Bạn đang đọc Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước – Chương 34
Lưỡng Yến Sơn.
Tần Tranh cảm thấy vô cùng may mắn vì sáng nay đã lợp lại chỗ bị hư trên mái nhà, tới chiều mưa như trút nước nhưng trong nhà không còn bị dột nữa.
Lư thẩm xách chiếc ghế ra ngồi dưới mái hiên, vừa vá lại quần áo vừa tặc lưỡi khen ngợi.
“Tôi nghĩ nương tử trước kia hẳn là người chỉ biết hưởng phúc, không ngờ cô còn biết làm nhiều thứ thế.”
Tần Tranh ngồi trên băng ghế bằng tre dưới hiên, chống cằm nhìn Lư thẩm vá quần áo.
“Lợp nhà thì có gì khó đâu, trước kia trong nhà sửa chữa phòng ốc, con thấy người ta làm rồi.”
Những lời này là thật.
Kiếp trước khi nhà từ đường ở quê xây lại, cô không chỉ nhìn thấy người ta xây tường gạch, lợp nhà mà còn đích thân làm lấy.
Lư thẩm vốn đã rất thích cô, cảm thấy cô nhìn giống cô nương nhà phú quý nhưng khi làm việc thì lại không õng ẹo, đối xử với họ cũng rất hiền hòa, bây giờ nghe vậy lại càng thấy cô không hề ra vẻ, bất giác nói chuyện cũng thân thiết hơn.
“Trong thời buổi này, phụ nữ có chút bản lĩnh phòng thân cũng tốt hơn là cứ dựa vào đàn ông.
Chẳng hạn như Vương tẩu trong trại chúng ta đó, chắc cô cũng gặp qua, chính là người quản lý bếp chính đó.
Phu quân của tẩu ấy mất sớm, tẩu ấy là phụ nữ nhưng hung dữ hơn đàn ông nhiều, xử lý chuyện trong ngoài đâu ra đó, dù tuổi trẻ đã là quả phụ nhưng không ai dám giở trò trước mặt tẩu ấy.”
Tần Tranh cười bảo: “Vương đại nương đúng là nữ trung hào kiệt.”
Lư thẩm là người cùng lứa với Vương đại nương, bà gọi là Vương tẩu nhưng Tần Tranh là hậu bối nên gọi Vương đại nương giống như mấy người Lâm Chiêu.
Lư thẩm dùng cây kim quẹt nhẹ lên trán mình.
“Con bé Quế Hoa sau núi cũng vậy, mấy năm trước phu quân của nó thường hay đánh nó, sau này sơn trại cướp được chiếc máy dệt về, trong trại chỉ có nó biết dệt vải, con bé dựa vào chiếc máy dệt kiếm được khá nhiều tiền, sống lưng cũng thẳng hơn.
Bây giờ phu quân nó không dám nói nặng một câu, sợ Quế Hoa coi trọng người nào trong trại rồi đi mất.”
Tần Tranh đã nghe Lâm Chiêu nói qua chuyện của Quế Hoa tẩu, lúc đó Lâm Chiêu chỉ nói bản thân tẩu ấy trở nên mạnh mẽ hơn mà không nói kỹ là vì có máy dệt kiếm tiền.
Có điều Lâm Chiêu chỉ là một cô bé mười bốn mười lắm tuổi, có những chuyện không thể nhìn xa được.
Lúc này nghe Lư thẩm nói chuyện này, Tần Tranh lập tức đăm chiêu.
Dù ở thời đại nào, phụ nữ nếu chỉ chăm chăm vào gia đình, xem trượng phu và gia đình là toàn bộ thế giới của mình, rõ ràng dù có bỏ ra rất nhiều thì cũng rất dễ bị xem nhẹ.
Những phu nhân thế gia quý tộc, sở dĩ được trượng phu tôn trọng, nguyên nhân lớn nhất là vì họ quản lý cả một gia tộc to lớn gọn gàng đâu vào đấy, thậm chí là sổ sách thu vào chi ra của những sản nghiệp như cửa hàng, nông trang… cũng do chủ mẫu quản lý.
