Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

Chương 68


Đọc truyện Xuyên thành vợ cũ của quân nhân – Chương 68

 
Chương 68
 
Với khuôn mặt này, Tạ Miêu đã không ít lần bị tiếp cận. Nhưng nói chuyện không một chút tôn trọng như vậy thì đây là lần đầu tiên cô gặp phải.
Cô kéo cặp sách vừa mới mở ra, mày nhíu lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sáu bảy tên thanh niên chừng 20 tuổi đứng vắt vẻo, thành hình vòng cung vây cô ở giữa.
Vì trời quá nóng, nên có vài tên mặc áo ba lỗ, có tên thì dứt khoát cởi trần, treo một nụ cười không đứng đắn trên mặt, vừa nhìn đã thấy không ra gì.
Lông mày Tạ Miêu nhíu càng chặt hơn, cô lùi lại hai bước không nói năng gì, chuẩn bị vào rạp chiếu phim đợi Cố Hàm Giang.
Nhưng vừa quay người, một tên đã giang tay ra ngăn cô lại, “Em gái chạy làm gì? Nói vài câu với anh đi.”
“Tôi đang đợi bạn.”
Tạ Miêu lạnh giọng nhắc nhở bọn chúng, rằng không phải chỉ có mình mình.
Mấy tên thanh niên cậy đông nên căn bản chẳng để tâm.
“Biết mà, em đang đợi bọn anh đến đúng không?”
“Em ấy đợi lâu quá nên quạu chúng ta đó mà hahaa.”
Trong đó có một tên vạm vỡ còn huýt sáo với Tạ Miêu, cười thô tục, “Có phải em gái biết anh thích như thế mới cố ý phụng phịu cho anh vui không? Hả?”
“Tránh ra.”
Tạ Miêu giận tái mặt, đang chuẩn bị lấy cặp đánh cánh tay chặn trước mặt thì một bàn tay to khỏe bỗng túm lấy cổ tay đối phương vật một cái dữ dội, khiến cho hắn phải loạng choạng.
“Tránh xa cô ấy ra.”
Giọng nói của chàng trai lạnh như băng, anh quay lại đưa chai nước ngọt có ga đã mở nắp cho Tạ Miêu, “Xin lỗi, anh về muộn.”
Anh chạy đi lâu như vậy, lẽ nào là để tìm chỗ mua nước ngọt cho cô?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Miêu ngây người.
Mấy tên thanh niên đó thấy chỉ có mình Cố Hàm Giang đến nên cũng chẳng khiêm tốn lại chút nào, “Mày là thằng nào? Mày cậy cái gì nói bọn tao tránh xa cô ấy là bọn tao phải tránh? Rõ ràng cô em này gọi bọn tao đến chơi cơ mà.”
Tên bị Cố Hàm Giang ném đi sau khi ổn định lại thân thể thì nhổ một bãi nước bọt xuống đất một cách hung tợn, sự tức giận tràn ngập trong ánh mắt, “Mẹ kiếp, ông cứ muốn ở gần cô ấy đấy, thích đụng chạm đấy, mày làm gì tao?”
Hắn ta vừa nói, không ngờ còn muốn đưa tay kéo Tạ Miêu.
Trong mắt Cố Hàm Giang bỗng chốc phủ lên bóng tối vô hạn, một cú đấm như sấm chớp xẹt qua.
Tên kia hoàn toàn không lường trước được bị đấm một cú ngã nhào ra đất, há miệng nhổ ra một ngụm máu trên đất, trong đám nước bọt đó còn là một cái răng.

