Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình

Chương 56


Bạn đang đọc Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình – Chương 56


Phong Thủy Nguyệt đi vào bí cảnh, chưa tìm được bao thứ tốt thì đã đi lạc vào một chiều không gian khác bên trong bí cảnh, ban đầu cứ nghĩ đây là ảo cảnh nhưng lại không phải.

Nơi đây giống như là một động phủ bên trong bí cảnh của một vị cao thủ nào đó hơn.

Cỗ bất an trong lòng đột nhiên dâng lên, Phong Thủy Nguyệt nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.

Gì chứ tu vi nguyên anh tầng ba như nàng chưa có cái tự tin đi đối đầu với những người có khả năng tạo ra cả được một cái động phủ.
Mặc cho nghi vấn tại sao một nguyên anh nho nhỏ như cải ngoài chợ giống bản thân có thể lạc vào động phủ cho được, Phong Thủy Nguyệt bất chấp chạy ra ngoài.

Chỉ là chạy chưa được mấy bước thì cảnh vật xung quanh biến đổi, nàng cảm nhận được một luồng linh lực rất mạnh bao xung quanh mình, kéo nàng đi vào sâu trong động phủ.
Phong Thủy Nguyệt đã bắt đầu tưởng tượng ra cái kết cho bản thân mình, bản thân cũng xác định sẽ biến mất không chút dấu vết nào.
Phong Thuỷ Nguyệt đã nghĩ cho cái kết của mình, cứ nghĩ sẽ bị âm thầm xử lý; ai ngờ lại có thể gặp được chủ nhân của động phủ trong bí cảnh này.

Người đó là một nam nhân có thể dùng bốn chữ “lam nhan họa thủy” để hình dung.

Người gì đâu mà có thể đẹp đến mức không thể bắt bẻ được bất kỳ một chi tiết nào.
Người đẹp thì đẹp thật nhưng người đẹp cứ nhìn mình bằng cái ánh mắt nhìn sinh vật lạ khiến Phong Thủy Nguyệt không khỏe nổi.


Nàng muốn triệu hồi Trảm Ma đao ra nhưng người ta có cấp bậc cao hơn nàng không biết bao nhiêu, đoán chừng chưa kịp ra tay đã về với cát bụi.
Một người có thể tự tạo ra động phủ cho riêng mình thì có ít cũng phải là cấp bậc đại thừa kỳ, cho dù có là người thừa kế động phủ thì cũng phải có tu vi hợp thể kỳ.

Trong lòng Phong Thủy Nguyệt ngàn dòng lệ rơi, tự dưng không không đi ngang qua cái nơi vốn chẳng có đánh dấu vị trí linh thảo hay mấy thứ đồ tốt làm gì cơ chứ.
Khoan, Phong Thủy Nguyệt đột nhiên nghĩ đến việc bản thân đã lạc vào đây nhưng vẫn chưa đi đời, cho rằng khả năng chính mình có thể còn sống trở ra là khá lớn!
Sau đó, Phong Thủy Nguyệt đã biết người đẹp trước mặt chỉ khi im lặng mới đẹp.

Vừa mở miệng ra là đã có thể khiến người ta có xúc động muốn tẩn cho một trận nên thân.

Mà con người vốn đang tự nhủ phải nhẫn nhịn đã thật sự thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với mỹ nam trước mắt.
Đánh một trận xong, Phong Thủy Nguyệt ung dung ngồi trên ghế chờ cơn nóng giận hạ xuống.

Quay qua nhìn ai kia quần áo có chút xộc xệch ngồi đó, dâng ánh mắt ngập nước ai oán nhìn mình, Phong Thủy Nguyệt đột nhiên nhớ ra cái tên chủ nhân động phủ này sao lại dễ bị đánh như thế cơ chứ! Hay tên này chỉ là hàng giả?
Nếu là hàng giả và tu vi kém hơn, lý nào lại có thể kéo nàng từ một khoảng cách xa như vậy? Phong Thủy Nguyệt càng nghĩ càng thấy không đúng.

Càng nhìn mỹ nam khóe mắt ầng ậc nước mắt lại càng thấy sai sai.

Linh cảm mách bảo Phong Thủy Nguyệt rằng cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Vừa mới đứng lên, mỹ nam vụt một cái đã xuất hiện ngay bên cạnh, ôm chặt nàng mà giở cái giọng nhõng nhẽo oán trách như thể nàng là kẻ phụ tình: “Nương tử, ngươi đừng bỏ người ta ở lại một mình mà!”
Cơn ác hàn đang dâng lên trong từng khúc xương của Phong Thủy Nguyệt đột nhiên bị một câu này đẩy lùi, trái lại cơn thịnh nộ của nàng dâng lên.

Ai quản cái tên yêu nghiệt trước mắt mạnh cỡ nào mạnh, bây giờ nàng muốn bóc tách hai cánh tay như vòi bạch tuộc kia ra mà đánh cho một trận.
Không mạnh bằng người kia, dùng linh lực cũng không thoát được, trái lại nghe thêm câu thủ thỉ nũng nịu của trầm trầm bên tai: “Ứ ừ! Người ta muốn ôm ôm cơ!”
“Ngươi! Tên yêu nghiệt ngươi đi mà tìm người khác mà ôm! Thả tay ra!”
“Ứ ừ! Người ta không muốn, người ta muốn nàng cơ!”
Phong Thủy Nguyệt trầm giọng: “Buông tay ra!”
Không giãy ra được, Phong Thuỷ Nguyệt bóp một tấm truyền tống phù.

