Đọc truyện Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ – Chương 116: Đại Kết Cục
Tâm Sa xuất vỏ, ánh sáng màu tím của kiếm linh cùng với ma khí màu đen yêu mị quấn quýt nhau.
Nghịch Lan từ trên cao chém một kiếm về phía Ma Quân nhưng gã ta đã linh hoạt né tránh.
Ma Quân nhìn thấy Nghịch Lan, một hơi hít lên nghẹn lại, trước mặt lại hiện lên hai chữ phiền phức “Sao lại là ngươi?!”
Trăm năm này Nghịch Lan đã theo đuổi hắn rất nhiệt tình rồi!!! Nàng không mệt sao?!
Nhưng gã rất mệt đấy!!!
Nghịch Lan không đáp lời gã, mỗi một chiêu thức đánh ra đều muốn dồn gã vào chỗ chết.
Ma Quân hừ một tiếng, từ giữa không trung ngưng tụ ra một thanh kiếm toàn thân đỏ như máu nghênh chiến Nghịch Lan.
Nghịch Lan và Ma Quân đối chiến, tàn dư sức mạnh càng quét xung quanh khiến mọi người kinh hãi không thôi.
Lúc này đám lâu la tiểu tốt, nhân vật quần chúng đã sớm lui lại nhường sân khấu cho nhân vật chính thể hiện.
Diệp Miên bị Vương Cầm đánh trúng một chưởng, Vương Cầm lại bị Diệp Miên chém một kiếm.
Cả hai bị tàn dư linh lực của hai người Nghịch Lan và Ma Quân đẩy lùi ra sau, không còn cách nào đành tạm ngưng chiến.
Minh Quang và Tần Khương Xuyên dù gì cũng là tu sĩ chính phái từng được đào tạo.
Chiến trường có khốc liệt đến bao nhiêu cũng sẽ khống chế sức mạnh để không làm những người xung quanh bị liên lụy.
Còn Nghịch Lan và Ma Quân thì tốt rồi, cả hai đều là ma tu, đều hung hãn tàn bạo giống nhau, căn bản không cần chú ý cái gì cả, đánh nhau một trận có thể hủy diệt một ngọn núi!
Dưới chân núi tạo nên ầm ĩ lớn như vậy, trên núi sớm đã biết được tình hình, đám đệ tử chưa trải sự đời nghe thấy ma tu vây công liền nhao nhao muốn xuống núi trừ ma vệ đạo.
Cuối cùng bị các trưởng lão cứng rắn nhốt trên đỉnh núi không cho xuống.
Càng đánh Ma Quân càng thấy không ổn, Nghịch Lan này tu vi đã tăng rất nhiều, lần này đối chiến gã có thể rõ ràng tu vi nàng đã ngang ngửa gã.
Nếu cứ đánh thế này không phải cách, huống hồ Tần Khương Xuyên kia căn bản không phải đối thủ của Minh Quang.
Minh Quang và Nghịch Lan mà kết hợp e rằng hôm nay gã có thể sẽ không toàn thây mà rời đi.
Ma Quân nghĩ đến đây chiêu thức càng tàn độc, kiếm của gã vung lên hướng về phía trái tim Nghịch Lan mà đâm đến.
Nghịch Lan không né tránh, nàng không chút chần chừ lao đến.
Mộng Y nấp ở phía xa nhìn thấy cảnh này tim như muốn nhảy ra ngoài.
Ngay lúc mũi kiếm còn cách tim Nghịch Lan vài centimet, nàng ấy linh hoạt nghiên người né tránh, lưỡi kiếm cắt qua bả vai nàng một đường, Tâm Sa găm vào bả vai Ma Quân vài tất.
Ma Quân thầm mắng một tiếng nhanh nhẹn lui ra vài bước, đồng thời tay vung một chưởng về phía Nghịch Lan.
Lúc này Nghịch Lan cũng tung một chưởng về phía gã.
Cả hai bị làn sóng ma khí đẩy lui.
Ma Quân hừ một tiếng nói “Rút lui!”
Lúc này toàn bộ ma tu nhận lệnh cùng nhau rút lui, không để Nghịch Lan phản ứng nhanh đuổi đến Ma Quân đã hóa thành luồng khói đen bay đi.
Ngay lúc Ma Quân ra lệnh rút lui, Tần Khương Xuyên đang đối chiến cùng Minh Quang lui vài bước.
Khi mà Minh Quang tưởng hắn muốn rút lui thì Tần Khương Xuyên hét lên một tiếng “Vương Cầm!”
Vương Cầm không cần Tần Khương Xuyên nhắc tay đã vận linh lực, một luồn ánh sáng xanh lục vờn quanh cổ tay cô ấy.
Vương Cầm niệm một cổ chú, trước khi Diệp Miên đuổi đến đã đánh luồng linh lực màu xanh lục về phía Ma Quân đang hóa thanh luồn khói đen bay đi.
