Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

Chương 4


Bạn đang đọc Xuyên thành vợ cũ của quân nhân – Chương 4:

Editor: Luveva.Bé hư iu đương quên chạy deadline
 
Lúc Ngô Thục Cầm và Cố Hàm Giang còn đứng ngây ra thì Tạ Miêu và hai đứa em trai sinh đôi của mình đã dạo bước trong nắng sớm, đi được một đoạn khá xa.
 
“Chị, hôm nay chúng ta không đợi Cố Hàm Giang sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tạ Kiến Trung là một trong hai đứa sinh đôi, không khỏi tò mò mà mở miệng hỏi, đôi lông mày nhăn đến độ sắp thắt nút.
 
Không phải cậu cảm thấy Tạ Miêu làm như vậy có gì không ổn, sự thật là hôm qua cậu mới vừa cá cược với anh trai và anh họ, đoán cùng lắm Tạ Miêu chỉ có thể kiên trì mấy ngày không đi tìm Cố Hàm Giang, nếu thua thì phải trả hết số viên bi mà mình tích góp được mấy năm nay.
 
Cuối cùng anh trai Tạ Kiến Quân của cậu cược ba ngày, anh họ Tạ Kiến Hoa thì cược hai ngày. Chỉ có cậu, không sáng suốt mà tự tin nói Tạ Miêu cũng không thể vượt qua được một ngày, mà khoảng cách đến lúc bị vả mặt chỉ còn chưa tới ba tiếng.
 
Tạ Miêu hoàn toàn không đến cảm nhận được sự nôn nóng trong lòng em trai, nghe vậy thì kỳ quái liếc cậu một cái,:“Vì sao chị phải đợi bọn họ?”
 
Tạ Kiến Trung: “…”
 
Sao em biết vì sao chị phải đợi? Không phải lúc nào chị cũng kéo bọn em đứng chờ sao?
 
Tạ Kiến Trung rất muốn ủng hộ tất cả các quyết định của chị mình, nhưng nghĩ đến những viên bi sắp bay màu của cậu, cậu vẫn quyết đoán bán đứng lương tâm: “Cho dù không đợi Cố Hàm Giang thì cũng nên chờ anh Kiến Hoa chứ? Anh ấy…”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Kiến Trung nghĩ, nếu có thể thuyết phục chị của cậu đi từ từ chờ anh Tạ Kiến Hoa, nói không chừng có thể gặp Cố Hàm Giang. Đến lúc đó bốn bỏ năm lên, cũng coi như chị của cậu đợi Cố Hàm Giang rồi.
 
Nhưng mới nói được một nửa, cậu đã bị anh trai ruột nhanh tay lẹ mắt chặn miệng.
 
“Chị không cần đợi anh ấy, lúc chúng ta đi anh Kiến Hoa vẫn chưa dậy nữa, chờ anh ấy thì chắc chắn chúng ta sẽ đến trễ.”
 
Tạ Kiến Quân ngoan ngoãn cười với Tạ Miêu, sau đó thay đổi sắc mặt, như ác bá cưỡng đoạt dân nữ mà kéo cậu tới bụi cỏ ven đường, sau đó cù lét cậu bé.
 
“Đã nói là cược rồi, không cho em chơi kiểu đó.”
 
Rất nhanh, phía sau Tạ Miêu liền phát ra tiếng cười cao vút, còn kèm theo vài âm thanh  “Đừng mà” “Em không được rồi” “Anh đừng chạm vào em”, nghe vậy cô không khỏi chà xát cánh tay.
 
Trời mẹ ơi, bọn nhóc nhỏ tuổi thật chịu chơi, chơi không lại chơi không lại.
 
*
 
Thôn Bắc Xá không xa thị trấn lắm, đi bộ hơn hai mươi phút sẽ đến ngay.
 
Trường trung học ở thị trấn Kiến Thiết mà bọn Tạ Miêu theo học là một cái sân rộng lớn với nhiều nhà mái bằng được xây trên đó., học sinh không nhiều nhưng có đủ cấp 2 cấp 3.
 

Đúng vào thời gian đi học buổi sáng, các thiếu nam thiếu nữ nườm nượp đi qua cổng trường với quần áo mộc mạc và tinh thần tràn đầy phấn chấn. 
 
Tạ Miêu và hai em trai hòa vào lòng người, sau đó đi đến dãy phòng dành cho cấp hai rồi tạm biệt nhau.
 
Trước khi tạm biệt, Tạ Kiến Trung vừa ai oán vừa tuyệt vọng nhìn Tạ Miêu vài cái, sau đó bị anh trai nhà mình kéo đi.
 
