Bạn đang đọc Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình – Chương 55
Trong lúc Lâm Thư đang ngồi bên suối nướng cá theo tiếng gọi của dạ dày thì Tây Môn Hinh Anh nhẹ nhàng rút từng bước chân kéo dài khoảng cách rồi chạy đến hang ma thú vừa rồi.
Sau khi xử lý mấy con ma thú trong hang lẫn những con đồng bọn được chúng gọi về, Tây Môn Hinh Anh hân hoan mang thú đan trở lại chỗ bờ suối.
Vốn đang định khoe khoang một hồi thì phát hiện đại ca đã khử một đàn ma thú cách đây không xa, chỗ thú đan có được không những nhiều hơn mà còn có cấp bậc cao hơn.
Đại ca cũng đã hiện nguyên hình, lấy tư thế cao quý quyến rũ xuất thần muốn cho ca phu hấp thu hết chỗ thú đan đó.
Tây Môn Hinh Anh chưa kịp ăn mừng thì đã bị thồn một đống cẩu lương vào họng.
Bóng đen siêu to khổng lồ Tây Môn Hinh Anh: “…” Hu hu, không có ai thương hắn hết!
Bên này Phạm Gia Huân khá ổn, bên những đồng môn khác thì lại không như vậy.
Với thể chất hào quang nhân vật chính rực rỡ hóa nguy thành an kiêm hố đen hút đủ thứ rắc rối; Âu Đình Quan và Nhạc Khương đã bị cuốn vào trong một nơi mà bản đồ bí cảnh không có, các trưởng bối cũng chưa từng nhắc đến.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, lại nhìn về phía bản đồ vẽ hoàn toàn khác biệt, Âu Đình Quan và Nhạc Khương hoàn toàn không biết họ đang ở vị trí nào trong bí cảnh.
Hai người muốn quay trở về đường cũ nhưng nơi này lại cứ như mê cung, cho dù đi bộ hay ngự kiếm thì cũng sẽ trở về nơi cũ.
Hết cách, họ đành phải tiến lên phía trước.
Theo như di chuyển của họ thì cũng không thấy được điểm cuối của khu vực này là ở đâu.
Thứ họ gặp phải nhiều nhất là ảo cảnh, pháp trận bảo vệ pháp khí hay linh thảo nào đó.
Cũng trong thời gian bị lạc này, hai người vốn đã thân thiết lại càng thân hơn.
Cho đến một ngày, hai người tưởng chừng phá được pháp trận bảo vệ rồi, ai ngờ phá pháp trận này lại khiến một pháp trận khác bị kích hoạt, đánh cho hai người văng ra xa.
Túi linh thú bị rơi ra ngoài, cấm thuật trên người Âu Dương Bạch Ly có chút không ổn định.
Tuy thời gian diễn ra ngắn nhưng cũng đủ cho Âu Đình Quan và Nhạc Khương biết hắn là yêu tu.
Mà Nhạc Khương vốn là con cháu của một gia tộc nhỏ.
Tổ tiên từng một thời truy sát, săn bắt yêu thú lấy nội đan, da lông; nếu không cũng là thuần phục yêu thú trở thành công cụ hoặc bán cho các tu giả khác.
Đến đời Nhạc Khương thì người trong gia tộc vẫn duy trì hành động này, khi hắn có nhận thức rõ ràng thì cũng là lúc yêu thú đổ bộ đến Nhạc gia sơn trang với số lượng lớn cùng tu vi cao.
Toàn gia họ Nhạc gần như bị diệt, chỉ có hắn giả chết, thêm phần lúc ấy cũng chưa có tu vi nên mới thoát.
Khi tới Huyễn Sơn Tông, Nhạc Khương mang theo chấp niệm trả thù, lấy đó làm động lực để tăng cao tu vi.
Chỉ là trong quá trình này, chấp niệm của hắn cũng không còn mãnh liệt như lúc đầu.
Dù sao khởi đầu cho thù hận cũng là Nhạc gia, mà yêu thú lại là trả thù cho người thân.
Thù hận được gỡ bỏ nhưng hắn lại không thể chấp nhận yêu thú trong mắt, bởi cho dù Nhạc gia sai trước, mục đích của yêu thú là trả thù thì cũng không thể phủ nhận nguyên nhân dẫn đến toàn gia bị diệt là do yêu thú gây ra.
Cũng vì vậy, lúc này; Nhạc Khương chính thức không muốn Âu Dương Bạch Ly xuất hiện trước mắt mình, cũng không muốn đối diện.
Nhạc Khương không thể chấp nhận chuyện bản thân mình nuôi yêu thú được.
Cho dù Âu Dương Bạch Ly chưa chắc đã là con cháu của những yêu thú đã khiến hắn nhà tan cửa nát.
Âu Đình Quan bên cạnh thì không biết nên nói gì mới hợp tình hình hiện tại.
Cũng không biết làm sao cho Nhạc Khương lấy lại bình tĩnh.
Cho nên hắn im lặng đi theo sự di chuyển của Nhạc Khương.
