Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

Chương 56


Đọc truyện Xuyên thành vợ cũ của quân nhân – Chương 56

 
Chương 56
 
Trans: Unknown user
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Hàm Giang xách một thứ rất to, bên trên còn phủ một tấm vải che màu xanh, chỉ để lộ quai xách bên ngoài.
 
Đừng nói Tạ Kiến Trung, đến Tạ Miêu cũng tò mò nhìn vài lần, trong lòng âm thầm đoán già đoán non.
 
Cố Hàm Giang thấy thế liền nhìn Tạ Miêu một cái rồi đặt đồ lên giường đất, mở tấm vải bên trên ra.
 
Mấy anh em nhà họ Tạ lập tức xúm lại nhìn, “Đây là gì vậy? Máy thu thanh mới ra sao?”
 
Món đồ kia đen sì sì, hai bên còn có loa, quả thực nhìn rất giống máy thu thanh.
 
Chỉ có điều nó và máy thu thanh có vài chỗ khác biệt, đặc biệt là mấy nút ấn ở giữa.
 
Tạ Miêu vừa nhìn thấy, mắt bỗng vụt sáng lên, quả nhiên một giây sau, Cố Hàm Giang liền đưa ra đáp án: “Là máy ghi âm.”
 
“Máy ghi âm?” Ba anh em nhà họ Tạ hoàn toàn mờ mịt, “Máy ghi âm là gì thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đối với cậu hỏi của mấy cậu nhóc, Cố Hàm Giang không nói nhiều, chỉ lấy một hộp băng từ trong cặp sách ra, đặt vào khe để băng rồi ấn nút phát nhạc.
 
Trong căn phòng lập tức vang lên giai điệu hào hùng của bài “Nông nô chuyển mình hát vang bài ca”, Tạ Miêu thấy chất lượng âm thanh rất tệ, nhưng ba tên nhóc lại sáng mắt lên.
 
“Máy ghi âm cũng biết hát ư?” Tạ Kiến Trung ghé đầu qua, nhìn chằm chằm vào nhìn bánh răng đang xoay tròn trong khe đặt băng.
 
Tạ Kiến Hoa thì nhìn mấy nút bấm, “Mấy cái nút tròn, nút hình tam giác kia là gì vậy?”
 
“Đây là nút phát và nút tạm dừng.”
 
Cố Hàm Giang lại ấn nút phát nhạc một lần nữa, giải thích cho bọn trẻ với sự nhẫn nại hiếm có, “Đây là tua đi, đây là tua lại. Đây là nút tắt, ấn vào đây thì âm thanh sẽ biến mất.”
 
“Ý anh nói bài hát này được ghi vào trong cái băng từ này sao?” Tạ Kiến Quân hỏi.
 
Tạ Kiến Hoa vừa nghe thấy thế liền phản ứng lại, “Vậy chẳng phải muốn nghe lúc nào thì nghe lúc ấy sao?”
 
“Ừm.”
 
Cố Hàm Giang ấn vào nút tua lại, tua lại chỗ bài hát bắt đầu, phát lại từ đầu.
 
Mắt của ba anh em càng sáng hơn, vẻ mặt đầy hưng phấn nằm nhoài bên máy ghi âm để nghe nhạc.
 
Đến Lưu Chiêu Đệ đi ngang qua cũng ngó đầu vào nhìn một cái, “Ôi, đây là máy thu thanh ai mua đấy?”
 
“Không phải máy thu thanh, là máy ghi âm.” Tạ Kiến Hoa nhấn mạnh với bà.
 
Lưu Chiêu Đệ nghe cậu múa máy tay chân giảng giải liền tù tì máy ghi âm là gì, cũng cảm thấy mới mẻ vô cùng, nở nụ cười tươi rói với Cố Hàm Giang: “Thằng bé này, đến thì đến, còn tặng đồ làm gì…”
 
“Bác cả.” Tạ Miêu vội vàng ngắt lời bà, “Anh ấy có tặng đâu, là mang đến cho tụi cháu mượn xem thôi, đúng không?”
 
Cô nói đoạn, nhìn sang Cố Hàm Giang một cái.
 
