Đọc truyện Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ – Chương 32: Chối Bỏ
Buổi chiều ngày hôm đó Mộng Y đang ở cùng Diệp Miên trên phòng đột nhiên nghe thấy dưới lầu có âm thanh huyên náo.
Diệp Miên mở cửa sổ ra liền nhìn thấy toàn cảnh dưới lầu, Minh Quang và Nghịch Lan mặt lạnh đứng bên bàn chưởng quỹ, đối diện là một nam nhân trung niên và những người hầu.
Nam nhân trung niên hướng hai người thàmh khẩn nói gì đó nhưng bọn họ chỉ lạnh nhạt mà nhìn, không quá hai ba câu đi lên lầu.
“Kia là ai?”
Diệp Miên nhếch môi cười lạnh “Là gia chủ Trương gia, ông ta còn mặt mũi đến đây tìm Minh Quang sư huynh, thật là không biết ngượng mà!”
Mộng Y nghiêng đầu nhìn Diệp Miên cũng không nói gì.
Lúc này cửa phòng mở ra, Minh Quang và Nghịch Lan mang thuốc vào cho hai người.
“Sư huynh, Trương gia chủ kia đến tìm huynh có việc gì vậy?”-Diệp Miên nhận lấy chén thuốc từ tay Minh Quang rồi hỏi.
“Nhìn thấy rồi sao? Mấy ngày trước phát hiện muội và Mộng Y ở trong Trương phủ nên ta và sư tỷ mượn danh diệt tà để vào phủ tìm kiếm hai người.
Hôm nay Trương gia chủ đến là vì việc trừ tà ở Viên Châu.”
Diệp Miên bĩu môi “Con trai lão làm ra cái chuyện thất đức như vậy lão còn mặt dày đến cầu giúp đỡ.
Thật không biết ngại!”
Mộng Y cầm chén thuốc ngẩn người, không biết có nghe thấy hai người nói chuyện hay không.
Nghịch Lan đặt tay lên vai nàng khẽ gọi “Mộng Y?”
Từ lúc tỉnh lại đến nay Mộng Y rất hay ngồi ngẩn người ra đó, Nghịch Lan thật sự lo lắng cho nàng.
Mộng Y hồi thần, uống một hơi hết chén thuốc, cả khoang miệng đắng chát khiến nàng chau mày.
“Có lẽ Trương gia chủ vẫn chưa biết con trai ông ta làm chuyện gì.” Minh Quang nhìn thoáng qua Mộng Y “Mộng Y sư muội, lúc bị đưa đi muội có nghe thấy cái gì hay không?”
Mộng Y nghiêng đầu nghĩ nghĩ “Muội không nhớ rõ, lúc tỉnh lại thì muội đã bị cố định trên tế đàn rồi, cũng không biết cái tế đàn kia để làm gì.”
Diệp Miên đột nhiên sực nhớ đến một chuyện “Khoan đã, lúc tên Trương nhị kia cùng nữ quỷ đến đưa bọn muội đi muội có nghe hắn nói mỗi tháng hắn cần một nữ tử.
Minh Quang cau mày.
Mộng Y cúi đầu không nhìn ra cảm xúc gì.
Thật ra chuyện lúc này bọn họ gặp phải đã xuất hiện trong nguyên tác.
Thậm chí nàng còn biết được tiếp theo sẽ sảy ra chuyện gì nhưng nàng không nên nói ra.
Đây là một thử thách trưởng thành của nam chủ, một nhân vật phụ xuyên sách như nàng không thể phá tan nhiệm vụ của nam chủ được.
Chỉ là không ngờ đến chính nàng lại gặp phải tình cảnh bị bắt lên tế đàn tế trời đất.
Thật sự bi thảm! Nguyên tác còn không có tình huống này đâu!
“Ta nghi ngờ Trương nhị công tử kia có mờ ám, gã còn nuôi nữ quỷ trong nhà mà!”
Minh Quang xoa cằm “Vậy chúng ta phải đến Trương phủ một chuyến rồi.”
Diệp Miên chớp chớp mắt, có chút không hiểu hỏi “Vì sao phải đến Trương Phủ?”
Minh Quang xoa đầu nàng “Nhiệm vụ của chúng ta là trấn áp tà ma Viên Châu, vậy trước hết phải gỡ bỏ cái khúc mắc ở Trương phủ mới tìm ra manh mối trấn áp tà ma trong thành.”
Nghịch Lan khẽ cau mày “Trương phủ, có lẽ là điểm mấu chốt trong chuyện này.”
Những trùng hợp đến kì lạ liên tiếp sảy ra mà nó đều hướng về Trương gia.
Ngày hôm sau Trương phủ cho người đến mời bốn người Minh Quang, Diệp Miên, Nghịch Lan và Mộng Y đến Trương phủ một chuyến.
Ông ta lấy danh nghĩa muốn bồi thường và xin lỗi nhưng việc do con trai ngu dốt ông ta gây ra.
Nhưng đó cũng chỉ là cái cớ thôi, mục đích của ông ta là giữ bốn người ở lại phủ để giải quyết tà ma trong thành Viên Châu.
Sau khi bàn bạc đôi bên bốn người bọn họ nhất trí đến Trương phủ một chuyến, dù sao nhiệm vụ của họ cũng là trấn áp tà ma Viên Châu, sảy ra chút chuyện riêng mà không làm nhiệm vụ thì không được.
