Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

Chương 3


Bạn đang đọc Xuyên thành vợ cũ của quân nhân – Chương 3:

Editor: Luveva.Bé hư iu đương quên chạy deadline
 
Nhóc mập  Vương Đại Lực đã nghe thấy hết những lời nói của ba anh em nhà họ Tạ.
 
Suốt chặng đường xuống núi, Cậu ta ta thường hay liếc trộm Tạ Miêu vài cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đáng tiếc, từ đầu ngoại trừ gương mặt hơi đen như vốn có của Tạ Miêu, vẻ mặt cũng trở về như cũ rất nhanh, hoàn toàn không nhìn ra manh mối.
 
Nhưng Nhóc mập  đã không thấy gương mặt mộc này của cô mấy tháng rồi, giờ Cậu ta ta cảm thấy thuận mắt hơn trước nhiều.
 
Ít nhất, ít nhất khi gặp lúc trời tối thì Cậu ta sẽ không nghĩ rằng mình gặp quỷ, xém chút bị dọa vãi trong quần.
 
Cũng không biết Tạ Miêu đã lớp 9 nhưng mãi không chịu học, sao đột nhiên muốn xem sách giáo khoa lớp 7 lớp 8.
 
Chẳng lẽ lại vì Cố Hàm Giang kia?
 
Dưới góc nhìn của Nhóc mập , Tạ Miêu không thể nào không thích Cố Hàm Giang được, chắc chắn là vậy.
 
Cho dù mặt trời mọc từ hướng Tây, Vương Đại Lực Cậu ta gầy thành một tia chớp thì cũng không có khả năng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đang nghĩ như vậy, Tạ Miêu đột nhiên phát hiện gì đó, nghiêng đầu nhìn sang chỗ Cậu ta ta. 
 
Vương Đại Lực chột dạ quay đầu 90 độ, làm bộ mình đang nhìn đông nhìn tây.
 
Sau đó, cơ thể múp míp của Cậu ta ta chững lại, cổ cứng ngắc, khó khăn xoay trở về.
 
Mẹ nó!
 
Cố… Cố Hàm Giang, sao lại gặp phải tên sát tinh này chứ!
 
Tạ Miêu cũng nhìn thấy thiếu niên anh tuấn dưới bóng cây cách đó không xa.
 
Anh gầy gầy cao cao, trên lưng vác một chiếc sọt có vẻ nặng, nhưng sống lưng lại thẳng tắp, xa xa nhìn lại giống như một cây trúc xanh.
 
Cách một khoảng xa, Tạ Miêu cũng có thể thấy rõ gương mặt đẹp động lòng người, giữa lông mày còn có vẻ tăm tối.
 
Con người Cố Hàm Giang, từ trước đến nay buồn vui thất thường, giá trị nhan sắc trái đạo trời bao nhiêu thì khó ở gần bấy nhiêu.
 
Nhưng càng như vậy thì càng hấp dẫn những người như thiêu thân lao đầu vào lửa, hiếu kỳ với khí chất đuổi người ra xa ngàn dặm là người có nội tâm thế nào.
 
Bằng không, lúc trước Tạ Miêu cũng sẽ không làm nhiều chuyện ngu ngốc như vậy.
 
Tưởng tượng đến mình khi xưa, Tạ Miêu Hận không thể tìm ngay cái cây chĩa về hướng Đông Nam rồi tự treo ngược mình lên, nhìn xem trong đầu có bị úng nước hay không.
 
Nhóc mập  bên cạnh cô có chút bối rối.
 

Ai cũng biết chỉ cần Tạ Miêu nhìn thấy Cố Hàm Giang là mắt đờ ra, hồn bay, đi đường cũng không xong.
 
Nếu Tạ Miêu giống như xưa thì sẽ nhào lên quấn lấy Cố Hàm Giang rồi hỏi han ân cần, sau đó tranh xách đồ, hoàn toàn không nhớ rõ chung quanh còn người khác. Hay Cậu ta tự mình về lấy sách, tự về lấy sách, tự về lấy sách sao?
 