Tạ Miêu thấy vẻ mặt kia của cậu bé thì buồn cười, lúc đến tận cửa phòng học, trên mặt còn treo một nụ cười. Kết quả mới vừa cất bước vào thì xém chút đã bị hai bạn nam đang đuổi bắt đùa giỡn tông vào.
 
Cô nhanh chóng lùi ra sau một bước, bạn nam kia cũng vội vàng dừng bước, xin lỗi với cô: “Ngại quá ngại quá.”
 
Đối phương vừa nói vừa ngẩng đầu, lúc nhìn thấy mặt Tạ Miêu thì đột nhiên sửng sốt.
 
Cô gái trước mắt có nước da trắng như sứ, mắt đào hoa long anh như nước hồ thu, tỏa ra ý cười nhẹ nhàng. Rõ ràng chỉ là ngũ quan quen thuộc nhưng lại quá mức xinh đẹp, khiến người ta không nhận ra được trong thoáng chốc. 
 
Chàng trai kia sửng sốt một chút, mới chần chờ mở miệng: “Tạ Miêu?”
 
“Ừ.” Tạ Miêu cười chào hỏi với cậu ta rồi vòng qua, đi đến ngồi giữa hàng thứ ba đếm từ dưới lên trong phòng học.
 
Chàng trai đó khó tin làu bàu một tiếng: “Thật đúng là Tạ Miêu, sao hôm nay cậu ấy không đánh phấn nữa?”
 
Cậu ta lấy khuỷu tay thúc vào người bạn mới đuổi mình ở sau: “Này, cậu không thấy hình như Tạ Miêu đẹp hơn sao?”
 
“Mau cút đi, kiểu gì cũng đẹp hơn dáng vẻ như quỷ lúc trước của cậu ấy được không?”
 
“Nói cũng đúng.”
 
Tạ Miêu buông cặp, nhìn thời khóa biểu hôm nay được viết lên bảng đen thì lấy sách ra chuẩn bị bài.
 
Mấy tháng này cô không xem truyện tranh thì cũng viết viết vẽ vẽ trên vở, mọi người cũng không bất ngờ, bàn tán hai ba câu về khuôn mặt sạch sẽ của cô rồi cũng làm chuyện khác.
 
Chỉ có Lý Tịch Mai ngồi cùng bàn với Tạ Miêu mới phát hiện cô đang học, trong lòng vô cùng kinh ngạc nhưng lại không dám lên tiếng quấy rầy.
 
Lúc sắp đến tiết tự học buổi sáng, Ngô Thục Cầm chạy cắm đầu như điên tới mức tóc mái bị gió thổi tung cuối cùng cũng thở hồng hộc tới.
 
Lúc cô ta vừa vào cửa thì nhìn khắp nơi, sau đó nổi giận đùng đùng đến thẳng chỗ Tạ Miêu.
 
“Tạ Miêu sáng hôm nay cậu bị gì vậy? Vì sao lại không đợi tôi với anh Hàm Giang đi cùng?”
 
Cô ta thở gấp nên cũng không khống chế âm lượng, lập tức hấp dẫn hết ánh mắt của các bạn học trong lớp .
 
Chuyện Tạ Miêu và Cố Hàm Giang thì mọi người cũng biết chút chút, trên mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
 

Vừa rồi chỉ lo chú ý mặt Tạ Miêu mà lại không chú ý, hôm nay cô tới một mình.
 
Nghe ra ý của Ngô Thục Cầm, hôm nay Tạ Miêu hoàn toàn không chờ cô ta và Cố Hàm Giang.
 
Đây… đây vẫn là Tạ Miêu sao?
 
Chỉ có Lý Tịch Mai có quan hệ không tệ với Tạ Miêu, lại biết vì Cố Hàm Giang mà Tạ Miêu luôn nhường nhịn Ngô Thục Cầm, sợ cô thật sự bị Ngô Thục Cầm chọc giận thì nhẹ nhàng kéo cô: “Tạ Miêu.”
 
Tạ Miêu không chút hoang mang, xem xong nội dung cuối cùng rồi mới khép sách nhìn người đang tới: “Vì sao tôi phải đợi mấy người?”
 
Lời này vừa nói ra, không riêng Ngô Thục Cầm mà học sinh cả lớp đều sửng sốt. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
 
Qua một hồi yên lặng, trên mặt Ngô Thục Cầm càng tức giận.
 
“Cậu không nói một tiếng đã đi rồi, làm hại tôi và anh Hàm Giang đợi ở cửa thôn cả buổi, cô còn đòi gì nữa?”
 
