Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm]

Chương 3: [ Tvtt - Chương 1 ]


Bạn đang đọc Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm] – Chương 3: [ Tvtt – Chương 1 ]

Edit: Luỹ Niên I Beta: An

Vào một ngày trưa tháng chín, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Trên tầng thứ 16 của một nhà hàng bậc nhất, nhân viên phục vụ thất thần nhìn vào khoảng không, nghe thấy tiếng bước chân mới tức khắc ngẩng mặt. Thuần thục nở một nụ cười thương mại, y nói: “Hoan nghênh quý khách…”

Câu chào hỏi như một thói quen sớm ăn sâu trong máu vừa chỉ ra khỏi miệng chưa đến đâu, đã phải ngừng ngay lại.

Thiếu niên đang đi về phía bên này nhìn qua cũng chỉ tầm 16, 17 tuổi. Cậu vận lên mình một chiếc áo thun trắng cùng quần jean đơn giản, tôn lên làn da trắng nõn khó tìm được ở lứa tuổi nhiệt huyết này. Tay cầm điện thoại di động màu đen lại càng thêm nổi bật lên những ngón tay nhẵn nhụi sạch sẽ của cậu.

Tóc mái cậu hơi dài, nửa gương mặt thế là bị che mất, thoạt nhìn có chút tùy ý, không ra đâu vào đâu. Thế nhưng giá trị nhan sắc vẫn luôn nằm ở đấy, tính kích thích với người nhìn chưa bao giờ là vơi đi. Đôi mắt màu trà ấy sạch sẽ, ngũ quan xinh đẹp được che đậy bằng một nét thờ ơ, lạnh nhạt.

Rõ ràng là rất đẹp trai.

Nhưng khi thiếu niên ấy không có tâm trạng, bị đôi mắt ấy bắt được không hiểu sao lại khiến cho người ta phải thu bớt ánh nhìn tò mò lại.

Nhìn thấy cậu dừng chân ở đại sảnh, nhân viên phục vụ sửng sốt mất hai giây mới lấy lại được tinh thần: “Xin hỏi cậu cần…”

“Không cần. Cảm ơn.” Trang Thâm liếc mắt nhìn người đối diện một cái, xoay người bước vào trong.

Rất nhanh đã thấy có ba người ngồi tại một bàn cạnh cửa sổ phía Tây,  cậu vừa tiến lại vừa híp mắt quan sát. Dựa vào ký ức trong đầu mà biết được ba người kia là: cha ruột của nguyên chủ, cùng với đó là mẹ kế và cô em gái không cùng huyết thống.

Chúc Uyển vừa nhìn thấy cậu đã lập tức đứng dậy cười: “Tiểu Thâm đến rồi, mau lại đây ngồi.”

Bà ta khoác lên mình một bộ váy lam nhạt, trên cổ đeo một sợi dây chuyền điểm kim cương cùng màu tinh xảo. Sắc nắng chói chang hoà cùng ánh đèn trong phòng khiến sợi dây chuyền lại càng thêm hút mắt. Khuôn mặt được trang điểm kỹ càng, khiến bà ta nhìn trẻ hơn hẳn vài tuổi.

Trang Thâm không nhanh không chậm bước đến.

Ngồi bên cạnh Chúc Uyển là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt đã hằn sâu vết tích sau bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường. Không khó để biết được ông ta là cha của nguyên chủ – Trang Huy Nghiệp.

Trang Thâm còn chưa kịp đặt chân đến ghế ngồi đã thấy hai hàng lông mày của Trang Huy Nghiệp nhíu chặt lại vào nhau, “Nhanh cái chân lên. Có mỗi một bữa cơm cũng phải chờ người khác mời mới chịu ăn à?”

“Cha, cha đừng nổi giận mà, anh Trần Húc chẳng phải còn không đến sao?” Trang Nhược Doanh ngồi bên tay trái Trang Huy Nghiệp, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, cô ả nhoẻn miệng cười. Chỉ là thời điểm nhìn thấy Trang Thâm, ý cười trong mắt không hiểu sao lại rõ ràng hơn.

Trang Huy Nghiệp nghe đến tên cậu con trai lớn thì lập tức dịu lại, nhưng vẫn cau mày nói: “Trần Húc bận việc ở công ty, sao mà so sánh với nó được?”