Như thế không thể xem chỉ chăm lo cho gia đình, dùng từ ngữ hiện đại để hình dung thì có là quản lý công ty của gia tộc, những gì mà các phu nhân thế gia làm có thể sánh bằng quản lý cấp cao của một công ty, như thế trượng phu không tôn trọng sao được?
Tần Tranh chống cằm nghĩ ngợi cả buổi trời.
Cô là người học thiết kế công trình, con đường tốt nhất ở cổ đại chính là đến Công Bộ phát huy sở trường, nhưng với điều kiện là nữ tử có thể vào triều làm quan.
Nếu không, dù cô có mộ đống tri thức lý luận thì những công trình lớn như sửa thành trì, khơi sông ngòi, làm đường bộ… đều không đến lượt cô.
Những công trình lớn này, ngoại trừ một tổng đốc công ra, bên dưới còn có những đốc công giỏi về những phương diện khác nhau cùng thực hiện mới được.
Nếu không từ đo lường thực địa đến bản vẽ hoàn chỉnh của công trình, rồi đến khi động thổ làm việc… cứ phải dạy người mới thì chắc sẽ mệt chết mất, rồi không biết đến ngày nào tháng nào mới xong.
Tần Tranh kín đáo thở dài một hơi, bây giờ nghĩ đến những điều này thì hơi xa vời.
Cô nghiêng đầu nhìn cơn mưa như thác đổ ngoài sân.
Mùa mưa lớn, rất nhiều nhà trong sơn trại đều bị dột, thôi cô cứ làm ngói để lợp nhà trong trại trước vậy.
Thời tiết này không thích hợp để đào đất, tuy nhiên có thể chế tạo ra khuôn ngói, thùng ngói trước.
Thùng ngói là một cái thùng gỗ nhỏ, trên to dưới nhỏ, hai đầu rỗng, có chiều cao bằng chiều cao của một miếng ngói, có bốn que gỗ nhô ra ngoài với khoảng cách đều nhau.
Tần Tranh tìm trong nhà ra những dụng cụ như cưa, bào, giũa rồi vào phòng chứa củi lựa bốn khúc gỗ ra.
Lư thẩm vá quần áo xong, cắn đứt sợi chỉ, hỏi cô: “Nương tử lấy những thứ nặng nề này ra làm gì vậy?”
Tần Tranh dùng hòn than đánh dấu độ dài ước lượng của một miếng ngói lên tấm gỗ, xong phải đẽo cho bằng phẳng, mài giũa cho bóng.
Cô cố tình chừa ra khoảng hai phân rồi bắt đầu cưa.
“Con làm cái thùng.”
Lư thẩm ngạc nhiên nói: “Trước đây nhà nương tử làm giàu bằng nghề mộc à?”
Tần Tranh xắn ống tay áo vướng víu lên cao, gác một đầu thanh gỗ lên gế, một chân cô giẫm lên nó để cố định, hai tay cầm cưa, vừa cưa vừa trả lời: “Con có một thúc thúc biết nghề mộc.”
Những lời này cũng là thật.
Kiếp trước ba cô theo ông nội học nghề làm gạch ngói còn chú cô thì theo nghề mộc.
Khi lớn lên, Tần Tranh cảm thấy có hứng thú với nghề kiến trúc, một trong những nguyên nhân quan trọng là bị ảnh hưởng từ họ.
Hiện nay, Lư thẩm càng nhìn càng thấy Tần Tranh có nhiều điều thú vị.
Một cô nương nhìn nhu nhược yếu đuối nhưng làm việc còn lợi hại hơn cả nam nhân.
Bà sợ Tần Tranh không giữ được khúc gỗ, đang muốn tiến tới giúp cô giữ nó để cô tiện cưa thì lúc này Sở Thừa Tắc trở về.
Y vừa đẩy cửa ra bèn nhìn thấy Tần Tranh giẫm chân lên một khúc gỗ, tay áo xắn lên, đang hì hục cầm cưa cưa gỗ.
Đúng là… không có chút dáng vẻ của danh môn khuê nữ gì cả.