Mấy tên thanh niên tắt hết nụ cười, “Mụ nội nó, dám đánh thằng Quang, anh em lên, đấm chết nó!”
Trước mặt là sáu bảy tên thanh niên vạm vỡ, nhưng Cố Hàm Giang chẳng chớp mắt lấy một cái. Anh kéo Tạ Miêu lui sau người mình, “Tìm chỗ trốn đi.” rồi giơ chân đạp lên bụng một tên trong đó, mạnh đến nỗi tên kia phải lùi vài bước, ôm bụng ngã ngồi trên đất.
Đến khi Tạ Miêu phản ứng lại được, anh đã đánh nhau loạn xì ngầu cùng bọn chúng với một ánh mắt rất hung ác.
Tạ Miêu biết Cố Hàm Giang đánh nhau rất giỏi.
Lúc mới đến thôn Bắc Xá, có người nghe những lời nói nhảm nhí, rồi nói cả nhà anh không tốt và đều là tù nhân cải tạo lao động ngay trước mặt anh. Anh không nói lời nào trực tiếp ra tay, đến khi đánh nhiều quá, đánh tàn nhẫn quá thì chẳng có ai dám chọc vào anh nữa.
Nhưng bây giờ là sáu bảy tên thanh niên khỏe mạnh, cô không chắc một mình Cố Hàm Giang có đối phó được hết không.
“Anh kiên trì một lát, em đi báo cảnh sát.”
Tạ Miêu hét về phía trận hỗn chiến, vừa định nhấc chân chạy, nhưng cô lại thấy có người không biết nhặt cục gạch từ đâu ném đến sau đầu của Cố Hàm Giang.
Bước chân của cô quay ngoắt, chẳng nghĩ ngợi gì bèn siết chai nước ngọt trong tay phang vào đầu của tên đó.
“Choang” một tiếng, chai nước ngọt vỡ ngay trên đầu tên kia, nước ngọt sủi bọt trộn lẫn với mảnh thủy tinh đổ đầy mặt, đến cả trên tay và giày của Tạ Miêu còn bị vương một ít.
Đối phương đờ đẫn một lát, bàn tay đưa lên sờ lập tức bị nhuốm một chút máu.
Tạ Miêu thấy máu thì trong lòng hoảng hốt, nhưng mặt thì giả vờ điềm tĩnh, chĩa miệng chai vỡ sắc bén về phía đối phương.
Tên kia bị cô đánh thế nổi giận đùng đùng, tay ôm đầu, miệng thì mắng chửi muốn bổ nhào qua cô.
Đáng tiếc hắn ta vừa nhấc chân, Cố Hàm Giang bên kia đã quay lại đá lên sườn hắn một cú.
Có lẽ kinh nghiệm mười năm kia đã cho Cố Hàm Giang có được sự thu hoạch tốt nhất, đó là sự kiên trì bền bỉ và bản lĩnh đánh nhau.
Anh có thể ra tay ngay chỗ đau nhất trên cơ thể người. Khi đánh, đối phương không nhất định bị thương nặng, nhưng sẽ giới hạn khả năng hành động vì đau đớn trong thời gian ngắn.
Chẳng mấy chốc, sáu bảy tên thanh niên đã ngã xuống hơn một nửa, ngoại trừ vết xây xát một bên mặt ra, hầu như anh không bị vết thương nào khác.
Cái tên chặn Tạ Miêu trước đí thấy tình hình không ổn, xoay người định chạy, nhưng chạy vài bước mới nhận ra không thẳng nổi Cố Hàm Giang, thậm chí hắn còn muốn chui xuống gầm chiếc xe nào đó bên đường để trốn.
Đầu óc Cố Hàm Giang bây giờ cứ văng vẳng câu nói muốn đụng chạm của hắn thì làm sao có thể tha cho hắn được. Anh tóm lấy bắp chân của tên kia rồi giật mạnh, kéo hắn ta ra ngoài.
Tên kia sợ vãi linh hồn, chẳng quan tâm gì đến bụi bặm rồi vết bầm tím trên ngực và cánh tay, mà chỉ muốn mở miệng van xin.
Kết quả lời còn chưa ra khỏi kẽ răng, cả người đã bị lật lại, tiếp đó là sự đau đớn ở cổ.
Không biết Cố Hàm Giang đã nhặt một mảnh vỡ chai nước ngọt lên từ khi nào, dí sát vào cổ hắn ta, “Vừa rồi mày nói gì? Dám nói thêm một lần nữa không?”
Giọng nói của anh lạnh lùng sắc bén, nhìn đôi mắt đó khiến hắn ta không mảy may nghi ngờ rằng miếng thủy tinh đó sẽ xé rách cổ họng của hắn.
Tên thanh niên kia không dám động đậy, mồ hôi lạnh chảy ướt cả tóc, “Đại, đại ca, em, em sai rồi!”
Nhưng sức mạnh ở bàn tay Cố Hàm Giang vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, mảnh vỡ thủy tinh sắc nhọn vẫn ấn xuống, một giọt máu lăn xuống.
Lúc anh có chút không kiềm chế được tình trạng bạo lực của mình thì Tạ Miêu chạy đến, nhẹ nhàng kéo cánh tay anh, “Cố Hàm Giang.”
Tay anh run lên, nhích người che đi tầm nhìn của Tạ Miêu, không để cô nhìn thấy vết thương mà anh gây ra.

