Bạn đang đọc Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm] – Chương 4: [ Tvtt – Chương 2 ]
Edit: Lũy Niên I Beta: An
Trang Thâm vào một quán ăn trưa, sau đó lại dạo bộ xung quanh để tiêu thực.
Nơi này nếu so với thế giới mà cậu sống trước khi xuyên vào thì cũng không khác nhau là mấy. Chỉ có một số chỗ khác biệt như: trình độ phát triển kinh tế cao hơn so với thế giới thật.
Trang Thâm nhìn số dư trong tài khoản của mình, bên trên màn hình điện thoại hiện lên đến tận mấy con số. Nói thẳng ra là một lần tiêu vặt đã tốn hết mấy vạn. Từ khi biết bản thân mình đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết thì đây là lần đầu tiên cậu sững sờ trước một điều gì đó như thế này.
Nguyên chủ thực sự là người có tiền, tài sản riêng đã lên đến cả trăm triệu. Nếu như so sánh với nguyên chủ, Trang Thâm thật sự chỉ là một công dân nghèo khổ!
Trang Thâm ngước mắt trông thấy một cửa tiệm cắt tóc mới mở ở bên đường. Cậu sờ lên mái tóc dài chấm đến cả mí mắt của mình rồi cũng chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều, nhấc chân bước vào luôn trong tiệm.
Chưa đầy nửa giờ sau, nhân viên giúp cậu cắt sấy tóc. Nhìn hình ảnh thiếu niên được phản chiếu qua gương lớn, mọi người như không thể nào rời mắt đi được nữa. Một khi thợ cắt tóc đã xén tóc mái của cậu đi, không còn cọng dài nào che khuất, làn da trắng trẻo như bạch ngọc của cậu mới được phô ra một cách rõ ràng hơn.
Một khuôn mặt tinh xảo trước giờ luôn được bao bọc bởi khí chất thanh lãnh, lạnh lùng.
Trang Thâm liếc mắt nhìn vào gương một cái, không ngoài dự đoán cậu chẳng hề có phản ứng gì, đứng dậy trả tiền rồi trực tiếp quay người rời đi.
Khuôn mặt của nguyên chủ cũng giống như đúc với cậu: không có gì đẹp đẽ.
Người vừa khuất sau cánh cửa, mấy cậu học sinh bên cạnh liền vọt tới trước mặt thợ cắt tóc, lao nhao nói: “Cái cậu vừa nãy đã cắt kiểu gì vậy? Làm cho tôi một kiểu y hệt đi!”
“Tôi cũng muốn làm! Đừng có đẩy! Tôi làm trước!”
“Tôi nữa! Tôi nữa!”
Thợ cắt tóc: “…”
Kiểu tóc đẹp hay không đều dựa vào gia trị nhan sắc của khuôn mặt đấy, mấy người đừng có mà ở đó vớ va vớ vẩn. Không có khuôn mặt đẹp thì dù có làm như thế nào cũng tổn hại đến tâm lý cũng như mắt nhìn của người ta thôi!
Trang Thâm ở trong tiệm sách được nửa buổi thì nhận được điện thoại của anh cả – Trang Trần Húc, kêu cậu về nhà một chuyến.
Biệt thự của Trang gia nằm ở khu tấc đất tấc vàng. Một căn nhà ở đây giá lên đến vài trăm triệu là chuyện của cơm ngày ba bữa.
Vừa mới bước chân vào phòng khách, Trang Thâm đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Trang Nhược Doanh: “Anh ơi, cái vòng tay lần trước anh tặng em đẹp lắm. Bạn học của em xem ai cũng phải khen anh có mắt thẩm mĩ hơn người.”
Trang Trần Húc ngồi trên ghế sô-pha, cúi đầu nhìn di động trong tay, một lúc mới ngẩng đầu lên đáp lại: “Em thích là tốt rồi.”
Trang Nhược Doanh nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trang Trần Húc, đoạn nhẹ nhàng vén sợi tóc lên: “Anh, mấy ngày nay em có để ý đến một chai nước hoa, là bản giới hạn bên nước ngoài…”
Trang Trần Húc là anh cả, lớn hơn hai đứa em mình đến tận bốn tuổi, năm nay đã học sang năm tư. Bốn năm trước còn vang danh bởi vì là thủ khoa đã thi vào được Thanh Đại, sau đó chọn khoa kỹ thuật công nghiệp, đồng thời học thêm thiết kế. Lúc học năm hai đã mở được công ty. Nói nhẹ thì là thành tích không tồi, nói thật thì chính là rất tốt!