Trang Thâm không nói tiếng nào, tùy tiện tìm một chỗ ngồi sau đó mở điện thoại ra chơi. Cậu rũ mắt nhìn xuống màn hình, một vẻ bỏ hết lời bọn họ nói ra ngoài tai bằng hết.

Tầm mắt của ba người Trang Huy Nghiệp rơi hết vào một mình Trang Thâm, bầu không khí trên bàn bỗng dưng tĩnh lại. Trang Huy Nghiệp dùng ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép chòng chọc cậu. Nén lại cơn tức giận trong lòng, ông ta trầm giọng nói: “Lát nữa ăn cơm xong bảo Tiểu Lưu dẫn đi làm thủ tục nhập học ở Tinh Tế đi. Đừng trách tao không nhắc trước. Nhập học rồi đừng có gây chuyện lung tung nữa, yên lặng học tập cho tao. Lấy anh trai với em gái mày ra mà làm gương, để người làm cha như tao đây an tâm một chút.”

Nghe đến trường học, Trang Nhược Doanh mới ngẩng đầu lên với vẻ không hiểu lắm, ả hỏi: “Tại sao anh hai lại muốn chuyển đến trường của con?”

Trang Thâm bình thường không về nhà, việc này tuy rằng không có ai đặt miệng đến, nhưng cô ả ít nhiều gì cũng có nghe Chúc Uyển nhắc qua đôi lần.

Đánh nhau, trốn học, thành tích kém, đây là những ấn tượng của Trang Nhược Doanh đối với người anh trai cùng tuổi này. Vừa khai giảng lớp 11, cậu năm lần bảy lượt đánh bị thương con trai của thầy giáo chủ nhiệm. Vốn dĩ Trang Thâm dùng tiền để đi cửa sau, lần này lại còn đắc tội giáo viên, có thế nào đi chăng nữa hiệu trưởng cũng không muốn tiếp tục bao che cho cậu, trực tiếp đuổi luôn cậu khỏi trường học.

Khi vừa bước chân vào Trang gia, Trang Nhược Doanh đã biết người anh trai trước mặt này hoàn toàn không có tiền đồ gì cả.


Ả khẽ cười một tiếng, lại thoăn thoắt chuyển đề tài: “Như vậy tức là sau này anh cả và anh hai đều tốt nghiệp cùng một trường rồi. Cũng không biết thi đầu vào của trường có khó quá không? Hay là em lấy tài liệu mà giáo viên phát cho em, đem qua anh hai xem thử nhé?”

Trang Huy Nghiệp cầm chén trà lên uống một ngụm, liếc mắt nhìn phần ghế trống bên cạnh Trang Thâm, lập tức trầm mặt: “Đưa tài liệu cho nó làm gì? Chỉ biết gây chuyện là giỏi. Cha với hiệu trưởng Phó có chút quen biết. Bảo Tiểu Lưu trực tiếp báo tên lên là được.”

Trang Nhược Doanh nháy mắt một cái, khuôn mặt lộ vẻ ngoan ngoãn, dẻo miệng đắp thêm: “Giáo viên nói có một bạn học từng có điểm tổng không quá một trăm, nhưng cuối cùng lại có thể thi đậu nhờ việc không ngừng cố gắng nỗ lực trong cả một năm liền ấy ạ. Không chừng, anh hai cũng có thể mời gia sư dạy kèm ở nhà. Chứ với thành tích này….”

Trang Thâm ngồi một bên bấm điện thoại, khóe môi khẽ giật giật.

Nội thất hài hoà, điều hoà mát mẻ. Nhưng không hiểu sao cậu cảm thấy rất phiền. Một luồng nóng nảy như có như không xộc thẳng lên đại não.

Cậu đặt mạnh điện thoại di động xuống bàn, tạo ra tiếng vang lớn đến mức làm Trang Nhược Doanh lắm lời cũng phải nuốt tất thảy xuống họng, không tài nào phát ra được thành hình thành tiếng nữa.

Cô ả trợn to mắt nhìn cậu. Một giây sau còn cho rằng Trang Thâm chắc chắn sẽ giận điên lên rồi đá bàn chửi đổng.

Thế nhưng không có.