Y ngẩn người, hỏi: “Nàng đang làm gì vậy?”
Lư thẩm trả lời thay cho Tần Tranh.
“Nương tử nói cô ấy muốn làm một cái thùng.”
“Làm thùng?” Âm cuối của Sở Thừa Tắc cao hơn vài phần, dường như cảm thấy khó hiểu.
Trong lúc nói chuyện, y đã che ô đi đến dưới mái hiên, xếp ô lại, giũ nhẹ cho bớt nước, những giọt nước trên ô văng ra không ít.
Lư thẩm thấy quan hệ giữa họ dường như đã hòa hoãn hơn nhiều, muốn để phu thê họ ở riêng với nhau một lát nên bèn lấy cớ trời mưa, rảnh rỗi nên sang nhà bên cạnh chơi, thế là cầm ô đi mất.
Một người cao to đứng sờ sờ ngay trước mặt mình, Tần Tranh không thể làm như không thấy.
Cô dừng cưa, hỏi: “Tướng công về rồi à?”
Sở Thừa Tắc khẽ gật đầu, nhìn khúc gỗ sắp bị cô cưa đứt một đầu, hỏi: “A Tranh còn biết làm thùng gỗ à?”
Tần Tranh đáp qua loa, hỏi ngược lại y cho xong.
“Chẳng phải tướng công cũng biết làm bút lông sao?”
Cô định nói đến thái tử người mà cũng biết làm này nọ, thiếp biết chút ít thì có gì ngạc nhiên.
Không ngờ thái tử nghe cô hỏi xong, ánh mắt nhìn cô bỗng trở nên kỳ lạ và thâm trầm hơn.
Thái độ của cô đối với từ lúc bắt đầu chạy trốn đến nay có thể nói là khác một trời một vực.
Bản vẽ cầu tàu y còn đợi cô giải thích, bây giờ cô lại đột nhiên cầm cưa cầm đục làm thùng gỗ?
Bí mật trên người cô đúng là ngày càng nhiều.
Nhớ đến lời hứa mà mình đã hứa với cô, Sở Thừa Tắc không truy hỏi nữa.
Y đưa tay cầm lấy chiếc cưa trên tay Tần Tranh, nói: “Để ta.”
Chỉ thấy một tay y ấn khúc gỗ, tay kia cầm cưa, chỉ cưa vài đường là khúc gỗ đã đứt thành hai đoạn.
Lúc Tần Tranh đưa khúc gỗ khác đã được đánh dấu bằng than qua, y thuận miệng hỏi: “Sao tự nhiên lại muốn làm thùng gỗ?”
Đã đến nước này, không có gì phải giấu y nữa, dù gì đến lúc làm ngói y cũng biết.
Tần Tranh đáp: “Không phải loại thùng bình thường mà là thùng làm ngói, dùng để làm phôi ngói.
Thiếp muốn đợi khi tạnh mưa sẽ nung cho sơn trại ít ngói.”
Nghe cô nói muốn nung ngói, Sở Thừa Tắc lập tức nhớ đến việc nhà bị dột đêm qua.
Cơn mưa chiều nay to không kém gì đêm qua nhưng nhìn vào trong nhà, y không phát hiện bất thứ dụng cụ gì để hứng nước, trong nhà cũng không có nước đọng.
Sở Thừa Tắc có linh cảm.
“Nàng sửa lại mái nhà rồi à?”
Tần Tranh gật đầu.
“Nhà dột đất dễ bị trơn trượt lắm.”
Cô cố tình không che giấu chuyện này, thật ra là muốn nhìn xem Sở Thừa Tắc có phản ứng gì.
Nhưng ngoại trừ sự ngạc nhiên ban đầu, Sở Thừa Tắc lấy lại bình tỉnh rất nhanh, y vừa cưa gỗ giúp cô vừa nói: “Ngôi nhà này chắc xây đã nhiều năm, chắc ngói cũng đóng rêu hết rồi.
Sau này những chuyện như vậy, đợi ta về làm là được.”
“Đợi người về thì trong nhà hứng được cả chậu nước rồi.”
