Đọc truyện Xuyên thành vợ cũ của quân nhân – Chương 74
Chương 74
Bởi vì kỳ thi nên lớp học bồi dưỡng buổi tối được nghỉ, mấy người Tạ Miêu tự học buổi tối ở trên lớp của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi vào tiết thứ hai, Trần Quốc Lập thừa dịp giáo viên không có ở đây để đổi chỗ ngồi với người khác, cầm bút và sách vở ngồi vào chỗ gần Tạ Miêu và Triển Bằng: “Nào nào nào, chúng ta so đáp án môn Toán thi lúc sáng đi, tớ xem xem lần này tớ có thể vượt qua vòng loại hay không.”
“Buổi sáng ngày mai còn phải thi vật lý đấy, cậu không ôn bài à?”
Trước đó Tạ Miêu đã nói với Triển Bằng nên sau khi trở về cô đã tranh thủ ghi lại toàn bộ đáp án, vừa cúi đầu vào vào trong ngăn bàn để tìm vừa nhỏ giọng hỏi cậu ta.
Trần Quốc Lập nghe vậy thì không để ý lắm: “Chỉ còn lại một ít thời gian như này, ôn hay không ôn thì có gì khác nhau?”
Lúc này Tạ Miêu đã tìm thấy vở, lật tới trang ghi lại đáp án kia, đưa ra: “Tôi cũng không biết có đúng hay không.”
“So một chút chẳng phải sẽ biết sao? Nếu cả ba người chúng ta đều làm sai thì khả năng người khác làm đúng cũng không cao.”
Trần Quốc Lập nói rồi đưa tay muốn nhận lấy nhưng Triển Bằng lại không hề nói câu nào, nửa đường chặn vở lại, đặt trên bàn mình.
Hết cách rồi, cậu ta chỉ có thể liếc mắt ra ngoài cửa một cái, nhấc mông lên đi ra lối đi nhỏ bên cạnh để cùng nhìn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy câu hỏi đầu tiên tương đối cơ bản, Tạ Miêu và Triển Bằng có đáp án giống nhau, chỉ có Trần Quốc Lập sai một câu bởi vì cẩu thả.
“Loại câu hỏi cho điểm này mà tôi cũng có thể làm sai, xong rồi xong rồi.”
Trần Quốc Lập dùng sức đập vào trán mình, chờ đến khi xem tới câu tiếp theo, càng hận không thể đập đầu xuống đất.
Tạ Miêu nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta thì hơi do dự: “Hay là trước tiên chúng ta đừng so nữa nhé?” Cô sợ làm ảnh hưởng đến cuộc thi ngày mai của cậu ta.
“Không sao.” Trần Quốc Lập khí phách xua tay: “Tôi giống như người dễ dàng bị đánh bại như vậy à?”
Cậu ta ghi lại đáp án của Tạ Miêu và Triển Bằng, thầm tính điểm số của mấy người bọn họ ở trong lòng.
Còn chưa tính xong, Triển Bằng đã mở miệng trước: “Tạ Miêu, lần này cậu có thể thi được hơn 90 điểm à?”
“Không biết.” Tạ Miêu nói: “Tôi còn chưa làm xong một câu hỏi lớn cuối cùng, không đủ thời gian, đáp án này là sau khi về mới tính ra.”
Trần Quốc Lập lập tức lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: “Đáp án này của cậu và Triển Bằng giống nhau, có lẽ là đúng rồi, sao lại không đủ thời gian?”
Tạ Miêu cũng hơi tiếc.
Cô học Toán không được thuận buồm xuôi xuôi gió như Tiếng Anh, cho dù là làm đề hay là đi thi, khó tránh khỏi việc quá cẩn thận.
Xem ra có thời gian thì vẫn phải làm nhiều đề hơn, luyện cho tốc độ tăng lên, nếu không, sau này sẽ chỉ càng ngày càng vất vả.
Nghĩ như vậy, buổi tối về phòng ngủ, Tạ Miêu liền lấy bộ “Toán Lý Hóa toàn tập” kia của Cố Hàm Giang ra.
Sau khi thi đại học xong, Cố Hàm Giang đưa hết bộ sách này và những bài tập bài thi mà anh từng làm cho cô.
Sách được giữ gìn rất cẩn thận, bên ngoài còn được bọc bằng giấy bọc sách, Tạ Miêu vừa cầm trong tay, liền nhớ tới thiếu niên mới rời đi vào ban ngày kia.
