Đọc truyện Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ – Chương 33: Những Nữ Tử Mất Tích
“Tại hạ muốn biết chuyện sảy ra trong một năm lại đây, không biết Trương gia chủ có thể nói cho tại hạ biết không?”
Trương gia chủ nhìn Quang Minh “Không phải hôm trước ta đã nói cho tiên quân biết rồi sao?”
Minh Quang cười nhạt “Tại hạ là muốn biết chuyện sảy ra ở quý phủ trong hơn năm nay!”
Trương lão gia có hơi do dự “Chuyện này…”
“Trương lão gia có gì khó nói?”-Minh Quang nhướng mày.
Trương lão gia thở dài “Không phải chuyện khó nói gì cho cam, ta thấy không quá liên quan tới việc Viên Châu gặp chuyện nên không nói ra.”
Minh Quang lắc đầu “Đôi khi những điểm nhỏ nhặt không để ý đến lại là trọng điểm.
Nếu Trương gia chủ không phiền thì mời kể!”
Trương gia chủ thở dài.
Vận hạn của Trương gia bắt đầu từ hơn một năm trước, lúc đầu là những việc nhỏ nhặt không đáng kể như trong nhà sảy ra một số việc kì quái, ra đường gặp phải chuyện xui xẻo vặt vảnh.
Cho đến mùa đông năm kia đại công tử trên đường đưa hàng hóa trở về Viên Châu thì gặp chuyện.
Hàng hóa bị cướp mất, đại công tử trương gia bị thương nặng hôn mê đến bây giờ chưa tỉnh lại.
Tiếp theo đó là đủ chuyện sảy ra với Trương gia.
Vài tháng sau kết giới ở thành Nam Cương và Viên Châu xuất hiện vết nứt, oan linh ở chiến trường cổ tràn vào cùng với ma quỷ trong thành gây họa.
Trương gia là nơi tổn thất nặng nề nhất, bị tà ma vấy phá đến nỗi người trong phủ đều mang bóng ma tâm lí, tối đến ma quỷ cứ như mở tiệc trong sân nhà họ Trương vậy.
Ồn ào đến mức người trong thành xa lánh Trương phủ, tuy nhiên vẫn không có thiệt hại mạng người.
Cho đến giữa năm trước, có người của tiên môn ghé đến Viên Châu làm phép, Trương phủ được tiên quân chỉ điểm nên ngăn chặn được ma quỷ bên ngoài.
Tu sĩ vừa đi ma quỷ trong thành lại tác quái khiến họ không hỏi đau đầu.
Minh Quang nghe Trương lão gia nhắc đến đại công tử thì thoáng nhíu mày “Trương đại công tử hiện tại vẫn chưa tỉnh lại sao? Không phiền để tại hạ xem qua đại công tử một lát chứ?”
Trương lão gia mừng rỡ vỗ đùi “Ta vui còn không kịp ấy chứ! Mời!”
Bốn người theo chân Trương lão gia và tên nhị công tử kia đến biệt viện của đại công tử họ Trương.
Đại công tử dung nhan tái nhợt nằm ở trên giường không chút sinh khí, nếu không phải hắn vẫn thở còn tưởng trên giường là cỗ thi thể lạnh băng.
Minh Quang và Nghịch Lan nhíu mày, âm khí nơi này quá đậm!
Mộng Y không có tu vi cao như nam nữ chủ khi nhìn thấy căn phòng âm u cũng bất giác rùng mình.
Có phòng bệnh nhân nào đóng chặt cửa sổ ngăn ánh sáng đâu chứ! Nhìn thế nào cũng kì lạ!
Minh Quang kiểm tra Trương đại công tử một hồi rồi mới đứng dậy cáo từ Trương lão gia dẫn ba người đến phòng dành khách Trương phủ chuẩn bị cho bọn họ.
Lúc bọn họ vào phòng, xung quanh đã không có ai Diệp Miên mới lên tiếng “Biệt viện của Trương đại công tử kia có gì không sạch sẽ sao? Cảm giác thật âm u!”
Minh Quang gật đầu “Chỉ e rằng có gì đó, âm khí rất nặng!”
Mộng Y ngồi xuống một bên, im lặng không nói gì.
Cảm giác khi ở trong biệt viện của Trương đại công tử thật giống cảm giác nàng bị nữ quỷ túm lấy trong gian phòng mấy hôm trước nàng và Diệp Miên bị nhốt.
Thật sự khiến người ta nổi da gà!
“Tên khốn Trương nhị cẩu kia lại trắng trợn chối bỏ việc bản thân đã làm như vậy!-Diệp Miên hừ lạnh, mày cau lại.
“Chuyện nuôi quỷ không phải chuyện gì vẻ vang, hắn một mực chối bỏ là lẽ đương nhiên.
Chỉ sợ rằng trong này còn có âm mưu gì đó.
Chúng ta vẫn nên đề phòng Trương nhị công tử kia!”
Diệp Miên gật đầu tán thành với Minh Quang “Vậy làm sao để vạch trần hắn ta đây?”
Minh Quang suy nghĩ một lát “Chuyện Trương phủ gặp vận hạn hẳn có ít nhiều liên quan đến Trương nhị công tử kia.
Trước hết chúng ta tìm ra được Trương đại công tử vì sao gặp chuyện và nguyên nhân kết giới bị nứt, âm mưu phía sau Trương nhị công tử cũng sẽ hé lộ ánh sáng thôi.”
Từng chuyện một sảy ra thật trùng hợp, trùng hợp như được sắp đặt cả vậy, mà mục tiêu hướng đến là Trương phủ, mọi đầu mối đều chỉ đến Trương phủ và nhị công tử Trương phủ kia.