Lời trêu đùa này vừa nói ra, Tần Tranh mới ý thức được mình mau mồm mau miệng, cô mím môi không nói gì nữa.
Giọng Sở Thừa Tắc vẫn rất ôn hòa.
“Là lỗi của ta.
Hôm nay có nhiều việc quá, không thể rút ít thời gian rảnh rỗi được.”
Mỗi lần y dùng chất giọng ôn hòa trầm ấm này nói chuyện với mình, Tần Tranh lại có cảm giác như y đang dỗ dành mình.
Cô cúi đầu nghịch khúc gỗ bị y cưa ra, nói với giọng không tự nhiên.
“Thiếp nói đùa với người đấy.”
“Ta biết.
Nhưng những chuyện này đúng là nên để ta làm.” Sở Thừa Tắc cưa xong khúc gỗ cuối cùng, ngước lên hỏi: “Bào thành những mảnh có kích thước như nhau à?”
Tần Tranh gật đầu, dời mắt nhìn về màn mưa trong sân.
Người đàn ông này có độc mà!
Cô phải thừa nhận mình đã bị câu “những chuyện này nên để ta làm” làm rung động.
Ngoài sân tiếng mưa rả rích bật tận, trên nóc nhà, vì lợp vài tàu lá chuối nên mưa rơi xuống tạo thành những tiếng lộp bộp, cũng có chút thi vị như mưa trên tán lá.
Tần Tranh ngồi trên chiếc ghế thấp nhìn Sở Thừa Tắc dùng cây bào bào những mảnh gỗ thành những tấm ván có kích thước bằng nhau rồi dùng giũa mài cho bóng.
Tay nghề của y thành thục như một thợ mộc đích thực, chỉ có những chi tiết tỉ mỉ mới phải hỏi Tần Tranh vài câu, phần lớn thời gian họ đều im lặng nhưng không khí cũng rất hài hòa.
“Que gỗ đặt ở vị trí này à?” Tấm ván gỗ đã được mài nhẵn, Sở Thừa Tắc hỏi.
Tần Tranh dùng than làm dấu ở mép những tấm ván.
“Lắp ở đây này.”
Sở Thừa Tắc nhìn một cái rồi gật đầu, bắt đầu ghép những mảnh gỗ thành cái thùng.
Lần này y hỏi một câu không liên quan đến thùng làm ngói.
“Trưa nàng không đến nhà bếp chính dùng cơm à?”
Tần Tranh lấy làm lạ.
“Có chứ.
Vừa khai tiệc A Chiêu đã đến dẫn thiếp qua đó.”
Vì số lượng bàn ghế có hạn, bữa tiệc chia làm hai nhóm, Tần Tranh là nhóm thứ nhất, được A Chiêu dẫn sang.
Khi đó chắc là mấy người Sở Thừa Tắc còn chưa bàn chuyện xong, Tần Tranh không nhìn thấy y trong bữa tiệc.
Vì dung mạo xuất chúng, Tần Tranh trở thành tâm điểm của bữa tiệc.
Cô vội vội vàng vàng ăn cơm rồi về ngay, vì thế khi nhóm thứ hai khai tiệc, Sở Thừa Tắc đến thì không nhìn thấy Tần Tranh.
Sở Thừa Tắc nghe cô trả lời, chỉ ừm một cái rồi bảo: “Ngày mai ta sẽ xuống núi một chuyến, nàng có cần mua gì không?”
Tần Tranh lắc đầu.
“Không.”
Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi: “Người xuống núi làm gì thế?”
“Triều đình muốn đánh Dĩnh Châu, số binh khí vận chuyển đến Mẫn Châu đã bị thủy tặc cướp, người trong trại đã tra được nơi chúng cất giấu binh khí.
Đúng lúc trong trại thiếu binh khí, ta dẫn người đi cướp về.”
Lúc nói những chuyện này với cô, giọng y rất bình tĩnh, không hề tỏ ra đó là chuyện cơ mật của sơn trại, giống như đang kể một chuyện vặt vãnh không quan trọng vậy.