Không biết bây giờ anh đã đi tới đâu rồi, trên xe có thể nghỉ ngơi tốt hay không, còn có những lời mà anh nói vào ban ngày kia…..
Tạ Miêu ngây người ra, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, mở sách bắt đầu làm đề.
Lần này cô chủ yếu luyện tốc độ, xuống bút viết rất nhanh, Kim Liên Ngọc bỗng nhiên nhìn thấy, không nhịn được nói thầm với người khác: “Tạ Miêu làm sao thế? Ban ngày kiểm tra không tốt nên bị kích thích à? Tớ thấy cậu ấy viết nhanh như vậy cũng hoa mắt luôn.”
Nhưng Phó Linh nhớ lại khi so đáp án với mấy người Triển Bằng vào tiết tự học buổi tối, Tạ Miêu nói cô chưa làm hết đề thi.
Cô ấy hơi lo lắng nhìn mấy lần, thấy Tạ Miêu tập trung viết, cuối cùng không lên tiếng quấy rầy.
Chờ Tạ Miêu làm xong mấy tờ đề, sau đó đối chiếu với đáp án đúng để chữa bài xong thì đã sắp tới thời gian tắt đèn.
Cô nhanh nhẹn thu dọn mấy thứ lại, đang chuẩn bị uống nước, nhưng sờ vào phích nước nóng thì bên trong đã trống không.
Cô đành phải đi xuống phòng nước ở dưới tầng để lấy nước trước, vừa đi trong đầu còn vừa suy nghĩ mọi việc.
Quả nhiên nếu cứ khăng khăng theo đuổi tốc độ thì tỉ lệ chính xác sẽ hạ xuống, vừa rồi có một câu hỏi cô đã tính sai một số lẻ.
Muốn làm nhanh lại còn phải làm chính xác, e rằng cô phải tốn chút công sức rồi. Cũng may cô có bộ “Toán Lý Hóa toàn tập” kia, tạm thời không thiếu đề để luyện tập.
Ta Miêu đi xuống tầng, vừa muốn vào phòng nước thì có người gọi cô lại: “Bạn học, cháu muốn đi lấy nước à?”
Tạ Miêu nhìn thì thấy là dì quản lí kí túc xá họ Viên kia, gật gật đầu: “Vâng.”
“Phòng nước không có nước nóng đâu, vừa mới đun thôi, chắc phải một lúc nữa mới có thể xong.”
Dì Viên vẫy tay với cô: “Cháu qua đây đi.’
Tạ Miêu còn tưởng rằng dì ấy có chuyện tìm mình, ngoan ngoãn đi qua, kết quả là đối phương cầm phích nước nóng của mình lên: “Dì có một phích vừa mới lấy này, còn một ít không dùng đến, cháu cần thì cho cháu đấy, chờ lát nữa nước sôi thì dì lại lấy.”
Tạ Miêu sao có thể không biết ngượng như thế, vội vàng từ chối: “Không cần đâu ạ. Đun nước cũng không mất bao lâu, chút nữa bọn cháu sẽ đi.”
“Cháu còn khách sáo với dì Viên à?”
Dì Viên cười giận lườm cô một cái, cầm lấy phích nước nóng trống không trong tay cô: “Được rồi, nhanh lấy đi rồi còn về ngủ, sắp tắt đèn rồi.”
Tạ Miêu đành phải nói lời cảm ơn dì ấy: “Cảm ơn dì Viên ạ.” Cô giúp mở nắp phích nước nóng ra.
“Buổi trưa hôm nay dì thấy cháu dẫn một chàng trai trông thật đẹp mắt quay về, là người yêu cháu à?” Dì Viên vừa rót vừa thuận miệng hỏi.
Đột nhiên bị một người lớn hỏi như vậy, Tạ Miêu đỏ mặt, có chút không biết phải trả lời như thế nào.
Dì Viên nhìn thấy thì bật cười: “Ôi, người trẻ tuổi có người yêu là rất bình thường, xấu hổ cái gì chứ?”
Dì ấy càng nói như vậy, Tạ Miêu lại càng ngượng ngùng hơn, tay vô thức xoắn xít lại với nhau.
Dì Viên thấy vẻ mặt này của cô thì không trêu ghẹo nữa, đổi chủ đề: “Vậy thằng bé kia cũng là học sinh à?”
“Vâng.”
“Sao dì trông thấy cậu ấy mang theo đồ đạc cứ như muốn đi xa nhà vậy? Hôm nay trường nó không phải đi học à?”