Lúc bốn người đến trước cửa Trương phủ, Trương gia chủ mang bộ mặt tươi cười đón tiếp, Trương nhị công tử không thấy đâu.
“Bốn vị tiên quân này, mời vào mời vào.
Chuyện trước đây là do Trương mỗ không biết dậy con, xin các vị bỏ quá cho.”
Minh Quang không mặn không nhạt chào hỏi khách sáo vài ba câu, đại đa số đều là một mình Trương gia chủ tự biên tự diễn.
Ông ta dẫn bốn người đến đại sảnh đã chuẩn bị bàn trà trước, lúc này vừa vặn gặp Trương nhị công tử đi đến.
Hắn ta nhìn Diệp Miên, môi mỏng khẽ nhếch lên nở nụ cười “Diệp Miên cô nương!”
Diệp Miên cau mày, nắm chặt tay Minh Quang biểu thị bản thân có chỗ dựa.
Trương gia chủ đánh lên vai con trai mình một cái, mắng “Tên nghịch tử này, còn không mau cúi đầu xin lỗi mấy vị tiên quân.”
Trương nhị công tử thu lại bộ dáng tươi cười, chấp tay hướng bốn người một góc 90 độ thể hiện sự chân thành “Lần trước mạo phạm Diệp Miên cô nương, là lỗi của ta, xin cô nương và chư vị tha lỗi cho.
Các vị cần gì cứ việc liên hệ với ta hoặc Trương gia, ta sẽ tận trách!”
Mộng Y hơi hơi nhíu mày.
Diệp Miên cũng phát giác ra điều bất thường trong lời họ Trương kia “Ngươi…!Trước hết ngươi hãy giao nữ quỷ áo đỏ kia ra trước đã!”
Trương nhị công tử tỏ vẻ hơi ngạc nhiên “Nữ quỷ? Nữ quỷ nào cơ?”
Diệp Miên cau mày, này là hắn ta muốn chối sao?
Minh Quang kéo Diệp Miên đang tức giận lại, tiến lên phía trước một bước “Trương nhị công tử chẳng lẽ không nhớ những gì bản thân đã làm? Hay là muốn chối bỏ đây?”
Trương nhị công tử hơi cười “Xin lỗi, ngoài việc chưa xin phép đã đưa Diệp Miên đến tệ phủ một chuyến thì ta không biết bản thân đã làm gì cả!”
Mộng Y cau mày, tay nắm chặt túi tote bên hông.
“Vậy thật kì lạ…” ánh mắt sắc bén của Minh Quang phóng tới, tuy nam chủ đang cười như chẳng có lấy một chút ý cười “Sư muội của tại hạ bị Trương công tử đưa đi cùng với Diệp Miên.
Lúc tại hạ tìm được muội ấy thì đã bị thương nặng.
Trương công tử tính giải thích như thế nào đây?”
Trương nhị công tử làm vẻ kinh ngạc như thật sự hắn ta không biết sự việc “A? Ta chỉ để thuộc hạ mời một mình Diệp Miên thật không biết rằng còn có một vị bị bắt nữa.
Để ta gọi người hầu đến xem thử, chỉ sợ là bên dưới làm loạn.”
Diệp Miên cười lạnh, hắn ta ngang nhiên chối bỏ việc mình đã làm!
Bộ dạng Trương Nhị công tử lúc này rõ ràng là phủ sạch quan hệ với việc Mộng Y bị nữ quỷ bắt đi lập đàn tế.
Trương gia chủ nhìn qua nhìn lại giữa bốn người với con trai của mình “Các vị nói chuyện gì? Nữ quỷ ở đâu ra cơ?”
Diệp Miên nhếch môi “Chỉ sợ là có kẻ nuôi quỷ trong nhà!”
Trương nhị công tử híp mắt nhìn nàng, rồi sau đó cười không nói gì.
Trương gia chủ kinh ngạc, sau đó giận dữ quát “Là kẻ nào nuôi quỷ chứ? Tình cảnh hiện tại còn không sợ ma quỷ đồ thành hay sao?!” Nói đoạn ông tay quay đầu thành khẩn nhìn Minh Quang “Mong các vị tiên quân cứu rỗi thành Viên Châu ah!”
Minh Quang nhếch môi “Tà ma trong thàng đương nhiên phải trấn áp” rồi hắn nhìn Trương nhị công tử tiểu nhân ra vẻ quân tử đối diện “Chỉ mong Trương gia chủ phối hợp.”
“Đương nhiên đương nhiên!”
Mộng Y cau mày nhìn hai cha con họ Trương đối diện, cảm giác không thoải mái chút nào.
Nhìn bộ dạng hình người dạ chó của Trương nhị công tử kia nàng đột nhiên nhớ đến cảm giác bị cột trên tế đàn, máu tươi giàng dụa.
Nghịch Lan dường như cảm nhận được tâm tình Mộng Y không tốt lắm, nàng ấy đưa tay nắm lấy bàn tay đang siết chặt túi tote bên hông.
Nghịch Lan nói nhỏ “Đừng sợ.”
Mộng Y cười gượng, không phải nàng sợ, chỉ là cảm giác đối diện với bọn họ liềm sinh ra chán ghét, huống hồ bọn họ là cùng một bọn từng bắt nhốt nàng.
Nàng trở tay nắm lấy tay Nghịch Lan.