Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

Chương 67


Đọc truyện Xuyên thành vợ cũ của quân nhân – Chương 67

 
Chương 67
 
Chàng trai đứng trước cửa có mái tóc ngắn gọn gàng, lông mày sắc bén như kiếm, đôi mắt sâu hút như đầm nước lạnh, đẹp trai đến mức sắc sảo.
Rõ ràng là ngày hè nóng nực, nhưng anh đứng thẳng tắp ở nơi đó lại như mũi kiếm lạnh lẽo bổ thẳng trước mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Miêu bị cái nhìn như có thực thể gì đó của cậu khiến cho ánh mắt của cô vô thức lóe lên. Khi cô đang muốn tránh đi thì tự dưng nhận ra có gì đó không đúng.
Chẳng phải Cố Hàm Giang đi tỉnh rồi ư? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Không đúng, cho dù anh không đi tỉnh, thì cũng không nên ở trước cửa lớp bồi dưỡng toán trường trung học số hai thành phố của bọn cô chứ.
Trong thời gian Tạ Miêu đang ngây ngẩn thì Triển Bằng đã thấy chàng trai đang đứng ở cửa theo ánh mắt của cô, “Cậu quen à?”
Tạ Miêu không hề có ý che giấu sự ngạc nhiên trên mặt, bất kì ai cũng có thể nhìn ra đây không phải là phản ứng bình thường khi nhìn thấy một anh chàng lạ hoắc.
“Quen.”
Tạ Miêu gật đầu, đang định bước nhanh ra đó, chàng trai đã đưa ngón tay thon dài lên, mặt không chút biểu cảm gõ cửa phòng học đang mở rộng, “Làm phiền một chút, tôi tìm Tạ Miêu.”
Giọng nói của anh hơi lạnh, giống như một cơn gió ùa vào, phút chốc khiến căn phòng trở nên yên ắng.
Những con người đang nằm đơ trên bàn như xác chết, hoặc là đang nói chuyện, hoặc là thu dọn đồ chuẩn bị ra về đều nhìn về phía cửa.
Sau đó, từng cái đầu lại đồng loạt nhìn về phía Tạ Miêu, “Tạ Miêu, tìm cậu kìa.”
Tạ Miêu cứ cảm thấy ánh mắt của mọi người tựa hồ hơi hóng hớt, cô vội vàng đi ra khỏi phòng, “Thế tớ đi trước đây.”
Đến khi không cảm nhận được những ánh mắt dõi theo phía sau, cô mới thở phào một tiếng, hỏi Cố Hàm Giang: “Sao anh lại đến đây?”
Cố Hàm Giang mím môi, vốn dĩ có chút không muốn nói chuyện, nhưng khi khóe mắt liếc thấy bóng người phía sau Tạ Miêu thì anh lại đổi ý.
Anh nhíu mày, vừa như là không vui, vừa như là đang cố gắng suy nghĩ gì đó, một lúc lâu mới nhẹ giọng, “Miêu Miêu, gặp anh làm em không vui sao?”
Ơ kìa!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái giọng điệu quái quỷ gì vậy? Cố Hàm Giang bị vong nhập rồi hả?
Trời thì nóng, nhưng Tạ Miêu nghe xong lại rùng mình, một lớp da gà nổi lên trên cánh tay.
Thấy biểu cảm của cô như vậy, Cố Hàm Giang càng nhíu mày chặt hơn, “Không nói trước với em nên em giận hả?”
Lần này cô lại muốn đưa tay sờ lên trán anh xem có phải sốt không như anh làm ngày hôm trước.
Chỉ có điều cô chưa kịp hành động thì Triển Bằng đã lướt qua người cô, còn ngoái đầu nhìn cô một cái.
Tạ Miêu nhớ đến câu nói không rõ nguyên do của Cố Hàm Giang vừa rồi, bỗng nhiên thấy lúng túng.