Công việc nhiều nên anh phải thường xuyên ra nước ngoài nên ý của Trang Nhược Doanh là muốn lần sau anh có đi đâu thì mua cho mình. Thế nhưng khi ả còn chưa dứt lời đã thấy Trang Trần Húc đứng lên nhìn về phía cầu thang. Nét hờ hững trên mặt trở nên dịu dàng hơn không ít: “Tiểu Thâm, trưa nay em đi đâu vậy?”
Trang Thâm vốn định thần không biết quỷ không hay mà về phòng. Ngờ đâu… Nghe thấy câu hỏi của Trang Trần Húc chỉ đành quay người đáp: “Đến trường học, thi đầu vào.”
Trang Nhược Doanh vốn đang mang bộ dạng ngoan ngoãn thì thời điểm nhìn đến gương mặt của Trang Thâm, nụ cười của ả liền trở nên cứng ngắc. Ả vẫn nhớ rõ Trang Thâm không bao giờ quan tâm đến vẻ ngoài của chính mình, lúc nào cũng giữ khư khư mái tóc dài, người ngợm u ám lại lôi thôi, ai nhìn cũng cảm thấy nặng nề.
Thế mà ngày hôm nay đột nhiên lại cắt tóc, khí chất vậy mà biến đổi ngay. Có cảm giác như cậu đã không còn người bình thường của thế gian này nữa.
Xưa giờ nghe nói Trang Thâm rất giống mẹ mình – Hách Nhàn, cũng chính là mỹ nhân của Giang Nam, bình thường đâu dễ gì gặp được. Trang Nhược Doanh còn ngốc nghếch cho rằng đó chỉ là lời đồn bậy bạ được thổi phồng lên, hiện tại mới ý thức được gen của tiểu thư mang danh thư hương thế gia tốt như thế nào.
Tự nhiên thấy mặt mình đau rát.
“Anh đã nghe kể rồi. Em không cần phải lo lắng quá.” Trang Trần Húc đi đến, trông tinh thần của cậu em trai không hẳn là tệ mới vui vẻ hỏi thêm: “Trường học thế nào?”
“Cũng được.” Nói xong cậu liền nhấc chân lên cầu thang. “Tôi đi nghỉ ngơi trước.”
Trang Trần Húc thấy cậu rõ ràng không có ý định ở lại trò chuyện với mình nên cũng không ý kiến gì, bất đắc dĩ gật đầu. Nguyên chủ vốn thuê nhà bên ngoài, hiếm khi về nhà ở. Thậm chí có về cũng không ngủ lại qua đêm.
Trang Thâm mở cửa phòng, đảo mắt đánh giá xung quanh. Bên trong cũng không khác chỗ nguyên chủ thuê ở ngoài: hoàn toàn không có gì, trống trải đến đáng thương.
Trang Thâm nhìn xung quanh, đột nhiên thấy thứ gì đó khiến ánh mắt đột nhiên chìm xuống.
Bên trong tủ kính chỉnh tề bày biện đủ loại nữ trang và nước hoa. Lại đột nhiên phát giác tới cái gì đấy, cậu lập tức bước đến mở tủ quần áo ra.
Lúc này dưới tầng, Trang Dược Doanh nhìn xung quanh không thấy cậu đâu liền quay lại hỏi Trang Trần Húc: “Anh hai đâu rồi ạ?”
“Em ấy về phòng nghỉ ngơi rồi, đợi lát nữa cả nhà mình cùng ăn một bữa.” Trang Trần Húc vì việc học quá bận không thể trở về nhà thường xuyên nên anh đã luôn muốn có những bữa cơm gia đình đúng nghĩa.
Vậy mà khi nghe được câu này, sắc mặt Trang Dược Doanh đột nhiên tái đi mấy phần: “Anh, anh hai về phòng rồi ạ?”
“Sao vậy?” Trang Trần Húc cảm giác có gì đó không đúng.
Thế nhưng Trang Nhược Doanh chỉ lắc đầu. Ả nghĩ thầm, Trang Thâm phát hiện thì làm sao? Có không thích cũng chỉ có thể đá cửa mà chạy ra ngoài, không phải à?
Ngay lúc Trang Nhược Doanh vừa trấn an bản thân mình được một chút thì lầu hai đột nhiên truyền đến tiếng đóng mở cửa. Hai người cùng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trang Thâm đứng dựa người vào lan can, trên tay còn đang cầm một vật gì đó có màu xanh lam quen mắt.
