạch cao. Thành viên trong đội điều bị thương nghiêm trọng nên không thể tham gia thi đấu.”

Tưởng Hoài: “…”

Y nhớ đến những người đến gây sự với Trang Thâm, lại nghe được đoạn miêu tả của ủy viên thì có thể chắc chắn là bọn họ.

Xem ra lần trước Trang Thâm hạ thủ đều là những đòn đánh trí mạng, khiến cho bọn họ thảm như vậy. Ngay cả thạch cao cũng phải bó vào.

Những thành viên thi đấu đều bị thương, hiện tại không thể cấp tốc tìm những thành viên có thể thành trụ cột ở trong trường.

Ủy viên thể dục nói: “Đội bóng rổ trong trường chúng ta vốn không tính là quá giỏi, đi thi đấu cũng không mong sẽ ôm được giải về. Nhưng cậu lần trước tùy ý chơi cùng có thể tốt hơn bọn họ rất nhiều.”

Trang Thâm dựa lưng vào ghế không đáp.

Khuôn mặt của cậu rất lạnh nhạt, khí tức trên người không phải muốn động là được.

Ủy viên thể dục dùng ánh măt như lửa nhìn cậu, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng mềm nhẹ đi rất nhiều.

Ủy viên thể dục muốn làm cậu rung động nói: “Cậu cảm thấy thế nào? Hơn nữa nếu thắng còn có tiền thường, trường học còn có thể thưởng thêm cho. “

Xung quanh mọi người đều dựng lỗ tai lên nghe, bọn họ ai cũng hy vọng Trang Thâm có thể lên sân khấu.

Trận đấu bóng rổ trước đây của Trang Thâm ảnh chụp hay video đều được lan truyền đi rất nhiều nơi, nhất là cú ném bóng ba điểm đưa lưng về phía rổ của cậu càng khiến người ta kinh ngạc.

Nếu như Trang Thâm có thể lên sân, nói không chừng còn có thể chứng kiến lại khoảng khắc đấy.

Hơn nữa, với tốc độ như vậy. Biết đâu cậu có thể dẫn dắt trường học của bọn họ xông pha cản bọn đối thủ, cầm chắc giải nhất.

Trang Thâm giống như hơi lùi bước, chốc lát mở miệng đáp: “Có thể!”

Ủy viên thể dục mở to hai mắt: “Tớ ngay bây giờ sẽ đi đắng ký cho cậu!”

Y vừa muốn đi, đột nhiên quét mắt qua người ngồi bên cạnh Trang Thâm.

Vị lão đại kia cũng là một cao thủ bóng rổ đấy nhé! Từ lần đầu tiên khi anh xuất hiện ở trên sân bóng rổ đã không biết hấp dẫn bao nhiêu sự chú ý của nữ sinh.

Ủy viên thể dục do dự một chút lại nói với Thẩm Văn: “Cậu có hứng thú không? Cuộc thi đấu lần này rất nhẹ nhàng, nếu như cậu lên sân chắc chắn không có vấn đề.”

Y chỉ là thuận miệng hỏi, kỳ thật cũng không nghĩ đến việc Thẩm Văn có thể bằng lòng đồng ý cho cậu.

Y còn đang đợi Thẩm Văn từ chối, thì không nghĩ đến lại nghe được Thẩm Văn trả lời: “Có thể!”

Ủy viên thể dục: “!?”

Thẩm Văn vậy mà lại đồng ý tham gia thi đấu bóng rổ?

Lần này, đội hình của bọn họ có thêm hai vị lão đại gia nhập, thật sự có khả năng cầm được hạng nhất!!!

Ủy viên thể dục cảm thấy điều này thật sự có khả năng, hài lòng ôm hai câu trả lời quay về.

Trang Thâm đồng ý tham gia trận đấu bóng rổ này cùng là vì thời gian khá rảnh. Ngược lại hoàn toàn cũng chẳng có chuyện gì, hơn nữa sự thật thì mấy người trong đội bóng rổ đúng là do cậu đánh.