Trong lòng nghĩ như vậy, bước chân Nhóc mập  có chút chững lại.
 
Chính vào lúc Cậu ta chững bước lại, Tạ Miêu vốn đang đi song song với Cậu ta thì lại lướt qua, xông thẳng đến chỗ Cố Hàm Giang.
 
Cậu ta biết ngay mà!
 
Nhóc mập không nỡ nhìn thẳng mà che mặt lại, nhưng đợi nửa ngày, cũng không nghe được âm thanh tỏ vẻ điệu đà của Tạ Miêu. 
 
Cậu ta ta ngẩn người, cảm giác bất ngờ mà mở mắt ra. Liền thấy Tạ Miêu mắt nhìn thẳng đi ngang qua Cố Hàm Giang, không liếc Cố Hàm Giang một cái nào, cứ rời đi như vậy… rời đi?!
 
Ôi trời không giống trong tưởng tượng gì cả!
 
Nhóc mập ngây người một hồi, Tạ Miêu phát hiện cậu ta bị tụt lại phía sau, quay đầu lại hỏi: “Sao vậy Vương Đại Lực?”
 
“Không gì cả.” Cậu ta vội theo sau, đi đến cạnh Tạ Miêu thì nhịn không được hỏi: “Tạ Miêu, vừa rồi Cậu ta không thấy Cố Hàm Giang sao?”
 
“Thấy.” Giọng điệu của Tạ Miêu vô cùng bình thường.
 
Nhưng do sự bình thường này khiến nhóc mập ngửi được sự bất thường.
 
“Đó chính là Cố Hàm Giang đấy, là Cố Hàm Giang, không phải ai khác.”
 
“Tớ biết.”
 
“Biết rồi sao cậu ta lại không lên chào hỏi một tiếng, ngược lại còn có vẻ không thấy vậy?”
 
Tạ Miêu kỳ quái liếc cậu ta ta một cái: “Tớ không thân với anh ta, vì sao phải chào hỏi?”
 
Hả, không thân…
 
Đã hứa hôn trước rồi còn nói không thân? Mấy tháng này đều hận không thể gặp nhau mỗi ngày lại còn bảo không thân?
 
Có phải cậu ta có hiểu lầm gì đó với hai từ không thân này hay không?
 
Nhóc mập nghẹn nửa ngày, cuối cùng cũng hỏi: “Tạ Miêu, vừa rồi cậu nói gì mà cha sinh mẹ đẻ, không muốn thấp hèn để người khác la lên hét xuống với cậu là thật sao……”
 
Tạ Miêu hỏi cái gì, vì hai người càng lúc càng xa nên nghe không rõ ràng lắm.
 
Ánh mắt không chút độ ấm của Cố Hàm Giang nhìn hai bóng dáng một béo một gầy lướt qua, khóe môi không phát ra tiếng mà nở một nụ cười nhạo.
 
Do thấy anh trước sau lạnh nhạt nên mới đổi người khác mới hơn sao?
 
Thiếu niên xách sọt nặng, rũ hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt, tiếp tục đi xuống chân núi.
 

Dưới núi, người đi đi lại lại trên đường càng nhiều lên.
 
Hễ có ai nhìn thấy anh thì đều không khỏi nhìn thêm vài lần, nhất là những cô gái và nàng dâu trẻ tuổi.
 
Nhưng khi anh về đến nhà, cũng không ai đến chào hỏi, như ngăn anh ra khỏi cái thôn này vậy.
 
Cố Hàm Giang hoàn toàn không để bụng, tự mình trở về nhà bà cô, tháo sọt đặt xuống mặt đất ở dưới hiên.
 
Ngô Thục Cầm đang nghiến răng phơi khô quần áo, thấy anh trở về, đôi mắt lập tức sáng lên: “Anh Hàm Giang!”
 
“Ừ.”
 
Cố Hàm Giang không thèm ngẩng đầu, trả lời bủn xỉn vô cùng tận.
 