Nhưng dáng vẻ hung tợn kia của anh đã bị Tạ Miêu nhìn thấy rồi.
Ánh mắt của anh quá khủng khiếp, Tạ Miêu sợ rằng anh không kiềm chế được cảm xúc mà nặng tay thì lại thêm phiền phức, vì thế vội vã kéo anh lại.
“Hình như phim chiếu rồi, anh không xem nữa à?”
Giọng nói của cô gái vừa dứt khoát lại ngọt ngào, trong đó còn mang theo sự sốt ruột và lo lắng, phút chốc khiến cho bộ não đang nóng bừng của Cố Hàm Giang bình tĩnh lại.
Anh thả đối phương ra, ném mảnh thủy tinh ra xa, lạnh lùng thốt ra một tiếng, “Cút!”, sau đó kéo Tạ Miêu đi thẳng vào rạp chiếu phim không ngoảnh đầu lại.
Tên kia thở phào một cái, bịt vết thương đang rỉ máu trên cổ, mặt mũi vô cùng sợ hãi.
Mẹ kiếp, tưởng đâu có cô em xinh đẹp đi lạc, chọc chơi chơi, ai ngờ đá phải tấm sắt.
Không, đó không phải tấm sắt, mà là tấm đinh, đạp lên một cái sẽ đâm vào tận xương thịt.
Phía bên kia, những tên bị thương không nặng lắm cũng đang bò dậy, mồm mắng nhiếc, trông có vẻ vẫn còn muốn đi báo thù.
Tên kia nghe thế cũng chẳng nói gì, đứng dậy một cách khó khăn, cúi gằm xoay người rời đi.
Cái loại người như Diêm Vương kia, đứa nào không sợ chết thì cứ đi nộp mạng đi, còn hắn không ngáo cần đâu.
Trước cửa rạp chiếu phim còn có vài đôi nam nữ trẻ tuổi, có vẻ như cũng đến xem phim.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, bọn họ còn chưa kịp hiểu mô tê gì thì Cố Hàm Giang đã xông vào đánh người.
Bây giờ thấy anh đầy sát khí bước đến, bọn họ đều vô thức né qua một bên, nhường lại đường cho hai người.
Tạ Miêu bị Cố Hàm Giang kéo, cô lúng túng bước vào, khi thấy sắc mặt của anh không còn khó coi như trước nữa mới nhẹ nhàng nhúc nhích tay.
Chàng trai tựa hồ như không hiểu ý của cô, vô thức nắm chặt hơn.
Hết cách, Tạ Miêu chỉ đành kéo ra sau một chút, hỏi anh: “Anh có bị thương không?”
Lúc này Cố Hàm Giang mới thả tay ra, lắc đầu, “Anh không sao.”
Tạ Miêu lùi về sau nửa bước, cẩn thận xem xét một lượt từ đầu đến chân, sau cùng chỉ lên mặt anh, “Đau không?”
“Không đau.”
Cố Hàm Giang vừa nói, vừa đưa ngón tay lên sờ vẻ không quan tâm, nói: “Đi thôi, đi mua vé.”
Vết xây xát đó quả thực nhìn không nghiêm trọng, nên Tạ Miêu cũng không nói gì thêm, cùng anh đi mua vé.
Đi được vài bước cô mới phát hiện mình vẫn cầm nửa chai nước ngọt trong tay, vội vã tìm chỗ ném đi, “Tiếc thật đấy, em còn chẳng uống được ngụm nước ngọt nào, chai cũng vỡ rồi, nếu không thì trả lại còn được đổi một đồng đó.”
Cô gái bĩu môi, dáng vẻ cân đo từng chút, đau lòng không thôi.
Cố Hàm Giang thấy thế, ngọn lửa giận trong lòng cuối cùng đã hạ, “Em muốn uống thì anh đi mua cho em.”
Trong mười năm đầu của thế kỉ XX, vì sở thích của nữ lãnh đạo nào đó, thứ được chiếu nhiều nhất trong rạp phim chính là tám màn ca kịch cách mạng kinh điển nhất.

