Đọc truyện Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ – Chương 117: Ngoại Truyện 1 Minh Quang
Tạ Viêm, tự Minh Quang, tiểu thiếu gia Tạ thị tại thành Bắc Giang.
Năm Minh Quang mười tuổi, Tạ gia gặp thảm họa diệt môn, hơn năm mươi nhân khẩu chỉ còn mỗi Minh Quang.
Nhớ năm đó Tiểu Minh Quang trốn nhà đi chơi gặp được tiểu công chúa ma tộc Velas đi lạc, hí hửng dẫn nàng về nhà, cuối cùng khung cảnh chào đón hai người chính là thi xác ngỗn ngang, máu tươi tanh nồng.
Huyết Liên thành nhận tiền thay người tiêu trừ phiền muộn, lục xoát khắp nơi tìm Tạ thiếu gia.
Nếu như năm đó không phải có Velas giúp đỡ e rằng Minh Quang chẳng còn có mạng mà báo thù.
Cũng vì cứu Minh Quang mà Velas trọng thương bị đưa về ma tộc, hai bên xa cách đến khi trưởng thành mới gặp lại nhau.
Bắc Giang thành chủ tỏ vẻ thương tiếc trước thảm cảnh của Tạ gia, thay Tạ gia chôn cất thi thể, lập bia mộ.
Vì việc này, Bắc Giang thành chủ lấy được sự ủng hộ và tin tưởng của nhiều người dân trong thành, danh tiếng tốt đẹp lan xa.
Minh Quang hòa trong đám người lặng lẽ đứng nhìn hơn năm mươi người Tạ gia hỏa táng chung ở ngoại ô, lòng dần nguội lạnh.
Hắn nắm chặt nắm đấm quay người đi không quay đầu.
Kể từ lúc đó hắn đã thề, thù diệt môn hắn tất báo, hắn nhất định sẽ giết sạch những người tham dự không chừa một ai.
Năm đó một đứa trẻ mười tuổi xóa bỏ thân phận Tạ thiếu gia thành Bắc Giang một đường đi đến Phủ Dung quốc ở phía Đông Nam.
Minh Quang lăn lộn ở Phủ Dung quốc suốt hai năm, khổ không kể siết cuối cùng cũng chờ được Bạch Hạc Thiên Tông mở rộng đại môn nhận thu nhận đệ tử.
Trong những ngày tháng trở thành đệ tử Thiên Tông, hắn không ngừng tu luyện chỉ mong bản thân có thể mạnh hơn để có thể báo thù rửa hận cho Tạ gia.
Với thiên linh căn cùng tư chất hơn người, hắn được Lôi Phong Đường chủ nhận làm đệ tử thân truyền, đeo lên mặt nạ sư huynh ôn nhu ấm áp, kéo về bên cạnh nhiều đệ tử xuất sắc của Thiên Tông.
Cuối cùng hắn cũng tìm được đám hắc y nhân kia, cuối cùng cũng tra rõ âm mưu phía sau thảm họa diệt môn của Tạ gia.
Minh Quang hắn từng bước từng bước đi lên, từ một đệ tử bình thường trở thành đệ tử xuất sắc nhất Thiên Tông, vượt qua cả đại đệ tử chưởng môn Tần Khương Xuyên.
Trở thành nam nhân khiến nhiều nữ đệ tử ngưỡng mộ, nam đệ tử ghen ghét, thuần phục.
Minh Quang chống kiếm xuống đất, tinh thần lẫn thể xác đều đã mỏi mệt cùng cực, từng tất da thịt xương cốt đều đang đau đớn.
Nhưng mà hắn không thể ngã quỵ ngay lúc này được!
Đưa mắt nhìn xung quanh, Tưởng Anh và Diệp Miên bị Ma Quân đánh trọng thương không biết sống chết.
Nghịch Lan hóa điên cùng Mộng Y bị Ma Quân moi tim.
Ánh chiều tà thê lương chiếu rọi khiến hắn đau đến thở không nổi, đau cả thân xác lẫn trong lòng.
Những người ở đây đều vì hắn, gì Thiết Huyết kiếm mà bị thương, thậm chí là mất mạng, nếu hắn ngã xuống vậy thì bao nhiêu công sức của mọi người phải làm sao đây? Thù còn chưa báo hắn nỡ buông bỏ sao?!
