Đọc truyện Xuyên thành vợ cũ của quân nhân – Chương 73
Chương 73
Lần trước Vu Đắc Bảo nói ra những lời kia đã đủ điên kiêu ngạo rồi, hôm nay cậu ta lại tới khiêu khích ngay trước mặt Triển Bằng, rất nhiều bạn học đều cau mày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Miêu cũng cảm thấy cậu ta có chút độc miệng, dù sao thì bạn học Triển Bằng cũng là một chàng trai đơn thuần, sao cậu ta có thể nói rằng người ta không làm được chứ.
Ai dè đang bình thường, vậy mà cậu ta lại chủ động chĩa súng vào đầu cô, dùng cô để châm chọc trường trung học số hai thành phố.
Tạ Miêu hơi không vui, nhưng chưa đợi cô nói cái gì, Triển Bằng đã trầm giọng mở miệng: “Có chuyện thì tìm tôi, đừng làm liên lụy người khác.”
Lời này vừa dứt, Vu Đắc Bảo lập tức liếc mắt nhìn cậu một cái đầy kinh ngạc, lại đảo mắt bắt đầu quan sát Tạ Miêu một cách tỉ mỉ: “Tôi nói này Triển Bằng, không phải cậu chỉ quan tâm tới học hành thôi à? Từ khi nào lại ra mặt giúp người khác thế?”
“Cậu không làm liên lụy người khác, tôi cũng không cần phải ra mặt giúp họ.” Triển Bằng có chút không vui lắm với ánh mắt cậu ta nhìn Tạ Miêu.
Ấn tượng của Trần Lập Quốc đối với Vu Đắc Bảo này cũng rất tệ: “Cậu làm như ai cũng như cậu ấy nhỉ, ngoại trừ môn Toán thì chẳng có cái gì ra hồn nhỉ?”
“Những cái khác thì tôi không ra hồn, nhưng thi học sinh giỏi cũng không phải là tổng điểm thi của tất cả các môn.”
Vu Đắc Bảo liếc xéo Triển Bằng một cái: “Tôi cũng không mơ tưởng viển vông như một số người, cái gì cũng muốn thi, cuối cùng cái gì cũng thi không tốt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có phải cậu sợ thi kém chúng tôi không, cố ý tới khiêu khích, làm ảnh hưởng tâm lý đi thi của chúng tôi?”
Lời nói của đối phương ẩn giấu dao kiếm, Tạ Miêu thực sự không nghe nổi nữa.
Ban đầu các bạn học của trường trung học số hai thành phố không nghĩ tới khía cạnh này, nghe Tạ Miêu nói chuyện, quần chúng lập tức trở nên xúc động.
“Không phải trường trung học Dệt May của các cậu muốn thi tốt hơn trường trung học số hai thành phố của chúng tôi à? Phải dựa vào việc dùng thủ đoạn thấp hèn này để thi tốt hơn ư?”
“Đúng thế. Không thua nổi thì cũng không cần phải hại người như thế nha, Triển Bằng và Tạ Miêu, các cậu đừng để ý tới cậu ta, cứ tự mình thi thật tốt.”
Tạ Miêu có vẻ bề ngoài nổi bật, đôi mắt đào hoa càngthu hút hơn. Nếu như ở đời trước của cô lúc ấy, gia nhập vào giới giải trí thì chắc chắn là bình hoa xinh đẹp nhất, đẹp đến mức khiến người ta vô tình xem nhẹ xem cô có phải là người thông minh hay không.
Vu Đắc Bảo không ngờ cô không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng thì lại hung ác như vậy, quả thật là sững sờ một lát: “Tôi không có ý kia………”
“Không có thì đừng nói những lời khiêu khích kia.”
Tạ Miêu ngắt lời cậu ta: “Thay vì lãng phí thời gian vào việc này, tốt hơn hết là hãy về trường thi làm quen một chút đi.”
Vu Đắc Bảo lại bị cô chặn họng, ánh mắt nhìn cô lúc ban đầu đã có chút khác biệt.
Đúng lúc này, thầy giáo Cao chú ý tới tình hình bên này: “Triển Bằng, Tạ Miêu, hai em qua đây một chút đi.”
Tạ Miêu không để ý tới Vu Đắc Bảo nữa, Triển Bằng cũng vô cảm nhìn cậu ta một cái rồi rời đi.
Chỉ còn lại Vu Đắc Bảo đứng tại chỗ, một mình đối mặt với những ánh mắt phòng bị không vui của các học sinh trường trung học số hai thành phố.