Luồn linh lực kia như con rắn linh hoạt chui vào đám khói đen, Ma Quân đau đớn kêu một tiếng rồi nhanh chóng chạy mất.
Cùng lúc đó một chưởng của Diệp Miên đánh đến, Vương Cầm không chút phòng bị bị đánh bay, thân thể nặng nề va vào thân cây, miệng đầy máu tươi.
Cũng ngay lúc ấy Tần Khương Xuyên bị pháp bảo xích bạc của Minh Quang khóa chặt, kiếm của Minh Quang không chút lưu tình xuyên qua người Tần Khương Xuyên.
“Sư huynh, Hạ thủ lưu tình!!!”
Mộng Y hốt hoảng chạy ra.
Nghịch Lan thu lại Tâm Sa, đi đến giữ nàng lại.
Tần Khương Xuyên ngẩn ra nhìn Mộng Y, Minh Quang rút kiếm ra, linh lực tiêu tán, hắn ngã ngồi ra đất, máu tươi nhuốm đỏ y phục.
Đôi mắt Mộng Y đỏ hoe, trơ mắt nhìn Tần Khương Xuyên bị phế bỏ tu vi.
Vương Cầm cố gắng chống người đứng dậy, đi đến bên cạnh Tần Khương Xuyên.
Minh Quang cảm thấy Tần Khương Xuyên đã không còn uy hiếp, triệu hồi xích bạc trở lại.
Tần Khương Xuyên mềm nhũn ngã ra đất được Vương Cầm đỡ được.
Trong lúc chật vật như vậy hắn vẫn nở nụ cười, ôn nhu như những năm tháng còn là đại sư huynh ở Thiên Tông “Mộng Y, được gặp lại muội ta và Vương Cầm rất vui đấy.
Còn tưởng rằng phải đợi đến khi trở lại…”
Mộng Y đỏ mắt, nước mắt tràn ngập hốc mắt.
Nàng hít sâu một hơi, thầm nhủ không được khóc không được khóc.
Ngay lúc này âm thanh hệ thống trong đầu Tần Khương Xuyên và Vương Cầm đồng thời vang lên, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tần Khương Xuyên mỉm cười “Mộng Y biết rõ sẽ như thế này mà, sao còn khóc chứ?”
Âm thanh máy móc vang lên trong đầu Tần Khương Xuyên [Thời gian đếm ngược bắt đầu 10.
.
.
9.
.
.
]
“Mộng Y, thân là sư huynh ta có một món quà tặng muội.
Ma quân kia không còn khả năng sống sót nữa, xem như báo thù cho muội trăm năm trước ha? May là.
.
.
May là yêu cầu của ta được phê chuẩn, kéo muội trở về được.
.
.”
Mộng Y mỉm cười, cố không để nước mắt rơi xuống “Ta biết là huynh mà!”
[.
.
.
04.
.
.
03.
.
.
02.
.
.
]
“Mộng Y, hẹn gặp lại.”
[.
.
.01, đếm ngược hoàn tất.
Mời kí chủ chú ý, quá trình truyền tống trở về bắt đầu.]
Tần Khương Xuyên cảm thấy trời đất quay cuồng.
Hắn dần mất đi ý thức, cả người không có sức sống ngã vào lòng Vương Cầm.
Thân thể Tần Khương Xuyên dần lạnh, hơi cuối đã dứt.
Mộng Y ngây ngẩn nhìn Tần Khương Xuyên cứ thế rời khỏi, tuy biết rằng hắn đã được truyền tống về thế giới kia những vẫn có chút đau lòng.
Vương Cầm ôm lấy Tần Khương Xuyên, cô ấy ngẩn đầu khẽ mỉm cười “Này, đừng khóc, hắn lại không.
.
.”
“Mộng Y, ta nhờ ngươi một chuyện được không?”
Mộng Y gạt đi nước mắt không kiềm được rơi xuống gật đầu.
“Giết ta đi.”
Mộng Y sửng sốt “Ngươi.
.
.”
“Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, ta vẫn nên đi thôi.” Vương Cầm mỉm cười.
Mộng Y trầm mặc.
Nghịch Lan hơi nhíu mày, nàng ấy dùng ma khí điều khiển Tâm Sa, chuẩn xác một kiếm gâm thẳng vào trái tim Vương Cầm.
Vương Cầm mỉm cười nghe âm thanh hệ thống truyền tống “Mộng Y ở C thị sao?”
Mộng Y hít sâu một hơi “Không phải, ta là người Lương gia ở đế đô.”
“Được! Mộng Y, tạm biệt.”
Mộng Y mỉm cười “Đi đường bảo trọng.”
Vương Cầm ngã xuống cùng với âm thanh hệ thống truyền tống thành công.