Đột nhiên một luồng linh khí nồng đượm bao lấy Minh Quang, hắn cảm nhận được bản thân bức phá linh lực tràn trề, một cổ sức mạnh mãnh liệt tràn ra.
Minh Quang không chút suy nghĩ rút ra Thiết Huyết kiếm giấu trong đan điền bấy lâu.
Hắn thét dài một tiếng vung kiếm về phía Ma Quân.
Mây đen ầm ầm kép đến che lấp ánh tịch dương.
Đợi khi Minh Quang thanh tỉnh đã thấy bản thân toàn thân là máu, tay cầm Thiết Huyết kiếm nhuốm đầy tà khí đứng trên mảnh đất trơ trọi.
Ngay lúc này từng đoàn lôi kiếp đánh xuống không chút lưu tình.
Minh Quang vừa cuồng hóa đánh đuổi Ma Quân xong lại phải chịu lôi kiếp, miễn cưỡng có thể dùng Thiết Huyết kiếm chắn được vài đoàn thiên lôi, cả người hắn mệt mỏi ngã ra đất.
Lúc này hắn nhìn thấy một bóng dáng đến gần nhưng chưa để hắn nhìn thấy là ai, mây đen vốn đã tan bất ngờ bổ một cột thiên lôi xuống.
Minh Quang dùng hết lực lượng cuối cùng trong cơ thể, dùng Thiết Huyết kiếm bổ đôi thiên lôi.
Ngay tại thời khắc này, thiên lôi bị bổ đôi càng quét xung quanh, Thiết Huyết kiếm chém ra một cái rãnh dài xuống đất, vực thẳm đen ngòm hiện ra cùng vạn quỷ gào khóc.
Minh Quang không còn sức lực rơi thẳng xuống vực Vô Gián.
Một lần này rơi xuống vực luyện địa ngục liền ngây ngốc tận sáu năm.
Đợi đến khi Minh Quang có đủ sức mạnh bổ đôi điện ngục trở về nhân gian thì mọi thứ đã thay đổi rất nhiều.
Nghịch Lan nhập ma diệt sạch Phong gia ở Nam Cương thành, đơn phương độc mã khiêu chiến Ma Quân, giết không ít ma tu ở Thiên Ma thành.
Mộng Y bỏ mạng, thần hồn cùng thể xác đều tan biến giữa không trung.
Diệp Miên từng muốn lập mộ cho Mộng Y nhưng Nghịch Lan không cho phép, khiên quyết cho rằng Mộng Y còn sống, nàng sẽ trở về.
Cuối cùng Diệp Miên vẫn xây mộ nhưng trên tấm bia khắc hai chữ A Trần.
Lúc đó Nghịch Lan chỉ nhìn một cái rồi rời đi.
Sau đó chính là thảm sát Phong gia, ngay chính giữa đại sảnh Phong gia còn trong một tấm lụa trắng viết bằng máu tươi Truy điệu Tiểu Y.
Thời gian thấm thoát trôi qua, trăm năm như nước chảy.
Minh Quang điều tra được thảm họa diệt môn dính dáng đến Tần Khương Xuyên và Bắc Giang thành chủ năm đó cũng chính là Bắc Giang hoàng đế Bắc Giang quốc.
Bắc Giang quốc lần nữa thay vua, những kẻ có liên quan đến thảm họa Tạ gia còn sống cũng bị Minh Quang giết sạch, chỉ có Tần Khương Xuyên nhanh lẹ kéo Vương Cầm chạy mất, tìm bao lâu cũng không thấy.
Cuối cùng Nghịch Lan cũng đợi được Mộng Y trở về, một dung mạo hoàn toàn khác, một người hoàn toàn khác, là Mộng Y, không phải A Trần.
Tần Khương Xuyên cũng đã xuất hiện, Thanh Vân đại hội trăm năm sau Ma Quân kéo quân đến tựa như trăm năm trước.
Chỉ là năm đó Mộng Y phải bỏ mạng còn bây giờ Ma Quân bị Tần Khương Xuyên và Vương Cầm ám toán, cuối cùng bị chính Tâm Sa của Nghịch Lan giết chết, thần hồn cũng bị diệt phòng ngừa hắn đoạt xá sống lại.