“Anh ấy lên đại học, trường học còn chưa khai giảng.”
“Hóa ra còn là một cậu sinh viên, cháu có ánh mắt không tệ đâu.”
Dì Viên rót nước xong, nhét phích nước nóng trở lại, cười nhìn cô: “Hai nơi xa cách thật không dễ dàng. Cháu phải học hành cẩn thận vào, đừng như con bé hàng xóm nhà dì, người yêu lên đại học, con bé thi ba năm không đỗ, cứ như vậy chia tay.”
“Dạ.”
Tạ Miêu rất lấy làm tiếc, nhận lấy phích nước nóng rồi nói tiếng cảm ơn một lần nữa, quay người đi lên tầng.
Dì Viên thấy bóng lưng cao gầy của cô biến mất không thấy tăm hơi, mới cụp mắt nở nụ cười, ngồi trở lại trước bàn.
Rõ ràng trường trung học Dệt May lo lắng đối với lần thi đua này hơn trường Nhị Trung nhiều.
Mấy người Tạ Miêu chỉ ngầm so sánh đáp án mà thôi, nhưng các thầy cô trường trung học Dệt May thì trực tiếp cùng tham gia, làm hoàn chỉnh cả đề. Sau khi thi xong, vừa lên lớp học bình thường, bọn họ đã lần lượt gọi mấy hạt giống tốt là trọng điểm bồi dưỡng vào văn phòng để ước lượng điểm số.
Khi Vu Đắc Bảo từ văn phòng quay lại thì mặt mày tràn ngập tươi cười, còn tranh thủ lúc một bạn nam đang mặt mày hớn hở nói chuyện với người khác mà vỗ mạnh một cái lên đầu đối phương: “Được ồi, đừng đắc ý, giáo viên bảo cô đi một chuyến tới văn phòng đấy.”
“Tới văn phòng làm gì?” Người kia ôm gáy trực tiếp trách móc.
Vu Đắc Bảo kéo ghế ra loạt soạt, ngồi xuống: “So sánh đáp án thi môn Toán mà thôi, chứ còn có thể làm gì.”
Vừa nghe thấy lời này, Vương Phương ở phía trước đang chuẩn bị đi vứt rác thì lập tức quay người lại, đi tới: “Giáo viên gọi cậu đi qua là vì so sánh đáp án thi à?”
“Đúng vậy.” Vu Đắc Bảo đặt tay lên trên mặt bàn, cười nghiêng đầu một cái.
“Vậy cậu thi thế nào? Có thể đạt được vị trí thứ nhất không?” Vương Phương vội vàng hỏi đến cùng.
Vu Đắc Bảo lộ ra vẻ vô cùng tự tin: “Chính miệng Triển Bằng nói cậu ta có mấy câu hỏi không chắc chắn, cậu cảm thấy thế nào?”
“Vậy chúc mừng cậu trước nhé.”
Vương Phương vui tươi hớn hở vứt rác xong, quay lại bàn luận chuyện này với bạn cùng bàn của mình.
“Thầy cô nói quả không sai, bình thường có thể kiểm tra tốt, không có nghĩa là nhất định sẽ thi tốt. Cậu xem loại nữ sinh không đặt tâm trí vào việc học tập kia mà cũng có thể thi học sinh giỏi hai môn, Triển Bằng cũng thi không tốt, lần này trường học của chúng ta nắm chắc vị trí thứ nhất rồi.”
Bạn cùng bàn của cô ta còn nhớ ký hôm đó Lý Vân nói giọng nói của nữ sinh kia rất quen tai, nhưng không thể nhớ ra, trái lại, hỏi một chuyện khác: “Lớp Toán bồi dưỡng đã bắt đầu so đáp án rồi, có phải môn Tiếng Anh của chúng ta cũng sắp rồi không?
“Ai biết được.” Vương Phương nói: “Toán thì dễ, nhớ đề bài về là được. Môn Tiếng Anh lần này còn thi nghe, tớ đoán rằng nhiều nhất thì chúng ta cũng chỉ có thể so sánh phần thi viết mà thôi, nhưng nếu không thêm phần nghe vào mà nói, chắc chắn điểm số tính ra sẽ không chính xác.”
“Cũng đúng, cậu biết không, hôm đó tớ nghe phần thi nghe xong thì căng thẳng, có mấy câu không rõ lắm.”