“Cậu và Cố Hàm Giang chờ tôi ở cửa thôn cả buổi ư? Cô nói thật à?” Tạ Miêu có chút không tin vào tai mình.
 
Ngô Thục Cầm lại xem vẻ kinh ngạc trong mắt cô thành kinh hãi, hừ lạnh một tiếng: “Dù sao cũng vì chờ cậu mà hôm nay anh Hàm Giang đi học muộn. Lúc anh ấy đi thì sắc mặt vô cùng khó coi, tự cậu đi mà nhìn đi.”
 
“Anh ta đến trễ đâu liên quan gì tôi? Tôi cũng không kêu mấy người chờ.”
 
Ngô Thục Cầm vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi, lúng túng đến mức sắp khóc của Tạ Miêu, không ngờ Tạ Miêu lại cười khanh khách nói một câu như vậy.
 
Cô ta ngẩn ra: “Cậu nói cái gì?”
 
Tạ Miêu: “Lời hay không nói lần thứ hai.”
 
Lúc này mỗi người đều có thể phát hiện hôm nay Tạ Miêu không đúng lắm.
 
Phải biết rằng, từ sau khi Cố Hàm Giang đến, Tạ Miêu chưa bao giờ dám nói như vậy với Ngô Thục Cầm.
 
Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao hôm nay Tạ Miêu lại đột nhiên cứng như vậy?
 
Ngô Thục Cầm không ngờ Tạ Miêu sẽ phản ứng như vậy, tức giận đến đỏ bừng mặt: “Cậu! Cậu cũng không sợ tôi kể lời này cho anh Hàm Giang sao!”
 
“Tùy cậu.”
 
Tạ Miêu tỏ vẻ, cô của hiện tại không sợ gì cả.
 

Ngoại trừ Cố Hàm Giang thì Ngô Thục Cầm vốn không có chỗ nào có thể bắt chẹt cô được nữa.
 
Cô không thích Cố Hàm Giang thì sợ Ngô Thục Cầm cái con khỉ!
 
“Cậu nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi muốn đọc sách.”
 
Không để ý tới ánh mắt muốn phun lửa của Ngô Thục Cầm, Tạ Miêu mở sách giáo khoa ra lần nữa, rũ mắt giấu đi vẻ giễu cợt trong mắt.
 
Con người Cố Hàm Giang tính tình cổ quái, Ngô Thục Cầm không khuyên can nổi. Cho nên ở lại chờ cô, chỉ có thể là quyết định của Cố Hàm Giang. 
 
Trước kia cô đều chờ anh ở cổng thôn mỗi ngày, anh chê phiền. Bây giờ cô không đợi thì anh lại chờ cô.
 
Ha, đúng là đàn ông.
 
Ngô Thục Cầm bị Tạ Miêu làm nghẹn họng cả buổi cũng không nói gì được, vừa lúc chuông tự học buổi sáng vang lên, cô ta tìm được bậc thang leo xuống, ném một câu “Cậu chờ đó” rồi tức giận trở về chỗ ngồi.
 
Tạ Miêu không để ý tới cô ta, hết sức chuyên tâm học tập, hết sức chuyên chú đi học, còn cầm vở bắt đầu ghi chú. 
 
Vừa qua năm thứ mười của thế kỷ XX, bầu không khí học tập trong trường cũng không ngột ngạt lắm.
 
Hơn nữa bởi vì phê bình giáo viên từng phổ biến một thời nên bây giờ giáo viên cũng khó tạo được uy tín tuyệt đối trước mặt học sinh. Cho nên bọn học sinh đi học không nghe giảng, làm chút việc riêng, chỉ cần không quá ảnh hưởng đến trật tự lớp học thì sẽ không ai quan tâm.
 
Đương nhiên cũng có người là ngoại lệ, giống như giáo viên chủ nhiệm thầy Lưu của lớp Tạ Miêu.
 
Thầy Lưu thường nói học thêm chút tri thức cũng không thua thiệt gì, kêu bọn họ không được lãng phí thanh xuân.
 
Cho nên tiết toán thứ tư buổi sáng, sau khi phát hiện Tạ Miêu vẫn luôn viết sột soạt gì đó để lãng phí thanh xuân thì ông nhăn mày.
 
Vào tuần trước, thầy Lưu mới vừa tịch thu một quyển vở của Tạ Miêu.
 
Ở trên viết bậy viết bạ, ngoại trừ vài bức tranh không nhìn ra được gì thì còn có vô số lời nói hoa si não tàn.
 
Thầy Lưu chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy cay mắt, nói chuyện một hồi với Tạ Miêu, kêu cô thay đổi, học tập cho tốt.
 
