Đọc truyện Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ – Chương 23: Xuất Môn
“Đã chuẩn bị xong chưa?”
Phương trưởng lão từ đâu ló đầu vào nhìn Mộng Y đang sắp xếp thảo dược trong phòng thuốc.
Mộng Y bị dọa giật mình suýt là rơi khay thảo dược, nàng trừng mắt nhìn lão “Sư phụ người đi không tiếng động sao?”
Phương trưởng lão không mấy để tâm, lão đi đến đối diện nàng ngồi xuống, tri kỉ hỏi “Đã chuẩn bị xong cho đợt xuống núi chưa?”
Mộng Y lơ đễnh đáp “Không có chuẩn bị gì nhiều, vài món đồ đạt thông dụng là được rồi.”
“Bùa chú lần trước vi sư cho con đã dùng hết chưa?”
Mộng Y nghĩ nghĩ “Hình như vẫn còn mấy mươi tấm.”
Phương trưởng lão nhúng vai “Lần này xuống núi thời gian nửa năm, con cần thuốc gì thì cứ lấy đi.
Mộc Quan Đường vẫn dung túng được con lấy đi một số loại thuốc.”
Mộng Y dừng lại động tác “Sư phụ, người không thấy đối tốt với con quá sao?”
Phương trưởng lão phất tay “Đâu chỉ đối tốt mình con.
Ba đứa ranh con kia đã vơ vét hết đan được ở phòng thuốc rồi, thêm con nữa không sao.
Nhưng mà Tiểu Y này…!Đừng mang hết thuốc Mộc Quan Đường đi nhé! Cẩn thận sau khi trở về bị các sư huynh sư tỷ đuổi đánh!”
Mộng Y “…” nàng còn cảm động cơ đấy, thì ra ba người kia còn không kiêng nể hơn nàng!
Ba người mà Mộng Y và Phương trưởng lão nói đến chính là ba đệ tử cùng tiến vào nội môn thông qua thi luyện đan cùng lúc với Mộng Y.
Mộc Quan Đường năm nay cũng chỉ có bốn người xuống núi thôi.
Mộng Y mỉm cười “Vậy con không khách khí nữa!”
Phương trưởng lão cười ha ha “À mà xuống núi đừng có ham vui không tu luyện đấy nhé, trở về vi sư sẽ kiểm tra.
Tốt nhất trong năm nay con tiến lên trúc cơ đi!”
Nghe nói lên trúc cơ sẽ bị sét đánh…!Không tu!
Phương trưởng lão như nhìn thấu ý nghĩ của Mộng Y “Đừng có nghĩ không tu, sét có đánh xuống cùng lắm vi sư chịu giúp con.
Dăm ba mấy thiên lôi trúc cơ cỏn con còn có thể hơn thiên lôi độ kiếp sao?!”
Mộng Y “…!Sư phụ người vẫn còn trung kì nguyên anh, vẫn chưa tới độ kiếp làm sao biết mùi vị bị thiên lôi bổ lúc độ kiếp?”
Lão lườm nàng “Con không tin vi sư sao? Dù sao cũng bị sét đánh qua quan trọng gì ở cấp độ nào.
Tiểu tiết, chỉ là tiểu tiết thôi!”
Mộng Y cười ha hả, vị sư phụ này cũng thật không biết ngượng ngùng là gì mà! Mặt còn dày hơn đường nhựa!
“Thôi vi sư nói đến đây thôi, vài này nữa sẽ xuất môn.
Con chuẩn bị đi.”
Mộng Y gật đầu.
Nói gì thì nói nhưng lão sư phụ chuyên hố nàng này cũng phần nào quan tâm nàng.
Ít ra ở thế giới xa lạ có người quan tâm cũng thật ấm áp.
Nàng xuyên đến cũng đã gần hai năm rồi…!
Mộng Y một tay cầm tay nải một tay mang túi tote quen thuộc chạy vội đến đại môn Thiên Tông.
Từ năm ngoái đến năm nay Thiên Tông thu nhận hết thảy mười sáu đệ tử tính cả bốn người Mộc Quan Đường, lúc này tất cả đều đã tập hợp đủ.
Mộng Y còn đang lóng nga lóng ngóng đứng một mình cách đám đông ra một khoảng thì nghe thấy có người gọi nàng.
Nàng tìm kiếm trong đám đông liền thấy Lâm Chấn hướng nàng vẫy tay “Mộng Y bên này!”
Lâm chấn là một trong số ba người vào nội môn cùng lúc với nàng, hai người đứng bên cạnh một nam một nữ gọi là Tiêu Vĩ và Hoa Thanh.
Mộng Y chạy vội đến mỉm cười chào hỏi “sư huynh sư tỷ!”