Nhưng mà cũng không nghị đến những người này đi đánh nhau, lúc cậu đánh trả ngay cả phương pháp phòng thủ cơ bản cũng không làm được, tay chân còn chẳng thể dùng.

Trường học của bọn họ có những tên mang danh côn đồ mà thể đánh nhau à?

Trang Thâm cùng Thẩm Văn rất nhanh bị gọi xuống sân, tham gia thi khóa sát trước khi vào đội.

Thầy đứng bên ngoài sân, nhìn hai người nói: “Đầu tiên là kiểm tra ném rỏ! Ba vị trí bên ngoài cùng ba vị trí bên trong, mỗi bên ném ba lần Cú đầu nếu ném tốt thì trực tiếp qua.”

Phía trước có mấy học sinh đang kiểm tra, Trang Thâm đứng bên cạnh nhìn. Trường bọn họ đúng là kỹ thuật không được tốt.

Mọi người đều đến gần rổ mới ném, liên tiếp cứ thế.

Rất nhanh đến lượt của Thẩm Văn, Thẩm Văn đứng ngoài san nhặt một quả bóng lên, thầy nói: “Lấy quả bên trong sân này ném vào trong rổ.”

“Không cần!” Thẩm Văn cầm thấy bóng, khuôn mặt hơi chán nản nhưng vẫn thơ ơ liếc nhìn khung bóng rổ: “Em đứng đây ném!”


Tay thầy giáo khẽ run.

Đứng ở đây ném?

Anh còn không biết hiện tại anh đang đứng ngoài sân đấy à?

Thầy giáo nói lên nghi vấn của mình: “Em…em đứng ở đây ném?”

Thẩm Văn nhẹ nhàng vâng một tiếng, hai tay uốn lướn, nâng quả bóng lên phía trên.

Những ngón tay thon dài của Thẩm Văn nhìn qua chắc chắn sẽ nói là không có lực. Nhưng Thẩm Văn vẫn thờ ơ đứng đấy, ai tay ném thẳng bóng về phía bảng rổ—-

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm quả bóng kia. Không hiểu sao trong mắt bọn ho như chậm rãi bay đi, nhưng thực tế chỉ trong một cái nháy mắt.

Giáo viên thể dục: “…”

Những người khác: “?!!!”

Đây là người ném à?

Đứng bên ngoài sân ném rổ!!! Hơn nữa tỷ lệ ném trúng còn cao hơn so với những kẻ đứng bên trong ném như bọn họ?

Thẩm Văn cũng không đi nhặt bóng, anh bình tĩnh nhìn thầy giáo: “Có tính qua không ạ?”

“…Qua!” Giáo viên thể dục lần đầu tiên nhìn thấy một học sinh điên cuồng như vậy.

Nếu đây mà không qua, nhưng người cũng đừng nghĩ mà qua nổi.

Tiếp đến là lượt của Trang Thâm.

Giáo viên thể dục nhìn biểu cảm lạnh nhạt trên mặt cậu, hẳn là không phải người chuyên nghiệp nên tốt bụng nhắc nhở: “Chú ý thời gian, trước hết vào sân nhặt bóng…”

Y còn đang nói, Trang Thâm đã nhặt một của bóng bên ngoài lên. Xong đó ném thẳng đến bảng rổ.

Động tác của cậu còn vô cùng thô bạo, trong thời gian ngắn nhặt lên rồi ném. Cũng chẳng biết cậu có thèm nhìn hay không.

” A…Em đang làm cái gì vậy?! ” Giáo viên thể dục không kịp cản lại, y cho rằng học sinh này đến phá. Sao có thể ném như vậy vào bên trong? Quá nguy hiểm!

Vừa dứt lời, ánh mắt của giáo viên thể dục như ngưng lại.

” Rầm – Bịch Bịch! ” một tiếng, quả bóng xuyên qua rổ đập thẳng xuống đất.

Toàn bộ quá trình chỉ 3s???

Sân bóng rổ nhắt mắt yên tĩnh đến lạ kỳ, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Trang Thâm.

