Đọc truyện Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa – Chương 4:
Nguồn: hoanguyet( wikidich)
Edit: Nguyệt Lượng
——————————–
Xem ra Thời gia rất muốn Thời Mộ tránh xa gia đình họ càng nhanh càng tốt nên đã xử lý thủ tục thôi học cũng như chuyển 15 vạn tệ vào thẻ ngân hàng gửi tới khách sạn một cách nhanh chóng.
Nhưng điều không ngờ đến nhất là mẹ Thời lại là người mang những thứ đó tới.
Nơi hẹn là quán cafe ở phía đối diện của khách sạn, một người phụ nữ trang điểm thời thượng lạnh lùng đem túi văn kiện cùng một bản hợp đồng đặt ngay ngắn trên bàn.
“ Thời Mộ, trước khi đi cô bắt buộc phải ký vào cái này.”
Cô mở ra xem thì thấy bên trong có một bản thỏa thuận yêu cầu cô từ bỏ quyền thừa kế tài sản, nói cách khác là muốn đoạn tuyệt quan hệ với Thời Mộ.
Thời Mộ không ngần ngại mà ký một cách dứt khoát.
“Đây là thứ gia đình tôi cho cô,trong đây ngoài 15 vạn tệ, còn có cả 5,6 vạn mà bố tôi để lại cho cô. Còn đây là sổ hộ khẩu.”
Trước kia cô ở trong sổ hộ khẩu của ông ngoại, nhưng bây giờ ông cũng đã mất, chỉ còn lại có tên của một mình cô…cô đơn lẻ loi.
Thời Mộ cầm lấy túi văn kiện quay người bỏ đi mà không hề liếc nhìn người mẹ kia của mình.
Cách lớp cửa kính, mẹ Thời nhìn bóng lưng gầy gò cùng ương ngạch của con gái, nội tâm bỗng thấy khó chịu nhưng rất nhanh chóng được thay bằng sự vui sướng nhẹ nhõm. Bởi từ nay về sau gia đình bà sẽ không có một tai họa hay một sự uy hiếp nào , bọn họ sẽ sống thật tốt không cần hốt hoảng lo lắng mất ăn mất ngủ từ cái con tai tinh kia nữa.
*
Do tên tài khoản ngân hàng mà mẹ Thời mang tới cho Thời Mộ là của ba Thời, nên cô đã tới ngân hàng chuyển toàn bộ 21 vạn tệ vào một cái thẻ khác mà cô lập ra, sau đó đổi toàn bộ điện thoại cùng số điện thoại mới cũng coi như là bắt đầu một cuộc sống mới.
Sau khi ra khỏi ngân hàng, Thời Mộ liền đi thẳng tới khu phố thương mại mua sắm.
Hôm nay là thứ hai, đường phố cũng không quá đông đúc tấp nập như ngày thường. Đầu tiên, Thời Mộ mua vài bộ quần áo nam rộng rãi nhưng không kém phần kín đáo, sau đó đến nơi bán nội y. Trong cửa hàng được trang hoàng rực rỡ bắt mắt, những bộ nội y sặc sỡ đủ màu được treo thành hai bên, cô nhìn quanh một lượt, rồi cúi đầu nhìn xuống bộ ngực bằng phẳng không tới được cup A của mình. Không nghĩ ngợi nhiều Thời Mộ đi thẳng tới khu bán đồ lót thể thao chọn một vài bộ màu sắc đơn giản cùng áo ba lỗ đặt trên kệ.
(小背心: Camisoles: áo lót, áo ba lỗ, áo may ô
)
Thấy vậy một nữa nhân viên nhìn cô và hỏi: “ Em muốn mua tặng bạn gái à?”
Có lẽ do cô cắt quả đầu húi cua có phần không đồng đều đã để lộ ra các đường nét góc cạnh sắc nét, lông mày đậm với đôi mắt ngấn nước, chiếc mũi cao thẳng cùng với đôi môi mỏng khinh bạc hơi mím lại thành một đường thẳng khiến cô giống một thanh thiếu niên chứa tâm hồn của một người trưởng thành, cộng với thân hình hơi gầy ., trông cô càng giống một nam sinh đại học.
Thời Mộ gật đầu, ánh mắt lấp lánh: “ Có quần lót tứ giác* không chị?”
(四角内裤: Quần đùi võ sĩ , người Quảng Đông thường gọi là lề ống khói , một loại quần lót nam hay còn gọi là quần phẳng , quần dài , có loại dành cho nữ.Hay nói chính xác hơn giống mấy kiểu quần đùi mà các bạn nam hay mặc ở nhà
)
Do đang ở thời kỳ vỡ giọng, nên giọng nói có phần sạch sẽ mềm mại, không phân biệt được nam nữ.