Cậu ta cảm thấy rất nhàm chán, hừ cười một tiếng rồi quay người đi vào cổng trường.
Không ngờ thật sự có việc trùng hợp như vậy trên thế giới này, khi vào phòng thi cậu ta mới phát hiện, cô gái nhỏ xinh đẹp vừa chặn họng mình lúc sáng sớm lại ngồi ở phía trước mình.
Tạ Miêu cũng trông thấy Vu Đắc Bảo, nhưng không quá để trong lòng, ngồi xuống lấy hộp bút của mình ra.
Cô đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, đang muốn nhét cặp sách trở lại ngăn bàn ở phía trước, cái ghế bị người đá vào.
Vu Đắc Bảo cứ như vậy đưa thẳng chân dài ra, đạp vào chân ghế của cô: “Này, có phải quan hệ của Triển Bằng và cậu rất tốt không?”
Tạ Miêu không để ý tới cậu ta, xê dịch cái ghế sang bên cạnh, vừa ngồi xuống, lại bị đá một cái.
“Này, Tạ Miêu đúng không? Tôi đang nói chuyện với cậu đấy? Không phải vừa rồi cậu có thể nói không ngừng à?”
Tạ Miêu có chút phiền, quay đầu lại lườm cậu ta một cái: “Có mấy câu không biết cậu đã từng nghe bao giờ chưa?”
“Câu gì?” Vu Đắc Bảo tùy tiện vuốt vuốt một chiếc bút mày, liếc xéo cô.
Tạ Miêu: “Người trêu chọc trước là kẻ hèn hạ.”
Vu Đắc Bảo dừng động tác một lát: “Đây là cậu đang mắng tôi à?”
“Người nào trêu chọc trước thì mắng người đó.”
Tạ Miêu quay đầu trở lại, dứt khoát dịch ghế về phía trước.
Cô gái nhỏ này còn rất nóng tính.
Vu Đắc Bảo nhíu nhíu mày, vừa muốn đưa chân đá tiếp, Tạ Miêu như có mắt mọc sau gáy, quay ngoắt đầu lại trừng cậu ta: “Cậu có thôi đi không? Cậu còn tiếp tục đá ghế của tôi, tôi sẽ mách với thầy cô là cậu cố ý quầy rầy tôi thi cử.”
“Tôi mà phải quầy rầy cậu thi cử hả?” Vu Đắc Bảo cười lạnh: “Tôi…..”
Cậu ta vừa mới nói ra một chữ đầu tiên, giám khảo trên bục giảng đã gõ mạnh một cái lên bàn, nói: “Thi cử, không được nói chuyện.”
Cậu ta đành phải nuốt lời lại, thu chân lại tiếp tục cúi đầu đùa nghịch chiếc bút máy trong tay.
Đề thi nhanh chóng được phát ra, Tạ Miêu nhìn qua, số câu hỏi không tính là quá nhiều, nhưng đề bài rất khó, nhất là mấy câu hỏi lớn mặt sau.
Trình độ khó như này, thời gian thi hai tiếng vốn tưởng rất dư dả nhưng chưa chắc đã đủ dùng.
Không ít bạn học đều nhíu lông mày, Tạ Miêu thì nhanh chóng viết họ và tên, lớp, trường lên đầu bài thi rồi bắt đầu làm bài.
So với Tiếng Anh, thật ra môn Toán của cô kém hơn nhiều, mặc dù có thể kiểm tra đạt điểm tối đa ở đời này, hoàn toàn là bởi vì đã học qua một lần và đủ cố gắng.
Có điều đời trước cô đã làm quen với đề thi học sinh giỏi từ tiểu học, bấy nhiêu đã có thể có ưu thế hơn một chút so với những người mới vào lớp bồi dưỡng nửa năm này.
Tạ Miêu làm rất cẩn thận, giấy thi toán làm hết tờ này đến tờ khác, đợi đến khi chuông reo kết thúc cuộc thi, cô vẫn còn một câu hỏi lớn cuối cùng chưa làm xong.
Xuyên qua lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô không làm hết bài thi, khi ra khỏi phòng thi cô vẫn còn đang suy nghĩ các bước giải câu hỏi cuối cùng kia.
Triển Bằng vừa vặn đi ra từ phòng thi bên cạnh, thấy vẻ mặt này của cô, liền nói: “Đề hôm nay hơi khó, có mấy câu hỏi tôi không chắc chắn lắm.”