Mộng mị qua đi, có người mê man nói: “Vừa rồi là cậu ấy ném bóng xong rồi à?”

“Đúng vậy…tại sao tôi có cảm giác quả bóng kia ngay cả bóng cũng không có nhỉ? Cứ như vậy mà rơi xuống mới có tiếng!!!

“Cậu không nói, tôi còn tưởng rằng khung bỏng nó tự nôn ra quả bóng á! “

Trong lúc mọi người đang sôi mổi nghị luận, Trang Thâm không cảm xúc nói: “Đã xong!”

Giáo viên thể dục: “…”

Bảo cậu là chú ý thời gian, chứ y không phải bảo cậu ném nhanh lên như đi đầu thai.

Nhưng mà cậu thật sự ném trúng rồi! Hơn nữa, còn đứng ở bên ngoài để ném!

Năm nay, học sinh này so với học sinh kia sao điên quá vậy?

Giáo viên thể dục vô cùng mệt mỏi xoa xoa thái dương, gật đầu: “Em qua, kế tiếp!”

Giáo viên thể dục gọi tên xong, nhìn chằm chằm vào học sinh tiếp theo: “Em không phải cũng muốn đứng bên ngoài mà ném nữa chứ?”

Học sinh kia: “…Thầy ơi, thầy ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy!”

Nhìn dưới khung thành bóng rổ bắt đầu có bóng dáng học sinh, cuối cùng thì giáo viên thể dục mới bớt cảm giác hết hồn, vui vẻ yên tâm.

Hai học sinh vừa rồi…thực sự vài chục năm mới thấy được thiên tài.

Kết thúc thi ném rổ, kết tiếp là kiểm tra thi đấu. Giáo viên thể dục chia đội xong. Để cho cân bằng y xếp Trang Thâm cùng Thẩm Văn khác đôi.

Giáo viên thể duc đứng ngoài sân làm trọng tài, nói với những học sinh về quy tắc cơ bản: “Đầu tiên là tinh thần hữu nghị, ngàn vạn lần đừng có suy nghĩ vì điểm số mà làm bị thương người nhà mình. Đây chỉ là bài kiểm tra nhỏ….”

Nhưng mà, khi bắt đầu thi đấu. Giáo viên thể dục có cảm giác những phỏng đoán của mình đều sai rồi.

Trang Thâm ném bóng rồi là tùy tâm, thuận theo tự nhiên. Chỉ cần bóng về tay cậu, thì chắc chắn có thể ném trúng khung cần.

Không biết có phải Thẩm Văn sợ cậu hay không, nhưng mỗi lần Trang Thâm cầm bóng y sẽ không tranh với cậu. Điểm số của Trang Thâm bên kia cứ thẳng tắp đi lên.

Mà điểm số của Thẩm Văn bên này dường như đều là công lao của mình anh.

Trang Thâm một lần nữa được đồng đội truyền bóng cho.

Vưa muốn ném bóng, lại liếc được mấy người đối diện đang vây quanh cậu. Muốn cướp bóng trong tay cậu.

Trang Thâm vừa muốn lướt qua bọn họ, đột nhiên nghe được một thanh âm trầm thấp quen thuộc: “Mau đem bóng truyền cho tôi.”

Trang Thâm trong nháy mắt dường như biết Thẩm Văn đang nói chuyện với cậu. Rất nhanh đã định vị được phương hướng của anh, ném bóng đến.

Nhưng mà bóng rời khỏi tay bay đi, cậu mới phát hiện có gì đó không đúng.

Bên cạnh cậu có đồng đội muốn cản bóng nhưng không kịp, nhịn không được nói: “…Chuyện này, Thẩm Văn không phải bên đội chúng ta. “

Trang Thâm: “…”

Cậu cũng vừa mới nhớ ra.


Cậu nói chuyền bóng kia của Thẩm Văn quá mức tự nhiên, như làm mê hoặc Trang Thâm vào thời điểm ấy cậu hoàn toàn không ý thức được việc bọn họ là kẻ địch của nhau.