Cố Hàm Giang nhận được tín hiệu, lập tức gật đầu, “Ừm.”

 
Vừa nghe thấy không phải tặng nhà mình, Lưu Chiêu Đệ vô cùng thất vọng.
 
Nghĩ bụng Cố Hàm Giang có thể kiếm được món đồ mới mẻ như này, trong nhà nhất định có điều kiện, đầu óc của bà ta lại trở nên nhanh nhạy, “Cậu mua máy ghi âm này bao nhiêu tiền?”
 
Cố Hàm Giang: “Hơn sáu trăm.”
 
Lưu Chiêu Đệ còn đang nghĩ, nếu mà không đắt thì bà ta sẽ thương lượng với mẹ chồng một chút, để bà cụ chi tiền mua một cái cho nhà bà ta, nghe thấy vậy thì gật gật đầu, “Hơn sáu trăm à” Nói xong mới phản ứng lại, “Cậu nói cái gì? Hơn sáu trăm?”
 
Giọng nói đột ngột cất cao vút của bà ta khiến Tạ Kiến Hoa không nhịn được mà phải bịt tai lại, “Mẹ, mẹ có thể nói nhỏ chút không?”
 
Nhưng Lưu Chiêu Đệ hoàn toàn không còn tâm trí nào mà để ý tới lời kháng nghị của con trai mình, “Chẳng qua cũng chỉ là một thứ trông giông giống máy thu thanh, sao lại đắt như vậy? Ăn cướp tiền à? Chẳng lẽ cậu bị người ta lừa hả Hàm Giang?”
 
“Không ạ.” Cố Hàm Giang nói: “Đây là hàng nhập khẩu Nhật Bản.”
 
Vừa nghe thấy đây là hàng nhập khẩu Nhật Bản, Lưu Chiêu Đệ lập tức im bặt.
 
Bà là một người đàn bà nông thôn không có trình độ, chỉ cảm thấy bất kể là thứ gì, chỉ cần cộp mác hai chữ “nhập khẩu” thì lập tức trở nên to tát. Huống chi là chiếc máy ghi âm gì gì đó này, quả là một món đồ hiếm lạ mà bà ta chưa nhìn thấy bao giờ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
 
Chỉ là biết món đồ trị giá hơn 600 tệ này lại không phải tặng nhà mình, bà ta đã thấy tiếc xót rồi, lúc đi ra ngoài còn khẽ lẩm bẩm: “Không tặng nhà mình còn đem đến làm cái gì? Khoe với nhà mình là họ Cố nhà họ có tiền à.”
 
Lại nghĩ nếu không phải Tạ Miêu từ hôn với Cố Hàm Giang, không chừng chiếc máy ghi âm đắt đỏ này sẽ tặng nhà mình thật, bà ta lại ôm lấy ngực, cảm thấy hít thở không thông.
 
Có phải đầu óc cả nhà Vệ Dân đã bị lừa đá rồi không?
 
Một gia đình tốt như vậy, sao lại nói từ hôn là từ hôn ngay thế chứ?
 
Sau khi Lưu Chiêu Đệ đi khỏi, ba đứa trẻ vẫn nằm nhoài ở đó nghe nhạc, Tạ Miêu thì hỏi Cố Hàm Giang: “Cái này dùng pin số mấy?”
 
“Số 1.”
 
Cố Hàm Giang vừa nói vừa mở chiếc nắp đằng sau ra, cho cô nhìn bốn khối pin số 1 bên trong.
 
“Một lần thay pin dùng được bao lâu?” Tạ Miêu lại hỏi.
 
“Hơn ba ngày.”
 
Vậy nếu dùng tiết kiệm thì hẳn là có thể duy trì được rất lâu.
 
Tạ Miêu sờ lớp vỏ nhựa màu đen của máy ghi âm, nhớ đến thời điểm duy nhất dùng máy ghi âm ở kiếp trước, “Món đồ này không tệ, rất phù hợp để mang đi học Tiếng Anh.”
 
Có chỗ nguồn điện có thể cắm điện trực tiếp, không có nguồn điện còn có thể dùng pin, nếu như Góc Tiếng Anh của họ có một cái…
 
Tựa như biết trong lòng Tạ Miêu đang nghĩ gì, Cố Hàm Giang lấy một chiếc băng khác ở trong cặp sách ra, rồi thay chiếc băng lúc trước ra.
 
