Bạn đang đọc Xuyên Thư Nam Phụ Thời Mạt Thế – Chương 22
Trên xe, Tô Âu phụ trách dò đường, Lôi Vũ thì lái xe, lúc lên xe Chu Liền giải thích thêm cho họ một số vấn đề ở mạt thế.
“Đầu tiên là động vật, và thực vật cũng sẽ bị nhiễm virut nhưng nó sẽ phát tán chậm hơn, động vật nếu bị nhiễm cũng sẽ có 2 khả năng, một là trở thành động vật biến dị có trí khôn hơn và có thể thức tỉnh dị năng, hai là sẽ trở thành tang thi thú”
“Thực vật thì khó nhiễm virut hơn, nhưng khi đã nhiễm rồi thì chúng sẽ sinh sản với tốc độ chóng mặt, thường một khu rừng sẽ có khoảng 3 loại biến dị thực vật”
“Hạt năng lượng của chúng được gọi là tinh hạch, năng lượng bên trong dồi dào và an toàn hơn, đặc biệt tinh hạch của thực vật biến dị bất cứ DNG nào cũng có thể hấp thu, năng lượng chúng là tinh khiết nhất”
“À còn nữa khi nào các anh đến cấp 5 cũng có thể hấp thu tinh thạch khác hệ nữa, tuy nhiên hiệu quả của nó cũng sẽ bị giảm xuống do không cùng năng lượng”
Lúc này xe của nhóm Chu Lộc đang đi trên 1 con đường cao tốc, Tô Âu nói:
“Phía trước có một nhóm người đang đấu với tang thi, đi đến đó hay vòng đường khác?”
Chu Lộc: “Đi thử xem sao” mấy tình tiết như vầy hay có biến.
Từ xa xa, Chu Lộc đã có thể thấy một nhóm khoảng 5 người đang chiến đấu với một bầy tang thi, khi gần đến, một cô gái la lớn:
“Cứu với, cứu tôi với, cứu tôi.
.
” do tiếng la của cô ta quá lớn, tang thi bắt đầu tụ lại ả nhiều hơn.
Chu Lộc mở cửa sổ ra, lúc này một con tang thi bất ngờ xuất hiện trước mặt cô ta, ả hét lớn, đẩy một người con trai gầy yếu ra chắn, Chu Lộc thấy vậy ánh mắt lạnh tanh, dùng băng tạo ra một lớp dày chặn cái tay của tang thi lại.
Khi Y bước xuống xe, cô gái lập tức chạy đến nói:
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu tôi”
Chu Lộc liếc ả một cái đi về phía đám người đang chiến đấu với tang thi, Du Long, Lôi Vũ, Lôi Bảo cũng xuống, 2 người còn lại giữ xe, đi lại chổ cậu con trai bị đẩy vào tang thi y hỏi:
“Cậu còn chiến đấu được không”
Cậu trai đáp: “Được.
.
được ạ”
Chu Lộc nói với bọn Lôi Vũ: “Các anh qua bên kia hỗ trợ bọn họ đi”
Còn cô cái bị Chu Lộc liếc liền rùng mình, nhưng sau khi ả thấy Chu Lộc nói chuyện với người con trai bị ả xô vào tang thi thì liền khinh bỉ, rồi dùng ánh mắt sáng quắt nhìn chăm chú vào ba người đi bên cạnh Chu Lộc.
Chu Lộc không dùng dị năng mà dùng một thanh kiếm sơ cấp, y đang muốn mình cơ bắp một xíu, thân thể mảnh mai quá sức chịu đựng sẽ không tốt.
Trước mặt y là hai con tang thi cấp 1, đối với Chu Lộc đã cấp 3 thì không đáng nhắc tới, giả vờ đánh hơi chật vật xíu, sau khi đã gϊếŧ hai con tang thi cấp 1 này, Chu Lộc nhìn sang cậu con trai, hắn cũng không dùng dị năng mà dùng gậy bóng chày đánh tang thi, đợi hắn gϊếŧ xong vài con, Chu Lộc lại hỏi:
“Sao cậu không dùng dị năng?”