“Cậu cũng thấy khó à?” Tạ Miêu ngẩng đầu nhìn cậu, nói: “Tôi còn chưa làm xong một câu hỏi cuối cùng.”
Cô vừa dứt lời, đột nhiên có một tiềng cười truyền đến từ sau lưng.
Vu Đắc Bảo nhìn Triển Bằng, trong mắt ngập tràn chế giễu: “Vị trí thứ nhất lướt qua trung học số hai thành phố rồi, quả nhiên là không được.”
Sao chỗ nào cũng có cậu ta vậy?
Tạ Miêu cau mày, trực tiếp bước nhanh hơn: “Cậu còn nhớ rõ đáp án không? Lát nữa chúng ta cùng so nhé.”
“Nhớ rõ.” Triển Bằng cũng không để ý tới người nọ: “Buổi chiều cậu còn phải thi Tiếng Anh, để tiết tự học buổi tối lại so nhé.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, kết quả là mới ra khỏi cổng trường trung học Dệt May, mấy bạn nữ đang đi phía trước bỗng nhiên dừng chân.
“Bạn nam kia là ai thế? Trường nào vậy?”
“Không biết, tớ chưa từng gặp bao giờ.”
Tạ Miêu và Triển Bằng cùng nhìn về phía trước, khi thấy rõ người đứng ở ven đường, mắt Tạ Miêu sáng lên, Triển Bằng thì hơi hơi cau mày.
Thiếu niên mặc áo sơ-mi trắng cộc tay cổ áo hơi mở, lộ ra cần cổ thon dài và yết hầu xinh đẹp, trong nhẹ nhàng khoan khoái lại lộ ra mấy phần khí thế đẹp trai.
Chỉ có điều anh mím chặt môi mỏng, không có một tia sáng nào trong đôi mắt đen tuyền, khi nhìn qua luôn khiến lòng người run lên một cách khó hiểu.
Tạ Miêu vô thức đi vài bước về phía trước: “Sao anh lại tới đây?”
Lúc này Cố Hàm Giang mới thu lại tầm mắt từ trên người Triển Bằng, khí lạnh quanh người giảm xuống: “Hai ngày nữa mừng thọ ông nội, bố mẹ anh bảo anh về sớm. Anh sẽ bắt xe đi từ thành phố, tiện thể tới thăm em một lát, nói với em một tiếng.”
“Phải về sớm như vậy à?”
Tạ Miêu sững sờ, nghĩ đi nghĩ lại thì nếu muốn đến Bắc Kinh, ngồi xe lửa từ huyện Hồng Hà đi cũng được, không cần phải tới thành phố.
Xem ra, là anh cố ý tới tạm biệt mình.
Tạ Miêu cảm thấy hơi ngọt ngào trong lòng, càng nhiều hơn là sự chua chát và không nỡ đang dần dần dâng trào một cách rõ ràng.
“Khi nào anh lên xe?” Cô hỏi anh: “Nếu không vội, em còn có mấy thứ muốn đưa cho anh.”
“Bắt xe lúc 14:00.” Cố Hàm Giang nói.
“Vậy….. Anh đi một chuyến về trường học với em nhé, em để đồ ở trong phòng ngủ.”
“Được.”
Cố Hàm Giang gật đầu, Tạ Miêu lập tức quay người lại và nói lời tạm biệt với Triển Bằng: “Tớ còn có việc, đi trước nhé.”
Triển Bằng không nói gì, vẫy vẫy tay với cô: “Buổi tối gặp, chúng ta so sánh đáp án môn Toán một lượt.”
Buổi tối gặp?
Cố Hàm Giang lại rời ánh mắt từ Tạ Miêu sang cậu ta, hơi hơi nheo mắt lại. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
Nhưng Tạ Miêu lại không chú ý tới phản ứng của Cố Hàm Giang, gật gật đầu: “Được.” Sau đó quay đầu hỏi Cố Hàm Giang: “Anh đến từ bao giờ vậy?”
“Vừa mới tới không lâu.”
Cố Hàm Giang thu tầm mắt lại, cầm túi lên sóng vai rời đi cùng cô.
Bọn họ vừa đi, một âm thanh trêu tức vang lên ngay bên tai Triển Bằng: “Cậu không mau về nhà đi, nhìn cái gì thế?”
“Liên quan gì tới cậu?” Triển Bằng vô cảm liếc cậu ta một cái, xoay người rời đi.