Trái lại, Trang Ngược Doanh ngước mắt nhìn, chỉ thấy Trang Thâm của hiện tại đang toả ra một khí chất thanh lãnh, cao ngạo mà ả chưa từng cảm nhận qua. Không hiểu sao Trang Nhược Doanh lại thấy người này xa lạ quá. Thậm chí là trong một thoáng ngắn ngủi, ả còn nghĩ trong khi Trang Thâm là người đứng ở vị trí cao nhất, ả chỉ là con kiến bé họng thấp hèn, bị cậu giơ chân đẫm chết lúc nào cũng không hay.

“Chuyện tôi thi đầu vào, không cần cô phải bận tâm.” Trang Thâm miễn cưỡng đặt một tay lên ghế. Màu trà trong mắt như có như không phát ra tia lạnh.

“Thi đầu vào?” Trang Huy Nghiệp cố gắng đè lại âm lượng nhưng không tài nào giấu được lửa giận bên trong: “Mày còn biết đến ba chữ đấy cơ à? Cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, tưởng tao không biết cái thành tích của mày ra sao? Nát như tương thì thi được vào trường nào? Không có tao ở đằng sau thu dọn đống hỗn độn mà mày rảnh rỗi bày ra thì trường nào dám nhận mày!?”

Trang Thâm khẽ rũ mắt, lông mi dài che giấu cảm xúc dưới đáy mắt. Dáng vẻ như không nghe thấy gì cả.

Trang Huy Nghiệp thấy cậu chẳng buồn để tâm lời mình nói, mặt mũi lập tức tái đi.

Cậu con trai lớn của ông ta là Trang Trần Húc. Thành tích ưu tú, từ nhỏ đã là con nhà người ta trong mắt gia đình khác. Vốn không bao giờ khiến cho cần ông ta phải bận tâm, phiền lòng.

Cô con gái út – Trang Nhược Doanh, tuy rằng không phải ruột thịt hay có quan hệ máu mủ nhưng lại rất ngoan ngoãn và nghe lời. Ngọt ngào tri kỷ với mình như vậy thì sao ông ta không thích chết đứa con gái này cho được. Thậm chí còn để ả đổi sang cả họ “Trang” cơ mà.

Chỉ có thằng con trai thứ hai – Trang Thâm. Không biết bắt đầu từ khi nào đã trở lên bất trị, không có học thức khiến cho kẻ làm cha như ông ta xấu hổ đến mức khó tả hết bằng lời mà thôi.

Chủ đề bàn luận của giới thượng lưu mỗi khi gặp mặt vẫn luôn có mấy đứa con cháu trong nhà. Và cứ hễ nhắc đến thằng con thứ hai là y như rằng ông ta phải làm trò hề cho người khác. Trang Huy Nghiệp tức đến mức bật cười, “Được! Mày thi đi! Thi được thì học, không thi được thì nghỉ!”

Trang Nhược Doanh vội vã kéo áo Trang Huy Nghiệp, cúi đầu đáng thương nói: “Cha, cha đừng nóng mà. Là tại con sai. Con không nên nhiều lời…”

“Không phải lỗi của con, để cho nó tự nhận thức được thực lực của mình đi. Chỉ khi nó biết không có thực lực ai cho nó sắc mặt. Tương lai ra ngoài xã hội ai thèm để ý đến nó, nó mới chịu thôi phản nghịch.” Trang Huy Nghiệp thu lại tầm mắt, quay lại nhìn cô con gái của mình, tâm tình mới hoà hoãn đôi chút.

Chúc Uyển rót trà cho Trang Huy Nghiệp, nhẹ nhàng trấn an ông ta rồi mới quay sang nói với Trang Thâm: “Tiểu Thâm, mau xin lỗi cha đi. Đợi lát nữa anh con đến thấy hai người như vậy thì không tốt đâu.”

Bà vừa dứt lời, Trang Thâm đã cầm điện thoại lên, đứng dậy.

Ồn ào quá.

Đôi mắt không buồn che giấu sự mệt mỏi, Trang Thâm nhàn nhạt nhìn bọn họ. Biểu cảm lại tựa như đã ăn phải một món không vừa miệng, “Tôi đi trước. Đi thi.”


Cậu đưa tay đẩy ghế, bình tĩnh hệt như chưa từng có chuyện gì bước ra ngoài.

