Đọc truyện Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ – Chương 22: Thay Đổi
Đầu xuân không khí ở Thiên Tông vẫn còn lạnh lẽo, ngày Mộng Y xuất quan vừa vặn tuyết rơi.
Từng bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống phủ lên khắp hoa cỏ thảo dược trong biệt viện.
Thảo dược có trí linh rung rung lá vẩy xuống bông tuyết nhao nhao hỏi Mộng Y Tiểu Y phải đi rồi sao?
Tiểu Y đi rồi còn có quay lại chơi với chúng ta không?
Mộng Y mỉn cười “Chỉ e rằng trong khoảng nửa năm tới sẽ không đến được.
Ta còn phải xuống núi lịch luyện.”
Đám thảo dược thất vọng “A” một tiếng nhưng cũng không có ngăn cản nàng rời đi.
Cực thụ nơi góc tường vươn cành tới cọ cọ vào mạn sa che mặt của nàng.
Mộng Y mỉm cười “Ta sẽ sớm tới thăm các ngươi thôi.”
Mộng Y thu xếp ổn thỏa biệt viện trở lại như lúc ban đầu, đem theo một số vật dụng cần thiết trở lại nơi ở cho đệ tử của Mộc Quan Đường.
Lúc này nàng vận thân y phục đệ tử nội môn, mặt mang mạn sa lụa trắng khoát thêm áo choàng mùa đông-xuân Thiên Tông vừa phát xuống.
Dường như khiến người ta sinh ra ảo giác nàng khác biệt với khi trước, cụ thể khác ở chỗ nào lại không thể nói rõ.
Bông tuyết rơi lên vai nàng nhưng nhanh chóng tan mất không còn một mảnh.
Đúng lúc này nàng gặp được sư phụ nàng-Phương trưởng lão đã hơn một tháng không gặp.
Lão đi cùng Tập Yên Yên, trên tay Tập Yên Yên còn ôm một hộp gỗ lớn.
“Ấy, Tiểu Y xuất quan rồi sao?”
Mộng Y mỉn cười lễ phép hành lễ “Sư phụ sáng an.”
Phương trưởng lão cười hì hì “Xem ra lần bế quan này rất tốt, có thời gian liền bế quan thêm vài năm đi!”
Mộng Y chỉ cho rằng lão nói đùa không để ở trong lòng.
“À, vi sư và Yên Yên có việc vừa vặn lại gặp được con.” Lão nở nụ cười thiếu đòn như ngày nào “Chi bằng Tiểu Y giúp vi sư đi? Đưa món đồ này đến Mạch Phong cho chưởng môn.”
“Nếu sư phụ và sư tỷ có việc thì cứ giao cho con là được!”-Mộng Y nghĩ chỉ giao đồ qua Mạch Phong, không có vấn đề gì to tác.
Lão cười hì hì “Thật ra ta và sư tỷ con không bận, chỉ là lười đến Mạch Phong gặp chưởng môn thôi.
Mấy hôm trước còn lấy mất một số thảo dược từ chỗ chưởng môn…” Vừa nói lão vừa đem hộp gỗ trên tay Tập Yên Yên giao cho Mộng Y “Nếu Tiểu Y đã sẵn lòng vậy nhờ cả vào con vậy!”
“…”
Lão sư phụ này! Đúng là cái đức tính mãi mãi không đổi!!! Sao chưởng môn không vỗ cho lão một chưởng luôn chứ?!
Chưa kịp để Mộng Y nói gì thêm lão đã kéo Tập Yên Yên chạy mất.
Mộng Y thở dài lặp đi lặp lại câu lão là sư phụ, không chấp lão nhận mệnh đưa đồ đến Mạch Phong.
Đợi Mộng Y đi rồi Phương trưởng lão và Tập Yên Yên mới từ một hòn giả đi ra “Con bé này cũng thật được việc.”
“Sư phụ, Mộng Y sư muội sau khi xuất quan có chút thay đổi không nói được.” Tập Yên Yên nghiêng đầu nghĩ cũng không thể nghĩ ra rốt cuộc là thay đổi về cái gì.
Phương trưởng lão cười “Ở biệt viện nửa năm không có gì thay đổi mới là chuyện đáng lo ngại.
Tiểu sư muội của con tu vi đến luyện khí tầng 9 rồi.”
Tập Yên Yên kinh ngạc “Nếu không nhầm sư muội là tam linh căn?”
Phương trưởng lão cười trừ “Tam linh căn thì đã sao, cũng không phải phế vật.”
Tuy Mộng Y đã tu luyện đến tầng thứ 9 luyện khí nhưng cũng không phải tốc độ nhanh.
So với nhóm người cùng tiến vào nội môn thì Mộng Y tu luyện là chậm nhất, mọi người đều đã lên trúc cơ rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nửa năm trước nàng vẫn là luyện khí tầng thứ hai, hiện tại lên nhiều tầng như vậy cũng thật nhanh đối với tam linh căn.
“Mộng Y này…!Từ lúc ở ngoại môn ta đã chú ý đến.
Dường như nó cũng không biết bản thân có những kĩ năng mà người khác không có.” ví như giao tiếp được với đồ vật, thực vật trí linh.
“Tiểu Y vẫn chưa nhận ra sự thay đổi của bản thân, tuy nhiên đối với tam linh căn và thể chất đặc biệt của nó thì lên trúc cơ rất khó.
Không biết sẽ phải ngày nào tháng nào.”
Tập Yên Yên nhìn về phía con đường Mộng Y đã đi khuất “Sư phụ đã coi trọng sư muội vậy con tin sư muội không phải phế vật.”