Vị nữ nhân viên kia hơi choáng váng.
Thời Mộ lại nói: “ Tôi mặc.”
Người nữ nhân viên kia liền dẫn Thời Mộ đến khu vực dành cho nam, cô chọn một vài chiếc quần lót màu đen có kẻ sọc, tất cả cô đều chọn lớn hơn một size so với mình. Sau khi mua đồ lót, Thời Mộ đi thẳng tới một cửa hàng “ tình yêu” ở góc đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
Bây giờ là ban ngày, cửa hàng không hề có khách, chủ tiệm đang nhìn một bức ảnh tạp chí trên miệng ngậm một điếu thuốc đang cháy dở, thoáng thấy khách tiến vào, máy móc hỏi: “ Cậu muốn mua cái gì?”
Thời Mộ không nói mà đi thẳng tới phía sau kệ.
Thời Mộ trực tiếp lấy xuống hai cái hộp hình chữ nhật chứa đầy đủ các dạng đồ chơi tình dục, trên bao bì ghi: dương vật giả, có thể điều chỉnh theo ý muốn, cỡ M.
“ Thanh toán.”
“ 488 ”
“ Đắt quá giảm tí đi ông chủ.”
Ông chủ quán phun ra một vòng tròn khói: “ Cậu mua cái này mà cũng đòi giảm giá à? Được, tôi lấy cậu 480.”
Thời Mộ không nghĩ ngợi nhiều liền trực tiếp thanh toán. Rồi cẩn thận giấu đồ xuống
“ 488 ”
“ Đắt quá giảm tí đi ông chủ.”
Ông chủ quán phun ra một vòng tròn khói: “ Cậu mua cái này mà cũng đòi giảm giá à? Được, tôi lấy cậu 480.”
Thời Mộ không nghĩ ngợi nhiều liền trực tiếp thanh toán. Rồi cẩn thận giấu đồ xuống đáy của túi đồ, rồi trở về khách sạn.
Trên đường phố nhộn nhịp, Thời Mộ xách theo hai cái túi lớn bước đi lười nhác.
Ở khu phố đối diện, người thiếu niên đang đi cùng bạn đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn xuyên qua đám đông, chính xác mà rơi trên người một cô gái.
“ Vân Thụy, cậu đang nhìn cái gì vậy?”
Phó Vân Thụy cụp mắt xuống cười nhẹ: “ Không có gì đâu, có lẽ tớ nhìn nhầm người.”
Người bạn kia liền hét lên và quay lại nói: “ Cậu có biết cái bạn Thời Mộ kia làm thủ tục thôi học rồi không?”
Nụ cười của Phó Vân Thụy tắt lịm, lông mày anh ta nhíu lại, rồi ậm ừ một lúc.
Bạn học kia dường như không thấy được sự chán nản của Phó Vân Thụy, nhanh nhảu nói tiếp: “ Loại người như cô ta thôi học cũng là chuyện tốt. Cậu nói xem mỗi ngày tan học lại thấy cô ấy cùng đám lưu manh cứ đứng ở cổng trường, cái đấy thật đáng sợ…”
Phó Vân Thâm không nói gì, lẳng lặng ôm chặt lấy mấy quyển sách tham khảo.
*
Sau một ngày đi bộ cùng túi lớn túi nhỏ trở về khách sạn, Thời Mộ liền gục luôn xuống giường giả chết.
Nghỉ ngơi một lúc, cô mở mắt ra: “ Hệ thống, có thật là cậu đang giúp tôi giả giấy tờ không vậy?”
Hệ thống: [ ? ]
Nhận thấy có sự hiểu nhầm với hệ thống, Thời Mộ nói: “ Cái tôi cần là một danh tính mới đề học tại trường trực thuộc An Nam, để trở thành anh em với Phó Vân Thâm.”
Hệ thống trả lời nhanh chóng: [ Có thể, 1000 giá tri huynh đệ, có làm hay không.]
“.…..”
Tên này không phải đang mời chào cho vay nặng lãi đấy chứ? Thất đức vậy!
Hệ thống [ Ngài có thể tìm các công ty dưới lòng đất làm a, chỉ có điều lời thì ít mà lỗ thì nhiều thôi. Còn bên tôi tuy giá hơi cao một tí nhưng đảm bảo một giọt nước cũng không rò rỉ được, ký chủ nghĩ xem? Tôi cũng có thể chiết khấu cho ngài, chỉ cần 988 giá tri.]
