Đọc truyện Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa – Chương 5:
Nguồn convert: hoanguyet( wikidich)
Editor: Nguyệt Lượng
——————————————————————————————
Màn đêm u ám, ánh sáng thì leo lắt, Thời Mộ không thể nhìn rõ được nét mặt người kia, chỉ cảm thấy hắn ta có dáng người cao to, hơi thở âm trầm, lạnh lẽo.
“ Xin lỗi, chúng tôi có việc phải đi ngay bây giờ.”
Thời Mộ quay đầu nhìn đám thanh niên cười nói.
Đám người nghi ngờ nhìn nhau, mấy ngày nay theo quan sát của bọn họ thì chỉ thấy cô cứ đúng giờ sẽ xuất hiện tại “ Giáp Biển”, không hề nhận lời mời khiêu vũ của bất kì ai mà chỉ uyên tĩnh ngồi cùng một tên đàn ông thô kệch có vấn đề về đầu óc, nếu thực sự đã có đối tượng thì làm sao cô có thể an nhàn thoải mái mà tới quán bar đồng tính này cơ chứ?
“ Thằng kia, cậuquen người này không?” Kẻ cầm đầu đám người kia nhìn về phía thanh niên đang đứng cùng Thời Mộ.
Thời Mộ nhéo nhéo cơ thịt cánh tay của người bên cạnh, hồi hộp đợi chờ câu trả lời.
Nhưng hắn lại rũ mắt xuống, run run: “ Không biết.”
Giọng của hắn toát lên sự lười biếng, mạch lạc xa cách, lạnh lùng.
Trước câu nói không chút phối hợp của người bên, tâm can của Thời Mộ bắt đầu lộp bộp rơi từng mảnh.
Khi nghe thấy sự phủ nhận của chàng trai trẻ trước mắt thì kẻ đứng đầu đám người có ý “ quấy rối” kia liền nói với giọng điệu bỡn cợt: “ Chúng tôi chỉ là muốn mời cậu đi chơi với tụi này thôi mà, này còn đằng ấy có muốn đi giải khuây không?”
Hắn nói: “ Không cần.”
Sau đó, hắn ta liến lạnh lùng rút tay ra khỏi vòng bàn tay của Thời Mộ.
Ngay trong giây tiếp theo, mấy tên kia cũng đã trong tư thế sẵn sàng cưỡng chế kéo cô đi.
Thời Mộ không khỏi nhìn về phía người con trai đứng cạnh mình, hắn ta chỉ lạnh lùng không hề có ý giúp đỡ, điều đó khiến cho cô muốn cười cũng không được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
Không được cô còn chưa thấy được mặt mũi của Phó Vân Thâm ra sao đâu, cô không thể chết dễ dàng như vậy được! Hơn nữa xung quanh đây đêm khuya vắng lặng không người qua lại, xe cộ cũng chả được mấy mống, thì làm sao có thể giúp cô giải quyết đám trước mắt bây giờ.
Qua hai lần chớp mắt , Thời Mộ đã nghĩ ra một cách hết sức táo bạo.
Cô liền duỗi tay, chuẩn xác mà niết lên bờ mông của người kia.
Ngại cái là khi đưa tay niết, cô lại cảm thấy bờ mông của hắn thật rắn chắc mà không kìm được lòng vỗ thêm hai lần nữa. :)))))
[ Ký chủ, tôi có chuyện muốn nói với ngài…….]
Lúc này Thời Mộ không hề có tâm trạng mà để ý tới nó, vì vậy mà cuộc trò chuyện trở thành độc thoại của một người, hệ thống liền quay đi không muốn nói tiếp.
“ Tử Qủy* à, em biết ngày hôm qua là em không phải….khi thừa dịp anh ngủ mà trốn ra ngoài, anh vẫn giận em tới giờ sao, anh thật sự muốn em đi cùng với họ sao? Mẹ nó, anh nghĩ cho kĩ đi, nếu hôm nay lão tử mà đi thì đừng tìm xin tôi quay về .”
( 死鬼: ma quỷ . nếu giữ nguyên thì hơi kì nên mk giữ nguyên từ hán việt là tử quỷ.)
Nghe những gì cô nói đều khiến người nghe cảm thấy cô đang nhận sai hết sức chân thành như muốn dỗ dành người kia.
“ Tao nói này, bọn mày rốt cuộc có quen nhau không hả?”
Người thiếu niên ánh mắt trở nên âm trầm mặt không chút biến sắc.
Thời Mộ híp mắt cười, ôm chặt lấy cánh tay người bên cạnh, lém lỉnh đảo con ngươi nhìn qua nhìn thấy một chiếc xe taxi đang tới gần chỗ mình, cô liền vẫy tay ra hiệu: “ Đương nhiên là biết rồi, vì vậy tôi không thể đi cùng với mấy anh đâu, chúc mấy người đi chơi vui vẻ.”
Nói xong, Thời Mộ liền mạnh mẽ kéo đối phương lên xe.
Khi xe chạy được một đoạn, Thời Mộ mới thở phào nhẹ nhõm, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán.