Ngô Thục Cầm lại không giận chút nào, đi đến thấp giọng gọi như thể có lời muốn nói nhưng cũng thốt ra: “Anh Hàm Giang.”
 
Dáng vẻ có chuyện muốn nói này cuối cùng mới khiến cho thiếu niên đang lấy đồ ra khỏi sọt bố thí cho cô ta một cái nhìn.
 
Ngô Thục Cầm bắt đầu mách lẻo, nói Tạ Miêu lại mặt dày tới giặt quần áo cho anh, ai cản cũng không được. Nói Tạ Miêu tự cướp việc làm mà còn ngại mệt, không giặt được hai bộ đã đứt gánh chạy mất.
 
Cô ta đã sớm vớt quần áo của mình ra và giặt sạch cái áo bông dính đầy đầy bùn đất, chờ Cố Hàm Giang trở về rồi hầm hố mách lẻo chuyện của Tạ Miêu.
 
Quả nhiên vừa nghe Tạ Miêu lại tới giặt quần áo cho mình, ánh mắt chàng trai lại tối sầm. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
 
Lại thấy quần áo của mình bị quăng bừa trong thau giặt đồ, nước trong thau đã vẩn đục lại còn có bọt xà phòng tứ tung, sắc mặt anh ngày càng khó coi.
 
Cố Hàm Giang mím chặt môi bước qua, vớt những bộ quần áo kia ra rồi thay hai thau nước, lần lượt nhúng mấy lần. Sau đó mới đặt ghế ngồi xuống, không nói một lời mà bắt đầu chà giặt.
 
Ngô Thục Cầm nhìn thấy phản ứng này của anh thì biết anh đã tức giận, trong lòng có cảm giác hả giận.
 
Cô ta dùng sức mím khóe miệng để vẻ đắc ý không hiện lên trên mặt, tiếp tục thêm mắm thêm muối.
 
“Anh không biết đâu anh Hàm Giang, anh không ở nhà thì Tạ Miêu cũng thay đổi hoàn toàn, tính tình khó chiều lại kiêu căng. Lúc cô ta ra rời đi, em còn nghe cô ta ta lẩm bẩm mỗi ngày làm này làm kia cũng không có ích gì, sau này sẽ không hầu hạ anh nữa.”
 
Không hầu hạ anh nữa?
 
Cố Hàm Giang nghĩ đến đoạn đối thoại nghe được trên đường trở về, động tác dừng lại.
 
Ngô Thục Cầm nhìn thấy, nói càng hăng say: “Anh Hàm Giang cũng không sai bảo cô ta, toàn là do cô ta không nghe lời phản đối, cướp muốn làm. Bây giờ lại nói anh không đúng, thật là……”
 
Còn chưa dứt lời, chàng trai đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen kịt nhìn thẳng vào cô ta.
 
Trái tim Ngô Thục Cầm nhảy dựng: “Sao, sao? Em nói thật đấy, câu không hầu hạ anh nữa, là tự Tạ Miêu nói.”
 
“Cô ấy tự nói sao?” Cố Hàm Giang chậm rãi cong môi, lạnh giọng nói với cô ta: “Em chọc cô ấy đúng không?”

 
Ngô Thục Cầm căng da đầu, đột nhiên cảm thấy đôi con ngươi sâu không thấy đáy kia như có thể nhìn thấu lòng người.
 
Mà chút suy nghĩ nhỏ này của mình, trước mặt đối phương, hoàn toàn không thể che giấu.
 
*
 
Tạ Miêu ôm sách giáo khoa mới vừa mượn được về nhà, ngồi trên cạnh bàn tiện tay cầm một quyển lật qua lật lại.
 
Thật tốt, ngoại trừ cái tên của Nhóc mập trên bìa sách thì ở trong lại sạch sẽ, một chữ cũng không có.
 
Đây mới chính là dáng vẻ mà sách của học sinh kém nên có nhỉ? Lấy làm giấy vệ sinh rồi gấp máy bay làm cái quỷ gì?
 