Cuối cùng lời nói của ông như gió thoảng bên tai, vào tai trái ra tai phải. 
 
Thầy Lưu rất không vui, dừng giảng bài, một viên phấn bay thẳng qua.
 
Tạ Miêu đang nghiêm túc ghi chép, một viên phấn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, khiến cô hoảng sợ.
 
Cô không rõ nguyên do mà ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, phát hiện thầy chủ nhiệm đang lườm mình thì càng ngu ngơ.
 
Mình cũng đâu làm cái gì đâu? So lại bị thầy cảnh cáo chứ?
 
Thật sự không nghĩ được, Tạ Miêu dứt khoát không nghĩ nữa, tiếp tục vừa nghe giảng bài vừa ghi chép. 
 
Thầy Lưu thấy vậy còn nghĩ cô dạy mãi không sửa, dứt khoát xuống bục giảng, vừa giảng bài vừa đi trên lối đi nhỏ.
 
Lúc đi ngang qua bàn Tạ Miêu, ông nhanh tay giật lấy, càm vở của Tạ Miêu trong tay.

 
“Đi học không nghe bài, viết cái gì vậy?”
 
Ông nghiêm túc nói rồi nhìn lên vở, đột nhiên sửng sốt, không thể tin tưởng mà nhìn Tạ Miêu một cái: “Đây là em viết sao?”
 
“Vâng.” Tạ Miêu gật đầu.
 
Thầy Lưu lại nhìn nội dung trên vở.
 
Chữ viết không quá đẹp nhưng lại rất tinh tế, thoáng có thể nhìn thấy vẻ xinh xắn.  Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
 
Mà tất cả nội dung ông giảng đã được ghi hết lại, ý chính ghi lại trật tự rõ ràng. Nói thật, rất nhiều giáo viên mới đi dạy, lúc đầu viết giáo án cũng không viết tốt như vậy.
 
Thầy Lưu hiếm khi cho học tra Tạ Miêu một nụ cười tán dương: “Không tồi, tiếp tục phát huy.” rồi trả vở lại cho cô.
 
Thấy thế, học sinh đang chờ xem kịch vui đều ngây ra.
 
Rốt cục Tạ Miêu viết gì mà lại có thể làm thầy Lưu cười hòa ái dễ gần như vậy?
 
Sự thắc mắc này vướng trong lòng mọi người, vừa tan học, tiểu mập mạp ngồi ở trước Tạ Miêu không khỏi quay đầu lại hỏi cô.
 
Tạ Miêu đưa vở qua: “Cậu xem đi, tôi tìm bọn Kiến Hoa đi ăn cơm.” rồi ôm hộp cơm ra khỏi phòng học.
 
Lập tức có vài cái đầu tò mò đưa lại đây, thấy ở trên chỉ có ghi chép nên cũng không có hứng thú mà tản ra.
 
So với cái này, nữ sinh tring lớp càng thấy hứng thú với mặt của Tạ Miêu hơn.
 
“Các cậu có thấy hay không, Tạ Miêu còn đẹp hơn mấy tháng trước, lúc chưa bắt đầu đánh phấn đấy?”
 
Con gái thì để ý hơn con trai nhiều, vừa nói ra, lập tức nhận được mấy lời phụ họa.
 
“Tớ cảm thấy cậu ấy trắng hơn mấy tháng trước nhiều. Vừa rồi lúc cậu ấy đi từ bên kia ngang qua đây, tớ liếc mắt một cái, làn da kia hình như đẹp và sáng lên nhiều lắm!”
 
“Đúng vậy, cũng không biết cậu ấy làm thế nào nữa, mới qua một mùa hè mà lại không đen thêm chút nào.”
 
“Có phải vì cậu ấy bôi phấn lâu nên không bắt nắng không?” Có người suy đoán.
 
Ngô Thục Cầm lập tức cười nhạt: “Cậu thôi đi, phấn chỉ là thứ bôi lên có vẻ trắng, nào có tác dụng này.”
 
Các nữ sinh khác trong lớp cũng không phải Tạ Miêu, vì cố kỵ nên không dám gây chuyện với cô ta, nghe vậy thì liếc cô ta một cái, tiếp tục thảo luận.
 
“Không tin thì thôi.” Ngô Thục Cầm làm loạn rồi mất mặt, căm giận quay lại tự mình ăn cơm.
 
Nhưng ăn hai miếng, cô ta lại không khỏi lén sờ lên hai cục mụn mới nổi trên trán.
 
Bôi phấn lâu một chút có thể khiến làn da đẹp hơn sao?

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.