[ Ký chủ, bây giờ tôi có thể nói được chưa?]
Thời Mộ liền trả lời: [ Được. ]
Hệ thống: [ Chúc mừng ký chủ đã cùng với anh em tốt trong tương lai gặp mặt, lần đầu tiên tiếp xúc thân thiết.]
“.….”
“.…???”
Nụ cười của Thời Mộ trở nên đông cứng lại, cổ như bị kéo dây cót, chậm rãi mà quay mặt sang nhìn rõ được người bên cạnh.
Tóc đen, môi mỏng, cặp mắt sắc bén như chim ưng.
Khóe môi của Phó Vân Thâm giật giật, ánh mắt lạnh lẽo không hề có ý cười: “ Niết có thoải mái không?”
Đây là lần đầu tiên Thời Mộ nhìn thấy vị lão đại, phỏng chừng như ăn phải gan hùm mật gấu, gật đầu cười méo mó: “ Nếu cậu thích,thì thoải mái. Nếu không thích thì không thoải mái đi.”
“ A”
“.….”
Thời Mộ: “ Cậu, cậu có cảm thấy thoải mái ….. không?”
Cô thận trọng hỏi người bên cạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
Thời Mộ biết vị lão đại ngồi kia chỉ mới 17 tuổi – một đứa trẻ lông lá thì cũng chả có gì để nói với cô nhưng khi nghĩ tới những gì đối phương sẽ làm với mình trong tương lai, cô không tự chủ được mà cảm thấy rét lạnh, nói đúng hơn là nó trở thành bóng ma tâm lý trong cô .
Phó Vân Thâm ngồi im lặng.
Thời Mộ cũng chỉ có thể lặng lẽ mà ngồi nhìn đối phương.
Nói đúng ra thì Phó Vân Thâm và Phó Vân Thụy là hai anh em song sinh khác trứng nên tướng mạo và tính cách có sự khác biệt rõ rệt. Nếu Phó Vân Thụy là người ôn nhu như ngọc, nói năng nhẹ nhàng khiến cho người nghe cứ như được đắm chìm trong của gió xuân. Còn Phó Vân Thâm thì ngược lại, bởi hắn mang trong mình sự tổn thương sâu sắc mà lẽ ra hắn không nên gánh phải, điều đó đã làm hắn thành một thiếu niên mang theo sự lạnh lẽo làm người ta muốn tránh xa như một ôn thần.
Hắn ta vẫn trầm mặc, bầu không khí trong xe trở lên nặng nề.
Thời Mộ có chút ngạt thở.
“ Dừng lại.” Rốt cuộc thì Phó Vân Thâm cũng mở miệng nói ra ba chữ*.
( trong tiếng trung là “停车吧” khi dịch sang hán việt thì là “ dừng xe” nên mk vẫn giữ nguyên theo đúng bản raw.)
Bác tài đem xe táp vào bên lề đường.
Phó Vân Thâm liền mở cửa bước xuống, biến mất nhanh chóng.
Thời Mộ mất hồn mất vía mà về khách sạn, hoàn toàn suy sụp nằm vật trên giường : “ Cái đệch, tại sao cậu không nói với tôi sớm hơn hả?”
Giờ thì hay rồi, thế là bay cái mặt “ già” của cô rồi!
Rồi khi cô gặp Phó Vân Thâm ở trường……
Thời Mộ rùng mình không dám nghĩ tiếp.
Hệ thống ủy khuất nói: [ Lúc nãy tôi có nhắc với ngài mà nhưng ngài lại bảo tôi im miệng.]
“.…”
“ Quên đi.” Thời Mộ trở mình, hết hy vọng, “ Xe đến sơn tiền tất quẹo vào*.”
( Góc hiểu biết: 车到山前必拐弯:Xe đến sơn tiền tất quẹo vào ( hay phải có đường trước khi xe lên núi)
Phải có đường thì xe lên núi, đò tự nhiên thẳng khi qua cầu thì mới có thể vượt qua nỗi buồn, chẳng cần thêm một viên đá vào lòng.
Đường lên trời là vô tận, đó là một biểu hiện tốt đẹp của niềm tin vào thiên đường của người xưa. Ở đây có ít nhất hai ý nghĩa: thứ nhất, vận mệnh của con người có thể do ông trời điều khiển; thứ hai, đức tính tốt của ông trời nhất định sẽ cho con người cơ hội. Kỳ thực còn có một hàm ý hàm ý, những người đã đi tới con đường tuyệt đối tự mình đạt được trình độ đó. Nếu có thêm thời gian phía sau, biết thu tay lại, sao muốn nhìn lại (muộn) … Các nhà triết học phương Tây đã từng nói: “Thượng đế đóng một cánh cửa thì nhất định sẽ mở ra một cửa sổ khác.” Điều này ứng với câu nói của người xưa rằng “Có khí mới lên núi, thuyền tới cầu là điều tự nhiên. thẳng.” Lữ Bạn cũng có tác phẩm tương tự trong bài thơ “Thăm làng Sơn Tây”: “Sông núi chẳng còn nghi ngờ gì, liễu rủ và hoa ở trong bóng tối là một làng khác.” Trước tiên ông đề cập đến những ngăn sông núi của Vạn Trung. Dường như anh đã rơi vào tình cảnh tuyệt vọng, anh còn nói với dáng vẻ như một cây liễu tươi sáng rằng phía trước không phải là điểm cuối, hy vọng chỉ quanh quẩn.