Vì không có địa điểm xác định, nàng cũng không biết bản thân sẽ được truyền tống đến nơi nào nhưng tốt xấu gì chỉ cần thoát khỏi nam nhân yêu nghiệt kia là được.
Đáp xuống một bãi cỏ, Phong Thuỷ Nguyệt đột nhiên nghĩ tới việc tại sao bản thân mình lại có thể cư xử nóng nảy như vậy cho được.

Nàng đúng là đi theo Sát Ma đạo nhưng điều đó không có nghĩa tính tình nàng nóng nảy.
Thế rốt cuộc cái lý do gì có thể khiến nàng gặp cao thủ cũng có thể nóng giận, thái độ này nọ với người ta? Lại còn cái kiểu giận quá mất khôn chứ đâu phải giận trong lòng nữa mới ghê!

Lúc trước, khi nàng gia nhập Huyễn Sơn Tông, Phong chủ Lý Nam Dương nói nàng sát nghiệp nặng này nọ các thứ, nàng có khó chịu, không ưa Lý sư thúc cũng đâu có phát giận ra mặt.

Nàng vẫn có thể bình tĩnh đi tìm Mộ Dung Thanh Phi để hắn ta để ý một chút mỹ sắc của Lý sư thúc mà.
Thế là cái lý do gì có thể khiến nàng phát giận đến mức không thể kìm nén mà đánh người ta một trận? Mà người kia lại giống như nhường cho nàng thắng?
Bãi cỏ rộng mênh mông trước mắt như bị sương mù xâm chiếm, Phong Thuỷ Nguyệt chưa kịp xác định được chuyện gì đang xảy ra thì sương mù đã tan.

Cánh đồng cỏ mênh mông không thấy điểm cuối trước mắt trở thành hồ nước.

Dưới chân nàng không biết từ khi nào đã toàn là đá cuội, mà trước mắt lại là nam nhân yêu nghiệt đang dưới hồ, quần áo đỏ chói một đoàn cạnh chân nàng.
Sau đó, Phong Thuỷ Nguyệt bị nam nhân lôi xuống dưới hồ, bị người ta ôm chặt, hắn còn dụi dụi đầu: “Nhìn thấy hết của người ta thì phải chịu trách nhiệm với người ta nha!”
Phong Thủy Nguyệt lại có xúc động muốn đánh người.

Phải cố lắm mới có thể nhắc nhở bản thân bình tĩnh, xem xem người đẹp trước mắt muốn làm gì.
Sau đó, Phong Thuỷ Nguyệt mới biết nam nhân yêu nghiệt này ở quá lâu trong bí cảnh, cũng quá lâu không nhìn thấy người khác mà vã.

Phỏng chừng người lỡ bước vào không phải nàng mà là một nam nhân cũng sẽ bị yêu nghiệt thịt.

Cũng vì vã quá nên hắn mới có thể gọi một người trên trời rơi xuống như nàng là nương tử rồi hưởng cái thú vui tao nhã bị vợ đánh.
Sau khi dùng khí chất nữ vương kiêu ngạo để bản thân có thể ra ngoài động phủ, ấn tượng còn lại của Phong Thủy Nguyệt về nam nhân kia cũng chỉ dừng ở hai chữ dở hơi.


Cứ nghĩ đến cái chuyện hắn cố tình dịch chuyển nàng đến hồ nước, cố tình thoát y cho nàng thấy; nàng chưa kịp chửi hắn là lưu manh thì hắn đã dùng cái ngữ khí bị thiệt thòi mà nói chuyện là lại thấy ngứa gan.

Lại còn sau khi ăn sạch nàng thì lại dùng cái bộ dạng nàng đã cướp thân thể gắn nên phải chịu trách nhiệm.
Phong Thuỷ Nguyệt tức đến không lời nào tả được.

Không biết kiếp trước nàng đã làm nên cái nghiệp gì mà lại gặp một nam nhân yêu nghiệt khác với lẽ thường đến sai trái như vậy.
Ra ngoài động phủ thì đúng là ra ngoài rồi nhưng chưa cảm thán xong thì nam nhân yêu nghiệt đã xuất hiện ngay bên cạnh, ôm ôm ấp ấp kéo nàng trở về.

Cái gì mà xa nhau một khắc nhớ tựa ngàn thu.

Tất cả chỉ ngụy biện cho cái vã của hắn thôi!
Có đôi khi Phong Thủy Nguyệt đã cố bình tĩnh mà thử đàm phán với hắn việc giới thiệu một người khác cho hắn nhưng yêu nghiệt ngay lập tức gạt phắt đi, nói một câu: “Nàng đừng bỏ ta mà!”
Cái mặt yêu nghiệt làm ra vẻ đáng thương lại còn nói thêm câu đó thì có mấy ai chẳng liêu xiêu.

Phong Thủy Nguyệt thuộc về số đông nhưng như cũ bản năng mách bảo nàng không nên dây dưa quá lâu với nam nhân trước mặt.
Chưa nói đến chuyện hai người mới gặp nhau chưa được bao lâu, riêng cái biểu hiện vã đến vồ vập người qua đường của hắn cũng khiến nàng thấy nghi nghi.

Chẳng phải tu giả càng tu luyện đến cảnh giới càng cao thì càng sẽ lạnh nhạt hay sao..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.