Lấy được bóng, Thẩm Văn đứng ở đối diện cậu, nhướng mày.

Khuôn mặt nam sinh sắc sảo rõ tàng, lúc cười lên thật khiến cho người ta phải sững sờ.

Y mở miệng, nhướng mày nhẹ giong nói: ” Cảm ơn bạn cùng bàn đã cho không điểm! “

Trang Thâm: “…”

Thật sự là muốn ăn đòn đây mà!

Thẩm Văn nhắm vào khung rổ của bọn họ, dễ dàng ném thành công.

Thi đấu kết thúc, Trang Thâm bên này bởi vì lúc đầu tích góp từng tí một điểm, nên xa xa đã dẫn trước.

Bên ngoài sân không ít nữ sinh chạy đến xem. Tất cả đều vì hai người Trang Thâm và Thẩm Văn.

Trong cuộc sống sinh hoạt vườn trường hàng ngày không có gì so với những nam sinh dáng dấp đẹp mắt chơi bóng còn giỏi. Tất cả những thứ đó hợp lại chính là cảnh đẹp nhân gian!!!

Bọn họ cũng không quá hiểu về bóng rổ, nhưng khi Trang Thâm giơ tay ném bóng. Động tác không phải thô tục, khuôn mặt nam sinh ấy rất xinh đẹp còn vô cùng tinh xào nhưng lại quá lạnh nhạt. Nhìn chằm chằm vào khung bóng rổ vô cùng chuyên chú so với khung cảnh bên ngoài còn đẹp hơn trăm lần.

Nhưng những người ở đây không hiểu về bóng rổ họ chỉ là những nhan khống mà thôi.

Nhưng mà tiếng chuyền bóng của Thẩm Văn đã kéo bọn họ ra ngoài.

Thẳng đến khi Trang Thâm chuyền bóng đi thật, mọi người mới nhao nhao lên:

“Thẩm Văn thật khó lường mà! Vậy mà lại lừa đối Trang Thâm!!!?”

“Vấn đề ở đây là Trang Thâm còn thật sự truyền bóng cho cậu ấy nữa chứ hahahaha hũ đường này thật ngọt mà!”

“Không ai thấy lúc mới đầu Thẩm Văn một mực xả điểm à? Mỗi lần, Trang Thâm lấy được bóng cậu ấy chỉ đứng đấy nhìn, không ngăn cản Trang Thâm ném bóng! “

” ĐM! Sao lại cưng chiều người ta thế? Kỳ thật tôi cũng hiểu được, dù gì thực lực của hai người đều ngang nhau. Thẩm Văn nếu như chơi thật sự cũng không biết có thể hòa với Trang Thâm hay không! “

Thẩm Văn từ bên cạnh mua hai chai nước, mở một bên rồi đưa cho Trang Thâm:

“Vừa rồi em không phải cố ý đem bóng truyền cho tôi chứ?”

Trang Thâm nhận chai nước, tức giận nói: “Không phải!”

Nếu như biết Thẩm Văn không phải đồng đội của cậu, thì cậu chắc chăn sẽ không truyền đi.

Thẩm Văn hơi hơi câu khóe môi, anh ngừa đầu uống ngụm nước. Nhẹ nhàng nhấp nhấp môi dưới, mới chậm rãi đáp lại: “Lúc đó tôi không cố ý, tôi không nghĩ em sẽ truyền cho tôi thật…”

Chính xác thì lúc mà anh nhận bóng bản thân anh cũng sửng sốt một chút. Trang Thâm lúc nào cũng nghiêm túc cẩn thận. Có thể dễ dàng lấy được bóng từ tay cậu, ngay cả Thẩm Văn cảm thấy chuyện này không có thể xảy ra.

Nếu không…nếu đó anh sẽ ném thẳng bóng vào rổ chứ không phải đứng nói cảm ơn với Trang Thâm.

Trang Thâm nắm chặt bình nước, cũng tự xem xét lại sai lầm của chính mình.

Cậu giống như đã ở cùng Thẩm Văn rất gần.