Tạ Miêu không muốn nói chuyện, Cố Hàm Giang cũng không lên tiếng.
Hai người đi thẳng ra khỏi tòa nhà, đến đứng ở một bóng râm dưới mái hiên, Tạ Miêu mới mở miệng hỏi anh: “Không phải anh đi tỉnh rồi à?”
“Vừa về, trùng hợp đi ngang qua.”
Ánh mắt của Tạ Miêu có chút nghi ngờ rơi trên bàn tay trống không của anh.
Cố Hàm Giang thấy thế, biểu cảm như thường nói: “Hành lý để ở nhà khách, anh muốn đi đây đó trong thành phố.”
Ở nhà khách?
Thế là ngày mai chuẩn bị về rồi.
Bây giờ mới buổi trưa, dù có đi tàu hay xe khách đều có thể về thôn Bắc Xá kịp.
Ở nhà khách trong thời đại này cần có thư giới thiệu, rất phiền phức.
Tạ Miêu cũng không biết đối phương ở lại thành phố trong bao lâu, có phải vì mình không, trong lòng cô nhất thời có chút hoảng loạn.
Nhưng lúc này Cố Hàm Giang đang nhìn cô, “Không dẫn anh đi thăm trường em à?”
“Đi chứ.”
Tạ Miêu vội vàng định thần lại, “Nhưng anh sắp thi đại học rồi, trường này chắc chắn không so được với đại học.”
Hai người đi dạo sơ qua một vòng trong trường, Tạ Miêu lại dẫn Cố Hàm Giang đi xem những chỗ gần trường.
Cố Hàm Giang mua một ít đồ trong một tiệm bách hóa để tặng cho bà Ngô, sau đó mời Tạ Miêu đi ăn với lý do cảm ơn.
Tạ Miêu có hơi do dự, “Cưa đôi đi, em có mang tiền và phiếu ăn.”
Cố Hàm Giang nghe thế thì mím môi, “Trưa anh mời, tối em mời.”
“Thế cũng được.”
Tạ Miêu gật đầu, đi được hai bước mới phản ứng lại.
Trước đó bọn họ căn bản không nhắc đến bữa tối, tại sao chỉ với vài câu nói mà cả hai bữa hôm nay đều phải ăn ở ngoài vậy?
Tạ Miêu không thể không nghi ngờ Cố Hàm Giang đang tính kế với cô.
Nhưng người này rất đơn độc, kiệm lời, bình thường rất ít qua lại với người khác, nhìn thế nào cũng chẳng giống người tính kế người khác.
Cho đến khi đi đến cửa tiệm cơm Quốc Doanh, Tạ Miêu vẫn chưa rõ rốt cuộc Cố Hàm Giang tính kế cô hay là do cô nghĩ nhiều…
Cô bước vào cửa cùng Cố Hàm Giang, vừa tìm thấy chỗ ngồi xuống, một bé trai tự nhiên bổ nhào qua ôm chân cô, “Chị ơi.”
Bé trai khoảng ba bốn tuổi, gương mặt có chút cháy nắng nhưng đôi mắt to lanh lợi, trông vô cùng sáng sủa.
Cậu bé nói vẫn chưa tròn chữ, nghiêng đầu hàm hồ nói: “Chị, chị đẹp quá.”
Cố Hàm Giang nhíu mày, “Con cái nhà ai vậy?”