“Đây là thẹn quá thành giận à?” Vu Đắc Bảo cười lạnh: “Tôi nói này Triển Bằng, dáng vẻ này của cậu đúng là hiếm thấy đấy.”
“Thật ra cũng không phải là thứ gì đáng giá.”
Lúc nãy nói thì rất sảng khoái nhưng khi thật sự lấy đồ ra, Tạ Miêu lại hơi ngượng ngùng.
Cố Hàm Giang cũng rất tò mò xem cô sẽ đưa cho mình cái gì, tài liệu sách hay là vở ghi chép, hoặc là đồ vật khác liên quan đến học tập.
Không ngờ, Tạ Miêu lại đưa cho anh một vòng tay chỉ đỏ được tết rất đẹp, ở giữa xỏ một hạt châu bằng gỗ được mài nhẵn mịn đến mức cực kì bóng loáng.
Tạ Miêu nói khe khẽ: “Cài này, em làm cho anh một hạt châu may mắn, hi vọng anh thuận buồm xuôi gió, sau này cũng có thể mọi việc suôn sẻ.”
Lúc bấy giờ ở đời trước, có một dạo rất thịnh hành việc đeo hạt châu may mắn. Nhưng người ta đều là vàng, cái này của cô, chỉ có thể coi như là tấm lòng.
Nhưng sự chú ý của Cố Hàm Giang đều dồn hết vào vòng dây chỉ đỏ kia, môi mỏng mím một cái, khóe môi có chút ý cười.
“Em đeo giúp anh đi.” Anh vươn tay về phía Tạ Miêu.
Tạ Miêu tưởng rằng anh đeo bằng một tay thì rất bất tiện, không từ chối, đỏ mặt quấn vòng tay chỉ đỏ vào cổ tay anh.
So với lần đầu gặp vào hai năm trước, Cố Hàm Giang đã rắn chắc hơn rất nhiều, chỉ có điều người vẫn hơi gầy, bởi vậy cũng làm nổi bật đường cong xương cổ tay cực kỳ xinh đẹp.
Tạ Miêu quấn xong vòng tay chỉ đỏ, anh liền xoay cổ tay lại cho cô thắt nút.
Dưới ánh mặt trời, vết chai mỏng trong lòng bàn tay anh đã nhạt đi rất nhiều, làn da hơi lộ ra vẻ trắng mịn, tay càng đẹp mắt hơn trước kia.
Người này, không còn là con sói con hung ác gầy như que củi kia, cũng không phải là thằng nhóc đáng thương quật cường đứng dưới đáy hố không chịu cầu cứu với cô.
Tạ Miêu buộc vòng tay chỉ đỏ lại, tỉ mỉ thắt nút: “Được rồi.”
Cô vừa muốn rút tay về, thiếu niên đã bắt được đầu ngón tay của cô: “Em thắt nút chết đi.”
“Vì sao?” Cô có chút khó hiểu.
Anh cụp mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp trong trẻo lại có chút dịu dàng: “Thắt nút chết, cả đời không thể tháo ra.”
Trái tim của Tạ Miêu lập tức lỡ nửa nhịp.
Tạ Miêu còn có kỳ thi vào buổi chiều, Cố Hàm Giang không ở được bao lâu đã đi: “Anh còn phải đến nhà ga mua vé, buổi chiều em thi tốt nhé.”
Tạ Miêu gật đầu, vừa về tới phòng ngủ thì đã đối mặt với ánh mắt hóng chuyện của Kim Liên Ngọc: “Bạn nam vừa nói chuyện với cậu ở dưới tầng là ai thế? Người đưa sách và tranh kia à? Tớ nghe nói có người tới tìm cậu vào thời gian học bù trong kì nghỉ, có phải là anh ấy không?”
“Cậu hỏi nhiều như vậy, rốt cuộc muốn tớ trả lời câu nào?” Tạ Miêu ngồi vào bên cạnh bàn, cầm cốc nước của mình lên.
Kim Liên Ngọc cười hì hì đi theo: “Còn nói cậu không có người yêu, hai người như thế, không phải đang quen nhau mới là lạ đấy. Tớ nói này Tạ Miêu, người cũng đến dưới tầng rồi, sao cậu không giới thiệu với chúng tớ một chút?”
Mối quan hệ hiện tại giữa cô và Cố Hàm Giang rất là kỳ lạ, Tạ Miêu nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Vẫn là Phó Linh lôi kéo Kim Liên Ngọc: “Cậu để cho cậu ấy nghỉ một lát đi, cậu ấy còn thi tiếng Anh vào buổi chiều đấy.”
