Đọc truyện Xuyên thành vợ cũ của quân nhân – Chương 57
Chương 57
Trans: Unknown user
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi khai giảng, bài thi được chấm xong của kỳ thi chung cuối học kỳ trước đã lần lượt được trả.
Những giáo viên khác thì không sao, chỉ có giáo viên Tiếng Anh nghiêm mặt, phê bình nặng nề Cố Hàm Giang.
“Em thi Tiếng Anh lần này không tốt chút nào, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tổng điểm và thứ hạng toàn tỉnh, nếu không thì em đã lọt vào top 10 toàn tỉnh rồi em có biết không? Nếu em chỉ phát huy không tốt thì cũng chẳng sao, nhưng em nhìn bài thi của em xem!”
Ông vung bài thi kêu soàn soạt, “Bài điền từ và bài viết em đều để trống, thế là thế nào? Coi thi cử là chuyện của tôi à? Đừng nói với tôi là không đủ thời gian, có vài câu hỏi này em mất chưa đến một tiếng là có thể làm xong rồi.”
Học sinh ở lớp 12 (7) cũng cảm thấy điểm Tiếng Anh lần này của Cố Hàm Giang thấp một cách khó tin, nhưng không ngờ cậu ta lại không làm bài điền vào chỗ trống và phần viết.
Đây là cố tình hay là vô ý? Tùy hứng đến vậy sao?
Ánh mắt kinh ngạc, săm soi đồng loạt dồn về phía Cố Hàm Giang, nhưng anh lại chẳng biến sắc khi đối diện với ánh mắt nghiêm khắc của thầy giáo.
Đến khi thầy giáo Tiếng Anh dạy dỗ đủ, phát bài thi cho cả lớp, Ngô Chính Phương vội vàng thò đầu qua nhìn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xem xong sắc mặt cậu ta rất kỳ quái, hạ giọng nói nhỏ với Cố Hàm Giang: “Anh cố ý phải không?”
Vốn cho là Cố Hàm Giang sẽ không trả lời, ai ngờ anh ấy lại hờ hững ừm một tiếng.
Ngô Chính Phương ngây ra, sau đó trợn trừng mắt, “Anh cố ý thật! Thi Tiếng Anh kém như vậy thì có gì tốt với anh?”
Không phải Ngô Chính Phương chưa từng nhìn thấy mấy tên học sinh trẻ trâu, cố tình thi kém để chống đối giáo viên.
Hồi học tiểu học lớp cậu ta có một tên đô con, lúc thi giơ tay hỏi thầy giám thị làm bài thi bằng cái gì.
Cậu ta muốn hỏi là dùng bút chì hay bút máy, nhưng thầy giám thị lại là một người khó tính, lúc ấy đã đáp lại cậu ta một câu đầy bực bội: “Dùng đầu ngón tay.” Kết quả cậu ta đã dùng ngón tay múa máy suốt giờ thi, cuối cùng được một quả trứng ngỗng.
Nhưng tính cách của Cố Hàm Giang rất cứng cỏi, căn bản sẽ không vì đối nghịch người khác mà khiến mình tổn hại nặng nề như vậy, trừ phi anh ấy vẫn còn mục đích khác.
Ngô Chính Phương nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, cho đến giờ tan học buổi trưa, nhìn thấy Cố Hàm Giang lại cầm hộp cơm đi đến lớp 10 (1), cậu ta mới bất chợt nghĩ đến một chuyện.
Cố Hàm Giang cố ý thi kém Tiếng Anh, không phải là để có thể đường đường chính chính tiếp tục tham gia Góc Tiếng Anh gì đó chứ?
Tạ Miêu đã từng nghĩ có máy ghi âm, độ phổ biến của Góc Tiếng Anh nhất định sẽ bùng nổ nhưng không ngờ lại có thể gây tiếng vang lớn như vậy.
Ngày đầu tiên Cố Hàm Giang mang máy ghi âm đến, mọi thành viên trong Góc Tiếng Anh đều kinh ngạc xuýt xoa không thôi.
Đến ngày thứ hai, đám học sinh ban đầu không tham gia cũng chạy đến hóng hớt, còn có thêm mấy học sinh của lớp khác nữa.
Sau đó, trong phòng học, trên hành lang đi qua lớp (1) chật ních người, người Tạ Miêu quen và người cô không quen, cộng vào cũng phải gần một trăm người. Ai cũng bảo muốn tham gia Góc Tiếng Anh nên mới qua đây xem xem, nhưng sau khi đi vào thì dán mắt vào máy ghi âm không thèm chớp mắt.