Trang Nhược Doanh chớp qua một cái cũng có thể nhận ra đó là chai nước hoa của mình. Ả ta ngay lập tức đứng lên, sốt sắng nói: “Anh hai, đó là nước hoa của em…!”
Trang Thâm lười biếng dựa lưng vào lan can, ánh mắt đối diện với Trang Nhược Doanh đang đứng dưới lầu, nở nụ cười đáp: “Nhưng nó lại ở trong phòng của tôi.”
“Xin lỗi anh hai… Là vì phòng em không còn đủ chỗ nữa. Em thấy phòng của anh không chứa gì nên mới để tạm mấy cái…” Trang Nhược Doanh nhỏ giọng giải thích như thể có thể bật khóc bất cứ lúc nào. Thật tội nghiệp.
“Mấy cái?” Trang Thâm thu lại tầm mắt. Cậu nhìn chai nước hoa trong tay rồi đưa lên phía khoảng không trước mặt.
Trang Nhược Doanh chỉ sợ cậu sẽ thả xuống liền chạy lên hai bước, hô to: “Đừng!”
Chai nước hoa nhẹ nhàng rơi từ tầng hai xuống, choang một tiếng vỡ thành nhiều mảnh ngay trước mắt chủ nhân. Nước trong chai ùng ục trào ra, đầu chai lăn đến chân ả. Nỗi sợ hãi đột ngột dâng lên trong lòng, ả nào có ngờ được Trang Thâm sẽ dám làm như vậy!
Trang Nhược Doanh run rẩy lùi về đằng sau, lại ngẩng mặt đối diện với nụ cười ngây thơ của Trang Thâm. Cậu nói: “Được, vậy để tôi xem mấy cái của cô là như thế nào.”
Ngay lúc này, Trang Nhược Doanh không thể nghĩ ra được bất cứ lí do gì để giải thích cho bản thân mình. Tại sao chỉ một mùa hè không gặp mà cái kẻ lúc nào cũng bộ dáng tối tăm, trầm mặc lại thay đổi thành như vậy?
Trang Trần Húc cũng ý thức được giữa hai người có mâu thuẫn, cau mày quay sang hỏi: “Tại sao em lại tự tiện để đồ của mình vào phòng của Tiểu Thâm?”
Trông thấy Trang Trần Húc đi lại gần, viền mắt Trang Nhược Doanh lập tức đỏ lên. Giơ tay che đi những giọt nước sắp tràn ra, ả nói: “Anh cả, là do phòng của em không còn chỗ để mà! Thấy anh hai không bao giờ về phòng mình nên em mới… Em không biết anh hai lại…”
Trang Nhược Doanh chạy đến gần Trang Trần Húc rồi tựa lên vai y nức nở. Y không lên tiếng, hai hàng chân mày khẽ cau lại.
Phòng của Trang Nhược Doanh là phòng có diện tích lớn nhất trong cả ba người bọn họ: gần một trăm mét vuông. Nhưng do vẫn luôn yêu thích sắm đồ, sưu tập trang sức, nước hoa, đồ trang điểm các thứ… Cho nên dù diện tích có lớn nhất đi chăng nữa vẫn không còn đủ dùng.
Có lẽ Trang Nhược Doanh đã sớm có ý nghĩ biến phòng của Trang Thâm trở thành chỗ chứa đồ cho mình.
Để đồ vào đó hơn một năm không có ai nói gì, Trang Nhược Doanh cho rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Ả ta nào có ngờ đến một ngày Trang Thâm sẽ đột nhiên trở về phòng.
Đúng lúc đó cửa lớn truyền đến động tĩnh Trang Huy Nghiệp từ bên ngoài trở về. Vừa vào phòng khách đã trông thấy Trang Nhược Doanh ôm vai Trang Trần Húc khóc sướt mướt, lại ngước mắt sang Trang Thâm mặt không biểu tình đứng trên lầu hai. Mặt mũi ông ta lập tức trở nên không tốt: “Chuyện gì đang xảy ra?”
Trang Nhược Doanh mang theo nước mắt ngẩng mặt nhìn Trang Huy Nghiệp đứng ngoài cửa: “Cha, là do con không tốt! Dùng phòng của anh hai để đồ. Là con quên không nói với anh hai…”
“Chỉ vì một cái tủ đựng đồ mà mọi chuyện thành ra thế này?” Trang Huy Nghiệp hít thở không thông nhìn Trang Thâm trên lầu, “Chỉ có vậy thôi mà mày dám đập hỏng đồ, làm cho em gái mày khóc? Trang Thâm, mày đi xuống đây, xin lỗi em gái mày nhanh!”