Tạ Miêu lại rất thích trẻ con, cô mỉm cười xoa đầu nó, “Bé cưng, em tên gì?”
Kiếp trước, việc mọi người gọi các bạn nhỏ là bé cưng rất thường thấy.
Nhưng người ở thời đại này nghe thấy từ này lại cảm thấy thân thiết quá mức, đặc biệt là Cố Hàm Giang.
Ánh mắt của anh nhìn đứa bé bỗng trở nên mất thiện cảm.
Cậu bé không nhận ra mà giơ ba ngón tay ngắn ngủn mũm mĩm lên, non nớt ngây thơ trả lời câu hỏi của Tạ Miêu: “Bốn, bốn tủi.” (*)
(*) Ghi “tủi” để nhấn mạnh cách nói chuyện chưa chuẩn của bé.
“Đây là số bốn của em hả?” Tạ Miêu cảm thấy buồn cười.
Cậu bé nghe thấy liếc nhìn những ngón tay nhỏ của mình, rồi gập một ngón lại, “Bốn tủi.”
Lúc này Tạ Miêu không thể nhịn cười được nữa.
Chỉ tiếc cô còn cười chưa được bao lâu, một giọng nói làm cụt hứng ở bên cạnh chen vào.
Cố Hàm Giang túm cổ áo của cậu bé, cố gắng nhẫn nhịn, “Nhóc bỏ ra trước đi, anh và chị ấy còn phải ăn cơm.”
Nhưng cậu bé nhìn anh, rồi dụi mặt vào chân của Tạ Miêu, “Chị ơi, chú này đáng sợ quá.”
Ch…chú?
Mặt của Cố Hàm Giang đen ngòm, “Nhóc nói cái gì hả?”
Giọng điệu của anh quá lạnh lùng, cậu bé nghe thế càng ôm Tạ Miêu chặt hơn, “Chị cứu em!”
Chính vào lúc Cố Hàm Giang chuẩn bị đi đến cưỡng ép xách thằng bé xuống thì một người phụ nữ mang đồ phục vụ vội vã chạy đến. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
“Xin lỗi, dì không để ý một chút mà nó chạy đi rồi, không làm phiền hai người chứ?”
Tạ Miêu muốn nói không sao, nhưng Cố Hàm Giang đã trầm giọng nói: “Làm phiền rồi đấy.”
Người phụ nữ đó nghe thế có chút lúng túng, vội vã chạy lên túm lấy con trai mình, “Đã nói con đừng chạy lung tung rồi mà? Con không nghe lời lần sau mẹ không dẫn đến đây nữa đâu.”
Nhưng cậu bé cứ ôm chặt Tạ Miêu không chịu buông, “Con muốn chị ấy, muốn chị xinh đẹp này cơ!”
Sau đó người phụ nữ cưỡng ép lôi cậu bé ra, cậu bé vẫn gân cổ lên gào khóc, khiến cho người phụ nữ nọ càng thêm xấu hổ.
“Dì và bố nó đều đi làm, con không ai trông, thế nên mới đem đến đây. Trước đây nó ngoan lắm, không ngờ hôm nay nó quấn lấy cháu không buông, có lẽ cháu xinh xắn quá, thằng bé này nó thích mấy chị gái xinh xinh lắm.”
Lúc đến giúp hai người chọn món, dì ấy xin lỗi Tạ Miêu, còn nhỏ tiếng nói với họ xem như bồi thường: “Hôm nay nhà bếp có cá thịt, hai cháu muốn ăn gì? Dì chọn giúp hai đứa.”
Tiệm cơm quốc doanh và cửa hàng hợp tác xã cung ứng đều là đơn vị tốt trong thời đại này, mặc dù lương không cao, nhưng khi bước ra ngoài thì rất oách.
Lúc Tạ Miêu và Tạ Vệ Dân đến đây ăn cơm lần trước cũng là cô phục vụ này chọn món.
Nhưng hôm đó dì ta không mang theo con nhỏ, phớt lờ Tạ Miêu và Tạ Vệ Dân, hỏi món gì ngon cũng nói không có.