Giai điệu vui tươi đổi thành bài khóa Tiếng Anh, không chỉ phát âm cực kỳ chuẩn, mà nghe còn hơi quen tai.
 
Tạ Miêu vội vàng lấy sách Tiếng Anh học kỳ trước của mình ra, lật sách soàn soạt, “Anh tìm người ghi lại sao?”
 
“Ừm.” Cố Hàm Giang nói, “Tiếng Anh của anh không tốt lắm, nhờ chú anh ghi âm cho, chú ấy là nhà ngoại giao.”
 
Tạ Miêu nghĩ đến số điểm 68 cực kỳ nổi bật trong một đống điểm chín mươi mấy kia của cậu, không nghi ngờ gì.
 
“Anh rất thông minh, nghĩ ra dùng phương pháp này học Tiếng Anh.”
 
Cô bật cười, đôi mắt đào hoa gợn sóng lăn tăn, đẹp đến nỗi khiến người ta kìm lòng không đặng muốn đưa tay chạm vào.

 
Ngón tay Cố Hàm Giang động đậy, cuối cùng vẫn kiềm chế được cơn xao động của mình, hỏi cô: “Mang cái này đến Góc Tiếng Anh, thế nào?”
 
“Anh bằng lòng cho Góc Tiếng Anh của bọn tôi mượn cái này ư?” Tạ Miêu vừa bất ngờ vừa kinh ngạc.
 
“Góc Tiếng Anh của chúng ta.” Cố Hàm Giang sửa lại lời của cô.
 
“Ừm ừm, Góc Tiếng Anh của chúng ta.”
 
Tạ Miêu gật đầu, “Vậy tôi thay mặt các bạn ở trong Góc Tiếng Anh cảm ơn anh. Anh yên tâm, tôi sẽ kêu gọi mọi người cùng góp tiền pin, sẽ không để mình anh chịu thiệt đâu.”
 
Cố Hàm Giang cũng là một thành viên của Góc Tiếng Anh, nhưng một thứ đắt như máy ghi âm, cậu hoàn toàn có thể để ở nhà dùng.
 
Cậu bằng lòng cho mượn, đây chính là một sự đóng góp không vụ lợi, đáng nhận được lời cảm ơn từ mọi người.
 
Đôi mắt đào hoa của Tạ Miêu thực sự quá đẹp, bị cô nhìn với ánh mắt tán thưởng và khen ngợi, vành tai Cố Hàm Giang hơi đỏ lên.
 
Cậu cụp mắt xuống, lấy mấy chiếc băng từ trong cặp sách ra, “Đây là băng bài khóa và từ vựng Tiếng Anh học kỳ hai của lớp 10, mấy cái băng này là Tiếng Anh lớp 11.”
 
Ba anh em một mực ngồi nghe họ thảo luận Góc Tiếng Anh gì gì đó một hồi, cuối cùng không nhịn được nữa, Tạ Kiến Trung hỏi thẳng Cố Hàm Giang: “Anh Hàm Giang, bọn em có thể thay băng khác, tiếp tục nghe nhạc được không? Bài ‘Mặt trời đỏ chiếu biên cương’ vừa nãy em còn chưa nghe hết.”
 
“Suốt ngày chỉ biết chơi, sao lúc học lại không tích cực như này?” Tạ Miêu dí tay vào trán cậu.
 
“Chẳng phải đang nghỉ Tết, chị cho bọn em nghỉ xả hơi sao?” Tạ Kiến Trung cười hì hì.
 
Cố Hàm Giang lặng lẽ thay băng lại như cũ, nhìn đống bài tú lơ khơ trên giường đất, “Cho anh một chân?”
 
Mấy cậu nhóc chỉ ước cậu có thể về muộn một tí để chúng có thể nghe nhạc thêm một lúc nữa, thấy thế vội vàng gật đầu, “Được được!”
 
Tạ Kiến Trung còn để ra một chỗ, “Đây đây anh Hàm Giang, lên giường đánh bài.”
 