May mà từ trước đến giờ ở trường Tạ Miêu đều chỉ phát từ vựng và bài khóa, đa số người vây xem đều hết hứng thú sau mấy ngày.
Mặc dù là thế, quy mô của Góc Tiếng Anh không chỉ mở rộng gấp đôi, mà con tiếp nhận không ít học sinh từ lớp khác.
Cuối học kỳ trước, lớp 10 (1) không chỉ giành được thành tích điểm bình quân Tiếng Anh cao nhất, mà còn hơn lớp xếp thứ hai 7 điểm, vốn dĩ đã khiến người ta phải liếc mắt.
Thành tích vừa được công bố, các giáo viên lớp khác liền dò la xem lớp bọn họ học Tiếng Anh kiểu gì, có kinh nghiệm nào có thể vận dụng hay không.
Nghe nói Tạ Miêu mở một Góc Tiếng Anh ở trong lớp, mấy giáo viên Tiếng Anh đều cảm thấy rất hứng thú, đặc biệt là giáo viên tổ trưởng tổ Tiếng Anh.
Kết quả bọn họ còn chưa kịp đến nơi khảo sát xem rốt cuộc Góc Tiếng Anh đã làm như thế nào, có thể mở rộng ra toàn trường hay không thì Cố Hàm Giang đã mang máy ghi âm đến, lập tức đẩy nhân khí của Góc Tiếng Anh lên đỉnh điểm.
Mấy giáo viên không thể ngồi yên nữa, hẹn nhau cùng đến lớp 10 (1).
Lúc bọn họ đến, cả lớp đang đọc bài khóa theo băng, trông có vẻ còn trật tự nghiêm túc hơn mấy giờ truy bài ở các lớp lúc bình thường.
Nghe thấy phát âm chuẩn đến không thể chuẩn hơn từ trong băng, mấy giáo viên đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong ánh mắt của người khác.
Tạ Miêu không để ý đến sự xuất hiện của cánh giáo viên, đợi đọc xong bài khóa, cô cầm một bông hoa lụa thủ công lên bục giảng.
“Tiếp theo chúng ta sẽ chơi một trò chơi, đánh trống truyền hoa, tớ sẽ quay lưng lại với mọi người rồi gõ thước vào bàn, các cậu nhân lúc đó truyền bông hoa lụa này đi. Đến lúc tớ dừng gõ, hoa đang ở trong tay ai, người đó sẽ dịch lại một đoạn trong bài khóa vừa rồi.”
Mọi người đã sớm quen với chuyện thỉnh thoảng cô lại nghĩ ra những trò mới mẻ, nghe thấy thế cả lớp đều ngồi ngay ngắn lại, nóng lòng muốn chơi thử.
Tạ Miêu chuyển bông hoa lụa cho học sinh ngồi ở trong góc hàng đầu tiên, sau đó quay người lại.
Tiếng “cạch cạch cạch” vang lên dồn dập, bông hoa lụa nọ được cánh học sinh truyền đi một cách nhanh chóng.
Đợi đến khi Tạ Miêu dừng gõ, bông hoa vừa vặn rơi vào tay Lưu Đại Giang, lớp (3).
“Được rồi, mời nghe đề.” Tạ Miêu quay đầu lại, mỉm cười ra hiệu Cố Hàm Giang bật một đoạn bài khóa.
Lưu Đại Giang chăm chú lắng nghe, chẳng mất quá nhiều thời gian đã dịch đoạn bài khóa ra.
Bên dưới lập tức rộ lên tiếng trầm trồ khen ngợi, Tạ Miêu quay lưng lại, tiếp tục vòng truyền hoa tiếp theo.
Mấy thầy cô giáo lặng lẽ đứng ở cửa lớp một lúc, không đi vào làm phiền, lặng lẽ xoay người rời khỏi đó.
“Kết hợp chơi với học, cô bạn Tạ Miêu này quả thực rất có ý tưởng, chẳng trách Tiểu Trịnh khen em ấy suốt ngày. Nếu tôi mà phát hiện được hạt giống tốt vừa có thành tích tốt vừa có thể bảo ban cả lớp như này, tôi cũng muốn khen ngợi với tất cả mọi người.” Thầy Xa nói.