“Biết rồi biết rồi.” Kim Liên Ngọc lầm bầm một câu: “Cũng không biết là có cái gì không thể nói với người khác.”
Không có người đuổi theo gặng hỏi, Tạ Miêu cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, sau khi ngủ trưa xong, lại đi tới trường trung học Dệt May.
Lớp bồi dưỡng môn tiếng Anh là do Đường Quyên dẫn đi.
Vốn dĩ cô ấy định dặn dò cháu gái Phùng Lệ Hoa vài câu trên đường đi, bảo cô ta phát huy thật tốt, bắt lấy cơ hội lần này để thi đạt kết quả tốt. Nhưng Phùng Lệ Hoa vẫn luôn đanh mặt, nhìn có vẻ cực kì căng thẳng, khiến cho cô căn bản không dám mở miệng.
Trái lại, Tạ Miêu vẫn như bình thường, không giống như đi thi, ngược lại còn giống như đi chơi xuân.
Cô còn có tâm trí để phân tán sự chú ý của Phó Linh, giúp Phó Linh thả lỏng, từ đầu đến cuối hai cô gái nhỏ luôn nở nụ cười trên môi.
Đường Quyên trông thấy thì thở dài trong lòng.
Nếu Lệ Hoa có thể có một nửa tố chất tâm lí của Tạ Miêu, kết quả thi cuối kì ở học kì trước cũng sẽ không tụt xuống nghiêm trọng như vậy.
Những năm trước đã tâng bốc con bé quá cao rồi, một khi gặp phải rào cản và đối thủ, tâm thái của con bé lập tức sụp đổ.
Mặc dù rất không muốn nhưng Đường Quyên vẫn không thể không thừa nhận, lần này trường Nhị Trung của bọn họ muốn có thành tích tốt trong cuộc thi học sinh giỏi môn Tiếng Anh, có khả năng thật sự phải dựa vào Tạ Miêu.
Trước khi vào phòng thi, Đường Quyên khó có khi nhẹ nhàng nói một câu với Tạ Miêu: “Thả lỏng, cố gắng thi tốt nhé.”
Tạ Miêu hơi kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu một cái: “Em biết rồi, thưa cô.”
Lần này cô không được phân vào phòng thi buổi sáng nay, nhưng trùng hợp là, vừa khéo được phân vào cùng phòng với Phó Linh.
Hai người cùng đi tới phòng thi, thi xong lại cùng nhau đi ra, Phó Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài: “Cậu thi thế nào?”
“Tạm được,” Tạ Miêu nói.
“Cậu nói tạm được, chính là thi rất tốt.” Phó Linh cười rộ lên.
Tạ Miêu cũng cười: “Tớ cũng không thể nói là tớ thi rất tốt, giữ vững hạng nhất chứ?”
Mấy bạn nữ của trường trung học Dệt May đi ra ngoài theo phía sau bọn họ nghe thấy, bĩu môi khinh thường. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
“Còn thi đứng đầu cơ đấy, bốc phét lên tận trời cao rồi.” Một bạn nữ lôi kéo bạn học bên cạnh mình: “Buổi sáng cậu không đến nên không biết, tớ nói cho cậu biết, buổi sáng người này đến thi một cái mà còn có con trai tới đón, không đặt suy nghĩ vào việc học tập đâu.”
Bạn học kia không tin: “Thi học sinh giỏi mà thôi làm sao phải tới đón?
“Làm sao tớ biết được? Thậm chí cậu ta còn đi ra khỏi trường thi cùng Triển Bằng và Vu Đắc Bảo, nhìn cứ như không phải người đi dự thi vậy.”
Hai người đang nói chuyện, bạn nữ im lặng từ đầu tới cuối ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Các cậu có cảm thấy giọng nói của bạn nữ vừa rồi có chút quen tai không?”
“Quen tai? Không thấy vậy.” Bạn nữ mở miệng đầu tiên kia nói.
Nhưng bạn học của cô ta nhớ lại một cách cẩn thận: “Cậu nói như vậy, tớ cũng cảm thấy hơi quen tai, hình như đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi.”
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố Hàm Giang: Để ăn mừng việc cô vợ nhỏ tự tay buộc vòng tay chỉ đỏ cho tôi, tôi quyết định để tác giả phát bao lì xì cho mọi người. Kinh hỉ không? Kinh ngạc không?