Trang Thâm rất ít khi cảm thấy một người nào đó quen thuộc với chính mình như vậy.

Thanh âm của Thẩm Văn. khí tức trên còn người anh kể cả các loại biểu cảm trên gương mặt cậu đều nhớ rất rõ.

Mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy có thể quen thuộc một người đến thế. Hơn nữa, người này cậu mới chỉ quen biết không lâi.

Trong khoảng khắc mà thanh âm của Thẩm Văn vang lên, cậu chưa từng nghĩ đến bất cứ thứ gì khác. Chỉ đơn giản mà chuyền bóng đi.

Cậu nghĩ chuyền bóng trong tay cho anh không có sai.

Trang Thâm nhạt nhàn nói: “Sau này không để cho cậu lừa gạt tôi nữ!”

Thẩm Văn nhường mày, đáp: “Được, sau này tôi sẽ nhớ không được lừa em nữa!”

Thẩm Văn cùng Trang Thâm ngay lập tức được giáo viên chỉ định! Hai người này dù là cá nhân hay tập thể đều đạp được điểm cao. Thực lực của hai người so với đội bóng rổ còn cao hơn.

Giáo viên thể dục nhìn bóng lưng của hai người đi ra khỏi sân bóng rổ, ánh mắt hơi dừng lại.

Hai học sinh này rất khiêm tốn, y có cảm giác bản thân chưa nhìn được hai học sinh này mấy lần trong trường.

Mà hiện tại bên trong diễn đàn, ảnh chụp trận đấu cùng một bài văn về hai người một lần nửa nổi lên gió lớn.

[ Ngày hôm nay chơi bóng rổ, Thẩm Văn cùng Trang Thâm hai người đối địch nhau. Lúc đầu, Trang Thâm một mực muốn ném bóng. Cơ bản, không có ý cầm bóng chạy đi. Kết quả thì sao!!! Thẩm Văn vậy mà tại thời điểm cậu ấy muốn ném bóng vào rổ cố ý lừa gạt cậu ấy: “Đem bóng truyền cho tôi đi!” Trang Thâm thật sự truyền qua cho cậu ấy luôn!!!! Thẩm Văn sau khi lấy được banh còn hướng cậu ấy nói: “Cảm ơn bạn cùng bàn!!!” Đây là thứ tình yêu gì vậy chứ!!! Tôi yêu mất rồi!!! ]

Bên dưới đều là bình luận tỏ ý tán thành.

[ Tôi ớ đấy, tôi chứng minh đây là sự thật!!! ]

[ Hai người này ngọt quá, Trang Thâm tưởng chừng là một nam sinh lãnh khốc. Nhưng mà lại đồng ý đem bóng truyền cho cậu ấy! ]

[ Có thể không đúng lắm á, hay chỉ bởi vì cậu ấy phản ứng không kịp. Nên mới nghĩ Thẩm Văn cùng đội đội với mình! ]

[ Càng nghĩ càng thấy ngọt! ]

Tiết tự học buổi tối, Triệu Hiểu Hạ cầm điện thoại hưng phấn gõ: [ Hai người bọn họ là thật đấy! ]

Đang gửi tin, cô cảm thấy đằng sau lưng mình có một cái bóng xuất hiện.

Triệu Hiểu Hạ vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Từ Học Hải khôm lưng nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của cô. Nụ cười trên mặt hơi cưng lại.

Triệu Hiểu Hạ hạ tay xuống, trong điện thoại màn hình chính là: [ Thẩm Văn đưa nước cho Trang Thâm còn cố ý mở nắp chai rồi mới đưa qua! Tôi chưa từng thấy nam sinh nào như cậu ấy có thể chăm sóc bạn cùng bàn như vậy!!! Đây là tình yêu thần tiên nha!!! ]

………………………………………………..

Lời edit muốn nói: Tôi không am hiểu về môn bóng rổ này, nên các bác đọc có thấy sai thì xin tha thứ cho tôi nhé. Vẫn như cũ tôi cần nhất là những lời sửa lỗi của các bác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.