Tần Khương Xuyên chết, thù hận của Minh Quang cuối cùng cũng giải hết.
Ma Quân bỏ mạng, trả nợ trăm năm chia cắt đôi thê thê Nghịch Lan, Mộng Y.
Mọi việc đều đã đến hồi kết.
Lúc này Minh Quang chợt nhận ra khi mà hắn không có thù hận chống đỡ thì chẳng biết phải làm gì nữa.
Buông bỏ thù hận trong lòng, lần này quay đầu lại không còn đau khổ nữa.
Diệp Miên vẫn một mực đứng phía sau hắn, nở nụ cười thật tươi “Sư huynh, trở về thôi.”
Đúng rồi, hắn còn Diệp Miên, còn Tưởng Anh và cả Tập Yên Yên, vẫn còn Velas luôn ở phía sau hắn.
Lần này sẽ không cô đơn bước tiếp nữa.
Một năm sau khi Mộng Y trở lại, Minh Quang phi thăng.
Hôm đó là một ngày trời quang mây tạnh, dãy Thanh sơn đã bìnb ổn bỗng nhiên mây đen ùn ùn kéo đến, bảy bảy bốn mươi chín đạo lôi kiếp giáng xuống động phủ bế quan của Lôi Phong Đường.
Nửa canh giờ trôi qua, ánh sáng màu trắng dịu nhẹ ấm áp chiếu xuống, tiếng chim hót không ngừng đón tiên nhân vừa phi thăng.
“Minh Quang tiên tôn, đợi một chút!”
Ở nơi gọi là cổng trời kia có một nam nhân vận bạch y tiên khí ngút trời đang đứng.
Vạt áo thêu bạch hạc lay động trong gió, nam nhân quay người lại, đôi mắt đầy xa cách nhưng lại nở nụ cười ôn nhu thường thấy.
“Chân quân gọi ta có việc gì chăng?”
Tần An ôm theo những cuộn tranh cổ lớn chạy vội đến, thiếu niên nở nụ cười tỏa nắng ấm áp “Minh Quang tiên tôn muốn đến nhân giới sao?”
“Ừ.”
“Lần này huynh đi bao lâu?”
Minh Quang rũ mắt, cười khẽ nói “Có lẽ sẽ không trở lại nữa.”
Tần An kinh ngạc “Huynh muốn ở lại nhân gian?”
“Có nhiều thứ không buông bỏ được.”
“Vậy huynh đã nói với Thiên Minh đại đế chưa? Đại đế đồng ý sao?”
Minh Quang mỉm cười “Ta hiện tại chỉ là tán tiên không thuộc quản lí của Thiên Minh cung và Ngũ Vực Môn.”
Tần An tiếc nuối vỗ vai hắn “Tiếc thật, ta còn nghĩ sẽ thường đến cùng huynh uống rượu, xem ra là không được rồi!”
Minh Quang cười nhạt.
Tần An lại nói “Nếu có dịp ta sẽ đến nhân gian tìm huynh…!À huynh đến nhân gian có nơi ở cố định nào không? Có khi xuống trần lịch kiếp ta lại phải nhờ huynh!”
“Ta nghĩ sẽ đến Thiên Tông làm trưởng lão thủ hộ môn phái.”
Tần An ngẫm nghĩ “Thiên Tông sao? Là đệ nhất phái ở hạ tu giới của Phủ Dung thượng tiên? Chao ôi nghe ra rất khí phách nha!”
Tần An ôm lấy tranh vẫy tay “Thôi không làm phiền huynh nữa, Minh Quang tiên tôn, đi đường bảo trọng!” nói đoạn hắn đạp mây ngũ sắc bau về phía Thiên Minh cung.
Minh Quang nhìn qua tiên cảnh trước mắt lần cuối, khẽ thở dài “Vẫn là không thể bỏ được…”
Minh Quang lùi về phía sau một bước, cả người rơi xuống khỏi cổng trời.
Hắn nhắm cả hai mắt chậm rãi nghe tiếng gió gào thét vụt qua, bạch y phất phới vượt khỏi khoảng cách phân chia hai giới Tiên-Nhân.
Chung quy ở nhân gian vẫn còn nhiều thứ hắn luyến tiếc, nhân gian đẹp như vậy khó mà buông bỏ.
Minh Quang.
–31/8/2020