“Phố nhỏ.”-Nghịch Lan lạnh nhạt lên tiếng “Phố nhỏ là nơi bị tà ma vấy phá đầu tiên cũng là nơi âm khí nhiều nhất ngoại trừ Trương phủ.”
Phố nhỏ ngày đó bọn họ đến tìm hiểu quả thật rất quái dị, người sống trong phố đều mang dáng vẻ uể ỏi, âm khí vờn quanh.
Huống hồ lúc tìm thấy Mộng Y là ở một gian nhà cũ trong phố nhỏ đó.
Minh Quang gật đầu, hắn cũng nghĩ giống như Nghịch Lan “Vậy sáng mai chúng ta cùng đến phố nhỏ một chuyến.
Lần này cẩn thận một chút!”
Sáng ra bốn người đã rời khỏi Trương phủ, Trương gia chủ có ý muốn để người của ông ta đi theo giúp đỡ nhưng Minh Quang khéo léo từ chối.
Lúc đến phố nhỏ thì mặt trời đã lên cao.
Ánh nắng mặt trời có chút nóng bức nhưng phố nhỏ lại phi thường lạnh lẽo âm u, cứ như ánh nắng không chiếu tới nơi này vậy.
Bốn người ăn mặc khác biệt đi vào phố nhỏ nhưng người sống trong đấy cứ như không thấy vậy, người nào người nấy vẻ mặt thờ ơ không chút cảm xúc.
Lần trước bốn người đến cũng nhìn thấy bọn họ như vậy.
Bốn người tìm một nữ nhân trung niên vẻ mặt hiền lành xem như bình thường nhất trong đám người hỏi thăm tình hình.
Phụ nhân nhìn có vẻ không khiên nhẫn muốn rời đi “Các người muốn hỏi cái gì?”
“Không biết gần đây người có nhìn thấy điều gì bất thường không?”-Diệp Miên tiên phong hỏi người phụ nhân, dù sao dáng vẻ Diệp Miên cũng đáng yêu nên không khiến người khác kiêng kị lắm.
Phụ nhân nhìn Diệp Miên bằng ánh mắt khác thường “Viên Châu hơn năm nay có lúc nào bình thường sao?”
Diệp Miên bị phụ nhân nhìn có chút ngượng ngùng.
Minh Quang kéo tay Diệp Miên, bản thân hỏi phụ nhân “Không biết một năm nay Viên Châu có nữ tử nào mất tích không?”
Phụ nhân híp mắt nhìn Minh Quang, do dự một chút không đáp mà hỏi lại “Các người là ai?”
Minh Quang mỉm cười “Bọn ta là đệ tử của Thiên Tông ở phía Tây Nam nhận mệnh đến giải quyết việc của Viên Châu.
Người có thể cung cấp chút thông tin cho bọn ta chứ?”
Phụ nhân hơi kinh ngạc “À” một tiếng rồi lại nói “Một năm nay mất tích nhiều người lắm, chẳng phải bị ma quỷ bắt đi sao? Còn có thổ phỉ ở ngọn núi ngoại thành chuyên cướp của giết người nữa.
Nhưng mà nữ tử mất tích thì cũng khá nhiều, tầm mười mấy người ấy.”
“Người còn nhớ rõ bọn họ mất tích vào thời gian nào không?”
Phụ nhân cau mày “Chuyện qua lâu vậy sao mà nhớ hết được.
Gần đây thì là con gái nhà ai ở phía Bắc thành ấy, đã mất tích hai tháng rồi!”
Minh Quang hỏi tiếp “Vậy người đầu tiên mất tích là ai? Khi nào?”
“Là A Hoa…” Phụ nhân đột nhiên bụm miệng lại lắc đầu “Ta không biết, ta không nhớ nữa!” nói đoạn phụ nhân vội quay người chạy như có người đuổi theo.
Minh Quang khẽ cau mày.
“Bà ta làm sao vậy? Cứ như gặp quỷ ấy!”-Diệp Miên nhíu mày.
Minh Quang quay đầu nhìn cái hẻm tối cách bọn họ không xa, khẽ nhíu mày “Chúng ta rời khỏi đây trước.”
Nghịch Lan cũng cảm nhận được sự khác thường liền nắm lấy cổ tay Mộng Y, kéo nàng đến bên cạnh mình.
Bốn người cẩn thận ra khỏi phố nhỏ, ngoài không khí có chút căng thẳng thì không gặp điều gì lạ thường hết.
Dù sao lần trước tại phố nhỏ bọn họ đã bị lừa vào tròng một lần, lần này phải cẩn thận hơn chút.
Ngay lúc Mộng Y ngoái đầu nhìn lại phố nhỏ thì bắt gặp thân ảnh huyết y như máu lướt qua.
Mộng Y cứng đờ tại chỗ, má ơi gặp quỷ giữa ban ngày rồi!
Nghịch Lan thấy nàng khác thường liền quay đầu nhìn “Sao vậy?”
Mộng Y cười khó coi tuy nhiên bị một lớp mạn sa che lại nên Nghịch Lan không nhìn thấy “Không có gì”
Minh Quang thấy không có thứ gì đuổi theo liền phân phó nhiệm vụ “Chúng ta chia nhau đi tìm thông tin của những cô gái bị mất tích không một năm gần đây.
Trước khi trời tối trở lại Trương phủ.
Cẩn thận một chút!”
Minh Quang cùng Diệp Miên một đội đi về phía bắc thành nơi ở của cô gái mất tích gần đây nhất.
Nghịch Lan cùng Diệp Miên đi về nam thành Viên Châu.