Phương trưởng lão nhúng vai quay người đi “Phế vật hay không phế vật đều do bản thân thôi, thiên tài cũng có thể biến thành phế vật, phế vật cũng có thể bỗng chốc thành thiên tài.”
Mộng Y ôm hộp gỗ một đường hướng Mạch Phong mà đi.
Hộp gỗ nhìn qua hơi lớn nhưng ôm vào chẳng nặng một chút nào, còn có chút nhẹ.
Lúc đi qua một con đường lát đá nhỏ Mộng Y nhìn thấy một bóng dáng nhìn khá quen.
Mộng Y nhìn đến người đang cầm chổi quét tước bên kia lần thứ hai mới nhận ra, là Vương Cầm.
Nửa năm trước, Vương Cầm bị đưa về Thiên Tông hỏi tội, không rõ quá trình nhưng truyền ra bên ngoài nói khi đó Vương Cầm tinh thần không minh mẫn không khống chế được hành động nên mới vô ý giết người.
Vương Cầm thành thật nhận tội nên được ân xá, phế bỏ tu vi trở thành đệ tử ngoại môn chạy việc vặt ở Thiên Tông vài năm.
Sau khi thời gian trừng phạt kết thúc nếu Vương Cầm vẫn qua thử luyện tiến vào nội môn thì Thiên Tông vẫn chấp nhận nàng ấy.
Vương Cầm cảm nhận được ánh mắt Mộng Y liền ngẩn đầu nhìn nàng.
Mộng Y đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, người trước mắt thật lạ lẫm…!Nhưng khuôn mặt vẫn là Vương Cầm kia.
Chẳng lẽ do Vương Cầm không khẩu nghiệp nữa nên cảm thấy không quen chăng?
Vương Cầm quái dị nhìn nàng nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, nàng ta cúi đầu chào nàng.
Mộng Y cũng gật đầu đáp lễ.
Lúc Mộng Y đi ngang qua Vương Cầm được vài bước bỗng nhiên nàng ta lên tiếng “Vị sư muội này…!Có phải chúng ta đã gặp nhau rồi không?”
Mộng Y thoáng dừng bước “Vương sư tỷ quên rồi chăng? Ta cùng đội với tỷ trong đợt thử luyện Vụ Ẩn sơn nửa năm trước, tên là Mộng Y.”
Vương Cầm nghe cái tên Mộng Y thì thoáng nhíu mày “Ý ta là trước kia, trước kia chúng ta có từng gặp nhau chưa?”
Pháo hôi nữ phụ này có ý gì đây? Tâm tư pháo hôi Mộng Y có chút không hiểu.
Mộng Y dứt khoát trả lời “Không có.”
Vương Cầm A một tiếng rồi cúi đầu “Xin lỗi, làm phiền rồi.”
Pháo hôi nữ phụ đột nhiên hiểu lễ nghĩa cùng đối nhân xử thế khiến Mộng Y rất hoảng.
Vương Cầm này hình như điên rồi chăng? Tác giả quân chỗ này không đúng…!À mà thôi, dù sao sự hiên diện lúc này của Vương Cầm đã không đúng rồi.
Trong nguyên tác sau khi chuyện giết người bại lộ nàng ta bị đuổi khỏi Thiên Tông cơ!
Mộng Y hoảng thành một nhóm, phía sau như có người đuổi vội vàng rời khỏi nơi đó.
Đến trước Mạch Phong điện chủ Mộng Y gặp được Tần Khương Xuyên.
Thấy không có ai quen biết liền gọi Tần Khương Xuyên lại hỏi thăm.
“Tần sư huynh.”
“Sư muội có chuyện gì sao?” Tần Khương Xuyên tri kỉ hỏi thăm kèm theo nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời.
“A, muội là đệ tử của Mộc Quan Đường phụ mệnh sư phụ mang đồ đến.
Sư phụ bảo phải đưa cho chưởng môn, không biết Tần sư huynh biết chưởng môn ở nơi nào không?”
Tần Khương Xuyên cười ôn nhu “Vậy sao? Cứ để ta đem đồ đưa tới chưởng môn là được.
Bên trong đang nghị sự, không tiện cho lắm.”
Mộng Y vâng một tiếng rồi giao đồ cho Tần Khương Xuyên, dù sao người ta cũng là đại đệ tử của chưởng môn, không lo lắng.
“Nhắc đến, nhìn muội thật quen mắt…”
Mộng Y mỉn cười “Muội là Mộng Y, trong đợt thử luyện Vụ Ẩn sơn năm ngoái đã gặp qua Tần sư huynh.
Khi ấy muội ở đội của Minh Quang sư huynh.”
Tần Khương Xuyên bừng tỉnh đại ngộ “Thì ra là Mộng Y sư muội.” Hắn không tiếc lời khen Mộng Y một câu “Trong lần thử luyện trước muội biểu hiện rất khá!”
Mộng Y gãi đầu cười “Sư huynh quá khen rồi.
Nếu đã không còn chuyện gì muội xin phép trở về trước, Mộc Quan Đường còn nhiều chuyện phải làm.”
Tần Khương Xuyên cười ôn hòa phất tay “Vậy muội trở về đi, cẩn trọng.”
“Vâng, tạm biệt sư huynh.”
Tần Khương Xuyên nhúng vai nhìn bóng lưng Mộng Y “Lại là vô tình lạc vào à?” hắn như nghĩ nghĩ đến khả năng nào đó thầm tặc lưỡi “Đáng đời!”