Trang Huy Nghiệp tức khắc đập mạnh chén trà xuống bàn. Mặt mày không khác gì bị đổ một thùng sơn đỏ từ trên đỉnh đầu xuống, ông ta tức đến mức suýt thì đến hít thở cũng không thông, “Mày quay lại đây cho tao!”

Trang Thâm vờ như không nghe thấy, hai chân bình thản bước đều ra khỏi nhà hàng.

Cậu vốn đã không phải là Trang Thâm của thế giới này.

Cách đây không lâu, mở mắt ra cậu mới phát hiện bản thân mình đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngôn tình được giới thiệu bởi quản lý tiệm cà phê đang theo làm. Vốn dĩ cậu mới thi đại học xong, rảnh rỗi mở ra đọc hai trang mới hay quả đúng như lời người quản lý đó nói, truyện lấy bối cảnh vườn trường này có một nhân vật cùng họ cùng tên với cậu.

Đặc biệt hơn, nhân vật Trang Thâm trong lời kể lại có vai trò cản trở tình cảm của nam nữ chính.

Hay nói một cách dễ hiểu hơn chính là tình địch của nam chính. Là một yếu tố không thể thiếu trong phần lớn tiểu thuyết như thế này. Nhân vật phản diện!

Vốn dĩ tình yêu của cậu ta vừa âm u vừa thấp kém. Dù có bày đến chiêu trò gì đi chăng nữa cũng không thể chinh phục được trái tim của người con gái mà mình yêu. Kết cục lại bị nam chính Thẩm Văn đánh cho thành người thực vật, thê thảm khủng khiếp.

Gia đình không thương, người yêu không có, thân thể tàn phế đời này không thể đi lại. Trong mắt rất nhiều độc giả thì kết cục rất đáng cho kẻ cản trở tình yêu của hai nhân vật chính.

Quản lý tiệm giơ truyện cao qua đầu, mặt ngửa lên gào thét: “Tuy cậu tồi! Nhưng tình cảm âm u cố chấp của một nam phụ thế mà lại đặc biệt đem lại cho tôi đống cảm xúc sâu sắc, khó diễn tả được thành lời thế này đây!”

Trang Thâm: “…”

Cậu không phải, cậu không có, đây cũng không phải là cậu!

Kết quả đảo mắt một cái, cậu đã yên vị trên xe để người ta chở đến ăn một “bữa cơm gia đình” này.

Dù không phải là nguyên chủ nhưng vừa ra khỏi nhà hàng, cậu đã cảm thấy toàn thân trên dưới đều không dễ chịu chút nào cả.

Trang Nhược Doanh giấu bộ mặt thật sau nụ cười giả dối. Chúc Uyển không phải thật tâm muốn khuyên bảo đứa con trai kế này. Kể cả Trang Huy Nghiệp – cha ruột của nguyên chủ cũng theo thói quen nhìn cậu bằng ánh mắt ghét bỏ.

Mặc dù cậu chỉ ở trong thân thể của nguyên chủ, nhưng đối diện với ba tầm mắt như vậy, cho cậu một phút cậu cũng không muốn ở lại thêm. Nội tâm nóng nảy làm cho cậu khó chịu khôn cùng.

Cậu đã quen sống một mình rồi. Khỏi phải nghĩ ngợi, nói đi là đi.

Bên ngoài nắng nóng đến váng đầu. Quanh quẩn bốn phía đều là nhà nhà tầng tầng, tuỳ tiện dừng mắt ở đâu cũng sẽ là nơi mang tính sang trọng bậc nhất nên rất hiển nhiên, sẽ không có phương tiện giao thông công cộng nào cả. Càng không cần phải nhắc đến ba cái trạm xe buýt gì đó đâu.

Trang Thâm đứng trước cửa nhà hàng mở điện thoại gọi xe. Cậu có hơi buồn ngủ rồi. Tối hôm qua nguyên chủ thức chơi game đến gần sáng. Chỉ ngủ vỏn vẹn có ba tiếng đồng hồ bảo sao hai mí mắt của cậu như muốn đè đầu nhau ra đánh một trận kịch liệt đến thế này.