Dù hạt giống có tốt hơn đi chăng nữa thì cũng là học sinh lớp người ta, giáo viên dạy lớp (7) lớp (8) thì lại để tâm một vấn đề khác, “Thầy Xa, thầy nói xem chúng ta có thể lập một Góc Tiếng Anh như này không? Tôi thấy quả đúng là có lợi cho việc nâng cao thành tích của các em học sinh.”
Thầy Xa trầm ngâm, “Nâng cao thì nâng cao được, chỉ có điều làm tốt như cô bạn này thì khó đấy.”
“Cũng phải.” Giáo viên nọ gật đầu, “Dù gì cái máy ghi âm kia của các em ấy, đúng là khó kiếm quá.”
Mấy giáo viên quay về bàn bạc, quyết định xin nhà trường xem có thể cấp vài cái máy ghi âm cho bọn họ không. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
Không ngờ bên lớp 11 cũng nghe nói đến Góc Tiếng Anh bên lớp 10 lập nên, sau khi khảo sát xong cũng xin nhà trường giống như vậy.
Ban lãnh đạo nhà trường tìm Cố Hàm Giang để hỏi thăm, máy ghi âm quá đắt đỏ, chút nguồn tài chính của nhà trường căn bản không mua nổi, chứ đừng nói đến việc cấp cho mỗi khối mấy cái.
Không còn cách nào khác, nhà trường chỉ có thể vừa tuyên truyền lợi ích của Góc Tiếng Anh, động viên các lớp cũng tích cực cố gắng học tập lớp 10 (1); vừa kéo một đường dây ổ cắm cho lớp Tạ Miêu, cung cấp điện cho Tạ Miêu, khích lệ cô phát triển Góc Tiếng Anh to hơn tốt hơn.
Cũng vào lúc này, thầy Trịnh đã đưa ra một kiến nghị cho lãnh đạo nhà trường, “Chúng ta xin cho Tạ Miêu và Cố Hàm Giang danh hiệu Học sinh ba tốt của thành phố đi, vừa hay báo cáo Góc Tiếng Anh này lên Sở giáo dục thành phố, cũng coi như một thử nghiệm và đổi mới táo bạo của trường ta với sự nghiệp giáo dục.”
Mỗi năm trường bọn họ đều tự bầu chọn học sinh ba tốt, nhưng hoàn toàn không thể so bì với học sinh ba tốt của tỉnh và học sinh ba tốt của thành phố.
Nếu như Tạ Miêu có thêm danh hiệu học sinh ba tốt của thành phố trong học bạ, điều này vô cùng có lợi cho con đường vào Đảng của cô sau này.
Thầy giáo Trịnh ít nhiều cũng có chút lòng riêng, hiệu trưởng nghe thấy thế, càng quan tâm đến cái câu “một thử nghiệm và đổi mới táo bạo của trường ta với sự nghiệp giáo dục”.
Chưa nói đến học sinh ba tốt với chả bốn tốt, nếu có thể để cả thành phố biết, trường Nhất Cao huyện Hồng Hà bọn họ đã đi đầu trước tất cả mọi người về phương diện học Tiếng Anh, thì chỉ có lợi đối với trường bọn họ.
Không chừng, vì chuyện này mà bọn họ còn có nhiều học sinh đầu vào hơn, tuyển được nhiều hạt giống tốt hơn.
Hiệu trưởng đã bị lay động, sau đó đã nhờ người có sở trường viết tài liệu nhất trường là phó hiệu trưởng viết một bản báo cáo đề nghị.
Trong báo cáo đã khen ngợi Tạ Miêu hết lời, đồng thời còn trình bày chi tiết kể từ sau khi lớp 10 (1) lập ra Góc Tiếng Anh, thành tích Tiếng Anh đã được nâng cao rõ rệt thế nào. Dĩ nhiên là cũng không quên nhắc đến sự ủng hộ và thúc đẩy mở rộng của trường Nhất Cao đối với Góc Tiếng Anh.
Sau khi Sở giáo dục nhận được báo cáo, vốn cũng chỉ được xem xét như giấy xin cấp danh hiệu học sinh ba tốt thông thường. Không ngờ ngày hôm sau, trên tỉnh đã gửi văn bản xuống, thông báo sẽ tổ chức một cuộc thi kiến thức vào mùa thu. Danh sách môn thi ngoài Toán Lý Hóa ra, còn có cả Tiếng Anh.
Sở giáo dục thành phố rất coi trọng việc này, ngày thứ hai sau khi nhận được thông báo đã mời lãnh đạo các trường đến Sở giáo dục để mở cuộc họp.