Trước đó bọn họ chơi bài “Ba đánh một”, trừ lá 3, lá 4, mỗi người rút mười lá bài. Rút xong còn lại sáu lá, bắt đầu đọc điểm từ người rút bài đầu tiên, ai điểm cao những lá bài này sẽ thuộc về người ấy, ba người còn lại kết hợp đấu lại một người.
 
Cố Hàm Giang tham gia, vừa hay có thể đổi thành bốn đánh một, mỗi người rút 8 lá bài.
 
Tạ Kiến Trung vừa xáo bài vừa nói với Cố Hàm Giang: “Có anh Hàm Giang chơi, cuối cùng bọn em cũng không bị một mình chị đánh cho sấp mặt rồi.”
 
Tạ Miêu: “Ừm, bây giờ người đè các em xuống đánh đã biến thành hai người rồi.”
 
Tạ Kiến Trung khựng tay lại, nụ cười trên mặt dần dần tắt ngúm.
 
Tạ Kiến Hoa nhìn bộ dạng ngây ngốc của cậu bé, không nhịn được cười ha hả.
 
“Em yên tâm, nếu trán em mà bị búng sưng lên, anh sẽ nhớ xin rượu thuốc của bà bôi cho em, tan vết bầm.”
 
Tạ Miêu cũng phì cười, “Được rồi, đừng tuyệt vọng thế, lỡ như em cùng một phe với bọn chị thì sao?”
 
Tạ Kiến Trung-củi mục-chỉ có thể-đợi-các tay to-gánh thắng: “…”
 
Cậu khổ quá, đúng là khổ quá mà.
 
May mà lời động viên cậu của Tạ Miêu không biến thành sữa độc*, ván đầu tiên, cậu ở cùng đội với Cố Hàm Giang kiếm được đủ điểm, thắng được Tạ Miêu.
 

*Chỉ những lời động viên cổ vũ chiến thắng nhưng cuối cùng người được cổ vũ lại thua (Nguồn Baidu)
 
Mãi mới được mở mày mở mặt một lần, Tạ Kiến Trung suýt nữa đã xuống giường nhảy theo khúc nhạc “Nông nô vùng lên hát vang”.
 
Nhưng khi nhìn thấy “tay to” kéo điểm mình, đưa mình bay lên kia, cậu lại kiềm chế cơn xúc động của mình, “Anh Hàm Giang, anh làm trước đi.”
 
Cố Hàm Giang mặt mũi vô cảm nghiêng người qua, đưa tay lên, bẻ cong ngón giữa chuẩn bị búng trán Tạ Miêu.
 
Tạ Miêu vô thức nhắm mắt lại, nhưng đợi một lúc lâu, đối phương cũng không có động tĩnh gì.
 
Hàng lông mi dài của cô rung rinh, hơi hé mắt ra nhìn đối phương.
 
Thiếu niên nọ đang nhìn cô, ngón tay cậu để cách trán cô chưa đầy 10cm, tựa như đang nghiên cứu xem ra tay chỗ nào mới tốt. Rõ ràng gương mặt đẹp trai kia nhìn rõ là nghiêm túc và chăm chú, nhưng ánh mắt lại ánh lên ý cười nhàn nhạt.
 
Ý cười?
 
Cố Hàm Giang mà cũng biết trêu đùa người khác sao?
 
Trong lúc Tạ Miêu đang thất thần, trán đã bị búng một cái nhẹ tênh. Thật sự rất nhẹ, nhẹ như chiếc lông vũ lướt qua.
 
“Đến lượt em rồi!”
 
Không đợi Tạ Miêu phản ứng trở lại, Tạ Kiến Trung đã vội vã tiến đến cho cô một búng rõ kêu vào trán.
 
Sau đó, cậu lập tức bị ba đôi mắt nhìn chằm chằm.
 
“Em không thể búng nhẹ một tí sao?” Tạ Kiến Hoa trừng cậu em.
 
“Lỡ cái đầu thông minh của chị mình bị em đánh hư rồi thì sửa kiểu gì?” Tạ Kiến Quân trách cậu em.
 
Ngay cả “tay to” gánh cậu thắng là Cố Hàm Giang cũng nhìn cậu với ánh mắt âm trầm, khiến lòng cậu đâm ra sợ hãi.
 