Trang Thâm tùy ý dựa vào lan can, đúng sự thật mà nói: “Đó là phòng của tôi, cho dù tôi không ở thì cô ta cũng đủ không tư cách để làm gì thì làm.”
Hôm nay Trang Huy Nghiệp bị Trang Thâm làm mất mặt đến tận ba lần, cơn tức giận dĩ nhiên đã được đẩy lên đỉnh điểm, không có cách nào áp chế nổi. “Chuyện gì đây hả!? Còn có loại anh nào như mày sao? Mày cút xuống đây xin lỗi cho tao! Nhanh!”
Trang Nhược Doanh khịt mũi. Ngoài mặt vẫn đang khóc nức nở nhưng khi thần không biết quỷ không hay thì ả ta đang cười thầm trong lòng.
Trang Thâm có thay đổi thì sao? Ai thèm quan tâm chứ? Chỉ cần là mình bị uất ức, không phải tất cả mọi người đều sẽ đứng về phía mình hay sao?
Trang Trần Húc vẫn luôn đứng một bên không lên tiếng, bây giờ lại mở miệng đánh vỡ bầu không khí: “Chuyện này là Nhược Doanh làm sai. Không được sự đồng ý của Tiểu Thâm mà đã tự ý dùng phòng của em ấy.”
Bầu không khí phút chốc trở lên yên lặng đến lạ…
Tiếng nức nở của Trang Nhược Doanh ngừng lại. Ả nhìn chằm chằm về phía Trang Trần Húc. Trang Trần Húc vốn trước giờ luôn chăm sóc ả, bất kể ả yêu cầu cái gì anh cũng đều đáp ứng. Mấy năm nay, Trang Thâm đều một mình đi, một mình về [*]. Ả còn luôn tự cho mình đã chiếm địa vị rất cao trong lòng Trang Trần Húc.
( [*] Lời edit xin phép được cắt ngang: Cũng không có gì. Chỗ này nguyên văn là bốn chữ “Độc cô lai vãng”, tôi edit ra như trên thấy hay lên để. Ở đây tóm lại chính là chỉ Trang Thâm lúc nào cũng một mình. )
Không nghĩ cũng có ngày Trang Trần Húc lại đứng về phía Trang Thâm mà không phải là mình.
“Dì Tuệ, phiền dì đem hết đồ đạc của Tiểu Thâm qua chỗ tôi, dù sao tôi cũng không còn dùng căn phòng đó nữa.” Trang Trần Húc bàn giao hai câu với dì Tuệ, rồi lại quay sang nói với Trang Nhược Doanh: “Sau này đừng để đồ đạc linh tinh của mình vào phòng của Tiểu Thâm.”
Lời nói vốn bình thường nhưng đã khiến Trang Nhược Doanh cảm thấy Trang Trần Húc đang tỏ ra xa cách với mình.
Trang Nhược Doanh đành nín khóc, cố gắng che giấu cảm xúc vào trong mắt, thút thít đáp: “Em biết rồi, cảm ơn anh.”
Trong phòng của Trang Trần Húc toàn là tủ sách được xếp ngay ngắn gọn gàng, căn bản không còn chỗ trống nào để dùng. Chuyện đã nháo thành như vậy, Trang Trần Húc đối với ả chắc chắn sẽ có chút khó chịu. Vốn là ả còn tính đòi Trang Trần Húc mua nước hoa cho mình, nhưng với tình hình bây giờ, thật sự không biết phải mở miệng như thế nào nữa…
Trang Huy Nghiệp càng không có tâm trạng cãi nhau cùng con trai, ông ta liếc mắt trừng Trang Thâm một cái rồi an ủi Trang Nhược Doanh vài câu, sau đó liền đi về phòng mình.
Thấy vở diễn đã hạ màn, Trang Thâm cầm điện thoại di động đi xuống nhà, ngang qua bọn họ tiến về hướng cửa. Cậu cũng chẳng muốn ở đây thêm một chút nào nữa.
“Tiểu Thâm! Còn chưa ăn cơm mà em tính đi đâu vậy?” Trang Trần Húc chạy đến chặn cậu lại.