Hai năm trở lại đây gió đã đổi chiều, ca kịch cách mạng được chiếu vô cùng ít, những cái khác thì lại nhiều lên.
Có lẽ buổi diễn là dành cho các cặp tình nhân trẻ tuổi đến xem sau khi tan làm, hôm nay rạp chiếu bộ phim “Tam Tiếu”, nói về chuyện đính hôn giữa tài tử phong lưu Đường Bá Hồ và Thu Hương Tam Tiếu.
Tạ Miêu đã xem qua bộ phim kinh điển “Đường Bá Hồ điểm Thu Hương” của Tinh gia (Châu Tinh Trì), thế nên không thể tránh khỏi có nhiều sự sai lệch trong quá trình xem phim.
May thay trong rạp phim khá tối, mọi người lại đang chăm chú xem phim, chẳng có ai chú ý đến biểu cảm của cô. 
Sau khi xem xong hết phim, bầu trời bên ngoài cũng đã tối mịt.
Hai người men theo bậc thang bước ra ngoài, bên tai truyền đến tiếng thảo luận không ngớt về bộ phim.
“Đường Bá Hổ tốt với Thu Hương thật đấy, có thể hạ mình làm thư đồng vì để cưới cô ấy.”
Tạ Miêu nghe thế, trên mặt lộ ra vài phần không tán thành.
Cố Hàm Giang tinh mắt thấy thế, nghiêng đầu tràm giọng hỏi cô: “Em có cách nhìn khác à?”
Tạ Miêu nghe thế cũng nghiêng đầu sang, nhỏ tiếng nói: “Không nói đến việc câu chuyện này đã bị người đời sau sửa lại, Đường Bá Hổ có thích Thu Hương đi chăng nữa, Thu Hương cũng chỉ là tiểu thiếp thứ chín của hắn ta thôi. Hơn nữa nếu hắn ta bỏ mặc tất cả vì Thu Hương thì tám người vợ còn lại tính sao?”
Nói đến đây, đột nhiên cô nhớ đến nội dung trong sách, cảm hứng nói chuyện cũng mất không còn chút gì.
Cố Hàm Giang thấy cô trở nên im lặng, tưởng rằng cô không muốn nói về chuyện này nữa, hỏi cô: “Uống nước ngọt nữa không?”
“Không uống nữa.”
Trong lòng Tạ Miêu đang buồn bực, vừa định nói muốn về trường thì một giọng nói có chút quen tai vang lên từ phía không xa, “Đồng chí cảnh sát, chính hai người họ, là hai người họ đánh hai chúng tôi ra nông nỗi này, đồng chí phải làm chủ cho chúng tôi.”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một tên trong đám trêu chọc cô trước đó, đang dẫn hai viên cảnh sát đến, ngược dòng người đi đến chỗ họ.
“Nói đi, sao lại đánh người?” Hai viên cảnh sát ngồi đối diện Tạ Miêu và Cố Hàm Giang, mặt không chút biểu cảm bắt đầu ghi chép.
Cảnh sát ở thời đại này còn chưa giới hạn súng, ra ngoài đều mang theo súng ngắn Type54
Cố Hàm Giang cũng không phải loại có mắt không tròng mà đi chống đối họ, thế nên hai người chỉ đành đi theo đến đồn cảnh sát gần đó.
Mấy tên lưu manh đó chắc là giận quá hóa rồ, vậy mà lại chọn ra hai tên bị thương khá nặng đến báo cảnh sát. Trong đó có một tên bị Tạ Miêu cầm chai đánh trúng, lúc bọn chúng đi vào, hắn ta còn đang ôm cái đầu quấn băng, hậm hực.
Tạ Miêu và Cố Hàm Giang đều không phải bị ngốc, chẳng mấy câu đã nghe ra được những tên này đến tố cáo họ đánh người, muốn họ đền tiền.
Lúc đó, Cố Hàm Giang chỉ cười lạnh nói, “Tại sao lại đánh bọn họ ư? Sáu tên bọn họ dám giở trò lưu manh với bạn gái tôi.”
Ở thời đại này, giở trò lưu mạnh là một vấn đề lớn, hai vị cảnh sát nọ nghe thế thì nhíu mày, nhìn về hai thanh niên bị thương khá nặng đó.
“Hai anh giở thói côn đồ với bạn gái người ta à? Sao lúc báo án lại không nói?”
Tên dẫn cảnh sát đến rạp chiếu phim chặn người lập tức kêu ấm ức, “Hai chúng tôi nào dám? Chúng tôi thấy cô ấy xinh xắn, nên nhìn thêm một lúc, cậu ta tự dưng lên cơn thần kinh, đánh chúng tôi thành cái dạng này đây.”
Cảnh sát nghe thế chẳng phản ứng gì, hỏi Cố Hàm Giang: “Vừa nãy cậu nói họ có sáu người.”
“Đồng chí cảnh sát, cậu ta nói dối đấy!” Tên kia lại hét lên, “Nếu chúng tôi có nhiều người thế thì đâu đến nỗi như vậy?”
“Im lặng!”
Một viên cảnh sát liếc hắn, quay đầu tiếp tục hỏi Cố Hàm Giang: “Cậu xác định là sáu người?” Ánh mắt có vài phần nghi ngờ.
Tạ Miêu là một cô gái liễu yếu đào tơ, vừa nhìn là biết chẳng đấm đá được gì.
Còn Cố Hàm Giang chẳng qua chỉ là một thiếu niên, nhìn thế nào cũng không giống một chọi năm rồi đánh người ta bầm dập như vậy.
Không ngờ Cố Hàm Giang thật sự gật đầu.