Thời Mộ cắn môi, nhẫn lại nói: “ Mua.”
Tuy ở ngoài kia cô cũng có thể làm giả giấy tờ nhưng mức độ rủi ro bị phát hiện rất cao, mặc dù biết hệ thống đang hố mình nhưng lại có thể đảm bảo an toàn.
“ Vậy sau bao lâu mới làm xong giấy tờ ấy?”
Hệ thống nói: [ Tôi sẽ giúp ngài tạo ra một thân phận mới, mất khoảng bảy ngày.]
Bảy ngày….
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
Nói cách khác, cô thực sự có thể “trở thành” con trai trong vài ngày nữa sao.
Thời Mộ liền đứng bật dậy, kéo kín rèm cửa, cởi trần đứng trước gương.
Dưới ánh sáng mỏng manh, cơ thể cô được phản chiếu trên mặt gương.
Không thể không nói ngực của đứa nhỏ này như cái sân bay vậy bằng phẳng, ngoài ra cũng thật gầy, trừ bỏ được làn da với chiều cao thì so với Thời Lê còn gầy yếu hơn rất nhiều.
Cô đột nhiên nhớ tới nữ phụ này, khi không còn dương khí của đàn ông để duy trì mạng thì mị cổ trong cơ thể sẽ bắt đầu điên cuồng hút máu thịt của chính mình, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, vị mĩ nhân tuyệt sắc này cũng trở thành một bộ xương khô xấu xí. Nghĩ tới cảnh tượng khủng khiếp đấy, Thời Mộ thầm hạ quyết tâm dù làm mội cách cô cũng sẽ không để mình trở thành bộ dạnh như thế.
Thời Mộ mặc lại áo ngực, lục túi tìm chiếc dương vật giả mà mình vừa mua. Cô mua chọn cỡ M bởi nghĩ nó sẽ hợp với tuổi bây giờ của mình. Sau khi mở hộp ra, cô đến mặt cũng không đỏ mà mặc nó lên người.
Cái này ở bên hông có một cái nút nhỏ, dùng để điều chỉnh độ co giãn. Cô liền đưa tay lên sờ thử thì thấy nó được mô phỏng rất giống thật, sờ vào thì hơi mát hơi sần sùi. Chỉ cần không sờ vào thì hầu hết mọi người đều không nhìn thấy, cho nên cô đã điều chỉnh lên mức cao nhất. Nhưng khi nhìn thấy vật kia chậm rãi “ ngóc đầu” dậy cũng phải khiến cho cái da mặt dày hơn mặt đường của cô có chút xấu hổ cùng ngượng ngùng.
Nhìn hành động xấu hổ này, ngay cả hệ thống luôn tốt tính cũng không khỏi than thở: [ Ký chủ, ngài thật sự muốn chuyển giới….]
“ Cậu thì biết cái gì.” Thời Mộ nhướng mày, khôi phục chương trình, lấy quần lót tứ giác mới mua mặc lên, “ Đây là chút kĩ thuật cơ bản chuyển âm thành dương. Một hệ thống điện tử không có cơ thể sống như cậu thì làm sao hiểu được bí ẩn này cơ chứ.”
Hệ thống: [……]
Nhìn thấy nơi phồng lên giữa hai chân, Thời Mộ cảm thấy vô cùng hài lòng
Như vậy chỉ cần cô không cởi trần thì không ai có thể phát hiện ra kể cả khi cô chỉ mặc nội y trong kí túc xá nam.
Cuối cùng, cô mặc thêm áo lên với quần jean, cô gái trong gương đã hoàn toàn biến thành một cậu bé gầy gò, yếu đuối. Nhưng điều đó cũng không quan trọng, bởi Thời Mộ đang ở độ tuổi phát triển chắc chắn sẽ không ai quan tâm tới cô có yết hầu hay giọng nói quá trung tính hay không.
Thời Mộ thử đi loanh quanh trong phòng, thỉnh thoảng thực hiện vài động tác khó cùng với thử nơi chật chội đến mức không thể nới lỏng được như khi cô ngồi xuống.
Hệ thống luôn dõi theo hành động của cô không khỏi phát ra âm thanh tra tấn linh hồn: [ Ký chủ, có bị kẹt không?]
“……”
“……”
Con mẹ nó sao cậu có thể nói ra câu vô nghĩa vậy hả! Chắc chắn là ….mắc rồi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
Nhưng cũng không quan hệ, cô tin rằng bản thân mình có thể nhẫn qua được một năm, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ trước năm 18 tuổi thì nhất định lúc ấy cô sẽ rời khỏi cái quỷ quái này.