Trang Thâm đưa mắt nhìn y một cái, nói: “Tìm khách sạn ở.” Cậu vốn định trở về căn nhà mà nguyên chủ thuê từ trước, nhưng chưa gì đã bị Trang Trần Húc gọi về đây.
Trang Trần Húc nghĩ cậu giận, tối nay nhất quyết không muốn ngủ lại nhà nên chỉ có thể gật đầu: “Để anh lái xe đưa em đi.”
Trên xe, Trang Thâm hướng mắt nhìn ra ngoài cửa không nói gì. Trang Trần Húc cũng không phải người giỏi tìm đề tài để trò chuyện. Mãi mới nghĩ ra được, anh do dự lên tiếng: “Ở nhà hay trường học có chuyện gì không vui cứ việc nói anh nghe. Đừng kìm mãi trong lòng.”
Gương mặt của Trang Trần Húc với Trang Thâm có đến mấy phần giống nhau. Thế nhưng ngược lại với vẻ đẹp lạnh lùng của Trang Thâm, Trang Trần Húc lúc nào cũng được bao bọc bởi một vẻ dịu dàng, nhã nhặn.
“Ồ?” Trang Thâm gật gù, trả lời đúng suy nghĩ của mình: “Rất vui.”
Hôm nay cậu cũng coi như đã được tham gia vào mấy trò hay.
Trang Trần Húc nở nụ cười, giơ tay lên muốn sờ đầu của Trang Thâm nhưng bắt gặp ánh mắt không lạnh không nhạt của cậu khiến anh hơi do dự, cuối cùng vẫn là hạ xuống, vỗ vai cậu: “Thành tích không tốt cũng không cần để tâm quá. Nhà mình có tiền, anh nuôi nổi em.”
Lúc mẹ mất, Trang Thâm lên sáu, y cũng chỉ mới lên mười. Nhưng so với em trai, thời điểm đó y đã trưởng thành hơn nhiều lắm.
Y vẫn còn nhớ rõ những lúc Trang Thâm rúc vào lòng y nức nở. Về đêm cũng phải có mình nằm bên mới ngủ được. Sau khi mẹ hai người mất không lâu, Trang Huy Nghiệp tái hôn lại mang theo Chúc Uyển và Trang Nhược Doanh về nhà.
Hai người đều gần gũi với y. Thế nhưng chẳng nhớ bắt đầu từ khi nào, quay đầu lại Trang Thâm đã không còn dính ở ngay lưng mình nữa.
Có thể nói nguyên nhân khiến cho tính tình của Trang Thâm thay đổi nhiều đến như vậy một phần là do mẹ qua đời quá sớm, một phần khác nằm ở việc cha ruột của mình – Trang Huy Nghiệp quyết định bước thêm một bước.
Trang Trần Húc vốn không quen an ủi người khác nên chỉ đành thay đổi đề tài trò chuyện: “Tiền tiêu vặt không đủ có thể nói với anh.”
Trang Thâm gật đầu, liếc mắt nhìn chân trời mờ nhạt: “Sau này tôi sẽ không về đấy nữa.”
Trang Trần Húc nghe lời cậu nói, cau mày: “Em…”
“Tôi muốn ăn tôm hùm, anh tìm đại một quán là được.” Trang Thâm chân thành nói tiếp: “Không cần lo lắng cho tôi.”
Trang Trần Húc nhìn đôi mắt màu trà của cậu, bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý.
…
Sáng sớm ngày thứ hai, Trang Thâm đến trường học. Việc đầu tiên của học sinh chuyển trường chính là đi gặp giáo viên chủ nhiệm của mình, và cậu cũng vậy. Giáo viên chủ nhiệm của cậu tên Từ Học Hải.
Hôm qua, Từ Học Hải nghĩ đến khả năng học sinh mới sẽ có bộ dạng của một thiếu gia bất trị nên ép bản thân mình học được cái gọi là tâm lí chấp nhận, không được hoảng hốt. Vậy mà lúc tận mắt nhìn thấy Trang Thâm với bộ dạng nhẹ nhàng, sạch sẽ đi đến, y vui vẻ ra mặt.
Tuy rằng học sinh như vậy trong khối có rất nhiều, thế nhưng cái dáng dấp này, khí chất này mà muốn cứu vớt hẳn là vẫn còn chút hy vọng.
Từ Học Hải giới thiệu sơ qua với cậu: “Lớp chúng ta có không ít học sinh có năng khiếu nghệ thuật, ai ai cũng đều có thể cảm nhận được vô vàn cái đẹp của nghệ thuật.”