Sau khi lãnh đạo các trường quay về, lại gấp rút thông báo cho giáo viên chủ nhiệm từng lớp và giáo viên bộ môn đến phòng dự họp.
Các giáo viên đều không hay biết gì, chỉ có Đường Quyên nở nụ cười trên môi, trông tâm trạng rất tốt.
“Ấy Đường Quyên, có phải cô biết vì sao hiệu trưởng lại gọi chúng ta họp không?” Một người hỏi cô ta.
“Đúng là biết một chút.” Đường Quyên gật đầu.
Mấy giáo viên trong tổ Tiếng Anh lập tức sán lại gần, “Cô mau nói đi, để cho bọn tôi còn biết lối chuẩn bị tâm lý.”
“Thực ra cũng không có gì.” Đường Quyên cười, “Chỉ là hình như cái cuộc thi mà chủ nhiệm Thường nói đến sắp bắt đầu tổ chức rồi…”
Mấy người vừa nghe thấy môn thi lần này có Tiếng Anh đều tỏ ra mừng rỡ, “Xem ra trên tỉnh vẫn rất coi trọng môn Tiếng Anh.”
Còn có người cười nói với Đường Quyên: “Tôi nhớ hình như cô cháu gái Phùng Lệ Hoa của cô học giỏi Tiếng Anh lắm, cuối cùng lần này cũng có nơi để cô bé phát huy rồi. Thế nào? Có tự tin giành giải nhất cho trường ta không?”
“Cả tỉnh có bao nhiêu học sinh giỏi Tiếng Anh như thế, chuyện này tôi cũng không thể chắc chắn.”
Ngoài miệng Đường Quyên nói năng khiêm tốn, nhưng ánh mắt lại vui mừng, còn lộ ra chút đắc ý.
Chỉ một chốc đã đến phòng họp, mấy giáo viên ngừng nói, yên lặng đi vào tìm chỗ ngồi xuống.
Hiệu trưởng đi thẳng vào vấn đề, quả nhiên là nói đến chuyện cuộc thi lần này.
“Lần đầu tiên tỉnh tổ chức cuộc thi, mọi người đều vừa làm vừa tính, ý của thành phố là năm nay chỉ cho sáu trường cấp ba trên thành phố thử nghiệm xem sao, mấy huyện lân cận không được tham gia. Đây là một cơ hội tốt, hi vọng mọi người đều chú trọng, tranh thủ giành được thành tích tốt trong cuộc thi. Tôi nghe nói, học sinh đạt được giải nhất lần này, có cơ hội được cử đi học ở trường đại học tỉnh Băng và trường sư phạm tỉnh Băng.”
Hai trường đại học ở tỉnh Băng này không đứng nhất nhì cả nước thì cũng lọt vào top 20.
Vừa nghe thấy giành được giải nhất còn có cơ hội được cử đi học, tất cả giáo viên đều trở nên nghiêm túc.
Thậm chí có người đã bắt đầu nhớ lại xem mình có học sinh học lệch nghiêm trọng nào, có thể tham gia cuộc thi rồi được cử đi học ở một trường đại học tốt.
Đường Quyên nhìn phản ứng của người xung quanh, tâm tình càng lúc càng vui vẻ.
Triển Bằng đứng nhất trong kỳ thi giữa kỳ và kỳ thi chung cuối kỳ năm ngoái là hạt giống mà cô ta tìm ra, Phùng Lệ Hoa học giỏi Tiếng Anh nhất cháu gái của cô ta.
Với thành tích này của hai người, cuộc thi lần này chắc chắn sẽ có thu hoạch. Đến lúc đó cô ta chính là người có công lớn nhất, đây là công lao không thể xóa nhòa đối với chuyện gia nhập tầng lớp lãnh đạo.
Đường Quyên đang âm thầm đắc ý, hiệu trưởng bỗng nhắc đến Góc Tiếng Anh mà trường Nhất Cao huyện Hồng Hà lập ra.
“Thành phố cảm thấy phương pháp này rất tốt, nên ra sức mở rộng, tôi cũng cảm thấy tốt. Tổ Tiếng Anh mọi người bàn bạc với nhau xem, hôm nào đi đến Nhất Cao huyện Hồng Hà khảo sát một chút, xem xem Góc Tiếng Anh của bọn họ thành lập như nào, chúng ta không thể xếp sau một trường cấp ba ở huyện được.”