Nó lại hỏi tiếp: [ Ký chủ, còn kinh nguyệt của ngài thì sao?]
“…..”
“……….”
“……………..”
“ Cút”
[………]
Tại sao mấy hôm nay cậu lại không nói hả.
Ai, công việc của hệ thống nghiệp vụ thật không dễ làm mà, nghe nói chủ nhân của hệ thống bên cạnh luôn có ý định bỏ mặc ba đứa nhỏ tử tử. Nó này mặc dù cũng có nhiều lúc một lời không nói hết, nhưng coi như nghe lời, cho dù không nghe theo thì nó có thể làm được gì chứ?
*
Khi màn đêm buông xuống, một mình Thời Mộ đi tới quán bar dành cho người đồng tính nổi tiếng ở gần thị trấn ven biển Lĩnh Thành.
Thời Mộ càng nghĩ nếu muốn đội lót đàn ông,thì cô phải có hiểu biết về họ như cách đi đứng, nói chuyện, các hành động nhỏ trong lúc trò chuyện của họ thì cô chắc chắn phải nắm rõ, nếu có chút khác biệt, Phó Vân Thâm sẽ nghi ngờ mất cùng với đó là một hậu quả vô cùng khủng khiếp. Đặc biệt nhất là nếu cô được che giấu được những người đồng tính có kinh nghiệm đầy mình trong xã hội thì đương nhiên cô cũng có thể che được thân phận giả của mình trước Phó Vân Thâm.
Như thế xem ra, đến quán bar đồng tính này là nơi thích hợp nhất để cô “ học tập” bởi nơi đây có rất nhiều nam giới vởi đủ loại tính cách, ngoại hình.
Thời Mộ hạ vành mũ xuống và bước vào quầy bar với đôi giầy da độn đế dày 5 cm.
“ Giáp biển” có thể coi là quán bar cao cấp nhất Lĩnh Thành, cảnh vật thì tuyệt đẹp, nhưng nếu nói nó an toàn thì đó chỉ là quá khư, chỉ cần chú ý một chút thì sẽ không có gì phát sinh cả.
Đây là lần đầu tiên Thời Mộ đến loại địa phương như thế này, tránh không khỏi căng thẳng nhất thời.
Khi nghe thấy tiếng nhạc ồn ào, Thời Mộ đút hai tay vào túi, giả vờ bình tĩnh đi tới ngồi trước sân khấu.
Lúc ấy Bartender đang pha chế cũng phải ngước nhìn, ánh đèn mờ ảo, để lộ ra chiếc cằm thanh tú. Nhìn xuống thì anh ta lại thất người khách này lại có một đôi bàn tay thon dài đẹp đẽ.
Là khách mới tới.
“ Mới tới đây lần đầu sao.”
“ Ưm.”
“ Hẳn là tuổi còn nhỏ đi, em muốn gọi cái gì?”
Thời Mộ nhìn lướt nhanh một lượt, hạ giọng: “ Sao cũng được.”
“ Đây là món mới “ Moonnight” rất ngọt ngào, có nồng độ thấp, em có thể thử nó.”
Người kia đặt ly cocktail trên bàn của Thời Mộ, cô cũng không trả lời, ánh mắt vẫn qua lại xem xét.
Dưới ánh đèn màu tím mơ hồ, những người đàn ông đang tay trong tay cùng nhau khiêu vũ trên sàn nhảy trung tâm, ánh mắt khi nhìn thấy Thời Mộ liền cảm thấy có cảm giác vô cùng kỳ lạ, cảm giác này giống như là….muốn “ thao” vậy. :)))))
Không, không, không, phụ nữ là điều họ không thể động vào được.
Thời Mộ hít một hơi thật sâu và tiếp tục quan sát xung quanh.
Vào lúc ấy, một người đàn ông có mái tóc vàng mạnh mẽ ngồi xuống bên cạnh Thời Mộ.
“ Tiểu huynh đệ, cậu có chút lạ mặt nha.” Hoàng Mao không chút kiêng nể mà đánh giá cô.
Mí mắt của Thời Mộ giật liên tục: “ Tôi mới tới đây lần đầu.”
“ Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Thời Mộ bình tĩnh nói bừa: “ 19.”
Hoàng Mao không chút nghi ngờ mà cùng Thời Mộ tiếp tục nói chuyện.
Anh ta có ba tòa năm mắt*, không giống như là người xấu, Thời Mộ mới yên tâm mà cùng anh ta nói chuyện phiếm, huống chi với cuộc trò chuyện đơn giản này, Thời Mộ đã học được rất nhiều điều.