Cái gì mà năng khiếu nghệ thuật? Phần lớn đều giống như Trang Thâm, một đập tiền, hai là thi không được nên mới phải vào đây. Bởi vậy mọi người mới trực tiếp gọi luôn ba lớp cuối là lớp nghệ thuật, chẳng khó có thể nhận ra được sự trào phúng bên trong.
“Thầy xếp cho em ngồi cùng ủy viên học tập Đoạn Niệm Vi. Sau này có gì không theo kịp, em có thể nhờ sự giúp đỡ của bạn ấy.”
Bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhạo. Trang Thâm liếc mắt, phát hiện chính là người đã làm loạn trước phòng thầy hiệu trưởng – Mã Bình Xuân. Từ Học Hải vờ như không nghe thấy, kêu Trang Thâm đi theo mình, nói: “Nào, thầy dẫn em đi chào hỏi các bạn.”
…
Đoạn Niệm Vi đã sớm biết được tin nên bất mãn ra mặt: “Thầy Từ muốn xếp tôi ngồi cùng bàn với học sinh chuyển trường. Nghe nói cậu ta là một tên lưu manh, đến con trai của thầy chủ nhiệm mà cũng dám đánh. Tệ hết sức.”
Đoạn Niệm Vi có dáng người vừa đẹp lại trắng trẻo, không ngoa khi là một trong ba cô nàng xinh đẹp đứng hàng đầu. Ở lớp cũng được kha khá người theo đuổi, nhân duyên vô cùng tốt.
Nghe cô ta than thở, xung quanh lập tức có người phụ họa: “Chẳng trách bữa thầy sắp xếp lại chỗ ngồi.”
“Thật đấy! Mấy hôm trước tôi có nghe tụi bạn nói chuyện. Cậu ta là Trang Thâm. Tóc tai rất dài, rất âm u. Có cảm giác sát khí dày đặc luôn.”
“Niệm Vi, cậu đúng là xui rồi.”
Nghe mọi người xung quanh nhao lên nhao xuống, tâm trạng của Đoạn Niệm Vi càng không tốt, cô ta thở dài: “Tôi lại không dám nói với Thầy Từ.”
Nam sinh cạo đầu trọc, da dẻ hơi đen ngồi phía trước nghe vậy liền xoay người lại nói: “Vậy thì để bản thân nó tự đi nói.”
Đoạn Niệm Vi nhìn về phía Phạm Thịnh, lắc lắc đầu: “Cậu đừng có xía vào. Cậu ta đánh cậu thì phải làm sao đây?”
Phạm Thịnh vốn thích Đoạn Niệm Vi, nghe cô ta dứt lời thì cầm lấy lọ mực ở trên bàn rồi thẳng tay đổ hết lên chỗ ngồi bên cạnh cô ta: “Nó dám?”
Bạn học trong lớp nghĩ đến những thành tựu trước giờ của Phạm Thịnh liền chọn cách ngậm mồm, banh mắt xem trò vui. Đoạn Niệm Vi liếc mắt nhìn lên mực nước màu đen đang thuận theo chiều mà chảy xuống bàn ghế cũng không có ý định ngăn cản nào. Tiếng chuông báo hiệu vào lớp đúng giờ vang lên.
Lúc Từ Học Hải đi vào lớp học phát hiện ngày hôm nay đám giặc ôn này đặc biệt yên tĩnh, đặc biệt nhìn y không chớp mắt thì không khỏi cong môi cười, thầy nói: “Hôm nay không có em nào đi trễ à? Làm học sinh việc đầu tiên chính là phải đi học đúng giờ…”
Trang Thâm ngoài hành lang còn đang nghĩ xem phần mở màn của Từ Học Hải phải mất bao lâu thì bỗng nhiên có một bóng người đi qua trước mặt cậu. Người kia mặc đồng phục học sinh, thân hình cao gầy, cầm trong tay bản ký hoạ của Van Gogh – là quyển mà Trang Thâm ngày đó nhìn thấy ở trên xe.
Tất cả học sinh trong lớp đều như những bông hoa hướng dương, đồng loạt hướng về phía anh – mặt trời vừa bước vào cửa lớp bọn họ.
Chân dài vai rộng, ngón tay trắng trẻo thẳng tắp cầm lấy bản ký họa, giọng nói trầm thấp kèm theo chút biếng nhác vang lên: “Báo cáo thầy, em đến muộn.”
Mọi người: “…” Thầy dám nói nữa không?