Tạ Kiến Trung lập tức xìu xuống, “Em, em cũng không búng mạnh lắm đâu.”
 
Chẳng ai để ý cậu.
 
Cậu không búng mạnh thật mà, tại sao chị cậu búng cậu được, còn cậu búng chị thì không được?
 
Tạ Kiến Trung cảm thấy rất ấm ức, nhưng rất nhanh sau đó, cậu liền phát hiện mình còn có thể ấm ức hơn nữa.
 
Bao nhiêu ván tiếp theo, Cố Hàm Giang một mực bỏ qua bài*.
 
*Nghĩa là không nhận bài của người khác, mà trực tiếp bốc lá bài khác. (Nguồn baidu)
 
Nếu một trong ba anh em nhà họ Tạ nhận lá bài đó, Cố Hàm Giang sẽ đánh bài với phong cách tàn nhẫn, hợp sức với Tạ Miêu đánh cho ba cậu nhóc thua sấp mặt.
 
Nếu Tạ Miêu nhận lá bài đó, cậu sẽ hoàn toàn nhường cô, thậm chí còn chủ động tặng điểm cho Tạ Miêu, để Tạ Miêu thắng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
 
Có một tên đại gian tế ở đây, chỉ cần không cùng phe với Tạ Miêu, mấy cậu nhóc chưa từng thắng lần nào.
 
Tạ Kiến Hoa thực sự không chịu được nữa, “À thì, mọi người cứ chơi đi, em đi vệ sinh đã.”
 
Tạ Kiến Trung lập tức chạy ra ngoài theo cậu, “Anh Kiến Hoa, anh chờ em với, em cũng đi.”
 
Hai cậu nhóc vừa đi, Tạ Kiến Quân cũng bỏ lá bài xuống, “Không đủ người, đợi họ về thì chơi tiếp nhé.”
 
Nghe thấy vậy Tạ Miêu muốn đảo mắt trắng.
 
Từ trước đến giờ, ba tên nhóc kia chỉ ước gì không sợ trời không sợ đất, cũng có lúc biết sợ đấy nhỉ.
 
Nhưng hai tên nhóc kia đi ra ngoài một hồi lâu, mới mang khí lạnh bên ngoài vào phòng, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
 
Tạ Miêu thấy thế thì nhướn mày, “Sao thế?”
 
Một đứa bình thường lanh chanh nhất là Tạ Kiến Trung lại hiếm khi không khai ngay lập tức, cậu nhóc đẩy đẩy Tạ Kiến Hoa, “Anh nói đi, anh Kiến Hoa.”

 
Ánh mắt của Tạ Kiến Hoa đang nhìn vào đống lơ khơ trên giường.
 
“Vừa rồi đồn công an đã phái người đi bắt ổ cờ bạc, cánh Tôn Quốc Phú và Trương Hổ bị bắt ở nhà Tôn Lôi rồi.”
 
“Bọn nó bị bắt rồi?” Nụ cười trên gương mặt Tạ Kiến Quân lập tức biến mất.
 
“Ừm.”
 
Tạ Kiến Trung gật đầu, không nhịn được nói nhỏ với Tạ Miêu: “Chị, không phải chị tố cáo chứ?”
 
“Mấy ngày nay chị đều không ra ngoài, làm gì có thời gian để ý bọn họ kiếm tiền ở đâu chứ?” Tạ Miêu liếc xéo cậu nhóc một cái.
 
Tạ Kiến Trung nghĩ lại cũng phải, cảm thấy yên tâm.
 
Tạ Kiến Hoa bắt đầu thu dọn đống lơ khơ trên giường, “Bọn mình đừng chơi nữa, nghe vựng Tiếng Anh một lúc đi.”
 
Tạ Miêu không ngờ, cô còn chưa chủ động gây phiền phức cho bọn Tôn Quốc Phú thì Tôn Quốc Thú đã đến tìm cô rồi.
 
Ngày quay lại trường lấy sách, cô đi sớm hơn một chút, trong lúc đứng ở cổng làng đợi Cố Hàm Giang và Ngô Thục Cầm, trùng hợp chạm mặt cánh Tôn Quốc Phú.
 