Tạ Miêu chửi thầm, tìm được sách toán kỳ 1 lớp 7 thì nghiêm túc xem.
 
Học xong lớp 12 thì quay lại học chương trình lớp 7 vẫn rất đơn giản. Cô vừa lật vừa lấy bút máy làm ví dụ mẫu vào vở, rất nhanh đã xem được gần một phần tư, cô cũng dần dần tìm thấy cảm giác giải đề của năm lớp 12 rồi.
 
Lúc Tạ Vệ Dân cùng vợ và hai vợ chồng anh cả cùng về ăn cơm, nhìn thấy con gái ngoan ngoãn ngồi trên bàn để viết chữ, dáng vẻ hoàn toàn quên mình, còn tưởng rằng cô đang đọc truyện tranh.
 
Ông không quá để ý , vội vàng ăn cơm xong lại lên ruộng. Kết quả buổi tối trở về, con gái vẫn mang dáng vẻ kia.
 
Trong lòng Tạ Vệ Dân có chút không yên, vội xuống phòng bếp tìm Vương Quý Chi.
 
“Mẹ, hôm nay Miêu Miêu không đi tìm thằng nhóc nhà họ Cố sao? Sao cứ ở nhà xem truyện tranh vậy?”
 
“Xem truyện tranh gì?” Vương Quý Chi trừng ông một cái: “Miêu Miêu đang học.”
 
“Học ư?”
 
Tạ Vệ Dân hít hà một hơi, càng lo lắng hơn: “Mẹ, Miêu Miêu xảy ra chuyện gì?”
 
Nếu nói ai trong nhà họ Tạ ai không thích học nhất, ba thằng nhóc thối cộng lại cũng không bằng một Tạ Miêu.
 
Ít nhất bọn Tạ Kiến Hoa còn sợ đòn roi, vẫn chưa dám trắng trợn trốn học. Lâu lâu Tạ Miêu tìm cớ không đến trường, người trong nhà cũng không ai nói cô.
 
Cho nên vừa nghe nói Tạ Miêu đang học tập, phản ứng đầu tiên của Tạ Vệ Dân chính là con gái nhà ông bị kích thích gì đó, nếu không sao có thể khác thường như vậy chứ.
 
Vương Quý Chi cũng nghĩ như vậy, thấy vẻ mặt đó của con trai thì vội vàng cảnh báo ông: “Mẹ nào biết xảy ra chuyện gì, từ sáng nay Miêu Miêu từ nhà họ Ngô về thì như vậy rồi. Con đừng hỏi, cẩn thận làm con bé đau lòng nữa.”
 
“Người nhà họ bắt nạt con bé sao?”
 
Tạ Vệ Dân lập tức trợn tròn hai mắt, trừng xong suy nghĩ một chút rồi hừ lạnh.
 
“Không đi thì càng tốt, con cũng không vừa mắt thằng nhóc nhà họ Cố kia. Thấy nó gầy như que củi vậy, chỗ nào xứng với Miêu Miêu của chúng ta.”
 
Hai mẹ con thì thầm trong phòng bếp một trận, tự hiểu với nhau, không ai chạy tới hỏi Tạ Miêu, chỉ là……
 
Tạ Miêu: Ánh mắt của bố và bà nội mình bị làm sao vậy? Tại sao nhìn có vẻ đáng quan ngại thế kia?
 
*
 
Cuối tuần ngắn ngủi kết thúc rất nhanh, ngày hôm sau đã là thứ hai.
 
“Em xin lỗi em xin lỗi, em không để ý thời gian đã trễ vậy.”
 

Vẻ mặt của Ngô Thục Cầm vô cùng áy náy, vừa chạy vừa hỏi Cố Hàm Giang đứng trước cửa: “Anh Hàm Giang chờ lâu không?”
 
Cố Hàm Giang không nói chuyện, xoay người đi ra ngoài, nhấp môi tỏ vẻ mất kiên nhẫn không chút e dè.
 