Tần Tranh khẽ cau mày.
“Có phải rất nguy hiểm không?”
Sở Thừa Tắc ngước mắt nhìn Tần Tranh, cô bị ánh mắt ấy làm cho không được tự nhiên nên bèn cụp mắt xuống vờ sửa sang lại những mảnh gỗ rồi nói: “Chuyện gì cũng phải cẩn thận.”
“Ta biết chừng mực mà.”
Giọng y vẫn rất bình thản nhưng có gì đó khác với thường ngày, hình như là tâm trạng khá tốt.
Tần Tranh không lên tiếng nữa, sau khi ghép hai mảnh gỗ lại với nhau bèn chống cằm nhìn y làm tiếp.
Cô vẫn biết tay y rất đẹp, lúc cầm bút cầm sách thì thanh tao nho nhã, bây giờ cầm búa cầm cưa dường như cũng rất phù hợp.
Con thỏ trong chiếc lồng bên cạnh nhảy nhót vài cái, Tần Tranh quay đầu qua, lấy vài nhánh rau cỏ trong giỏ ném cho chúng.
Gió nổi lên, những hạt mưa tạt vào trong hiên, hơi nước ẩm ướt.
Trong sắc trời âm u, làn da vốn trắng trẻo của Sở Thừa Tắc nay càng thêm trắng.
Những sợi tóc trước trán bị gió thổi rối.
Y chuyên tâm làm thùng gỗ, cây giũa vừa thả xuống lại phải cầm lên thật là phiền toái, thế là y bèn dùng răng cắn phần cán gỗ của nó, thật sự không chú ý hình tượng gì cả.
Tần Tranh quay qua nhìn thấy hình ản này thì ngây người.
Cô không biết quan hệ giữa họ lúc này là gì.
Chắc chắn chưa thể xem là hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau nhưng so với trước kia, rõ ràng quan hệ giữa hai người đã trở nên yên tâm, thoải mái hơn nhiều.
Ít nhất cô không cần lo lắng mình bất cẩn lộ tẩy thì y sẽ lập tức trở mặt.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào mặt y quá lâu, Sở Thừa Tắc cũng cảm nhận được.
Ghép xong mảnh gỗ cuối cùng của chiếc thùng, y ngước mắt hỏi: “Nhìn ta hoài làm gì thế?”
Tần Tranh giật mình, cảm thấy mặt nóng lên nhưng chắc chắn lúc này không thể nhận thua được.
Nhớ đến những chuyện y đã làm với mình trước kia, cô giả vờ bình tĩnh giơ tay ra, nhặt vụn gỗ y bất cẩn làm văng lên tóc xuống.
“Trên đầu người có thứ này này.”
Cô xòe tay ra cho y xem vụn gỗ nằm trên tay mình.
Đây vốn là tình huống chọc ghẹo y, nhưng Tần Tranh quên mất tay mình vừa cầm hòn than, bây giờ những ngón tay cô đen thùi như vừa đi vào hầm than, so với màu trắng nõn ở lòng bàn tay, hiệu quả tương phản quả thật rõ ràng.
Vụn gỗ đã nằm trong lòng bàn tay cô, nhưng lúc nãy nhặt vụn gỗ, cô đã trét than đen trên tay mình lên tóc y.
Nếu có thể, Tần Tranh chỉ mong mình chưa bao giờ làm chuyện ranh mãnh như vậy.
Lúc này cô thật sự chĩ muốn tìm có khẽ nào đó chui vào để gặm nhấm nỗi xấu hổ của mình.
Sở Thừa Tắc thì lại rất giữ gìn mặt mũi của cô.
“Cảm ơn.”
Y đưa chiếc thùng gỗ cho cô.
“Nàng xem có chỗ nào chưa ổn không?”
Tần Tranh – lúc này chỉ muốn lảng sang chuyện khác để che giấu nỗi xấu hổ – vội vàng giơ tay ra nhận lấy nhưng Sở Thừa Tắc lại do dự một chút.
“Hay là rửa tay trước đi nhỉ?”
Tần Tranh: “…”.