Hắn nói: “Tôi, tôi chỉ có thể làm cây lớn nhanh hơn thôi”
Chu Lộc: “Dị năng hệ Mộc? Dùng cái này đi”
Y giả vờ bỏ tay vào túi, lấy từ không gian ra một ít hạt giống dây leo đưa cho hắn, y nói:
“Cố gắng điều khiển những sợi dây leo này không chế bọn tang thi”
Cậu trai: “Không được đâu, tôi không biết cách” giọng hắn nghe như sắp khóc rồi.
Chu Lộc đỡ trán, gặp quỷ mít ướt rồi, vội nói:
“Cậu phải tin bản thân mình chứ, không làm được thì tự tìm cách”
Sau đó y đứng ra xa nhường chổ lại cho hắn, Chu Lộc thấy hắn đầu tiên rót dị năng vào các hạt giống để nó mọc dài ra, sau đó hắn quăng vào mấy con tang thi, cố gắng điều khiển tụi dây quấn quanh chân tang thi, bọn chúng bị quấn té nhào xuống đất, nhưng vẫn tiếp tục bò lại.
Hắn dùng gập bóng chày đập hết sức vào đầu tang thi, máu đen và óc văng khắp nơi, Chu Lộc ghét bỏ đưa cho hắn một cây đao, hắn cầm dao, nói cảm ơn, sau đó đi bổ não tang thi như bổ dưa.
Bên phía Du Long, và hai người kia đang giúp cũng là một nhóm 3 người, đầu nhuộm xanh đỏ vàng, có vẻ là học sinh cấp 3 nổi loạn, tên đầu đỏ thì dùng một con dao lớn đanh với tang thi, tên đầu xanh thì dùng dị năng thổ làm một cái hố gần 2m, tên đầu vàng tạo ra gió đẩy tang thi xuống dưới, có vẻ bọn họ cũng đã dùng cách này nhiều lần.
Bọn Du Long cũng lại giúp chúng, đẩy hết tang thi xuống hố, Lôi Vũ, Lôi Bảo thả dị năng xuống, tiếng kêu gào tang thi vang lên, nghe rất kinh dị, tên đầu đỏ nói với Lôi Vũ, chắc vì nhìn y dễ bắt chuyện nhất:
“Cảm ơn các anh đã giúp bọn em”
Lôi Vũ nói: “Không có gì, chúng ta qua bên kia diệt đám còn lại đi”
Bọn họ đi qua bên Chu Lộc giúp y giải quyết đám còn lại, Chu Lộc lúc này đã lén móc 2 viên tinh thạch của hai con tang thi ra rồi, thấy bọn Lôi Vũ đến, y để bọn họ dọn đám còn lại, khi đã giải quyết xong cô gái lúc nãy mới chạy đến, thì ra ả núp ở một chổ nào đó, đợi gϊếŧ xong mới chạy đến.
Đi thẳng đến chổ Lôi Bảo, Du Long, ả vén tóc, ưỡn ngực ra rồi nũng nịu nói:
“Cảm ơn ba anh đã giúp đỡ chúng em nha, em là Tuyết Lan, em có thể hỏi tên của ba anh được không”
Ba anh? Chu Lộc trợn mắt, cô gái này trực tiếp bỏ qua y luôn hả, hồi nãy liếc có một cái thôi mà bây giờ không thèm quan tâm luôn, chậc lưỡi, y quyết định không quan tâm ả, quay sang cậu trai nói:
“Tôi là Chu Lộc, cậu tên là gì”
“A em là Trình Tuấn, cảm ơn anh lúc nãy đã giúp em”
Chu Lộc: “Không có gì, lúc nãy cậu bị cô ta đẩy vào tang thi sao bây giờ không nói”
Trình Tuấn nói: “Dạ không sao, em quen vậy rồi”
Chu Lộc: “Cái gì? Ý cậu là ả thường làm vậy á?”