“Đúng là sáu người. Trừ hai người này, còn có một người mặt chữ điền, môi dày, cao khoảng 1m7, ngoại hình vạm vỡ; một tên mắt cụp, lông mày khá mỏng, cao khoảng 1m75m, hơi gầy…”
Trong ánh mắt khá ngạc nhiên của cảnh sát và chấn động của hai tên thanh niên, Cố Hàm Giang bình tĩnh, trực tiếp miêu tả đặc điểm ngoại hình của bốn tên còn lại, Tạ Miêu nghe thế ngạc nhiên đến nỗi phải nhìn anh vài lần.
Nếu như gặp lại, cô cũng có thể nhận ra những người đó. Nhưng chỉ dựa vào trí nhớ mà miêu tả cặn kẽ như vậy, cô không làm được.
Nên nói con người này có trí nhớ quá tốt hay là khả năng quan sát quá khủng bố đây?
Sau khi chấn động, hai tên thanh niên kia lại nhanh chóng giả vờ giả vịt, luôn mồm nói Cố Hàm Giang bịa đặt.
Nhưng nếu như bịa đặt trong thời gian ngắn như vậy, nếu bị hỏi nhiều lần chắc chắn sẽ lộ sơ hở.
Hai viên cảnh sát hỏi một hồi lâu, thậm chí dùng những câu nói khác để đánh lạc hướng sự chú ý của Cố Hàm Giang, rồi hỏi bất ngờ, nhưng Cố Hàm Giang vẫn trả lời như thế, không thiếu một chi tiết nào.
Lúc này, bất kể ai cũng nhìn ra được, sáu tên đó quả thật đã trêu chọc bạn gái của người ta, bị người ta đánh cho một trận.
Hai cảnh sát chỉ nói đơn giản vài câu với Cố Hàm Giang rằng sau này đừng manh động thế nữa, sau đó liền thả Cố Hàm Giang và Tạ Miêu ra.
Còn hai tên lưu manh báo án giả kia lại tự lấy đá đập chân mình, đêm nay có lẽ phải ở lại đồn cảnh sát qua đêm thôi.
Lúc Cố Hàm Giang và Tạ Miêu sắp đi, viên cảnh sát lớn tuổi hỏi Cố Hàm Giang: “Cậu vẫn còn là học sinh à?”
“Vâng.” Cố Hàm Giang gật đầu.
Đối phương vỗ vai cậu, “Sau này thi trường cảnh sát đi, cậu là một hạt giống tốt cho ngành này đấy.”
Bất kể là trí nhớ, khả năng quan sát hay thân thủ thì cậu thanh niên này đều thích hợp làm cảnh sát, nhất định sẽ trở thành người xuất sắc.
Cố Hàm Giang nghe thế cũng chẳng tỏ vẻ gì, sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, anh tiễn Tạ Miêu về trường.
“Giờ em về còn kịp không?” Anh hỏi Tạ Miêu khi đang đi trên đường.
Tạ Miêu liếc nhìn đồng hồ trên tay anh, “Mấy giờ rồi?”
“Chín giờ rưỡi.”
“Có lẽ vẫn kịp.” Từ đây về trường cũng phải mất gần 30 phút, Tạ Miêu không chắc chắn.
Cố Hàm Giang nghe thế thì trầm mặc, giọng nói nhỏ đi vài phần, “Xin lỗi, làm liên lụy em rồi.”
“Anh nói gì thế? Nếu không vì em thì anh cũng đâu đánh nhau với bọn họ.”
Nói thật lòng, Cố Hàm Giang có thể không chút do dự đánh nhau với sáu tên kia vì bảo vệ cô, khiến cô vẫn khá là cảm động.
Dù tương lai có thế nào, nhưng vào khoảnh khắc đó, anh thật sự quan tâm đến cô, bảo vệ cô.
Đáng tiếc sự cảm động này cũng chỉ duy trì được đến dưới ký túc xá nữ thì đã bị sự tức giận thay thế.
Cả tòa kí túc tối om, đèn đã tắt từ sớm.
Cô gọi mấy lần cũng không thấy ai ra mở cửa, lúc này mới nhận ra người bảo vệ ký túc họ Ngưu kia đã khóa cửa lớn, không biết đi đâu rồi.
 
***
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người nói cho tui, chương này bạn học Cố có soái không nào?

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.