Lâm Chấn nhìn chằm chằm Mộng Y, vuốt cằm “Quả nhiên hôm đó ta không nhìn nhằm, Mộng Y hôm nay thật sự có khác biệt rất lớn nha!”
Mộng Y nghiêng đầu nhìn hắn, trên đầu có ba dấu chấm hỏi to tướng.
“Ừ, lần này sư muội bế quan không uổng phí đâu.
Bước chân nhẹ hơn trước rất nhiều, khí chất cũng khác hẳn.” Hoa Thanh cũng lên tiếng.
Lâm Chấn cười hì hì “Trên người còn có mùi thảo dược rất dễ chịu.”
“Những lời này là nói muội sao?”-Mộng Y gãi đầu.
Nàng không cảm thấy bản thân thay đổi cái gì cả.
Mùi thảo dược…!Có lẽ nàng ở biệt viện nửa năm nên dính phải mùi của thảo dược chăng? Huống hồ những tháng đầu tiên hằng ngày nàng đều phải ngâm mình trong nước thảo dược.
Nàng không biết để làm gì, sư phụ nàng căn dặn phải ngâm hằng ngày, duy trì suốt ba tháng.
“Tu vi sư muội cao hơn trước, nhưng vẫn là người có tu vi thấp nhất ở đây.” Tiêu Vĩ vẻ mặt lãnh đạm nói.
Mộng Y ai oán nhìn hắn, này rốt cuộc là khen hay chê đấy?
Hoa Thanh che miệng cười “Khen người khác như vậy cũng chỉ có Tiêu Tiêu nhà chúng ta thôi! Không biết chừng hôm nào bị người ta trùm bao tải đánh đấy!”
Mộng Y ít khi giao lưu với ba đồng môn này, tuy ở chung tại Mộc Quan Đường gần hai năm nhưng phần nào cũng biết tính cách bọn họ.
Lâm Chấn là người giao thiệp rộng, tính cách khá tốt, rất biết cách nói chuyện.
Hoa Thanh là tiểu sư tỷ xinh đẹp, tài năng có chút kiêu ngạo.
Kiêu ngạo của nàng là tỏa ra từ xương tủy chứ không phải đám người ỉ vào thiên phú của mình mà vênh váo bặt nạt người khác.
Tiêu Vĩ này là một tiểu ca đầu đất chính hiệu, không hiểu phong tình thế thái cũng không biết ăn nói.
Mộng Y nhìn ra Tiêu Vĩ và Hoa Thanh là một cặp.
Đúng lúc này hai vị trưởng lão có địa vị cao của Thiên Tông dẫn theo một dàn đệ tử đến.
Những đệ tử đến sau cùng trưởng lão chính là đệ tử chỉ dẫn của tân đệ tử nội môn.
Lâm Chấn huých tay Mộng Y “Mộng Y có đoán ra được ai sẽ chỉ dẫn mình không?”
Theo lẽ thường những đệ tử nội môn lâu năm quen biết tân đệ tử sẽ tự đề cử bản thân người đó.
Mộng Y nghĩ lại, trong Thiên Tông xem như quen biết ngoài Mộc Quan Đường thì chỉ có đám người đội Minh Quang ở Vụ Ẩn sơn, thêm một người nữa chính là Tần Khương Xuyên.
Những người đó căn bản không có thời gian dẫn dắt một tiểu phế vật như nàng.
Mộng Y lắc đầu.
Lâm Chấn vỗ vai nàng “Không sao!”
Lúc này hai vị trưởng lão phía trên đọc diễn thuyết một hồi, chủ yếu là nói về các quy định và những điều cần chú ý trong lần xuống núi này.
Sau đó quyển trục nhiệm vụ sẽ được phát ngẫu nhiên cho các đệ tử chỉ dẫn, đệ tử chỉ dẫn cầm theo nhiệm vụ đến tìm tân đệ tử.
Cả hai kí một khế ước tạm thời vào quyển trục nhiệm vụ để phòng trường hợp trong lúc làm nhiệm vụ có một đệ tử bỏ rơi người còn lại.
Trong lúc đệ tử chỉ dẫn nhận quyển trục nhiệm vụ nàng liền nhìn thấy Minh Quang.
Nếu Mộng Y nhớ không lầm trong nguyên tác nửa năm nay Minh Quang và Diệp Miên đã hẹn hò nhiều lần.
Trong đợi xuống núi này Minh Quang sẽ trở thành đệ tử chỉ dẫn của Diệp Miên, cùng xuống núi làm nhiệm vụ, xoát độ hảo cảm, tiện tay thu thêm em gái!
“Mộng Y.”