Ngay lúc cậu sắp thiếp đi, một chiếc xe màu đen bỗng lăn bánh đến trước mặt cậu. Tài xế khẽ khàng hạ cửa kính xuống, cất tiếng: “Bạn nhỏ, cậu…”

Trang Thâm xoa xoa mắt, nghĩ là xe mình gọi đã đến nên liền mở cửa vào trong. Điều hoà mát mẻ phả vào mặt, Trang Thâm thoải mái thở phào ra một tiếng.


Ngồi xuống rồi mới phát hiện bên cạnh thế mà lại có người. Người này thoạt nhìn tuổi tác cũng chỉ xấp xỉ mình. Vận áo sơ mi đen đơn giản, ống tay xắn lên đến khuỷu, lộ ra một đoạn cánh tay trắng gầy.

Anh lười nhác dựa lưng vào ghế, cũng nghiêng đầu đánh giá Trang Thâm. Đuôi mắt hẹp dài, sống mũi cao gầy, đường nét sắc sảo. Xuống dưới là hầu kết, xuống thêm chút nữa là xương quai xanh…

Trên tay cầm một bức tranh, ảnh chân dung Van Gogh, khớp xương trên tay cũng vô cùng rõ ràng. Trang Thâm suy nghĩ một chút, hỏi: “Anh gọi ghép xe?”

Tài xế phía trước nghe cậu nói còn tưởng mình bị hù muốn đột quỵ đến nơi, mồ hôi mồ kê bất giác đua nhau chảy dọc từ trán đến sống lưng. Y sợ Thẩm thiếu gia nhà y sẽ không ngại ngần mà ném thẳng cậu bạn nhỏ này ra ngoài, không may bị xe sau chạy lên đâm luôn thì y phải mở miệng nói thế nào lắm: “Cậu…”

“Ừm.” Thẩm Văn nhẹ nhàng đánh gãy lời tài xế, tùy ý hỏi: “Cậu đi đâu?” Giọng nói trầm thấp lại nhạt nhẽo, không mang theo chút gì gọi là tình cảm. Song lại khiến tâm trạng buồn bực của Trang Thâm vơi đi đôi chút.

Trang Thâm không khỏi liếc mắt nhìn hắn nhiều hơn.

“Trường Tinh Tế.” Trang Thâm dựa lưng vào ghế, cảm thấy so với chiếc xe hơi mình ngồi hồi sang đây thì thoải mái hơn không ít. Cơn buồn ngủ theo đấy nhân thời cơ đánh úp khiến cậu có muốn trở tay cũng không kịp.

Trông thấy cặp mi dài đã hạ xuống vào nhau, Thẩm Văn không nhanh không chậm thu lại tầm mắt. Ngón tay thon dài gõ gõ lên bức tranh, anh nhàn nhạt thuận ý: “Chúng ta tiện đường.”

Tài xế trợn tròn mắt, hình như không dám tin vào tai mình. Thế nhưng nhìn Thẩm Văn đã lộ ra vẻ hờ hững, y buộc phải lái xe đi.

Điều gì đã khiến cho thiếu gia nhà y đến cơm cũng chẳng buồn ăn mà đã vội vã chuyển hướng đến trường học vậy?

Không đúng, trọng điểm là tại sao bạn nhỏ này vẫn còn có thể ngồi ở trên xe của nhà họ Thẩm cơ?

Tinh Tế, tính đến thời điểm hiện tại thì ít nhiều gì cũng là một trong bốn trường học quý tộc tốt nhất ở Giang Thị. Dựa theo phong cách Châu Âu tráng lệ, hiển nhiên trường ta khoác lên mình một loại khí thế vô cùng hoành tráng. Không ít chương trình tạp kỹ, truyền hình đều đã và đang xách máy chạy đến đây lấy phong cảnh làm của đẻ ra tiền.

Trang Tâm ngủ rất sâu, đến nơi vẫn phải nhờ Thẩm Văn đánh thức mình. Cậu mơ màng nói cảm ơn sau đó đẩy cửa xe bước xuống.

Bên trong xe, tài xế quay đầu lại, dè dặt lên tiếng: “Thiếu gia, vậy bây giờ đi ăn sao?”

Thẩm Văn mở sách ra, lười biếng nhìn vài trang rồi lại chậm chạp khép lại: “Đi triển lãm tranh.” Anh nói.