Có lẽ là mới bị bắt cờ bạc nên thần sắc của mấy người nọ không tốt lắm, dưới cằm còn lún phún râu mới mọc.
 
Nhìn thấy Tạ Miêu, ánh mắt Tôn Quốc Phú lập tức sầm xuống đi, “Giấy nợ đã trả cô rồi, sao cô còn tố cáo bọn tôi?”
 
“Ai tố cáo các người? Tôi cũng có phải người rảnh rỗi không có việc gì làm đâu.”
 
Tạ Miêu liếc xéo hắn một cái, quay mặt sang chỗ khác.
 
“Không phải mày thì còn có ai ăn no rửng mỡ đi làm cái chuyện thất đức này?” Trương Hổ cười lạnh, “Đừng tưởng bố mày là bí thư lữ đoàn mà chúng tao sợ, chúng tao cũng không phải người ở lữ đoàn Hà Đông.”
 
Ánh mắt đầy sỗ sàng của Tôn Quốc Phú đảo qua đảo lại trên người Tạ Miêu, “Lần trước tao đã muốn nói rồi, không ngờ chị gái của hai thằng ngu kia lại xinh ra phết. Nghe nói cô em học ở trường trên huyện à, mình em đi nguy hiểm lắm, có cần anh đưa em đi không?”
 
Lời này của hắn ẩn chứa sự đe dọa và chòng ghẹo, khiến vẻ mặt của Tạ Miêu lập tức trở nên lạnh lẽo.
 
Có điều cô còn chưa lên tiếng, một giọng nói lạnh tanh đã trả lời thay cô, “Không cần.”
 
Cố Hàm Giang đội mũ quấn khăn giống Tạ Miêu, đôi mắt dưới hàng lông mày sắc nhọn như dao, ánh mắt vô cùng đáng sợ.
 
Trương Hổ vừa nhìn thấy cậu liền nghĩ đến sự hung ác khi cậu ta bóp cổ mình lúc ấy, lập tức trở nên yếu thế.
 
Vẻ mặt Tôn Quốc Phú cũng biến hóa khó lường.
 
Hôm nọ vừa mất tiền vừa mất mặt, không phải hắn chưa từng nghĩ đến chuyện tìm Cố Hàm Giang để tính sổ.
 
“Anh, anh tuyệt đối đừng có dây vào nó! Cùng lắm thì Tạ Miêu có mỗi ông bố làm bí thư lữ đoàn, còn cậu của nó trước kia là chủ nhiệm Ủy ban cách mạng, bây giờ là bí thư huyện ủy. Còn có bố và ông nội nó, nghe nói là quan lớn trên thủ đô đấy.”
 
Tôn Quốc Phú không tin, “Quan lớn trên thủ đô? Nếu bố nó với ông nó mà là quan lớn, sao nó còn ở chỗ này?”
 
“Chuyện này sao em biết được? Dù sao trước kia bố nó với ông nó đến thăm nó, còn lái xe hơi đến, em còn đi xem chiếc xe đó rồi. Hơn nữa con người nó đánh nhau ra tay rất độc ác, một mình có thể đánh lại mấy người, chẳng ai trong thôn em dám chọc vào nó…”
 
Nghĩ đến những chuyện này, Tôn Quốc Phú miễn cưỡng dằn cơn giận trong người xuống, “Không cần thì thôi, có điều con gái con đứa đi học một mình phải chú ý an toàn. Còn nữa, giấy nợ anh ấy đã trả cho cô, về sau đừng có làm cái chuyện tố cáo này nữa.”
 
“Vốn dĩ có phải tôi làm đâu.” Tạ Miêu lại nhắc lại một lần nữa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
 
Tôn Quốc Phú vừa nghe thấy thế, lại nghĩ đến mình làm sao mà vào đồn công an, nghiến răng nói: “Không phải cô làm thì ai hả?” 
 
“Tôi làm đấy.”
 
Cố Hàm Giang nhìn về phía Tôn Quốc Phú, giọng nói không có chút độ ấm nào, “Có phải anh cũng muốn đưa tôi đi học không?”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.