Thi thể Tần Khương Xuyên và Vương Cầm nằm cạnh nhau, tay nắm chặt.
Mộng Y hít sâu một hơi ngẩn đầu nhìn trời cao trong vắt sau một hồi đại chiến.
»Minh Quang« kết thúc thật rồi.
*
“Minh Quang tiên tôn, chắc mọi người đều biết chứ? Truyền kì của y đã được viết thành sách lưu truyền trong nhân gian.
So với chiến thần nhân tộc của chúng ta-Phủ Dung đế hoàng chỉ có hơn chứ không kém, đúng thật là hậu sinh khả úy mà!”
“Minh Quang tiên tôn vốn chính là tiểu thiếu gia Tạ thị ở Bắc Giang thành, chính là Bắc Giang quốc ngày nay.
.
.”
Mộng Y một tay cầm ly trà, một tay chống cằm yên lặng nghe bách hiểu sinh dưới lầu kể về truyền kì của nam chủ Minh Quang.
Ánh chiều tà màu vỏ quýt chiếu qua cửa sổ phát họa lên khuôn mặt phù dung xinh đẹp của Mộng Y.
Hai vết sẹo dữ tợn bên má đã không còn, đây là dung mạo thật của nàng, ánh mắt vẫn như trước, câu hồn đoạt phách.
“Hơn trăm năm trước, Ma Quân của Thiên Ma thành kéo quân bao vây núi Thanh Vân.
.
.”
Bách hiểu sinh đã kể đến sự việc Ma Quân dẫn quân lên núi Thanh Vân, Minh Quang rơi vào vực Vô Gián trăm năm trước.
Mộng Y hơi khự lại, nàng bất giác nhìn Nghịch Lan ngồi bên cạnh.
“Sư tỷ.”
“Ta đây?” Nghịch Lan vẫn thủy chung nhìn nàng “Làm sao?”
“Haiz, chuyện trăm năm trước quả thật tràn ngập đau thương!” Bách hiểu sinh thở dài “Các vị có nghe qua quận chúa khác họ duy nhất của Phủ Dung quốc không?”
“Sao lại không biết!”
“Đệ nhất tài nữ đấy!”
Bách hiểu sinh phe phẩy quạt “Đúng vậy! Vào đại hội Thanh Vân năm đó quận chúa của chúng ta đã phải chịu một đả kích thật lớn.” lão úp úp mở mở làm cho mọi người ngồi nghe dưới đài tò mò xôn xao.
Lão vuốt chòm râu nói “Thê tử của quận chúa đã mất trong trận Ma Quân vây quét lần đó!”
Mộng Y buông ly trà ra, từ phía sau vươn tay ôm lấy sư tỷ của mình “A Lan, chúng ta đi thôi.”
“Được.” Nghịch Lan mỉm cười, một tay giữ hai tay nàng, một tay khác kéo chân nàng, cứ như thế cõng nàng lên.
Mộng Y hoảng hốt “Sư tỷ!”
Nghịch Lan không nói gì, lấy ra một thỏi bạc đặt lên bàn trà, rồi cõng nàng xuống lúc.
Lúc đi ngang qua bách hiểu sinh vừa vặn nghe lão nói “Nói đến Phủ Dung quận chúa và thê tử của nàng, đó là một câu chuyện dài! Muốn biết thế nào hồi sau sẽ rõ! Chúng ta quay lại Minh Quang tiên tôn.
.
.”
Mộng Y ôm lấy cổ Nghịch Lan, khóe môi bất tri bấc giác giương lên “Sư tỷ, đa tạ tỷ! đa tạ vì đã đợi được ta.”
Nghịch Lan cõng Mộng Y ra khỏi trà lâu, ánh tịch dương chiếu rọi lên hai người, một vầng sáng áp ấm bao trọn cả hai khiến người qua đường không khỏi ngoảnh đầu nhìn lại.
Mộng Y chợt nhớ đến đêm tân hôn năm đó, Nghịch Lan cũng giống như lúc này, cõng nàng về nhà.
“Sư tỷ, ta muốn tu luyện!”
“Được, muội là thần mộc chi thể, tu luyện lại sẽ không quá khó.”
“Sư tỷ, tỷ không hỏi vì sao ta muốn tu luyện sao?”
“Vì sao?”
Mộng Y không đáp ngược lại hỏi “Tỷ có nghe qua thần đàn chưa?”
“Từng nghe rồi.”
“Thần đàn không phân biệt ma, nhân hay tiên.
Ta muốn cùng tỷ bước lên thần đàn, cùng tỷ chứng kiến sự thay đổi của nhân gian, sánh vai đến thiên trường địa cửu.”
Mộng Y ngắm nhìn sườn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ dưới ánh tịch dương rực rỡ, kiềm không được gọi một tiếng “A Lan.”
“Ta ở đây.”
Vẫn luôn ở đây.
—Hoàn chính văn—