Trình Tuấn im lặng không nói, còn 3 tên tóc đèn giao thông thì nhìn chằm chằm bọn Lôi Vũ, bọn họ thích Tuyết Lan, bảo vệ ả từ lúc mạt thế đến giờ, thế mà lúc nãy nguy hiểm ả lại bỏ bọn họ, bây giờ thì không hỏi thăm mà lại chạy đi bắt chuyện với 3 người Lôi Vũ, yêu thích của bọn họ cho Tuyết Lan đã gần về số 0.
Chu Lộc thấy ba tên kia cứ đỏ mắt nhìn cô ả Tuyết Lan liền hiểu, y không ngại mà khiêu khích:
“Thật hay, đúng là hoạn nạn mới biết chân tình, ba nhóc nên sớm từ bỏ đi, nếu không có ngày cũng bị đẩy vào tang thi đó nha”
Tên đầu đỏ nghe vậy liền quay về phía Chu Lộc định phản bác, nhưng sau đó lại im bặt, hai tên kia cứ tưởng tên đầu đỏ sẽ chửi, nhưng lại không nghe thấy tiếng động gì, nghi hoặc nhìn theo tên đầu đỏ, hai tên cũng phát ngốc theo.
Chu Lộc khó hiểu nhìn 3 người, sao vậy, cứ tưởng sẽ tức giận chứ, y còn định chê thẩm mỹ của ba tên nhóc này mà, ngước mặt nói:
“Đẹp trai quá nên phát ngốc hả”
Ba tên vô thức gật đầu, sau khi nhận ra mới làm gì thì đỏ mặt, bọn họ vậy mà cảm thấy người tên Chu Lộc này còn đẹp hơn ả Tuyết Lan gấp mấy chục lần, tên đầu đỏ ho nhẹ, nói:
“Chào.
.
chào em trai, anh là đại ca ở đây tên là Minh Phước”
Tên tóc vàng nói: “Anh anh là Minh Tài”
Tên tóc xanh nói: “Còn anh là Minh Thọ”
Chu Lộc khinh bỉ: “Em trai cái quỷ gì, ông đây đã 23 rồi nhé” đúng là cậu đã 23 rồi, nhưng nguyên chủ thì mới 19 thui.
Minh Phước không tin vẻ ngoài baby của Chu Lộc đã 23, nghĩ y vẫn còn dưới 18 trêu đùa: “Em trai có muốn đi theo anh trai không nè, anh sẽ cho em sung xướng”
Hắn cứ mãi nói mà không biết từ khi nào ba người Lôi Long, Lôi Vũ, Du Long đã đứng phía sau, ánh mắt cực kì đáng sợ, hai tên đàn em, thấy vậy ngậm miệng, kéo kéo tay áo Minh Phước, hắn quay sáng nói:
“Kéo cái gì, không thấy tao đang dụ dỗ em trai sao”
“Dụ dỗ?” Một giọng nói lạnh băng vang lên phía sau Minh Phước, cơ thể hắn cứng ngắc, vội quay qua nói:
“A không có đâu anh nghe lầm rồi đó, em chỉ chào hỏi bạn nhỏ bên kia thôi”
“Chào hỏi? Suиɠ sướиɠ? Thú vị nhỉ? Có tin tôi cắt trái ở của cậu không” Lôi Vũ nhẹ nhàng lên tiếng, đôi mắt tràn đầy ý cười
Du Long: “Cút, trước khi tao gϊếŧ hết tụi mày”
Bọn chúng run lập cập định chạy Chu Lộc liền nói:
“Ê anh trai, từ từ, em còn chưa được suиɠ sướиɠ mà, sao lại chạy rồi”
Còn cố tình bày ra khuôn mặt ngây thơ nữa chứ, ba tên kia không dám ở lại vội chạy đi chổ khác.
____________________
[Ad: Aisssh trết tiệc làm cách nào để tôi bớt làm biếng đây, có viết thôi mà cũng lười nữa ~.
~].