Nói chứ, bữa cơm này của cô có tính là có được nhờ quẹt mặt* không?
* 刷脸: người có ngoại hình ưa nhìn có thể nhận được một số đãi ngộ đặc biệt vì ngoại hình của họ, đi đâu mua gì chỉ mặt lộ mặt ra, không cần quẹt thẻ hay trả tiền làm gì.
Tạ Miêu không kìm được sờ lên gò má còn mềm hơn cả trứng gà bóc.
Tạ Miêu không ngờ chỉ một câu gọi chú của cậu bé lại khiến Cố Hàm Giang giận dai như vậy.
Cả buổi cơm anh luôn trầm lặng, lúc đưa cô về trường càng không nhịn được hỏi cô: “Trông anh già lắm sao?”
Tạ Miêu sững người, “Trông già? Anh trông già chỗ nào?”
Vừa nói xong, đột nhiên cô hiểu ra, buồn cười, “Anh còn nhớ chuyện đó à? Thằng nhóc gọi bậy thôi, anh cũng tưởng là thật à?”
“Nhưng nó gọi em là chị.”
Biểu cảm của Cố Hàm Giang rất nghiêm túc, giống như là đang nghiên cứu vấn đề học thuật nào đó, “Rõ ràng hai chúng ta là một cặp anh chị mà.”
Không biết vì sao, hai chữ cặp đôi này vừa thốt ra, Tạ Miêu bỗng dưng lại nhớ đến câu mà bạn học nói cô với Triển Bằng.
Không phải anh ấy cố ý chứ? Không phải đâu nhỉ?
Thời tiết quá oi bức, con người dễ buồn ngủ vào buổi trưa, vì thế tiết học buổi chiều đã được dời lui nửa tiếng.
Sau khi Tạ Miêu tạm biệt Cố Hàm Giang ở cổng trường, cô về phòng ngủ một giấc rồi mới sắp xếp đồ đến học lớp bồi dưỡng tiếng Anh.
Bài thi tiếng Anh hôm qua đã chấm xong, không ngoài dự liệu, Tạ Miêu đạt điểm cao nhất cả lớp.
Khi đọc đến điểm số của Tạ Miêu, Đường Quyên nhìn Tạ Miêu với ánh mắt phức tạp, “Tạ Miêu, 91 điểm.”
Tiếng Anh bồi dưỡng khó hơn rất nhiều, bài thi này còn chưa tới nửa lớp đạt điểm chuẩn.
Trong đó đa số đều nằm trong 60-70 điểm, trên 75 điểm chỉ có ba người, Phó Linh 76 điểm, Phùng Lệ Hoa 81, Tạ Miêu 91.
Từ 81 đến 91, Tạ Miêu hơn Phùng Lệ Hoa tròn 10 điểm.
Huống hồ giáo viên ra đề này đã từng nói, bên trường trung học số bốn thành phố ở tỉnh cũng không có quá ba học sinh có thể đạt được 90 điểm trở lên.
Với thành tích của Tạ Miêu, vượt qua vòng loại thành phố vào chung kết tỉnh, thậm chí giành giải nhất đều có khả năng rất lớn.
Ngược lại, Phùng Lệ Hoa được cô chăm chút bồi dưỡng, gần đây lại rất nỗ lực, thế nhưng sự tiến bộ lại khiến cô không hài lòng cho lắm.
Đường Quyên hiếm hoi khi biểu dương Tạ Miêu một câu: “Làm bài rất tốt, cố gắng duy trì, khiêm tốn đừng kiêu ngạo.”
Tạ Miêu đáp một tiếng, rồi trở về chỗ ngồi trong ánh mắt như nhìn thấy động vật quý hiếm của cả lớp.
Tất nhiên 91 điểm thì chả có gì đáng để kiêu ngạo.
Tất nhiên, cô chỉ mới học lớp bồi dưỡng được hai tháng, điểm số này vừa đẹp, nếu nhiều hơn nữa thì hơi quá.
Đường Quyên phát bài xong, bắt đầu giảng những câu hỏi trên đó cho cả lớp.
Gặp những dạng đề chưa từng làm trước đây, cô giảng rất tỉ mỉ, sau cùng còn để lại một bảng những câu hỏi tương tự cho mọi người, “Nửa tiết còn lại làm những câu trên bảng đi, lần sau lên lớp cô sẽ kiểm tra. Các em có vấn đề nào nữa không? Nếu không có thì cô đi trước?”
Đường Quyên rời đi, Phó Linh lập tức ôm bụng chạy ra ngoài, “Tớ đau bụng, đi WC chút.”
Tạ Miêu thấy cô ấy rất vội, vội vàng nhường đường cho cô ấy đi, sau đó tiếp tục làm bài sau khi cô ấy rời đi.
Làm được một hồi, Phó Linh vẫn chưa trở lại, thế nhưng một bạn nữ cách cô một lối đi nhỏ giọng gọi cô: “Tạ Miêu.”
Tạ Miêu ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn qua.
Bạn nữ đó rất tò mò, “Nghe nói có một bạn nam cao to đẹp trai đến tìm cậu lúc hết tiết toán buổi sáng đúng không?”