Sắc mặt của Đường Quyên ngay lập tức trở nên hơi khó coi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
Sau đó lúc vừa mới tan họp, đã có người hỏi chủ nhiệm Thường: “Cái bạn Tạ Miêu lập ra Góc Tiếng Anh mà hiệu trưởng vừa nói, có phải là học sinh thi được hạng ba toàn thành phố trong kỳ thi chung cuối kỳ năm ngoái không?”
“Hẳn là vậy.”
Vẻ mặt chủ nhiệm Thường nghiêm túc, gật đầu rồi nhìn xoáy vào Đường Quyên một cái.
Cái nhìn này lập tức khiến Đường Quyên nhớ lại lúc tìm kiếm học sinh đợt trước, cô ta nói Tiếng Anh của Tạ Miêu không tốt, lên cấp ba chắc chắn sẽ gây trở ngại.
Lúc ấy cô ta nói đến Tạ Miêu với vẻ khinh thường bao nhiêu, bây giờ cảm thấy lúng túng bấy nhiêu.
Đường Quyên âm thầm nghiến răng, chỉ cảm thấy con bé Tạ Miêu này quá không an phận, lúc nào cũng gây phiền phức cho mình.
Nhìn thấy ánh mắt kia của chủ nhiệm Thường, cũng có người nhớ lại những lời mà Đường Quyên nói lúc trước, đều nhao nhao nhìn về phía cô ta.
Một cô giáo không hợp nhau với Đường Quyên thở dài, “Một hạt giống tốt đến vậy mà không tuyển vào trường Nhị Trung chúng ta thật là đáng tiếc. Nếu như cô bé đó học ở trường chúng ta, thế chẳng phải trường chúng ta sẽ là nơi lập ra Góc Tiếng Anh này đầu tiên rồi?”
Câu này như một cú bạt tai vang dội đánh vào mặt Đường Quyên.
Mặt Đường Quyên tối sầm, nhưng nghĩ đến mới ra khỏi phòng họp không lâu, hiệu trưởng và hiệu phó vẫn đứng gần đó, lại miễn cưỡng giữ nguyên nụ cười.
“Tôi cũng rất bất ngờ, dù sao cô bé tốt nghiệp một trường cấp hai nho nhỏ của trấn trong huyện Hồng Hà, lúc lên cấp ba mới học Tiếng Anh nửa năm. Thật sự không ngờ bây giờ cô bé ấy lại học giỏi Tiếng Anh như vậy, còn lập ra cả Góc Tiếng Anh nữa.”
“Tốt nghiệp một trường cấp hai nho nhỏ trong trấn?”
Những giáo viên khác chưa từng nghe nói đến chuyện này, nghe thấy thế đều cảm thấy hơi bất ngờ.
“Ừm.” Đường Quyên gật đầu, “Hình như tên là Trường trung học trấn Kiến Thiết. Lúc ấy tôi thấy cô bé thi giữa kỳ không tệ, còn đặc biệt đi tìm hiểu trường trung học này, nghe nói khối cấp hai chỉ có sáu lớp, cấp ba càng ít hơn, có mỗi ba lớp.”
Một ngôi trường nhỏ bé như vậy, thật sự có thể đào tạo ra một học sinh học giỏi Tiếng Anh như vậy sao?
Các giáo viên quay sang nhìn nhau, đều không dám tin chuyện này.
“Anh hùng không hỏi nơi xuất thân, cô bé đó có thể nghĩ ra ý tưởng Góc Tiếng Anh hay ho này, có thể thấy rất có thiên phú trên phương diện học Tiếng Anh.
Vương Chấn Hưng vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng nói với chủ nhiệm Thường: “Đến trường Nhất Cao huyện Hồng Hà khảo sát lần này, để tôi đi cho.”
“Được.” Chủ nhiệm Thường gật đầu, “Cậu là một giáo viên có kinh nghiệm, cậu làm việc tôi cũng yên tâm.”
Đường Quyên cứ cảm thấy câu này như đang ám chỉ cô ta không có kinh nghiệm, làm việc không làm người ta yên tâm. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
Cô ta cắn răng, cười nói: “Tôi cũng đi cùng nhé, vừa hay tôi cũng rất tò mò không biết đó là cô bé thế nào, mười sáu tuổi đã nghĩ ra được ý tưởng hay ho như Góc Tiếng Anh rồi. Chúng tôi dạy Tiếng Anh bao nhiêu năm mà cũng chẳng nghĩ ra.”