Bên trong phòng làm việc của hiệu trưởng.

Y nhìn thiếu niên với khuôn mặt ủ rũ, khí chất lạnh lùng trước mắt mà không khỏi thở dài lấy ra một bài thi.

Thầy hiệu trưởng cũng chỉ vừa mới nhận được thông báo, tuy rằng không biết tại sao Trang gia lại bắt con trai nhà mình phải thi đầu vào mà không buồn cân nhắc đến điểm số có thể đậu hay không. Dù sao, học sinh này y vẫn là phải nhận.

“Em vẫn chưa ăn trưa đúng không? Thi đầu vào cũng bắt buộc phải thi hết tất cả các môn. Để bụng đói không tốt đâu, chi bằng ngày mai em quay lại đây, vừa vặn có thể dùng cả một ngày để thi hết…”

Phó hiệu trưởng nghĩ đến những “thành tựu vĩ đại” trước đây của Trang Thâm, âm thầm lắc đầu.

“Bao nhiêu điểm thì đậu ạ?” Trang Thâm lờ mờ nhận ra lời nói của thầy hiệu trường có chút lúng ta lúng túng, liền mở miệng cắt ngang.

Mặc dù thầy hiệu trưởng vẫn ôm tâm tư lấy lòng Trang gia – Trang Huy Nghiệp, nhưng dựa theo quy trình bình thường mà nói, y vẫn phải cho ra một con số chênh lệch không quá nhỏ: “Ba trăm năm mươi điểm.”

Với thành tích của nguyên chủ trước đây thì có là ba trăm năm mươi cũng không thi nổi. Có điều so với điểm chuẩn là sáu trăm năm mươi thì con số này đã ổn lắm rồi.

Trang Thâm nhận bài thi, gật đầu: “Bắt đầu tính giờ được rồi ạ, em sẽ xong ngay.”

Đứng trước sóng lớn mà không sợ bị ngộp chết, hiệu trưởng ngay lập tức nhìn ra có điểm gì đó không đúng?
Xong ngay bây giờ? Y rõ ràng đã nói là ba trăm năm mươi điểm, không có lộn thành ba điểm hay năm điểm đâu nhỉ?


“Vậy em ở làm bài ở đây đi.” Hiệu trưởng chỉ vào bàn làm việc của mình, còn mình lại cầm sách với chén giữ ấm ra ghế salon ngồi.

Cũng không lâu sau, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ. Một vị nữ giáo viên hấp tấp đạp guốc vào.

Cô ta có vóc người cực gầy, xương gò má vô cùng rõ ràng. Mặt đanh lại không nói tiếng nào. Bộ dạng nhìn qua đã thấy hung ác và cay nghiệt biết bao.

Là giáo viên chủ nhiệm lớp ba – Mã Bình Xuân. Hết giờ học, cô ta đã nhận được tư liệu chuyển trường mà hiệu trưởng đưa cho mình, mà đọc xong chỉ thấy cả mặt nóng lên, không nói không rằng lập tức chạy đến.

“Hiệu trưởng, vừa nãy thầy đưa cho tôi thông tin của học sinh chuyển trường là có ý gì?” Mã Bình Xuân gấp đến bệnh. “Hẳn là thầy cũng phải rõ hơn ai hết học sinh lớp ba là những học sinh ưu tú nhất chứ ạ? Điểm kiểm tra trung bình khi nào cũng phải đứng hàng đầu. Tôi càng không hiểu vì lý gì mà thầy lại quyết định đưa học sinh như vậy đến đây!”

Hiệu trưởng ngẩng đầu lên nhìn người đối diện. Không nghĩ đến cô ta sẽ có phản ứng kích động như vậy.

Sau đó y lại quay về phía bàn làm việc của mình. Trang Thâm vẫn cúi đầu viết. Cậu hạ bút rất nhanh, không biết là đang làm bài nào, nhưng căn bản là không có dừng lại. Không chút nào giao động vì bị Mã Bình Xuân làm ồn.

Hiệu trưởng Phó để sách xuống, nhẹ giọng đáp lời: “Cô Mã, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”

Mã Bình Xuân cũng chú ý đến Trang Thâm, vừa nhìn đã biết là loại công tử nhà giàu lôi thôi lếch thếch. Sau khi bước ra lại lớn tiếng hơn: “Hiệu trưởng, tôi cương quyết kiến nghị nên đưa cậu ta đến lớp nghệ thuật. Chúng ta không thể để một con sâu làm rầu cả nồi canh!”