Mà Âu Dương Bạch Ly bị bỏ lại, dùng bốn chân nhỏ bé chạy theo, muốn níu kéo hai người lại.
Quãng thời gian qua, tuy đa số là phải ở trong túi linh thú, chẳng mấy khi được ra ngoài nhưng họ lại là một trong những người hiếm hoi không có bắt nạt hắn.
Chạy được một đoạn thì Âu Dương Bạch Ly dừng lại, chỉ dõi mắt nhìn theo.
Hai người họ đúng là không có hành hạ hay ác ý với hắn nhưng là trên cơ sở họ không biết hắn là yêu thú nên mới vậy.
Biết hắn là yêu thú rồi thì cũng hắt hủi hắn rồi, không phải sao?
Ngày trước mẫu phi phải trả giá bằng cả tính mạng mới giữ được một mạng cho hắn, để hắn chạy lên Huyễn Sơn Tông lánh nạn, bảo hắn đừng trở về yêu tộc, cũng đừng nghĩ trả thù.
Âu Dương Bạch Ly biết, mẫu phi thấy hắn còn nhỏ yếu nên mới không muốn hắn mạo hiểm.
Hắn cứ nghĩ người của Huyễn Sơn Tông không bài xích yêu thú, chỉ là hắn nghĩ nhiều rồi.
Hắn còn không hiểu tại sao một người tốt như vậy, khi biết được hắn là yêu thú liền dâng lên nỗi thù hận sâu sắc đến thế nữa.
Âu Dương Bạch Ly ngồi tại chỗ, nhìn về hướng hai người rời đi, bản thân hắn không biết nên làm gì, đi đâu bây giờ.
Mà hiện tại, thông qua hệ thống chỉ đường; Phạm Gia Huân cũng đã chạy đến chỗ Âu Dương Bạch Ly, bế hắn lên ôm trước con mắt ngập nước đầy đố kỵ của Tây Môn Phong Vĩnh cùng ánh mắt mang đậm tính chất hóng hớt của Tây Môn Hinh Anh.
Âu Dương Bạch Ly muốn vùng vẫy, hắn không muốn một người vì không biết hắn là yêu tu nên mang hắn về rồi lại ruồng bỏ hắn.
Phạm Gia Huân nhanh miệng nói: “Ta biết ngươi là yêu tu rồi!”
Âu Dương Bạch Ly ngưng vùng vẫy, nhìn lên gương mặt tu giả đối diện.
Cảm xúc có phần lạ lẫm, người trước mắt không ghét hắn là yêu tu thì sẽ không hắt hủi hắn có phải không?
Âu Dương Bạch Ly từ nhỏ đã bị cô lập, ngoài mẫu phi thì không khác gì cả thế giới đều đang ruồng bỏ hắn.
Tuy vậy, hắn vẫn luôn có khao khát được người ta quan tâm, trò chuyện, hòa nhập với cuộc sống xung quanh.
Đây là nơi thử thách của cặp đôi nam chính, Phạm Gia Huân nhanh chóng rời khỏi theo đề nghị của Mười Năm Thất Bát.
Vừa ra ngoài thì gặp lại Phong Thủy Nguyệt.
Không phải kiểu gặp nhìn thấy đồng môn đi tới chào hỏi hay Phạm Gia Huân rời khỏi nơi vừa rồi mà bất thình lình xuất hiện trước mắt Phong Thủy Nguyệt.
Phạm Gia Huân hai bên vai là hai huynh đệ nhà Tây Môn, trong hai bàn tay là Boss phản diện tương lai Âu Dương Bạch Ly, chân đạp kiếm phi hành tìm đến nơi khác thì Phong Thủy Nguyệt lù lù xuất hiện trên không trung, hai người va vào nhau đồng thời rơi xuống.
Vì hắn luôn ôm Âu Dương Bạch Ly trong tay nên không bị tách ra, chỉ có huynh đệ nhà Tây Môn là méo mặt nhìn tình huống này, phân vân không biết có nên hiện nguyên hình hay không.
Tu vi của Phong Thủy Nguyệt đã tăng lên thành nguyên anh tầng ba, rất nhanh chóng đã triệu hồi Trảm Ma đao ra rồi vươn tay túm lấy Phạm Gia Huân.
Vốn định bay xuống cứu con chim béo và con mèo trắng thì con chim béo kia đã biến thành bạch ưng cứu con mèo trắng kia rồi.
Chờ cho Phạm Gia Huân gọi được kiếm của mình về thì Phong Thủy Nguyệt cũng đã đáp xuống mặt đất, huynh đệ nhà Tây Môn nhờ sự nhanh trí của Tây Môn Hinh Anh mà chưa bị lộ tẩy.
Nói chuyện một lúc mới biết Phong Thủy Nguyệt cũng lạc vào trong một không gian độc lập trong bí cảnh.
Khác với hai nam chính tìm được đủ thứ đồ tốt, Phong Thủy Nguyệt thì gặp phải một tên nam nhân có thực lực cao hơn nàng.
Nhìn cái bộ dáng nghiến răng nghiến lợi kia, Phạm Gia Huân im re, không dám hỏi người đối diện đã trải qua những sự kiện gì..