Ngô Thục Cầm thấy vậy thì vội hiểu chuyện mà ngậm lại miệng, ngoan ngoãn đi theo sau anh.
 
Cô ta cố ý kéo thời gian đến bây giờ.
 
Tạ Miêu vì đi học cùng Cố Hàm Giang mà mỗi ngày đều đứng ở cửa thôn mười, hai mươi phút để chờ bọn họ. Cô ta cố ý ra ngoài trễ hơn bình thường mười phút, muốn xem bộ dạng gấp muốn chết mà lại giận không dám hó hé gì của Tạ Miêu.
 
Ai ngờ tới cửa thôn, nơi đó lại trống rỗng không có một ai.
 
Ngô Thục Cầm trợn tròn mắt: “Tạ Miêu đâu? Chẳng lẽ hôm nay dậy muộn sao?”
 
Cố Hàm Giang cũng cảm thấy bất ngờ, có điều chút bất ngờ này đã bị sự mỉa mai thay thế.
 
Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, thấy còn thời gian, lạnh lùng nhướng mày: “Chờ thêm hai phút.”
 
Anh muốn xem xem. Tạ Miêu ngoại trừ không tới nhà anh, giả vờ như không thấy anh thì còn muốn làm gì. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
 
Ngô Thục Cầm vừa nghe thì nóng nảy: “Nếu trễ một chút nữa thì anh Hàm Giang sẽ không đuổi kịp chuyến xe buổi sáng mất.”
 
Cố Hàm Giang học cấp ba ở trong huyện, muốn tới trấn trên thì phải bắt xe khách tới trường học, nếu không đuổi kịp chuyến đầu thì rất có khả năng sẽ bị muộn.
 
Bản thân Cố Hàm Giang lại không để ý lắm: “Em có thể đi trước.”
 
Ngô Thục Cầm nghẹn họng, hơi há mồm muốn khuyên thêm hai câu, nghĩ đến tính tình của anh thì yên lặng ngậm miệng lại.
 
Được rồi, chờ thì chờ, dù sao người đến trễ cũng không phải cô ta.
 
Nhưng mà năm phút trôi qua… Mười phút trôi qua…
 
Mắt thấy chuyến xe sớm nhất đã không thể đuổi kịp, cô ta cũng sắp đến trễ, Tạ Miêu vẫn không xuất hiện như cũ, rốt cuộc Ngô Thục Cầm cũng không chờ nổi nữa: “Có thể hôm nay cô ta không đi, chúng ta đi thôi anh Hàm Giang, nếu không đi hai ta sẽ bị phạt đứng đó.”
 
Hốc mắt của Cố Hàm Giang tối lại, dáng người thẳng tắp đứng ở đó, nghe vậy cũng không nhúc nhích một chút.
 
Ngô Thục Cầm sốt ruột trong lòng, thấy tư thế đứng gác ở đây của anh thì không quan tâm gì nữa.
 
“Vậy em đi trước đây anh Hàm Giang, nếu không thì muộn học mất……”
 
Còn chưa dứt lời, một người đột nhiên hấp tấp xách cặp chạy tới, tư thế đó giống như có qủy đuổi theo sau.
 
Ngô Thục Cầm nhìn qua, thì ra là Tạ Kiến Hoa, vội vàng kéo cặp Cậu ta: “Tạ Kiến Hoa, Tạ Miêu đâu?”
 
Ánh mắt của Cố Hàm Giang cũng nhìn lại đây.
 
Tạ Kiến Hoa chạy mồ hôi đầy đầu, nào có tâm trạng nhiều lời với người khác, vừa kéo cặp mình lại vừa vội nói: “Chị của em và bọn họ đã đi sớm rồi. Ai da chị mau buông ra, hôm nay em dậy trễ, bị muộn rồi!”
 
Tạ Miêu đi sớm rồi?
 
Vậy mà Tạ Miêu lại không chờ bọn họ, đi trước rồi!
 
Vậy bọn họ đứng gác ở đây như con hươu ngốc cả nửa ngày để làm gì?

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.