Ai ngờ giáo viên trong trường học của bọn họ thật đúng là bỏ công sức, thế nhưng còn thu âm lại cả phần băng kiểm tra nghe về.
Vào buổi tối tự học cùng ngày, các bạn học lớp bồi dưỡng Tiếng Anh đã bị gọi tới phòng học lớp bồi dưỡng, chữa bài thi tập thể.
“Phần kiểm tra nghe lần này có mấy chỗ bẫy, không biết mấy đứa có nghe ra hay không.”
Lớp bồi dưỡng bên này vì luyện tập khả năng nghe Tiếng Anh mà đặc biệt kéo điện tới, khi giáo viên vừa nói vừa cắm điện, không để ý thấy một nút bấm của các khe cắm thẻ đã bị ấn xuống từ khi nào, vừa có điện vào, giọng nói trong trẻo của một cô gái lập tức vang lên.
Giáo viên nhăn mày, vội vàng ấn nút phát ra âm thanh, đổi băng cassette bên trong.
Bên dưới, Vương Phương và hai bạn nữ xung quanh nghe thấy âm thanh trong băng cassette kia thì hoàn toàn ngây người.
Một lúc lâu sau, mới có người không thể tin nổi mà lẩm bẩm: “Tớ đã bảo là sao giọng nói của bạn nữ kia quen tai như vậy, hóa ra là đã từng nghe trong băng cassette.”
Lớp bồi dưỡng của trường trung học Dệt May đã tốn không ít công sức, học kì trước, không biết nghe nói từ đâu rằng trường trung học số một ở huyện Hồng Hà có toàn bộ băng ghi âm Anh Ngữ và từ đơn của bậc Trung học phổ thông, bọn họ đặc biệt chạy tới một chuyến, thu băng lại toàn bộ mang về cho học sinh lớp bồi dưỡng luyện khả năng nghe.
Nhưng lúc đó Tạ Miêu đã chuyển trường, bọn họ cũng không hỏi thăm tỉ mỉ, cũng không biết một đoạn giọng nữ duy nhất kia là do ai thu âm.
Những học sinh này đều đã từng nghe đoạn diễn giảng tiêu chuẩn kia, nhưng không ai dám tin rằng, nó lại phát ra từ miệng một nữ sinh lớp 10.
Vẻ mặt của Vương Phương thay đổi mấy lần: “Trùng hợp là giọng nói hơi giống nha, đừng nói là chúng ta, cậu xem giáo viên của chúng ta phát âm có tốt như vậy không? Cậu ta không hề đặt một chút tâm trí nào lên việc học tập, nếu còn có thể giỏi như thế, vậy chúng ta thành cái gì? Ngu xuẩn à?”
“Ừ, đúng vậy.” Nét mặt của bạn ngồi cùng bàn với cô ta vô cùng gượng gạo.
Giáo viên nhanh chóng thay băng cassette đúng, bắt đầu phát ra bài thi nghe lần này, đáng tiếc Vương Phương và bạn cùng bàn của cô ta đều có chút không yên lòng.
Mặc dù ngoài miệng Vương Phương nói không tin nhưng vừa về tới lớp học, lại lập tức chạy tới hỏi Vu Đắc Bảo: “Cậu có biết nữ sinh ra khỏi phòng thi cùng cậu và Triển Bằng vào hôm thi đua là ai không? Người mà có người tới đón ấy.”
“Biết, làm sao?” Vu Đắc Bảo nhíu nhíu mày.
Vương Phương vội vàng hỏi ngay lập tức: “Cậu ta tên là gì?”
“Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Cậu quản tôi làm gì, cậu cứ nói cho tôibiết cậu ta tên là gì đi.”
Vương Phương làm phiền một lúc lâu, mới nghe được một cái tên từ trong miệng Vu Đắc Bảo.
“Tạ Miêu?”
Cô ta lẩm bẩm, cảm thấy cái tên này cực kì lạ lẫm, nhưng không hiểu sao trong lạ lẫm lại có một chút giống như đã từng biết.
Vu Đắc Bảo lại cho rằng đây là cô ta đang cảm thấy bất ngờ: “Là cậu ấy, người lập ra góc Tiếng Anh ở trường trung học số một huyện Hồng Hà ấy.”
Nói tới điều này, cậu ta liền không nhịn được cười nhạo: “Cũng không biết trường trung học số hai nghĩ cái gì, tốn sức đào người tới, không chuyên tâm để cậu ta thi Tiếng Anh, lại còn bảo cậu ta tham gia thi Toán, cũng không sợ cậu ta phân tâm.”