Mộng Y đang còn đắm chìm trong hồi tưởng, đột nhiên có người gọi liền giật mình.
Nàng nhìn người vừa đến, kinh ngạc “Nghịch Lan sư tỷ?”
Ba đồng môn bên cạnh Mộng Y cũng chào hỏi “Nghịch Lan sư tỷ!”
Nghịch Lan gật đầu với bọn họ.
Mộng Y thắc mắc hỏi “Sư tỷ đến đây có việc gì sao?”
Nghịch Lan đưa quyển trục nhiệm vụ trong tay đến trước mặt nàng.
Hôm nay là ngày tân đệ tử xuống núi, Nghịch Lan là đệ tử thân truyền đến đây còn việc gì khác sao?
Mộng Y hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Nghịch Lan bình đạm bồi thêm câu “Ta là đệ tử chỉ dẫn của muội.”
Mộng Y ngây ngẩn.
Chuyện này có chút không đúng! Bắt đầu từ nửa năm trước, từ lúc ở Vụ Ẩn sơn tình tiết truyện đã lệch đi rồi! Theo lí lúc này Nghịch Lan phải ở Mạch Phong chữa trị kinh mạch chứ? Vì sao nàng ấy lại đến đây?
“Mộng Y?”
Mộng Y hồi thần buông bỏ nghi vấn trong lòng, nàng nở nụ cười “Xin sư tỷ chiếu cố!”
Nghịch Lan mở ra quyển trục nhiệm vụ, quyển trục liền xuất hiện kí hiệu của một loại khế ước liên kết.
Mộng Y và Nghịch Lan cùng đặt tay lên quyển trục, khế ước hình thành, hai người chính thức trở thành một đội cùng đi cùng về.
Xung quanh cũng đã có người kí khế ước, ánh sáng màu tím nhạt tỏa ra từ những quyển trục chiếu ra sáng cả một vùng.
Mộng Y mở quyển trục nhìn vào mục nhiệm vụ Trấn Áp Tà Ma Vùng Ngũ Nguyên phía dưới là ghi thông tin nàng và Nghịch Lan, cuối cùng là thanh tiến độ.
“Sư tỷ, vùng Ngũ Nguyên là ở đâu ạ?”
Nghịch Lan đáp “Ngũ Nguyên là một vùng đất cận chiến trường Miên Trung thời thiên ma.
Nơi đó từng là đại bản doanh của nhân tộc, bây giờ phân chia thành năm tòa thành trì lớn.
Ngũ Nguyên tuy phồn hoa nhưng chịu ảnh hưởng bởi vùng chiến trường Miên Trung nên vẫn thường bị tà ma quấy phá.”
Nàng ấy dừng một chút lại nói “Nhiệm vụ này không quá nguy hiểm nhưng lại khó mà nhanh chóng hoàn thành.
Tà ma nơi đó dây dưa rất lâu, đuổi một con lại thêm một con khác bám vào.
Nhiệm vụ này chúng ta chỉ cần đuổi tà ma đang quấy phá hiện tại, sau đó thiết lập kết giới bảo hộ liền đã tính là hoàn thành.”
Mộng Y được một người có kinh nghiệm như Nghịch Lan chỉ dẫn thì vui mừng không thôi, cái gì mà nghi hoặc lệch cốt truyện đã sớm ném đến tám chín tầng mây.
Mộng Y nhìn bậc thang vô tận kéo dài từ đại môn Thiên Tông đến dưới núi có chút nghẹn khuất.
Này là phải đi xuống sao? Bò khi nào mới xong đây hả?
Lúc Mộng Y còn đang ưu thương nhìn bậc thang dài đằng đẳng thì Nghịch Lan đã lấy ra kiếm linh pháp bảo của bản thân “Mộng Y, muội đã học qua ngự kiếm chưa?”
Mộng Y nhìn kiếm linh của Nghịch Lan mấy giây, lắc đầu “Muội chưa lên trúc cơ, không thể ngự kiếm.”
Thiên tông có quy định đệ tử có tu vi từ trúc cơ lên mới được phép vào Kiếm Phong chọn kiếm.
Nàng mới có tầng mấy luyện khí chứ? Không biết ngự kiếm! Lão sư phụ cũng không dạy nàng!!!
Nghịch Lan gật đầu, nàng ấy niệm chú, kiếm linh vốn chỉ to bằng cổ tay biến lớn lên gấm mấy mươi lần, hai người bọn họ ngồi lên còn rất dư dã!
“Nhắm mắt!” Nghịch Lan vừa nói thì đã ôm lấy nàng nhảy lên kiếm.
Mộng Y nghe thấy tiếng gió bên tai, cảm nhận bản thân đang dần lên cao.