Tạ Miêu không ngờ chuyện này đồn nhanh như thế, cô nghẹn họng, nhưng vẫn gật đầu thành thật, “Đúng thế.”
Bạn nữ sáp lại gần hơn nữa, cả nửa người treo giữa lối đi, “Đó là ai thế? Người yêu cậu hả?”
Người yêu cô?
Tạ Miêu im lặng vài giây, rồi lắc đầu, “Không phải, đó là bạn tớ.”
Ngoại trừ tặng cho cô vài tấm ảnh chân dung không rõ động cơ, thật sự Cố Hàm Giang chưa từng thể hiện rõ ràng với cô.
Quan hệ hiện tại của hai người là bạn bè, và cũng chỉ có thể là bạn bè mà thôi.
Bạn nữ nghe thế có chút không tin, vừa định hỏi gì đó, Phùng Lệ Hoa đã lạnh mặt quay đầu lại, “Giờ vẫn chưa tan học, đừng có nói chuyện nữa được không?”
Cô ấy nghẹn lời, chỉ đành bĩu môi ngồi lại vị trí, chẳng mấy chốc lại ném một tờ giấy qua, “Có phải anh ấy muốn làm nửa kia của cậu không?”
Tạ Miêu nhìn qua nhưng cũng chẳng trả lời mà tiếp tục làm đề.
Bạn nữ kia đợi một lát, cảm thấy chẳng thú vị gì bèn đi làm việc khác.
Cho đến khi tiếng chuông vang lên, Phó Linh vẫn chưa trở về.
Tạ Miêu thấy Cố Hàm Giang đã đợi ở trước cửa, bạn nữ cách cô một lối đi đó vẫn quét ánh mắt nhiều chuyện đó lên hai người họ, cô bất lực đứng dậy thu dọn đồ đạc, “Đợi Phó Linh quay lại, cậu nói dùm tớ là tối nay tớ không ăn cùng cậu ấy nữa nhé.”
Bạn nữ kia gật đầu, đợi Tạ Miêu và Cố Hàm Giang rời đi, cô ấy bèn không giấu được sự phấn khích bàn luận với người khác.  Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
“Trước đó nghe cậu nói tớ còn không tin, không ngờ đẹp trai thật đấy, tuấn tú lịch sự. Có điều lạnh lùng quá đi, nhìn có vẻ không dễ tiếp xúc đâu, cũng không biết là học trường nào, sao lại quen biết Tạ Miêu…”
Phó Linh trở lại, gương mặt phờ phạc, thấy Tạ Miêu không còn ở đó nữa thì sững người.
Bạn nữ kia vội vàng nói với cô: “Có người đợi cậu ấy, cậu ấy nhờ tớ nói với cậu, tối nay không ăn cơm với cậu được.”
“Ồ.”
Phó Linh gật đầu tỏ ý mình đã biết, đang thu dọn đồ, bạn nữ kia lại hỏi: “Này, Tạ Miêu có người yêu chưa, cậu biết không?”
Tạ Miêu có người yêu chưa?
Phó Linh nghe thế thì khựng lại, lắc đầu: “Không nghe cậu ấy nói.”
Chỉ là trong lúc nói chuyện, trong đầu cô ấy đột nhiên hiện lên quyển sách mà Tạ Miêu mang đến hôm báo danh và tấm chân dung kẹp trong cuốn sách đó.
Có lẽ Phó Linh đã bị ngộ độc thực phẩm, buổi tối đến căn tin ăn tối lại bị tào tháo rượt hai lần. Cô cố gắng lê lết đến phòng y tế tìm thầy đưa thuốc trị tiêu chảy, sau khi về phòng uống mới đỡ hơn một chút.
Cùng thời gian đó, Tạ Miêu lại đứng trước cửa của rạp chiếu phim, đôi mày khẽ chau lại.
Cô và Cố Hàm Giang vừa mới ăn cơm xong, muốn vừa đi bộ vừa tiêu cơm, kết quả đi mãi, đi mãi lại đi đến chỗ này.
Sau đó Cố Hàm Giang nói mình chưa từng xem phim rạp bao giờ, nên muốn vào xem thử.
Rồi sau đó, anh nói cô đợi ở đây, không biết chạy đi làm gì rồi.
Tạ Miêu gõ mũi chân trên đất một cách buồn chán, đang chuẩn bị mở cặp sách ra, lấy đề toán vừa mới phát lúc sáng ra xem thì tự dưng có người dừng ở trước mặt cô, “Uầy, cô em đợi lâu quá à? Chẳng phải mấy anh giai đến đây rồi sao? Em vội cái gì chứ?”
 
***
Tác giả có lời muốn nói: Cố Hàm Giang: Bỏ cái chân vợ tao ra, để tao lên!
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.