( Theo mình tìm hiểu : 三庭五眼: ba tòa và năm mắt nghĩa là:
-Ba tòa dùng để chỉ tỷ lệ chiều dài của khuôn mặt, chia chiều dài của khuôn mặt thành ba phần bằng nhau, từ chân tóc trán đến xương chân mày, từ xương chân mày đến cuối mũi và từ dưới mũi đến cằm, mỗi chiếc chiếm 1/3 chiều dài khuôn mặt.
-Năm mắt là tỷ lệ chiều rộng của khuôn mặt. Chiều rộng của khuôn mặt được chia thành năm phần bằng nhau theo chiều dài của hình dạng mắt. Từ chân tóc bên trái đến chân tóc bên phải, có năm hình dạng mắt. Có khoảng cách mắt giữa hai mắt và khoảng cách giữa hai mắt ngoài và đường chân tóc bên là một mắt, mỗi mắt chiếm 1/5 tỉ lệ.
-Thường thấy trong tỷ lệ tranh.
vvvv)
Mới uống được hai ly rượu, Hoàng Mao đã có chút say, bắt đầu nói nhảm, luôn miệng nói với Thời Mộ: “ Tiểu đệ à, anh mày đã nói rồi, miệng lưỡi đàn ông đều là lừa gạt cả, nếu ngày nào đó có một người nói muốn vào sinh ra tử với em thì đừng tin điều đó, từ trong ra ngoài, trừ ra vào, sống chết đều là giả, chết tiệt….”
Thời Mộ chớp mắt, nhỏ giọng hỏi lại: “ Vậy nếu tôi muốn cùng một người làm anh em tốt thì sao?”
Hoàng Mao uống tới say mèm khi nghe cô nói liền lập tức mở mắt, an tĩnh vài giây rồi nói: “ Em nghĩ ai nằm trên ai nằm dưới ?”
Thời Mộ: “……..”
*
Chuyến đi tới bar lần đầu tiên diễn ra rất suôn sẻ, những ngày tiếp theo Thời Mộ đều đúng giờ xuất hiện ở Giáp Biển, cũng rất ngẫu nhiên mà cô đụng phải anh tóc vàng này. Hoàng Mao có họ Hoàng tên là Sơ Lãng, tốt nghiệp trường cảnh sát, hiện đang là giáo viên thể dục ở một trường sơ trung. Anh ta mới bị chấn thương tinh thần cách đây 6 tháng và không thể buông bỏ được nó.
Mấy ngày nay, hệ thống đã chuẩn bị xong giấy tờ cùng thủ tục nhập học cho Thời Mộ, vì vậy mà Thời Môn đã quyết định tới quán bar nói lời từ biệt vơi Hoàng Mao.
Đang tiếc Hoàng Mao không hề xuất hiện mà chỉ yêu cầu nhân viên phục vụ gửi cho cô một lá thư cảm ơn cô đã ngồi lắng nghe anh ta những ngày qua, anh ta đã dần buông bỏ và quyết định quay trở lại trường học.
Thời Mộ bĩu môi, cất lá thư vào trong túi, quay người rời khỏi quán bar.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
Trời tối mù mịt, bên đường thanh niên thất nghiệp cùng cô hồn lang thang trên phố, do cô đã quá quen với những gì mà mình nhìn thấy trước mắt, cô vô tư dựa vào cột điện thoại chờ xe buýt.
Không lâu sau, có vài người trẻ từ trong Giáp Biển đi ra nói chuyện rôm rả, nhìn thấy cô liền trực tiếp đi tới bên Thời Mộ
“ Tiểu ca ca, hôm nay sao chỉ có một mình thế này? Cái người cao to không đi cùng sao?”
Vị cao to mà anh ta ám chit là Hoàng Mao.
“ Một lát nữa chúng tôi sẽ ra ngoài chơi, tiểu ca ca à, cậu có muốn đi cùng với chúng tôi không?”
Nói xong, mấy người kia liền bao vây quanh cô.
Nếu không phải là ngốc tử, thì ai cũng có thể nghe ra được ý “ tốt” mà anh ta nói.
Thời Mộ lướt nhìn xung quanh thì thấy bóng người mảnh khảnh đứng cách đó không xa, mái tóc đen dày bị ánh sáng lu mờ không nhìn rõ được nét mặt, khiến cho cô cảm thấy tính cách vô cùng u ám.
Thời Mộ liền nảy ra một ý kiến, liều mạng chạy tới, ôm chầm lấy cánh tay người nọ, tươi cười nói: “ Lão ma đầu, cậu tới đón tôi sao.”
Vị thiếu niên kia mí mắt liền nhướng lên, tối sầm lại.