Lên núi ắt có đường, đò đến cầu thì thẳng tự nhiên là câu nói có từ lâu đời thể hiện sự nhẹ nhõm khi gặp khó khăn và tâm trạng đối mặt với những điều chưa biết.
1. Khi sự tương đồng đến, tự nhiên sẽ có một giải pháp. Người ta thường dùng “xe phải có lối trước núi, đò tự nhiên thẳng cầu.” Để an ủi người gặp hoạn nạn.
2. Người Trung Quốc xưa có câu rằng “tàu đến đầu cầu thì tự nhiên thẳng”. Lập luận này ít nhiều cho thấy một chân lý: mọi việc đều có ngã rẽ, bạn nên bình tĩnh mà đối mặt.
Điều đó muốn nói với các bạn rằng, dù gặp phải khó khăn gì chúng ta cũng không nên bỏ cuộc, không nên bỏ cuộc, bình tĩnh đối mặt với nó, dù không thể thành công chúng ta vẫn sẽ nỗ lực. giống như nếu phương đông không nối với phương tây. Chỉ cần bạn làm việc chăm chỉ là có thể thành công, nếu bạn không chăm chỉ thì không thể thành công.)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
Nhưng cũng coi như cô gặp may, trời lúc ấy tối đen như mực cộng thêm cô đội mũ kín mít nên Phó Vân Thâm chắc chắn vẫn chưa thể nhìn rõ được mặt của cô. Như vậy thôi cũng khiến cô an lòng được phần nào.
Hệ thống: [ Ký chủ, ngài đã thấy được mục tiêu, hiện tại ngài có thể làm nhiệm vụ để nhận lấy giá trị huynh đệ, nhăc nhở lại, ngài vẫn còn nợ tôi giá trị huynh đệ…]
“ Tôi biết rồi.” Thời Mộ ngắt lời, không hài lòng nói, “ Cậu không cần phải nhắc nữa đâu.”
Cô bĩu môi, ủ rũ không vui bấm vào bảng nhiệm vụ, trên đó có một nhắc nhở về nhiệm vụ.
[ Cùng mục tiêu nắm tay một lần nhận được X 100 giá trị huynh đệ.]
[ Cùng mục tiêu ôm nhau một lần nhận X 100 giá trị huynh đệ.]
[ Ở cùng mục tiêu trong bán kính 1 mét, ký chủ sẽ nhận được 0.5 giá trị huynh đệ/ phút.]
[ Nếu mục tiêu đánh nhau ẩu đả hoặc làm những việc trái với tam quan, giá trị huynh đệ sẽ bị trữ ngẫu nhiên trong từng trường hợp.]
[ Khi giá tri huynh đệ đạt tới 5000 sẽ kích hoạt các nhiệm vụ cấp cao.]
[.….]
Thời Mộ càng đọc càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô liền cau mày hỏi hệ thống: “ Tai sao tôi lại cảm thấy cậu đang lừa tôi vậy?”
Hệ thống trả lời hết sức vô tội: “[ Ký chủ, cho dù tôi không có trái tim thì ngài cũng không thể nói như vậy với tôi chứ.]
“ Bình thường anh em sẽ ngủ cùng nhau sao?”
Hệ thống: [ Có chứa, dựa vào cái gì các bạn gái có thể ngủ với nhau, nắm tay nhau, cùng nhau đi WC chung, mà anh em tốt lain không thể? Tôi nói cho ngài biết, anh em bình thường sẽ ngủ cùng nhau nhá! Với cả anh tôi và tôi cũng ngủ cùng nhau trong một cơ sở dữ liệu đấy thôi.]
Nói tới cuối, giọng của hệ thống càng nâng cao như thể hiện một sự tự hào.
Thời Mộ không nhịn được mà hỏi: “….. vậy anh cậu đâu rồi?”
Sóng vô tuyến của hệ thống có chút ổn định: “[ Anh ấy đã bị cách thức hóa xóa bỏ.]
“.….coi như tôi chưa hỏi gì.”
Đúng lúc Thời Mộ mơ màng sắp ngủ, hệ thống trầm mặc: [ Tại sao mục tiêu lại xuất hiện ở trước của quán bar dành cho đồng tính ?]
“.….”
Hai giờ sáng, Thời Mộ liền bật dậy như bị sét đánh, cơn ngủ bay nhanh trong nháy mắt.
Đúng rồi, tại sao Phó Vân Thâm lại xuất hiện ở cửa quán bar dành cho người đồng tính cơ chứ. Không lẽ….. hắn là người đồng tính sao?