“Thành tích kém đã đành, nhưng đến con trai của thầy chủ nhiệm cũng dám đánh. Tôi chỉ là một giáo viên bình thường, nào có đấu lại các công tử nhà giàu. Sau này cậu ta mà làm cho học sinh của tôi xảy ra mệnh hệ gì, tôi phải lựa lời nói sao với các bậc phụ huynh? Hiệu trưởng à, loại học sinh này tôi thật sự không dám nhận.”

Hiệu trưởng Phó cau mày, hiển nhiên cũng đã nghĩ đến những vấn đề này. Lúc đó y chỉ nghĩ muốn lấy lòng Trang Huy Nghiệp nên mới xếp cậu vào lớp tốt nhất.

Y đang do dự thì bỗng nhiên cửa phòng làm việc ở sau lưng kẽo kẹt một tiếng mở ra. Trang Thâm đứng ở cửa, khuôn mặt sạch sẽ tinh xảo, thế nhưng thời điểm cặp mắt lưu ly tựa trong suốt kia nhìn về phía Mã Bình Xuân, không hiểu sao lại mang theo hơi buốt.

Mã Bình Xuân dĩ nhiên cũng nhận thấy ánh mắt của cậu, lập tức cảm thấy lửa giận trong người có chút nguội đi. Qua hai giây cô ta mới hoàn hồn mở miệng tính nói gì đó, nhưng đã bị chặn lại trước.

“Sao thế em?” Hiệu trưởng Phó còn tưởng bọn họ trò chuyện ầm ĩ ngoài này làm phiền đến Trang Thâm.

Nhưng Trang Thâm mặt mày không biểu tình gì chỉ đáp: “Làm xong rồi ạ.”

“Xong… Xong rồi?” Hiệu trưởng Phó ngây người trong chốc lát, đoạn giơ tay lên xem đồng hồ: “Mới hơn có mười phút mà em nói em đã làm xong rồi?”

Trang Thâm gật đầu: “Thầy vào xem đi, em đi trước.” Bóng lưng thiếu niên thon dài, rẽ một cái liền biến mất.

Mã Bình Xuân nghe thấy hơn mười phút mà đã làm bài xong, dĩ nhiên càng không nhượng bộ: “Hiệu trưởng Phó, thầy nhìn xem! Thái độ mới chính là vấn đề! Mới hơn mười phút mà dám khoác là làm xong rồi? Tưởng đề gì không biết? Nào có cái loại học sinh như vậy? Sau này ảnh hưởng tới những học sinh khác, tôi phải làm sao đây?”

Phó hiệu trưởng biết thời biết thế, y cũng không muốn gây phiền phức đến những học sinh khác nên đành thở dài một hơi: “Được rồi, tôi sẽ sắp xếp cho em ấy vào lớp khác.”

Mã Bình Xuân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy danh xưng giáo viên ưu tú của năm nay xem như vẫn nằm ở trong tầm với.

Cái loại này học sinh này, ai nhận thì người ấy xui xẻo.

Hiệu trưởng Phó trở lại trước bàn làm việc của mình, liếc nhìn tấm bài thi. Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, toàn bộ chẳng ra đâu vào với đâu, nhìn qua còn giống như đang vẽ viết lung tung. Quá đáng hơn là mặt sau trông trơn, nội đến chữ “giải” cũng chẳng buồn viết!

Nghĩ đến những lời Mã Bình Xuân nói, y thở dài ngồi xuống. Đang muốn thu hồi bài thi thì vô tình liếc qua đáp án. Nghĩ tới điều gì đó, vẫn là lấy bút ra chấm. Mãi cho đến khi chấm xong toàn bộ, thầy hiệu trưởng mới không kiềm được mà trợn tròn cả hai mắt.

Y không dám tin, lật đật đối chiếu đáp án thêm một lần nữa.

Trang Thâm mỗi một đề chỉ làm mấy câu, nhưng tất cả những câu đã làm đều không sai một chữ

Tổng điểm gộp lại, vừa vặn… 350 điểm!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.