Tạ Miêu lập ra góc Tiếng Anh ở trường Nhất Cao huyện Hồng Hà kia ư?
Cuối cùng Vương Phương đã nhớ ra mình nghe thấy cái tên này ở đâu rồi, nhưng càng cảm thấy không thể tin nổi.
Nữ sinh kia có dáng dấp giống như hồ ly tinh, còn có tâm tư bất chính, làm sao thành tích có thể tốt được?
Đừng nói tham gia thi hai môn Tiếng Anh và Toán, dù chỉ một môn Tiếng Anh, cô ta cũng cảm thấy cô đi cho đủ số lượng mà thôi.
Ngược lại là bạn cùng bàn của cô ta nghe thấy lời này của Vu Đắc Bảo, có chút nghi ngờ không thôi: “Vương Phương, cậu nói xem, có khả năng băng cassette kia thực sự do cậu ấy thu âm hay không?”
“Cậu nói bậy cái gì đấy?” Vương Phương liếc mắt nhìn cô ta một cái, vẻ mặt ảm đạm.
“Tớ cứ cảm thấy băng cassette được thu lại từ trường trung học số một huyện Hồng Hà, Tạ Miêu kia cũng ở trường trung học số một huyện Hồng Hà, nói không chừng……”
“Cũng ở trường trung học số một huyện Hồng Hà thì sao? Băng cassette kia cũng không phải do trường trung học số một huyện Hồng Hà thu âm, không phải nói là tìm quan phiên dịch gì đó sao?”
Vương Phương túm lấy bạn cùng bàn của cô ta: “Được rồi, đừng nghĩ về điều đó nữa được không, hết thảy dựa vào thành tích để nói chuyện. Rốt cuộc cậu ta có bản lĩnh thật hay chỉ là hư danh, khi nào có kết quả thi vòng loại thì chẳng phải sẽ biết ư?”
“Hôm nay cậu ăn phải thuốc súng à? Giọng điệu ghê gớm như vậy.” Vu Đắc Bảo thấy thế thì trực tiếp nhíu mày.
“Không hề.” Vương Phương mạnh miệng: “Giọng điệu của tớ không hề ghê gớm chút nào, cậu nghe nhầm rồi.”
Vu Đắc Bảo càng nhíu mày hơn.
Sao cậu cứ cảm thấy Vương Phương ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn thấy vô cùng giả, còn không bằng cô gái nhỏ nói mắng người là mắng người kia nhỉ?
Bởi vì thi vòng loại sẽ loại bỏ không ít người nên giáo viên chấm thi làm việc rất nhanh nhẹn, không được bao nhiêu ngày đã có kết quả thi của các môn.
Trường trung học Dệt May đã bỏ ra rất nhiều công sức trong cuộc thi đua này, vốn tưởng rằng ít nhất có thể đạt được vị trí thứ nhất của hai môn, kết quả lại không theo như ý người muốn.
“Vu Đắc Bảo này, không phải em ấy nói em ấy thi rất tốt à?” Giáo viên lớp bồi dưỡng môn Toán cảm thấy rất không vui.
“Thi đua có thể thi được 86 điểm, quả thật rất tốt, cô không thấy điểm của những người phía sau còn thấp hơn à?”
Có người nói đỡ giúp, nhưng bởi vì kém hơn mong muốn quá nhiều nên giáo viên lớp bồi dưỡng môn Toán vẫn có tâm trạng không tốt.
Tâm trạng của cô ta không tốt, khi tới lớp bồi dưỡng để công bố thành tích, tất nhiên sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.
Các bạn học bên dưới vừa nhìn đã cảm thấy thót tim.
Thi trượt rồi ư?
Không thể nào, không phải Vu Đắc Bảo nói cậu ấy thi rất tốt sao?
Vậy là do có quá ít người thông qua vòng loại ư?
Mọi người thấp thỏm trong lòng, trên bục giảng, giáo viên đã thấp giọng mở miệng: “Lần thi vòng loại này, trường học của chúng ta thi rất tệ, còn chưa được 10 người thông qua kì thi vòng loại. Nhất là Vu Đắc Bảo, lần này chỉ giành được vị trí thứ ba toàn thành phố.”
Hạng ba ư?
Vẻ mặt vẫn còn bình tĩnh như thường vừa rồi của Vu Đắc Bảo lập tức cứng lại.